Khi Nữ Phụ Thành Nhân Vật Chính
Chương 8
Thuỷ Hàn Tịnh Văn
2024-10-05 08:12:30
Âm nhạc ồn ào, rượu trong người khiến Diệp Lạc Nguyên dần dần mất kiểm soát, loạng choạng tới quầy tiếp tân cô nói:
- Cho tôi một nam phục vụ! Anh này luôn đi!
Nói đoạn, cô túm tay hai người cùng về biệt thự, vừa đi cô vừa lẩm bẩm nói:
- Là các người nói tôi hư đốn, các người nói tôi không tốt, là con gái chanh chua, vậy tôi sẽ cho các người thấy tôi tồi tệ xấu xa cỡ nào, ức, các người đều mù nên không thấy bản mặt thật của cô ta! Các người tin cô ta, ức!
Đưa trai lạ về nhà lôi lên phòng, cô không để ý ánh nhìn khinh bỉ của những người giúp việc trong biệt thự, cửa phòng đóng "rầm" người ngoài chỉ nghe tiếng rên rỉ của trai và gái trong phòng. Cũng vì sự kích thích quá độ của Diệp Lạc Nguyên cho nên An Diệp Lạc cô mới có chỗ trú linh hồn.
Nghĩ tới đây, Diệp Lạc Nguyên lắc đầu, nhìn hai người hỏi:
- Chúng ta quen nhau sao???
- Chị, em là Hi Nghi đây mà!
Nhìn vẻ mặt lo lắng giả tạo của Diệp Hi Nghi, cô nhếch mép cười:
- Tôi không có em gái! Mẹ thân sinh ra tôi chỉ có mình tôi, cô sao có thể là em gái của tôi được!
An Diệp Lạc lắc đầu, Diệp Hi Nghi nghe cô nói vậy khuôn mặt đỏ bừng lên, trong lòng lại nghĩ ra mưu kế liền chạy lại cầm tay Diệp Lạc Nguyên, móng tay sắc nhọn đâm vào tay Diệp Lạc Nguyên nói:
- Chị, chị nói gì vậy? Em là Diệp Hi Nghi đây!
Cảm giác bị đau nơi cánh tay khiến An Lạc Diệp đau, cô giơ tay đẩy Diệp Hi Nghi ra, làm cô ta bị ngã, lần này Vương Khải Thiệu không kịp đỡ nên khiến Diệp Hi Nghi bị té ngã trên nền, anh ta khó chịu, đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía Diệp Lạc Nguyên nói:
- Diệp Lạc Nguyên, cô nên biết thân phận mình!
Bỏ qua
- Ơ kìa, tôi có làm gì anh không??? Là cô ta cứ sấn lấy tôi cho nên cô ta bị như vậy. Liên quan tới anh sao???
- Cô...! Hi Nghi là em gái của cô, cô làm vậy không quá đáng sao?
Nhìn Diệp Hi Nghi nằm trong vòng tay của Vương Khải Thiệu khẽ nhếch miệng, An Diệp Lạc cũng không để ý, nói:
- Anh hay thật! Không phải anh biết tôi đã bị đuổi khỏi cái gia đình đó sao??? Không phải anh cũng có mặt trong lúc đó sao??? Không phải chính anh đã góp phần khiến tôi bị đuổi khỏi cái nhà đó sao??? Anh sao nhanh quên vậy???
- Hừ! Là cô tự chuốc lấy nhục!
- Vậy thì cô ta cũng thế, tự mình chuốc lấy nhục, không liên quan tới tôi!
Ở đây không bán tôi đi chỗ khác!
- Chị, cha và mẹ rất nhớ chị!
Diệp Hi Nghi vội lên tiếng, sau đó túm tay Vương Khải Thiệu nói:
- Khải Thiệu, anh để chị em mua đồ đi, chị em cũng không phải cố ý khiến nhân viên của anh bị thương! Em thay mặt chị ấy xin lỗi nhân viên của anh!
Nghe Diệp Hi Nghi nói vậy, An Lạc Diệp dừng bước chân xoay người lại nói:
- Cô thích lo chuyện bạo đồng thì cứ việc, còn nữa, tôi muốn nhắc nhở cô rằng: TÔI KHÔNG CÓ EM, CÔ THÌ LẠI CÀNG KHÔNG!
Còn anh, muốn biết sự thật thì cứ coi đoạn ghi hình mà camera đã ghi lại sẽ biết ai đúng ai sai, công ty mở ra là để chào đón khách hàng, cô ta vì ghanh tị mà làm như vậy chả khác nào phá huỷ hình tượng công ty!
Vương Khải Thiệu nhìn Diệp Lạc Nguyên bước đi trong đầu suy nghĩ: "cô ta lại giở trò gì vậy?!".
Cuộc ẩu đả cãi nhau ở dưới sảnh cũng không khiến một người ngồi trên tầng hai quan tâm. Trong lòng anh đang suy nghĩ về chuyện của đêm hôm qua. Không nghĩ lần đầu tiên về nước đi quán bar lại bị người ta hiểu lầm là trai bao khiến anh không thể chịu được, cho nên tối đó đã liên tục cùng cô quan hệ, thậm trí khi cô không còn chịu được nữa anh vẫn bắt cô phải cùng anh. Anh cũng chẳng hiểu vì sao mình đối với cô lại như vậy. Sáng nay, vì không muốn nhìn mặt cô gái đó, một phần cũng vì anh thấy mình tối qua quá đáng với cô nên anh đã dậy sớm rời đi. Giờ nghĩ lại, anh thấy mình thật sự điên rồi, rõ ràng là anh không gần phụ nữ, vậy mà lại cùng cô quan hệ, cũng không biết cô ấy tên gì? Là người như thế nào nữa.
Từ biệt thự của cô rời đi, anh bắt taxi chạy tới cửa hàng thời trang D.G này, muốn tìm cho mình bộ quần áo để thay, cho nên anh mới có mặt ở đây. Mặc dù nghe thấy tiếng ồn ào, đánh nhau ở sảnh tầng dưới nhưng anh không quan tâm, bởi con người anh vốn rất lạnh lùng và vô tâm, trừ những người thân bên cạnh mới có thể khiến anh dùng ánh mắt để nhìn ra thì những người ngoài anh đều thờ ơ lạnh nhạt.
- Cho tôi một nam phục vụ! Anh này luôn đi!
Nói đoạn, cô túm tay hai người cùng về biệt thự, vừa đi cô vừa lẩm bẩm nói:
- Là các người nói tôi hư đốn, các người nói tôi không tốt, là con gái chanh chua, vậy tôi sẽ cho các người thấy tôi tồi tệ xấu xa cỡ nào, ức, các người đều mù nên không thấy bản mặt thật của cô ta! Các người tin cô ta, ức!
Đưa trai lạ về nhà lôi lên phòng, cô không để ý ánh nhìn khinh bỉ của những người giúp việc trong biệt thự, cửa phòng đóng "rầm" người ngoài chỉ nghe tiếng rên rỉ của trai và gái trong phòng. Cũng vì sự kích thích quá độ của Diệp Lạc Nguyên cho nên An Diệp Lạc cô mới có chỗ trú linh hồn.
Nghĩ tới đây, Diệp Lạc Nguyên lắc đầu, nhìn hai người hỏi:
- Chúng ta quen nhau sao???
- Chị, em là Hi Nghi đây mà!
Nhìn vẻ mặt lo lắng giả tạo của Diệp Hi Nghi, cô nhếch mép cười:
- Tôi không có em gái! Mẹ thân sinh ra tôi chỉ có mình tôi, cô sao có thể là em gái của tôi được!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
An Diệp Lạc lắc đầu, Diệp Hi Nghi nghe cô nói vậy khuôn mặt đỏ bừng lên, trong lòng lại nghĩ ra mưu kế liền chạy lại cầm tay Diệp Lạc Nguyên, móng tay sắc nhọn đâm vào tay Diệp Lạc Nguyên nói:
- Chị, chị nói gì vậy? Em là Diệp Hi Nghi đây!
Cảm giác bị đau nơi cánh tay khiến An Lạc Diệp đau, cô giơ tay đẩy Diệp Hi Nghi ra, làm cô ta bị ngã, lần này Vương Khải Thiệu không kịp đỡ nên khiến Diệp Hi Nghi bị té ngã trên nền, anh ta khó chịu, đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía Diệp Lạc Nguyên nói:
- Diệp Lạc Nguyên, cô nên biết thân phận mình!
Bỏ qua
- Ơ kìa, tôi có làm gì anh không??? Là cô ta cứ sấn lấy tôi cho nên cô ta bị như vậy. Liên quan tới anh sao???
- Cô...! Hi Nghi là em gái của cô, cô làm vậy không quá đáng sao?
Nhìn Diệp Hi Nghi nằm trong vòng tay của Vương Khải Thiệu khẽ nhếch miệng, An Diệp Lạc cũng không để ý, nói:
- Anh hay thật! Không phải anh biết tôi đã bị đuổi khỏi cái gia đình đó sao??? Không phải anh cũng có mặt trong lúc đó sao??? Không phải chính anh đã góp phần khiến tôi bị đuổi khỏi cái nhà đó sao??? Anh sao nhanh quên vậy???
- Hừ! Là cô tự chuốc lấy nhục!
- Vậy thì cô ta cũng thế, tự mình chuốc lấy nhục, không liên quan tới tôi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ở đây không bán tôi đi chỗ khác!
- Chị, cha và mẹ rất nhớ chị!
Diệp Hi Nghi vội lên tiếng, sau đó túm tay Vương Khải Thiệu nói:
- Khải Thiệu, anh để chị em mua đồ đi, chị em cũng không phải cố ý khiến nhân viên của anh bị thương! Em thay mặt chị ấy xin lỗi nhân viên của anh!
Nghe Diệp Hi Nghi nói vậy, An Lạc Diệp dừng bước chân xoay người lại nói:
- Cô thích lo chuyện bạo đồng thì cứ việc, còn nữa, tôi muốn nhắc nhở cô rằng: TÔI KHÔNG CÓ EM, CÔ THÌ LẠI CÀNG KHÔNG!
Còn anh, muốn biết sự thật thì cứ coi đoạn ghi hình mà camera đã ghi lại sẽ biết ai đúng ai sai, công ty mở ra là để chào đón khách hàng, cô ta vì ghanh tị mà làm như vậy chả khác nào phá huỷ hình tượng công ty!
Vương Khải Thiệu nhìn Diệp Lạc Nguyên bước đi trong đầu suy nghĩ: "cô ta lại giở trò gì vậy?!".
Cuộc ẩu đả cãi nhau ở dưới sảnh cũng không khiến một người ngồi trên tầng hai quan tâm. Trong lòng anh đang suy nghĩ về chuyện của đêm hôm qua. Không nghĩ lần đầu tiên về nước đi quán bar lại bị người ta hiểu lầm là trai bao khiến anh không thể chịu được, cho nên tối đó đã liên tục cùng cô quan hệ, thậm trí khi cô không còn chịu được nữa anh vẫn bắt cô phải cùng anh. Anh cũng chẳng hiểu vì sao mình đối với cô lại như vậy. Sáng nay, vì không muốn nhìn mặt cô gái đó, một phần cũng vì anh thấy mình tối qua quá đáng với cô nên anh đã dậy sớm rời đi. Giờ nghĩ lại, anh thấy mình thật sự điên rồi, rõ ràng là anh không gần phụ nữ, vậy mà lại cùng cô quan hệ, cũng không biết cô ấy tên gì? Là người như thế nào nữa.
Từ biệt thự của cô rời đi, anh bắt taxi chạy tới cửa hàng thời trang D.G này, muốn tìm cho mình bộ quần áo để thay, cho nên anh mới có mặt ở đây. Mặc dù nghe thấy tiếng ồn ào, đánh nhau ở sảnh tầng dưới nhưng anh không quan tâm, bởi con người anh vốn rất lạnh lùng và vô tâm, trừ những người thân bên cạnh mới có thể khiến anh dùng ánh mắt để nhìn ra thì những người ngoài anh đều thờ ơ lạnh nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro