Khi Nữ Phụ Trở Thành Nhân Vật Chính
Chương 3
Khuyết Danh
2025-02-20 03:18:55
Cô ta cắn môi, bắt đầu phát biểu. “Sự tiến bộ hôm nay của em, đương nhiên không thể thiếu được sự giúp đỡ của ban lãnh đạo nhà trường, các thầy cô và cả những người bạn xung quanh. Em xin hứa, sẽ tiếp tục nỗ lực!” “Chỉ còn nửa năm nữa thôi, em cũng chỉ có một ước nguyện, đó là hy vọng bản thân có thể yên bình vượt qua, không bị ai làm phiền. Dù sao thì kỳ thi đại học cũng rất quan trọng, không thể bị phân tâm được.” Phát biểu hay quá. Cả lớp đều quay đầu nhìn tôi. Quả thật là ai cũng có thể nghe ra được, người mà Vưu Thanh Thanh đang ám chỉ chính là tôi. Tôi nhìn thầy cô chủ nhiệm đang trừng mắt với mình, khóe miệng khẽ cười, rồi hôn gió về phía đó. Chủ nhiệm tức giận đến mức ôm chặt ngực. Còn tôi chỉ ngồi đó rung chân, thầm nghĩ: Chỉ có bao nhiêu đó thôi sao? Không biết lát nữa cô ta sẽ bị tức đến mức nào nữa đây? Hiệu trưởng cầm mic: "Về vấn đề mà Vưu Thanh Thanh vừa nói, tôi cũng muốn điểm danh phê bình một học sinh." “Người mà tôi đang nói tới, là học sinh Dụ Du.” Ông ta nhấn mạnh giọng: "Bây giờ, xin mời em lên sân khấu." Tôi "chậc" một tiếng, lười biếng nhấc mí mắt lên, chậm rãi bước ra khỏi hàng. Trên sân khấu, Vưu Thanh Thanh vừa nhìn thấy tôi thì cả người cô ta liền run lên một cái, theo phản xạ lùi lại một bước. Hiệu trưởng nhìn thấy hành động nhỏ ấy, sắc mặt càng trở nên nghiêm khắc hơn: "Tôi nghe nói em luôn bắt nạt bạn học, có đúng không?" Tôi bỏ qua mấy câu "Mau chối đi, mau chối đi" trong đầu, nhướn mày cười nói: "Đúng vậy."Toàn trường lập tức ầm ĩ xôn xao. Hiệu trưởng không ngờ tôi lại thừa nhận nhanh như vậy, ông ta ngẩn người, lắp bắp: "Em…em…" "Em có bắt nạt Vưu Thanh Thanh không?" Khóe miệng tôi càng nhếch lên: "Có." Thái độ thản nhiên của tôi đã khiến Hiệu trưởng hoàn toàn nổi giận, ông ta không kiềm chế được: "Em có biết việc bắt nạt bạn học là sai không?" "Biết." "Vậy tại sao em vẫn còn mặt dày làm như thế?" Tôi "Ồ" một tiếng: "Chuyện này..." Tôi quay đầu liếc nhìn Vưu Thanh Thanh đang giả vờ vô tội. Đôi mắt to đẫm lệ của cô ta đang mong chờ tôi tự chuốc lấy nhục nhã. Tôi làm khẩu hình miệng với cô ta: "Sẽ không đâu." Hôm nay người mất mặt sẽ chỉ có cô mà thôi. Tôi tiến lại gần micro trong tay Hiệu trưởng, mặc dù miệng đang cười, nhưng ánh mắt lại không hề có chút độ ấm nào. "Em chỉ đơn giản cảm thấy..." "Con của kẻ thứ ba, không xứng đáng được đối xử tốt mà thôi." Giọng tôi không lớn, nhưng nhờ có micro, từng câu từng chữ vẫn rõ ràng vang đến tai mọi người. Cả sân trường ồn ào bỗng chốc im bặt. Sắc mặt của Vưu Thanh Thanh cũng tái mét. Cô ta liên tục lắc đầu, nước mắt rơi trên mặt, “Không phải đâu, không phải như vậy đâu. Dụ Du, cậu đừng nói bậy!” "Ồ?" Tôi cười một cách thú vị, "Cậu chẳng phải là như vậy sao?" Khi hiệu trưởng còn chưa kịp phản ứng, tôi đã thốt ra bí mật lớn nhất của Vưu Thanh Thanh. Cái bí mật mà tôi chắc chắn rằng cô ta sẽ không bao giờ dám tiết lộ với bất cứ ai.“Chị gái…ngoài giá thú của tôi?” 4. Hiệu trưởng giận dữ: "Dụ Du!" Ông ta sợ tôi sẽ nói ra những lời có thể gây tổn hại đến danh tiếng của trường, lập tức ra lệnh giải tán học sinh. Tôi vẫn duy trì nụ cười nhẹ nhàng. Tôi cũng không định tiếp tục nói nữa đâu. Những chuyện như thế này, phải để các bạn học tự tìm hiểu thì mới thú vị chứ! Trong văn phòng Hiệu trưởng, ông ta mạnh bạo ném đống tài liệu giảng dạy lên bàn. Vưu Thanh Thanh giật mình, cả người run lên một cái. “Dụ Du, em giải thích rõ mọi chuyện cho tôi!” Tôi không chút sợ hãi, nhìn thẳng vào mắt Hiệu trưởng: "Em thực sự đã bắt nạt Vưu Thanh Thanh, tất cả đều là vì ân oán cá nhân." "Cô ta là chị gái trên danh nghĩa của em, là con gái của kẻ thứ ba!" "Đủ rồi, tôi không muốn nghe những lời này." Hiệu trưởng khó chịu vẫy tay: "Em có biết những lời em nói trước toàn trường hôm nay sẽ ảnh hưởng đến Vưu Thanh Thanh thế nào không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro