Xin chào, cùng...
Thanh Xuân Tiểu Biến Thái
2024-11-14 01:12:09
“Vậy ba có giúp em
không?” Tôn Đào Phi cười híp mắt dẫn dụ em trai mình từng bước vào bẫy.
Tôn Hải Dương trầm mặc một lúc lâu, rồi sau đó, nặng nề gật gật đầu.
Tôn Đào Phi hài lòng cười cười với em trai mình, âm thầm để tin tức mới nhận được ở trong lòng, những thứ này đều sẽ trở thành chứng cớ có lợi mà về sau cô có thể uy hiếp Tôn tiên sinh làm chút chuyện có lợi.
Cô đã nói, chỉ bằng thị giác cùng thính giác giỏi về phát hiện của Thái hậu nhà cô, Tôn Hải Dương bốn tháng không có ở nhà, ngay cả cô đại khái đều có chỗ hoài nghi, Thái hậu nhà cô lại như không có chuyện gì xảy ra, Tôn tiên sinh nhà cô càng thêm nhẹ nhõm rất nhiều. Giải thích duy nhất cũng chỉ có thể là Tôn tiên sinh là đồng loã trong việc này.
“Em trai, tới đây, để cho chị nhìn em thật kỹ!” Tươi cười rạng rỡ vẫy vẫy em trai mình, biểu tình của Tôn Đào Phi hoàn toàn giống như là thỏ trắng nhỏ hấp dẫn sói lớn.
Tôn Hải Dương theo bản năng lui về sau hai bước, nhìn chị gái cười đến dị thường hòa ái dễ gần, vẫn nhắm mắt chậm rãi đi tới trước mặt Tôn Đào Phi.
Móng vuốt của Tôn Đào Phi không khách khí chút nào leo lên gương mặt tuấn tú ngăm đen của Tôn Hải Dương, vân vê xoa bóp một trận, “Em trai, em xem bây giờ em vừa đen vừa gầy, sờ lên đều là xương, hoàn toàn không có cảm giác.” Giày xéo xong, Tôn Đào Phi phẫn nộ thu tay lại, không hài lòng lắm đánh giá. Cô vẫn tương đối thích bộ dạng trắng trắng mềm mềm của em trai cô.
Tôn Hải Dương rơi lệ trong lòng, hắn thật muốn lớn tiếng phản bác một câu, sờ không tốt, chị đừng sờ, em cũng không cầu xin chị. Nhưng hắn không dám.
“Chị, không có việc gì thì em đi nhé!” Tôn Hải Dương một mực cung kính nói, hy vọng có thể lấy được ân chuẩn của chị hai mình.
“Đợi đã!” Tôn Đào Phi kéo dài ngữ điệu, thong thả ung dung bật thốt ra hai chữ, phi đao nhỏ trong mắt càng thêm răng rắc vù vù bắn về phía đồng chí Tôn Hải Dương, muốn chạy, NO WAY, nợ của cô còn chưa đòi đủ đâu?
“Hải Dương, hai ngày trước chị nhìn trúng một túi xách Louis Vuitton, em cũng biết anh rể em làm lính không có nhiều tiền, nhưng, bây giờ chị thích, em nói làm sao bây giờ đây?” Ánh mắt Tôn Đào Phi lấp lánh nhìn chằm chằm em trai mình, mặt tràn đầy mong đợi chờ đợi đáp án của nó.
Cái trán ở dưới tóc ngắn của Tôn Hải Dương, mạnh mẽ giựt hai cái, kìm nén lòng đang muốn muốn hộc máu, ông xã nhà chị chức cao mà không có tiền, vậy một lính quèn như hắn thì có tiền sao?
“Em mua cho chị!” Cắn răng cứng rắn nói ra mấy chữ, trên mặt Tôn Hải Dương vẫn treo nụ cười sắp không kiên trì nổi.
Nghe vậy, Tôn Đào Phi đặc biệt ôn tình sờ sờ đầu cua của em trai mình, nhỏ giọng nói, “Tốt lắm, trở về ngủ sớm một chút đi!”
Nghe vậy, Tôn Hải Dương cơ hồ là chạy như điên ra ngoài cửa, đứng ở trường tập, hắn nhìn trời khóc không ra nước mắt, trên thế giới này còn có người bi thương hơn hắn sao, khi làm lính đến dưới trướng anh rể mình không nói, còn bị chị mình tiến hành nghiền ép vô nhân đạo như vậy, bà chủ của hắn a.
Trình Phi Viễn lấy cơm giúp Tôn Đào Phi về, dọc qua bãi tập xa xa liền trông thấy em vợ nhà mình, đắm chìm trong một mảnh bi thương, ngửa mặt lên trời nhìn trăng cô đơn treo thật cao trong bầu trời.
“Tôn Hải Dương, tối vậy còn không đi về nghỉ, tổ chức cho cậu thời gian không phải là để cho cậu lãng phí như vậy!” Đi tới bên cạnh Tôn Hải Dương, vỗ vỗ bờ vai của hắn, Trình Phi Viễn hạ thấp giọng chính nghĩa nghiêm trang nói.
“Dạ, đoàn trưởng!” Chào một cái, Tôn Hải Dương vẻ mặt như đưa đám đi về phía túc xá.
“Cha vợ mẹ vợ, bọn họ đều rất tốt.” Trình Phi Viễn cho là em vợ mình tưởng nhớ cha mẹ, vô cùng nhân nghĩa nói với bóng lưng hắn.
“Cám ơn anh rể!” Thanh âm khó chịu ngột ngạt của Tôn Hải Dương từ phía trước truyền đến, hiển nhiên lời của Trình Phi Viễn cũng không khiến cho hắn dễ chịu hơn bao nhiêu.
Khi nhìn thấy Tôn Đào Phi vô cùng vui vẻ sung sướng thì Trình Phi Viễn buồn bực, hai chị em này tương phản cũng quá lớn.
Từ quan tâm đối với em vợ, Trình Phi Viễn hơi có chút lo lắng hỏi, “Em vừa nói gì với Hải Dương thế, trông nó hình như rất khổ sở.”
Tôn Đào Phi nhíu mày, nhai kỹ nuốt chậm thức ăn trong miệng xong, ha ha cười một tiếng, mê sảng thuận miệng nói ra, “Em có thể nói gì với nó, tính nó là thích thương xuân buồn thu (dễ xúc động).”
Ngón tay của Trình Phi Viễn nhẹ gõ mặt bàn, phát ra những tiếng vang trầm thấp, kinh ngạc giật giật khóe miệng, thật không nhìn ra, Tôn Hải Dương còn có một mặt không đàn ông như vậy.
Vì vậy, Trình Phi Viễn làm anh vợ âm thầm quyết định ở trong lòng.
Đưa đến kết quả trực tiếp chính là, mỗi lần huấn luyện sau đó, Tôn Hải Dương đều sẽ bị đoàn trưởng Trình đối đãi đặc biệt, mỗi lần cũng làm cho hắn khổ không thể tả, ngăn cản không được. Trực tiếp để cho Tôn Hải Dương lại chịu đả kích nặng nề lần nữa, không hiểu tại sao anh vợ đoàn trưởng, có một chút chiếu cố ngoài sáng và trong tối đối với hắn coi như xong, tại sao còn phải hành hạ hắn thậm tệ hơn.
Chẳng qua là, lúc đó Tôn Hải Dương của chúng ta cũng không biết, hắn sẽ có đãi ngộ như vậy, hoàn toàn là bởi vì chị hắn thuận miệng nói xằng nói bậy. Đợi đến hắn biết thì, hắn đã trở thành một binh lính ưu tú nổi danh vang dội trong sư đoàn. Hắn muốn báo thù, nhưng, Tôn Đào Phi lại nói khoác mà không biết ngượng phản bác, nếu không phải là chị, em có thể có hôm nay không. Câu nói đầu tiên đã khiến cho đồng chí Tôn Hải Dương thật vất vả bắt được cơ hội bại trận mà chấm dứt.
Tôn Đào Phi ăn uống no đủ, hài lòng sờ sờ cái bụng phồng lên, duỗi lưng mỏi thoải mái, chuyện vui lớn nhất cuộc sống chính là như vậy.
Lại nói, tay nghề của đầu bếp trại lính này thật đúng là không tệ. Lòng hiếu kỳ thôi thúc, Tôn Đào Phi vui vẻ hỏi, “Đầu bếp của các anh là ai?”
Trình Phi Viễn liếc Tôn Đào Phi một cái, “A Thị, sao nào?”
Chép miệng, Tôn Đào Phi vẫn chưa hết vui sướng nói, “Không có gì, chẳng qua là cảm thấy tay nghề của anh ta rất tốt.”
Trình Phi Viễn cười như không cười nhìn Tôn Đào Phi một cái, dĩ nhiên không tệ, tiêu chuẩn ăn hắn đề xuất có thể kém sao, bất quá, hắn vĩnh viễn sẽ không nói cho một người biết, tránh cho cô được voi đòi tiên.
“Ai, Trình Phi Viễn, anh bảo em tới đây rốt cuộc để làm gì?” Tôn Đào Phi kéo về chủ đề chính, nói mới nhớ, cô tới nơi này cũng đã lâu, nhưng còn chưa biết mục đích của chuyến đi này là gì.
“Ngày mười một, tất cả các sư đoàn đều có hội liên hoan, chúng ta không phải là mới kết hôn sao? Những tên nhóc kia đều nói muốn gặp em!” Hắng giọng một cái, Trình Phi Viễn nói xong một cách nghiêm trang.
Vẻ mặt Tôn Đào Phi tràn đầy vẻ: “Thì ra là như vậy” nhìn Trình Phi Viễn, rồi sau đó, gật đầu biểu thị ý đã hiểu.
“Phòng tắm ở chỗ nào?” Nghe vậy, tay Trình Phi Viễn chỉ chỉ hướng có màn màu quân phục xanh lá cây che kín bên phải.
Tôn Đào Phi theo phương hướng đi tới, kéo màn lên, thò đầu nhìn, bên trong quả nhiên là một gian phòng tắm nho nhỏ, chẳng qua là tại sao không có cửa.
Thò đầu ra, sắc mặt Tôn Đào Phi lúng túng nói quanh co, “Còn có chỗ khác không?”
“Không có!” Trình Phi Viễn nghiêm mặt, lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn về phía Tôn Đào Phi cũng là lạnh như nước, cô gái này nghĩ cái gì, nhìn lén cuồng.
“Muốn tắm thì mau đi đi!” Hung ác bỏ lại mấy chữ, Trình Phi Viễn mạnh mẽ mở cửa phòng biến mất.
Tôn Đào Phi hướng về phía cánh cửa vừa bị đóng, làm cái mặt quỷ, cô đây là phòng hộ, có cái gì không đúng.
Trình Phi Viễn xuất hiện lần nữa thì đã là nửa giờ sau. Trước khi vào cửa, càng thình thịch dùng lực gõ mạnh vài cái vào cửa, giọng điệu lạnh như băng ở cửa hỏi, “Đã xong chưa?”
Nghe vậy, Tôn Đào Phi lập tức cười khanh khách đi mở cửa, khuôn mặt toả sáng đón Trình Phi Viễn sắc mặt rất không tốt vào phòng.
“Anh đi tắm đi, vì để cho công bằng, em ra bên ngoài chờ nửa giờ.”
Trình Phi Viễn quét mắt nhìn từ trên xuống dưới Tôn Đào Phi chỉ đang chỉ mặc áo ngủ, khinh thường lạnh giọng nói, “Không cần!” Hắn mới không đa nghi chuyện bé xé ra to giống người khác.
Tất nhiên Trình Phi Viễn lên tiếng, Tôn Đào Phi dĩ nhiên là rất thích ý ở trong phòng, dù sao có máy điều hoà không xài, tại sao cô lại phải đi ra ngoài cho muỗi đốt.
“Vậy anh đi tắm nhanh đi!” Vẻ mặt tươi cười đưa áo ngủ của Trình Phi Viễn tới trong tay hắn, Tôn Đào Phi nhẹ nói như dụ dỗ chó con.
Trình Phi Viễn không chút nào lĩnh tình đoạt lấy áo ngủ, không nói một lời vào phòng tắm.
Không bao lâu, từng trận thanh âm nước chảy ào ào, tỉ mỉ rõ ràng truyền vào trong tai Tôn Đào Phi. Vấn đề ban nãy bị cô gác lại, lại xuất hiện trong đầu lần nữa, ánh mắt không tự chủ được rơi vào trên giường nhỏ sau lưng.
Nghĩ đến đủ loại tình trạng có thể xảy ra, trong lòng Tôn Đào Phi có hồi hộp không nói ra được, dù sao đây là lần đầu tiên cô đến gần phái nam như thế.
Gãi gãi tóc ướt nhẹp, đầu óc Tôn Đào Phi hỗn loạn không chịu nổi. Vứt bỏ khăn lông trong tay, Tôn Đào Phi dứt khoát vén tóc lăn lông lốc bò lên giường, dùng chăn bao bọc cả người cô đến gió thổi không lọt. Cô thấy rằng đến lúc Trình Phi Viễn lên giường, vẫn không thể không lúng túng đến chết, cho nên vẫn là ra tay trước thì chiếm được lợi thế.
Cho nên, khi Trình Phi Viễn đi ra, nhìn thấy chính là như đêm mới cưới, một đống tròn tròn nổi lên cao cao. Buồn cười không nhịn được, nhẹ nhàng cười một tiếng, Trình Phi Viễn dĩ nhiên là biết người nào đó ngượng ngùng, thật ra thì hắn cũng có chút khẩn trương, như vậy cũng tốt, hai người có thể thả lỏng chút.
Trình Phi Viễn yên lặng lau tóc mình xong, lặng lẽ bò lên giường, lặng lẽ tắt đèn, sau đó gian phòng nhỏ hẹp lâm vào một bóng tối.
Nhiệt độ nóng rực trên người người nào đó, xuyên thấu qua da từng chút trực tiếp truyền tới da mình, Tôn Đào Phi chỉ cảm thấy nhịp tim của mình càng lúc càng nhanh, như đánh trống, cô thậm chí hoài nghi Trình Phi Viễn nhất định là nghe được rõ ràng.
Khi cảm thấy vô cùng hồi hộp, Tôn Đào Phi rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Thật ra thì cô chính là một người như vậy, càng hồi hộp, lại càng dễ dàng mệt rã rời, mà phương pháp giải toả của cô chính là tiến vào trong giấc ngủ, sau đó, cái gì cũng không có nữa.
Nghe bên cạnh truyền tới tiếng hít thở đều đều, trong lòng Trình Phi Viễn lại bắt đầu hơi buồn bực, chẳng lẽ một chút lực ảnh hưởng của hắn với cô gái này cũng không có, ngủ ở bên cạnh hắn cô một chút cảm giác cũng không có.
Nhưng Trình Phi Viễn lại làm thế nào cũng ngủ không được, trong không khí đều là hương thơm nhàn nhạt tỏa ra từ người đang nằm cạnh, làm cho tâm tình hắn hỗn loạn, sốt nóng ức chế không được càng thêm thật lâu không tản ra.
Vì vậy, đêm đầu tiên Trình Phi Viễn và Tôn Đào Phi nhẹ sát gần nhau, Trình Phi Viễn là cả đêm mở mắt đến trời sáng, còn Tôn Đào Phi lại là ngủ thẳng đến trời sáng, kết quả như thế mà chấm dứt.
Tôn Hải Dương trầm mặc một lúc lâu, rồi sau đó, nặng nề gật gật đầu.
Tôn Đào Phi hài lòng cười cười với em trai mình, âm thầm để tin tức mới nhận được ở trong lòng, những thứ này đều sẽ trở thành chứng cớ có lợi mà về sau cô có thể uy hiếp Tôn tiên sinh làm chút chuyện có lợi.
Cô đã nói, chỉ bằng thị giác cùng thính giác giỏi về phát hiện của Thái hậu nhà cô, Tôn Hải Dương bốn tháng không có ở nhà, ngay cả cô đại khái đều có chỗ hoài nghi, Thái hậu nhà cô lại như không có chuyện gì xảy ra, Tôn tiên sinh nhà cô càng thêm nhẹ nhõm rất nhiều. Giải thích duy nhất cũng chỉ có thể là Tôn tiên sinh là đồng loã trong việc này.
“Em trai, tới đây, để cho chị nhìn em thật kỹ!” Tươi cười rạng rỡ vẫy vẫy em trai mình, biểu tình của Tôn Đào Phi hoàn toàn giống như là thỏ trắng nhỏ hấp dẫn sói lớn.
Tôn Hải Dương theo bản năng lui về sau hai bước, nhìn chị gái cười đến dị thường hòa ái dễ gần, vẫn nhắm mắt chậm rãi đi tới trước mặt Tôn Đào Phi.
Móng vuốt của Tôn Đào Phi không khách khí chút nào leo lên gương mặt tuấn tú ngăm đen của Tôn Hải Dương, vân vê xoa bóp một trận, “Em trai, em xem bây giờ em vừa đen vừa gầy, sờ lên đều là xương, hoàn toàn không có cảm giác.” Giày xéo xong, Tôn Đào Phi phẫn nộ thu tay lại, không hài lòng lắm đánh giá. Cô vẫn tương đối thích bộ dạng trắng trắng mềm mềm của em trai cô.
Tôn Hải Dương rơi lệ trong lòng, hắn thật muốn lớn tiếng phản bác một câu, sờ không tốt, chị đừng sờ, em cũng không cầu xin chị. Nhưng hắn không dám.
“Chị, không có việc gì thì em đi nhé!” Tôn Hải Dương một mực cung kính nói, hy vọng có thể lấy được ân chuẩn của chị hai mình.
“Đợi đã!” Tôn Đào Phi kéo dài ngữ điệu, thong thả ung dung bật thốt ra hai chữ, phi đao nhỏ trong mắt càng thêm răng rắc vù vù bắn về phía đồng chí Tôn Hải Dương, muốn chạy, NO WAY, nợ của cô còn chưa đòi đủ đâu?
“Hải Dương, hai ngày trước chị nhìn trúng một túi xách Louis Vuitton, em cũng biết anh rể em làm lính không có nhiều tiền, nhưng, bây giờ chị thích, em nói làm sao bây giờ đây?” Ánh mắt Tôn Đào Phi lấp lánh nhìn chằm chằm em trai mình, mặt tràn đầy mong đợi chờ đợi đáp án của nó.
Cái trán ở dưới tóc ngắn của Tôn Hải Dương, mạnh mẽ giựt hai cái, kìm nén lòng đang muốn muốn hộc máu, ông xã nhà chị chức cao mà không có tiền, vậy một lính quèn như hắn thì có tiền sao?
“Em mua cho chị!” Cắn răng cứng rắn nói ra mấy chữ, trên mặt Tôn Hải Dương vẫn treo nụ cười sắp không kiên trì nổi.
Nghe vậy, Tôn Đào Phi đặc biệt ôn tình sờ sờ đầu cua của em trai mình, nhỏ giọng nói, “Tốt lắm, trở về ngủ sớm một chút đi!”
Nghe vậy, Tôn Hải Dương cơ hồ là chạy như điên ra ngoài cửa, đứng ở trường tập, hắn nhìn trời khóc không ra nước mắt, trên thế giới này còn có người bi thương hơn hắn sao, khi làm lính đến dưới trướng anh rể mình không nói, còn bị chị mình tiến hành nghiền ép vô nhân đạo như vậy, bà chủ của hắn a.
Trình Phi Viễn lấy cơm giúp Tôn Đào Phi về, dọc qua bãi tập xa xa liền trông thấy em vợ nhà mình, đắm chìm trong một mảnh bi thương, ngửa mặt lên trời nhìn trăng cô đơn treo thật cao trong bầu trời.
“Tôn Hải Dương, tối vậy còn không đi về nghỉ, tổ chức cho cậu thời gian không phải là để cho cậu lãng phí như vậy!” Đi tới bên cạnh Tôn Hải Dương, vỗ vỗ bờ vai của hắn, Trình Phi Viễn hạ thấp giọng chính nghĩa nghiêm trang nói.
“Dạ, đoàn trưởng!” Chào một cái, Tôn Hải Dương vẻ mặt như đưa đám đi về phía túc xá.
“Cha vợ mẹ vợ, bọn họ đều rất tốt.” Trình Phi Viễn cho là em vợ mình tưởng nhớ cha mẹ, vô cùng nhân nghĩa nói với bóng lưng hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cám ơn anh rể!” Thanh âm khó chịu ngột ngạt của Tôn Hải Dương từ phía trước truyền đến, hiển nhiên lời của Trình Phi Viễn cũng không khiến cho hắn dễ chịu hơn bao nhiêu.
Khi nhìn thấy Tôn Đào Phi vô cùng vui vẻ sung sướng thì Trình Phi Viễn buồn bực, hai chị em này tương phản cũng quá lớn.
Từ quan tâm đối với em vợ, Trình Phi Viễn hơi có chút lo lắng hỏi, “Em vừa nói gì với Hải Dương thế, trông nó hình như rất khổ sở.”
Tôn Đào Phi nhíu mày, nhai kỹ nuốt chậm thức ăn trong miệng xong, ha ha cười một tiếng, mê sảng thuận miệng nói ra, “Em có thể nói gì với nó, tính nó là thích thương xuân buồn thu (dễ xúc động).”
Ngón tay của Trình Phi Viễn nhẹ gõ mặt bàn, phát ra những tiếng vang trầm thấp, kinh ngạc giật giật khóe miệng, thật không nhìn ra, Tôn Hải Dương còn có một mặt không đàn ông như vậy.
Vì vậy, Trình Phi Viễn làm anh vợ âm thầm quyết định ở trong lòng.
Đưa đến kết quả trực tiếp chính là, mỗi lần huấn luyện sau đó, Tôn Hải Dương đều sẽ bị đoàn trưởng Trình đối đãi đặc biệt, mỗi lần cũng làm cho hắn khổ không thể tả, ngăn cản không được. Trực tiếp để cho Tôn Hải Dương lại chịu đả kích nặng nề lần nữa, không hiểu tại sao anh vợ đoàn trưởng, có một chút chiếu cố ngoài sáng và trong tối đối với hắn coi như xong, tại sao còn phải hành hạ hắn thậm tệ hơn.
Chẳng qua là, lúc đó Tôn Hải Dương của chúng ta cũng không biết, hắn sẽ có đãi ngộ như vậy, hoàn toàn là bởi vì chị hắn thuận miệng nói xằng nói bậy. Đợi đến hắn biết thì, hắn đã trở thành một binh lính ưu tú nổi danh vang dội trong sư đoàn. Hắn muốn báo thù, nhưng, Tôn Đào Phi lại nói khoác mà không biết ngượng phản bác, nếu không phải là chị, em có thể có hôm nay không. Câu nói đầu tiên đã khiến cho đồng chí Tôn Hải Dương thật vất vả bắt được cơ hội bại trận mà chấm dứt.
Tôn Đào Phi ăn uống no đủ, hài lòng sờ sờ cái bụng phồng lên, duỗi lưng mỏi thoải mái, chuyện vui lớn nhất cuộc sống chính là như vậy.
Lại nói, tay nghề của đầu bếp trại lính này thật đúng là không tệ. Lòng hiếu kỳ thôi thúc, Tôn Đào Phi vui vẻ hỏi, “Đầu bếp của các anh là ai?”
Trình Phi Viễn liếc Tôn Đào Phi một cái, “A Thị, sao nào?”
Chép miệng, Tôn Đào Phi vẫn chưa hết vui sướng nói, “Không có gì, chẳng qua là cảm thấy tay nghề của anh ta rất tốt.”
Trình Phi Viễn cười như không cười nhìn Tôn Đào Phi một cái, dĩ nhiên không tệ, tiêu chuẩn ăn hắn đề xuất có thể kém sao, bất quá, hắn vĩnh viễn sẽ không nói cho một người biết, tránh cho cô được voi đòi tiên.
“Ai, Trình Phi Viễn, anh bảo em tới đây rốt cuộc để làm gì?” Tôn Đào Phi kéo về chủ đề chính, nói mới nhớ, cô tới nơi này cũng đã lâu, nhưng còn chưa biết mục đích của chuyến đi này là gì.
“Ngày mười một, tất cả các sư đoàn đều có hội liên hoan, chúng ta không phải là mới kết hôn sao? Những tên nhóc kia đều nói muốn gặp em!” Hắng giọng một cái, Trình Phi Viễn nói xong một cách nghiêm trang.
Vẻ mặt Tôn Đào Phi tràn đầy vẻ: “Thì ra là như vậy” nhìn Trình Phi Viễn, rồi sau đó, gật đầu biểu thị ý đã hiểu.
“Phòng tắm ở chỗ nào?” Nghe vậy, tay Trình Phi Viễn chỉ chỉ hướng có màn màu quân phục xanh lá cây che kín bên phải.
Tôn Đào Phi theo phương hướng đi tới, kéo màn lên, thò đầu nhìn, bên trong quả nhiên là một gian phòng tắm nho nhỏ, chẳng qua là tại sao không có cửa.
Thò đầu ra, sắc mặt Tôn Đào Phi lúng túng nói quanh co, “Còn có chỗ khác không?”
“Không có!” Trình Phi Viễn nghiêm mặt, lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn về phía Tôn Đào Phi cũng là lạnh như nước, cô gái này nghĩ cái gì, nhìn lén cuồng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Muốn tắm thì mau đi đi!” Hung ác bỏ lại mấy chữ, Trình Phi Viễn mạnh mẽ mở cửa phòng biến mất.
Tôn Đào Phi hướng về phía cánh cửa vừa bị đóng, làm cái mặt quỷ, cô đây là phòng hộ, có cái gì không đúng.
Trình Phi Viễn xuất hiện lần nữa thì đã là nửa giờ sau. Trước khi vào cửa, càng thình thịch dùng lực gõ mạnh vài cái vào cửa, giọng điệu lạnh như băng ở cửa hỏi, “Đã xong chưa?”
Nghe vậy, Tôn Đào Phi lập tức cười khanh khách đi mở cửa, khuôn mặt toả sáng đón Trình Phi Viễn sắc mặt rất không tốt vào phòng.
“Anh đi tắm đi, vì để cho công bằng, em ra bên ngoài chờ nửa giờ.”
Trình Phi Viễn quét mắt nhìn từ trên xuống dưới Tôn Đào Phi chỉ đang chỉ mặc áo ngủ, khinh thường lạnh giọng nói, “Không cần!” Hắn mới không đa nghi chuyện bé xé ra to giống người khác.
Tất nhiên Trình Phi Viễn lên tiếng, Tôn Đào Phi dĩ nhiên là rất thích ý ở trong phòng, dù sao có máy điều hoà không xài, tại sao cô lại phải đi ra ngoài cho muỗi đốt.
“Vậy anh đi tắm nhanh đi!” Vẻ mặt tươi cười đưa áo ngủ của Trình Phi Viễn tới trong tay hắn, Tôn Đào Phi nhẹ nói như dụ dỗ chó con.
Trình Phi Viễn không chút nào lĩnh tình đoạt lấy áo ngủ, không nói một lời vào phòng tắm.
Không bao lâu, từng trận thanh âm nước chảy ào ào, tỉ mỉ rõ ràng truyền vào trong tai Tôn Đào Phi. Vấn đề ban nãy bị cô gác lại, lại xuất hiện trong đầu lần nữa, ánh mắt không tự chủ được rơi vào trên giường nhỏ sau lưng.
Nghĩ đến đủ loại tình trạng có thể xảy ra, trong lòng Tôn Đào Phi có hồi hộp không nói ra được, dù sao đây là lần đầu tiên cô đến gần phái nam như thế.
Gãi gãi tóc ướt nhẹp, đầu óc Tôn Đào Phi hỗn loạn không chịu nổi. Vứt bỏ khăn lông trong tay, Tôn Đào Phi dứt khoát vén tóc lăn lông lốc bò lên giường, dùng chăn bao bọc cả người cô đến gió thổi không lọt. Cô thấy rằng đến lúc Trình Phi Viễn lên giường, vẫn không thể không lúng túng đến chết, cho nên vẫn là ra tay trước thì chiếm được lợi thế.
Cho nên, khi Trình Phi Viễn đi ra, nhìn thấy chính là như đêm mới cưới, một đống tròn tròn nổi lên cao cao. Buồn cười không nhịn được, nhẹ nhàng cười một tiếng, Trình Phi Viễn dĩ nhiên là biết người nào đó ngượng ngùng, thật ra thì hắn cũng có chút khẩn trương, như vậy cũng tốt, hai người có thể thả lỏng chút.
Trình Phi Viễn yên lặng lau tóc mình xong, lặng lẽ bò lên giường, lặng lẽ tắt đèn, sau đó gian phòng nhỏ hẹp lâm vào một bóng tối.
Nhiệt độ nóng rực trên người người nào đó, xuyên thấu qua da từng chút trực tiếp truyền tới da mình, Tôn Đào Phi chỉ cảm thấy nhịp tim của mình càng lúc càng nhanh, như đánh trống, cô thậm chí hoài nghi Trình Phi Viễn nhất định là nghe được rõ ràng.
Khi cảm thấy vô cùng hồi hộp, Tôn Đào Phi rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Thật ra thì cô chính là một người như vậy, càng hồi hộp, lại càng dễ dàng mệt rã rời, mà phương pháp giải toả của cô chính là tiến vào trong giấc ngủ, sau đó, cái gì cũng không có nữa.
Nghe bên cạnh truyền tới tiếng hít thở đều đều, trong lòng Trình Phi Viễn lại bắt đầu hơi buồn bực, chẳng lẽ một chút lực ảnh hưởng của hắn với cô gái này cũng không có, ngủ ở bên cạnh hắn cô một chút cảm giác cũng không có.
Nhưng Trình Phi Viễn lại làm thế nào cũng ngủ không được, trong không khí đều là hương thơm nhàn nhạt tỏa ra từ người đang nằm cạnh, làm cho tâm tình hắn hỗn loạn, sốt nóng ức chế không được càng thêm thật lâu không tản ra.
Vì vậy, đêm đầu tiên Trình Phi Viễn và Tôn Đào Phi nhẹ sát gần nhau, Trình Phi Viễn là cả đêm mở mắt đến trời sáng, còn Tôn Đào Phi lại là ngủ thẳng đến trời sáng, kết quả như thế mà chấm dứt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro