Khi Nam Chủ Hắc Hóa: Kịch Bản Lệch Tông
Luật Pháp Và Sự...
2024-10-30 08:55:22
“Miệng đầy dối trá, chống đối giáo viên, còn nhỏ đã yêu sớm, ta chưa từng thấy học sinh nào như vậy.”
Giáo viên đó nhìn Tô Yên từ đầu đến chân, cũng không thể không đánh giá.
“Nhìn không ra, trông có vẻ ngoan ngoãn.”
“Nếu không phải ta là giáo viên chủ nhiệm của nàng, có lẽ cũng sẽ không nhận ra. Ai? Sao ngươi còn chưa đi?”
Khi ông nhìn về phía Tô Yên vẫn đứng yên không nhúc nhích, cô nhẹ nhàng trả lời:
“Đang đợi người.”
Cứ như vậy, vừa khi cô nói xong, cửa phòng vang lên tiếng gõ.
“Là ai báo cảnh?”
Hai cảnh sát bước vào.
Tô Yên ngoan ngoãn giơ tay:
“Là tôi.”
Cảnh sát nhìn thấy một nữ sinh ngoan ngoãn như vậy thì cũng không còn lạnh lùng như trước.
“Đồng học, chuyện gì đã xảy ra?”
Tô Yên im lặng quay đầu nhìn về phía Phạm Hạo Lâm, ánh mắt ngập nước của cô vẫn giữ vẻ ngoan ngoãn.
Cô nâng ngón tay lên:
“Hắn, với tư cách là giáo viên chủ nhiệm của tôi, đã nhiều lần sỉ nhục tôi bằng lời nói, dùng hình phạt thể xác, hơn nữa còn không màng sự thật, xuyên tạc và vu oan cho tôi.”
Cô dừng lại, nhìn vẻ mặt xanh mét của Phạm Hạo Lâm.
Tô Yên tiếp tục nói:
“Căn cứ theo Điều 21 của Luật Bảo vệ Thanh thiếu niên, giáo viên phải tôn trọng nhân cách và danh dự của thanh thiếu niên, không được thực hiện hình phạt thể xác hay bất kỳ hành vi nào làm tổn hại đến nhân cách.”
Lúc này sắc mặt Phạm Hạo Lâm đã trở nên khó coi.
Ai ngờ Tô Yên còn chưa dừng lại:
“Căn cứ theo Điều 37 của Luật Giáo viên, nếu giáo viên sử dụng hình phạt thể xác đối với học sinh, hành vi không đứng đắn và làm tổn hại đến học sinh, sẽ bị cách chức hành chính, nếu tình tiết nghiêm trọng, sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự.”
Nói xong, Tô Yên chớp chớp mắt,
“Lão sư, ngươi đã phạm pháp. Ta gọi cảnh sát tới, là muốn lão sư tự cải tà quy chính.”
“Ngươi!”
Phạm Hạo Lâm lập tức xanh mặt.
Từ trước tới nay, ông chưa gặp phải học sinh nào như vậy, có thể cứ ầm ĩ như đang uống nước chơi!
Tô Yên quay đầu nhìn về phía cảnh sát, chỉ vào mình:
“Đây là hắn dùng cách xử phạt về thể xác mà tạo thành thương tổn, hơn nữa đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến tinh thần của ta.”
Cô lại lấy ra tờ đơn mà Phạm Hạo Lâm đã chụp vào tay mình.
“Thân là giáo viên, lạm dụng chức quyền, tùy tiện để lại vết nhơ cho hồ sơ lý lịch của ta. Ta có quyền lên án điều này.”
Cô đưa tờ đơn cho hai vị cảnh sát, họ nhìn nhau rồi lại nhìn vào dáng vẻ chật vật của cô.
Giọng nói Tô Yên rất nhẹ, nhưng từng câu từng chữ lại rõ ràng.
Dù mặt cô bình thản, nhưng lại mang đến cho người khác một sức thuyết phục rất mạnh.
Nói xong, cả hai cảnh sát đều sững sờ một hồi lâu.
Cuối cùng, Tô Yên nhấp môi:
“Cảnh sát, có thể đưa hắn đi không?”
Lúc này, hai cảnh sát mới phản ứng lại.
Họ móc còng tay ra, nhìn về phía Phạm Hạo Lâm:
“Ngươi có gì muốn biện giải không?”
“Ta có!”
Phạm Hạo Lâm xanh mặt, tay chỉ thẳng vào Tô Yên, suýt chút nữa chọc vào mặt cô.
“Nàng là một học sinh hư hỏng, những gì ngươi nghe thấy không thể tin tưởng. Ta không phải người như vậy, là nàng, nàng cố tình bịa đặt sự thật, nàng…”
Chưa dứt lời, Tô Yên đã cắt ngang:
“Lão sư, ngươi chỉ cần trả lời câu hỏi của cảnh sát, có hay không làm điều đó thì tốt hơn.”
Phạm Hạo Lâm dường như không biết phải trả lời thế nào,
“Ta có làm ngươi chạy vòng, nhưng đó cũng là vì…”
Lời ông lại bị Tô Yên chặn lại.
“Cảnh sát, nếu hắn thừa nhận, có thể đưa hắn đi không? Ta sẽ phối hợp và hỗ trợ điều tra bất cứ lúc nào.”
Cô nói một hơi trôi chảy trong chưa đầy mười phút.
Phạm Hạo Lâm ngồi đó không thể nói gì, cuối cùng bị hai cảnh sát áp giải đi.
Ở cửa văn phòng, một đám học sinh đứng nhìn.
Họ đã chứng kiến sự việc quan trọng này.
Đương nhiên, đa phần trong số họ là học sinh của lớp 10, từ bên cạnh.
Có người nuốt nước bọt:
“Trời ơi, đây là ai mà giỏi vậy? Luật pháp chơi kiểu này, khiến lão sư cũng không có cơ hội cãi lại sao?”
“Ai ai ai, không phải Khương Nhiên thích cái nữ sinh đó sao?”
“Ôi trời, đúng là!”
“Tưởng rằng đó là cô bé dễ thương, không ngờ giờ lại thấy tình huống này, năng lực thật sự bức Khương Nhiên a!!”
“Ủa? Năng lực gì vậy? Khương Nhiên chắc chắn không hiểu mấy thứ này.”
“Cút đi, không hiểu cũng đừng làm ồn ào.”
Khương Nhiên đứng dựa vào cửa, dáng vẻ lười biếng, mí mắt khẽ nâng, mang theo vẻ nghiền ngẫm, cười như không cười.
Giáo viên đó nhìn Tô Yên từ đầu đến chân, cũng không thể không đánh giá.
“Nhìn không ra, trông có vẻ ngoan ngoãn.”
“Nếu không phải ta là giáo viên chủ nhiệm của nàng, có lẽ cũng sẽ không nhận ra. Ai? Sao ngươi còn chưa đi?”
Khi ông nhìn về phía Tô Yên vẫn đứng yên không nhúc nhích, cô nhẹ nhàng trả lời:
“Đang đợi người.”
Cứ như vậy, vừa khi cô nói xong, cửa phòng vang lên tiếng gõ.
“Là ai báo cảnh?”
Hai cảnh sát bước vào.
Tô Yên ngoan ngoãn giơ tay:
“Là tôi.”
Cảnh sát nhìn thấy một nữ sinh ngoan ngoãn như vậy thì cũng không còn lạnh lùng như trước.
“Đồng học, chuyện gì đã xảy ra?”
Tô Yên im lặng quay đầu nhìn về phía Phạm Hạo Lâm, ánh mắt ngập nước của cô vẫn giữ vẻ ngoan ngoãn.
Cô nâng ngón tay lên:
“Hắn, với tư cách là giáo viên chủ nhiệm của tôi, đã nhiều lần sỉ nhục tôi bằng lời nói, dùng hình phạt thể xác, hơn nữa còn không màng sự thật, xuyên tạc và vu oan cho tôi.”
Cô dừng lại, nhìn vẻ mặt xanh mét của Phạm Hạo Lâm.
Tô Yên tiếp tục nói:
“Căn cứ theo Điều 21 của Luật Bảo vệ Thanh thiếu niên, giáo viên phải tôn trọng nhân cách và danh dự của thanh thiếu niên, không được thực hiện hình phạt thể xác hay bất kỳ hành vi nào làm tổn hại đến nhân cách.”
Lúc này sắc mặt Phạm Hạo Lâm đã trở nên khó coi.
Ai ngờ Tô Yên còn chưa dừng lại:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Căn cứ theo Điều 37 của Luật Giáo viên, nếu giáo viên sử dụng hình phạt thể xác đối với học sinh, hành vi không đứng đắn và làm tổn hại đến học sinh, sẽ bị cách chức hành chính, nếu tình tiết nghiêm trọng, sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự.”
Nói xong, Tô Yên chớp chớp mắt,
“Lão sư, ngươi đã phạm pháp. Ta gọi cảnh sát tới, là muốn lão sư tự cải tà quy chính.”
“Ngươi!”
Phạm Hạo Lâm lập tức xanh mặt.
Từ trước tới nay, ông chưa gặp phải học sinh nào như vậy, có thể cứ ầm ĩ như đang uống nước chơi!
Tô Yên quay đầu nhìn về phía cảnh sát, chỉ vào mình:
“Đây là hắn dùng cách xử phạt về thể xác mà tạo thành thương tổn, hơn nữa đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến tinh thần của ta.”
Cô lại lấy ra tờ đơn mà Phạm Hạo Lâm đã chụp vào tay mình.
“Thân là giáo viên, lạm dụng chức quyền, tùy tiện để lại vết nhơ cho hồ sơ lý lịch của ta. Ta có quyền lên án điều này.”
Cô đưa tờ đơn cho hai vị cảnh sát, họ nhìn nhau rồi lại nhìn vào dáng vẻ chật vật của cô.
Giọng nói Tô Yên rất nhẹ, nhưng từng câu từng chữ lại rõ ràng.
Dù mặt cô bình thản, nhưng lại mang đến cho người khác một sức thuyết phục rất mạnh.
Nói xong, cả hai cảnh sát đều sững sờ một hồi lâu.
Cuối cùng, Tô Yên nhấp môi:
“Cảnh sát, có thể đưa hắn đi không?”
Lúc này, hai cảnh sát mới phản ứng lại.
Họ móc còng tay ra, nhìn về phía Phạm Hạo Lâm:
“Ngươi có gì muốn biện giải không?”
“Ta có!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phạm Hạo Lâm xanh mặt, tay chỉ thẳng vào Tô Yên, suýt chút nữa chọc vào mặt cô.
“Nàng là một học sinh hư hỏng, những gì ngươi nghe thấy không thể tin tưởng. Ta không phải người như vậy, là nàng, nàng cố tình bịa đặt sự thật, nàng…”
Chưa dứt lời, Tô Yên đã cắt ngang:
“Lão sư, ngươi chỉ cần trả lời câu hỏi của cảnh sát, có hay không làm điều đó thì tốt hơn.”
Phạm Hạo Lâm dường như không biết phải trả lời thế nào,
“Ta có làm ngươi chạy vòng, nhưng đó cũng là vì…”
Lời ông lại bị Tô Yên chặn lại.
“Cảnh sát, nếu hắn thừa nhận, có thể đưa hắn đi không? Ta sẽ phối hợp và hỗ trợ điều tra bất cứ lúc nào.”
Cô nói một hơi trôi chảy trong chưa đầy mười phút.
Phạm Hạo Lâm ngồi đó không thể nói gì, cuối cùng bị hai cảnh sát áp giải đi.
Ở cửa văn phòng, một đám học sinh đứng nhìn.
Họ đã chứng kiến sự việc quan trọng này.
Đương nhiên, đa phần trong số họ là học sinh của lớp 10, từ bên cạnh.
Có người nuốt nước bọt:
“Trời ơi, đây là ai mà giỏi vậy? Luật pháp chơi kiểu này, khiến lão sư cũng không có cơ hội cãi lại sao?”
“Ai ai ai, không phải Khương Nhiên thích cái nữ sinh đó sao?”
“Ôi trời, đúng là!”
“Tưởng rằng đó là cô bé dễ thương, không ngờ giờ lại thấy tình huống này, năng lực thật sự bức Khương Nhiên a!!”
“Ủa? Năng lực gì vậy? Khương Nhiên chắc chắn không hiểu mấy thứ này.”
“Cút đi, không hiểu cũng đừng làm ồn ào.”
Khương Nhiên đứng dựa vào cửa, dáng vẻ lười biếng, mí mắt khẽ nâng, mang theo vẻ nghiền ngẫm, cười như không cười.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro