Khi Cỏ Cây Giận Dữ - Minh Lung

Chương 9

Minh Lung

2025-03-02 10:17:25

Đầu tiên, làm một chút bánh quẩy rồi để nguội, sau đó cắt thành từng đoạn ngắn dài khoảng nửa tấc.Thịt heo nửa nạc nửa mỡ băm thành nhân, lại quấy một chút muối và gừng băm.Nghĩ một chút, lại cắt vài lá hành hoa, trộn vào phần nhân.Dùng ngón tay thủng vào đoạn bánh quẩy, sau đó cẩn thận nhét nhân thịt vào, sau đó tiếp tục rán.Ta vừa dùng đũa dài gắp bánh quẩy trong nồi, vừa dựa vào màu sắc của nhân thịt để đoán xem đã chín chưa.Đợi cho đến khi phần vỏ bánh quẩy xốp giòn, nhân thịt được nhồi bên trong cũng đã chín, ta vớt ra để lên bàn.Khi bỏ món này vào hộp đồ ăn, tì nữ vội vàng tiến vào từ bên ngoài, “Liễu nhị tẩu tới viện tố cáo.”Liễu nhị tẩu là quản sự nương tử của phòng bếp lớn Hầu phủ, nhưng kể từ khi có phòng bếp nhỏ, ta và tì nữ trong viện đã từ lâu không đi lấy đồ ăn từ phòng bếp lớn.Cũng không có liên quan gì tới nhau.“Nàng tới tố cáo ai?”Ta sắp xếp xong hộp đồ ăn, đang định tự mang tới chỗ Tự Diệu, tiện đường nói chuyện với nàng, vì thế không để ý chút nào mà hỏi tì nữ.Tì nữ cẩn thận nhìn ta, “Liễu nhị tẩu nói, việc này có liên quan tới Tự di nương.”Tự Diệu ư?Liễu nhị tẩu tới đây để tố cáo Tự Diệu ư?Kể từ sau khi vào phủ, Tự Diệu rất ngoan ngoãn, không ra khỏi cửa, ngoài ta và mấy tì nữ ít ỏi, nàng hầu như không giao tiếp với ai.Nàng có thể làm sai cái gì chứ?Là mẹ chồng muốn lấy cớ Tự Diệu để xử lý ta hay sao? Hay là có chị em dâu nào giở trò quỷ sau lưng?Trong lòng ta vang lên tiếng chuông cảnh báo, rửa váng dầu dính trên tay, sửa sang lại quần áo búi tóc gọi một tì nữ khác tới.“Bảo Liễu nhị tẩu chờ ở phòng chính một lát, ta sẽ tới ngay.”Đợi ta tới chính phòng, Liễu nhị tẩu lập tức chào đón, kể khổ một trận:“Cũng không phải là ta muốn gây chuyện, chọc vào phu nhân đâu, chỉ là Tự di nương ba ngày hai lần sai người tới hỏi phòng bếp lớn muốn lấy bát đĩa, sau khi lấy lại không trả lại… Ta sai người chọn mua rất nhiều lần bát đĩa, nhưng rốt cuộc cũng không phải là chuyện này… Hiện nay bát đĩa ở phòng bếp lớn chỉ còn lại một nửa, Tự di nương lại tránh mặt ta không gặp, ta thật sự không có cách nào khác, lúc này mới tự ý đến đây, quấy rầy phu nhân…”Tự Diệu lấy bát đĩa ở phòng bếp lớn rồi không trả lại ư?Tình hình như thế nào?Nếu là Tự Diệu muốn đồ dùng vàng bạc ngọc khí, cho dù là trộm lấy, ta cũng có thể hiểu.Ai cũng chẳng ngại tiền nhiều.Nhưng vì sao nàng lại muốn nhiều bát đĩa như vậy chứ?Đồ vật này lại không đáng giá tiền.Ngoại trừ dùng để ăn cơm, cũng không có tác dụng gì khác.Hơn nữa, mỗi lần ta đến ngồi chơi ở phòng của Tự Diệu, lại càng chưa bao giờ nhìn thấy đĩa bát ở đó.Ta ngốc ngốc, theo bản năng xác nhận lại một lần với Liễu nhị tẩu:“Ngươi không lừa ta đấy chứ? Tự di nương thật sự muốn nhiều bát đĩa như thế sao?”Liễu nhị tẩu móc ra từ trong n.g.ự.c một cuốn sổ nhỏ, lật từng tờ từng tờ cho ta xem.“Ngày 3 tháng 10, Tự di nương sai người lấy năm mươi cái đĩa, hai mươi cái bát.”“Ngày 24 tháng 10, Tự di nương sai người lấy mười lăm cái đĩa, bốn mươi cái bát.”“Ngày 15 tháng 11, Tự di nương sai người lấy sáu bộ trà cụ, bảy mươi cái đĩa.”…Giấy trắng mực đen.Có mười mấy ghi chú.Chỉ trong hai tháng, Tự Diệu cầm đi hơn một ngàn cái đĩa và bát từ phòng bếp lớn.Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thươngĐối mặt với tình huống đầy đủ nhân chúng lẫn vật chứng, ta im lặng thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định thay Tự Diệu áp việc này xuống.Cầm lấy bạc từ của hồi môn của mình đưa cho Liễu nhị tẩu, bảo nàng tạm thời ra ngoài mua bát đĩa để dùng.Lại lấy hai vòng tay bằng bạc, bình tĩnh mà đeo lên tay của Liễu nhị tẩu.“Tự di nương còn ít tuổi, không hiểu chuyện lắm, nếu có chỗ nào sai, các ngươi bỏ qua nhé!” Ta dùng chiếc vòng tay đầu tiên đeo lên cổ tay trái của Liễu nhị tẩu.Chiếc vòng thứ hai cũng thuận lợi mà đeo lên cổ tay phải của Liễu nhị tẩu: “Ta không muốn nghe thấy mấy tin đồn nhảm nhí, hiểu không?”Liễu nhị tẩu nhận được đồ, lại nghe thấy ta cảnh cáo, tất nhiên là vâng vâng dạ dạ mà lui xuống.Ta nhìn bánh quẩy nhân thịt đã lạnh, thở dài, cuối cùng vẫn đậy nắp, nhấc hộp đồ ăn đi tới viện của Tự Diệu.Tự Diệu làm như vậy, tuy là hơi kỳ quái một chút.Nhưng ta cảm thấy có thể nàng có điều gì đó khó xử, nên giáp mặt một lần, nói thật một lần.Hầu phủ, đồ đạc phòng bếp lớn và phòng bếp nhỏ đã tách ra.Nếu Tự Diệu có thể nói ra lý do, cho dù là bịa ra.Về sau đĩa bát nàng muốn ta có thể dùng tiền từ của hồi môn của ta, mua cho phòng bếp nhỏ, cũng chưa chắc không thể.Ta nghĩ như thế, bước vào sân của Tự Diệu.Tì nữ hầu hạ nàng vốn chỉ có hai người, lại đều đang ở trong sân nói chuyện phiếm.Khi nhìn thấy ta tới, hai tì nữ hoảng sợ.Trong đó có một người nhanh nhẹn hơn một chút, vội vàng giải thích: “Tự di nương muốn ở trong phòng đọc sách, bảo chúng ta đi ra ngoài…”Trong lòng ta biết hai người kia đang lười nhác, nhưng chuyện liên quan đến Tự Diệu thật sự kỳ lạ, cũng không muốn so đo lãng phí thời gian với bọn họ, chỉ nâng tay lên ý bảo hai người không cần thông báo, “Ta đi tìm Tự di nương có việc, các ngươi cứ xuống trước.”Sau khi sai người đi, ta cất bước đi về phòng của Tự Diệu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Cỏ Cây Giận Dữ - Minh Lung

Số ký tự: 0