Khi Quân Nhân Phúc Hắc Phải Lòng Thiên Thần Xinh Đẹp
Lão ngoan đồng
Pruistab
2024-11-14 03:43:40
Càng về sau, nhiệm vụ nhận được càng nguy hiểm.
Trong một lần ám sát vị đại ác thần ngụ ở Quỷ Diệt cốc, Xuyên Đông lẫn hắn đều bị thương nặng, nhiệm vụ chưa hoàn thành, đám ác linh lại truy lùng cô khắp cả núi rừng. Lúc này, cô nghĩ ra ý định ẩn nấp sau thác nước. Bởi vì nước của thác có chảy sát vào đá như nước suối đâu, mà đổ mạnh xuống, theo quán tính mà đổ nghiêng một chút. Vách đá phía sau tuy nguy hiểm, nhưng ở nơi như thác nước hùng vĩ thì lại dễ dàng tránh khỏi truy lùng, ai nghĩ ra sẽ có người trốn sau dòng nước mạnh mẽ, bám chặt lên vách đá đầy rong rêu cheo leo nguy hiểm chứ?
Mà ở đáy cốc thì sao có thể không có thác nước?
Nghĩ vậy, cô nhảy vào. Theo trọng lực, nước rơi từ trên cao xuống, mang theo sức mạnh kinh người, trong phút chốc tiếp xúc, vết thương của cô bị rách thêm một chút.
Rồi sau đó, khi gian nan bám trên thành vách, sức lực dần suy kiệt, cô mới lần ra chỗ nhô ra, để tìn xem có hốc đá nào bám cho dễ chịu một chut hay không, thì phát hiện ra một cái động.
Cửa động rất nhỏ, ban đầu nhìn vào chỉ tưởng là một cái hốc đá, nhưng luồn người vào trong thì lại phát hiện, ẩn sau phiến đá to gồ ghề là một hành lang nhỏ hẹp, uốn lượn, vào sâu nữa thì gặp một lối đi thông thoáng, ánh sáng nhàn nhạt của những viên dạ minh châu to bằng nắm tay khảm trên tường soi sáng cả lối đi.
Tận cùng là một không gian rộng lớn, cổng vòm như trong nhà thờ, chạm trổ những hoa văn đồng tâm giống hoa văn trên mặt trống đồng Đông Sơn, nhưng phức tạp hơn, nhiều vòng hơn, tinh tế hơn. Không khó đoán có lẽ Hai Bà Trưng được tiếp qua kí tự này nhờ liên hệ với thần linh, rồi vẽ theo lên mặt trống. Vậy thì có thể lý giải việc vì sao thấy trống đồng bị quân địch sỉ nhục nên họ không nhịn được xúc động mà mở cửa thành, từ đó rơi vào bẫy của địch mà để thua trận.
Kỳ quái, trên trần trang trí cầu kì, vậy mà các bức vách lại chỉ là mặt đá gồ ghề như thể đây là chốn hoang sơ vậy.
Chính giữa có một cái hồ nhỏ, giữa hồ là một tảng đá hình tròn, trung trực là một trụ đá cao, trên đó đặt một cái hộp gỗ nhỏ cũ nát.
Trông giống một tế đàn cổ xưa, chỉ là tế trụ quá nhỏ, chỉ đặt vừa cái hộp. Không như tế trụ ngoài trời khổng lồ mà cô từng thấy, đặt được rất nhiều tế phẩm là con người.
Cố gắng áp chế thân thể đau đớn còn đang chảy máu, cô bật người nhảy lên tảng đá giữa hồ, vươn tay lấy xuống chiếc hộp gỗ. Một giọt máu không cẩn thận mà nhỏ lên tế đàn, ngay lập tức giống như nước thấm vào gạch, bị hút hết, chỉ để lại vệt đỏ nhạt như cái bớt trên da người.
Xuyên Đông nhảy khỏi tế đàn, tìm một vách đá bằng phẳng nhất mà ngồi dựa vào. Thuốc mang trên người là loại tốt nhất, nhưng không đủ để làm các vết thương trên người biến mất. Nhìn nhìn hộp gỗ, cô quyết định không mở nó ra mà bôi loạn thuốc lên những vết thương nặng trước, sau đó, có lẽ vì mất máu và kiệt sức mà rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Đang ngủ thì bị một luồng gió lạnh lẽo thổi vào người, cứ thổi đi thổi lại như muốn đánh thức cô. Buồn bực mở mắt ra thì thấy phía đối diện là một khuôn mặt, râu dài mày dài trắng bạc, làn da cơ hồ trong suốt có thể nhìn xuyên qua, cái miệng chu chu đang ra sức thổi thổi. Từng đợt gió lạnh chắc từ đây mà ra!
Nếu là Xuyên Đông lúc trước khi tiếp xúc với thần thánh thì đã sớm sợ đến ngất. Nhưng trải qua năm rưỡi tập luyện và chiến đấu ở thần giới, loại ác linh xấu xí đáng sợ cỡ nào cũng gặp qua, đây là một linh hồn lão ngoan đồng?
Nhìn hành động phù phù thổi của lão, cô bất giác bật cười.
"Ta~ là~ ma~ đây~, con nhóc ngươi còn cười?" Lão lên tiếng, chẳng phải những cô nhóc sợ ma lắm sao? Cô bé này thoạt nhìn mới như học sinh tiểu học mà lại cười vào mặt con ma là lão?
"Lão ngoan đồng, tại sao ông lại ở đây? Cháu đang bị thương, rất mệt, để yên chút đi!"
"Ơ..." Lão ngoan đồng tròn mắt nhìn cô bé trước mặt. Không có tia thần khí nào, không phải thần, là nhân loại sao? Vậy mà nhìn thấy một hồn ma lại bình tĩnh ngủ tiếp? Trên đời luôn có người gan dạ, nhưng người này thì đến vô cảm rồi, còn không có lòng phòng bị nữa chứ. Nhỡ may lão là ác linh thì cô chết chắc!
Nếu Xuyên Đông biết suy nghĩ của lão bây giờ thì sẽ dở khóc dở cười mà kêu oan mất! Vốn dĩ là vì kiệt sức, không ngủ đủ nữa thì cô sẽ gục mất, với cả nhìn lão ngoan đồng không phải ác linh tanh tưởi mà có mùi trầm hương làm lòng người an tĩnh, lại có những hành vi trẻ con, cô cảm thấy không cần đối phó lão thôi.
Nhưng mà không tệ, ít ra cũng không bị đáng thức nữa, cô ngủ một giấc cả nửa ngày mới thức dậy. Thân thể đau nhức nhưng tinh thần thoải mái hơn rất nhiều. Các vết thương lớn đã cầm máu và dần khép miệng.
Nhưng chỉ dừng lại ở đây, thuốc đã hết, vết thương thì quá lớn quá nhiều, chỉ mới tạm cầm máu, nếu động đậy sẽ bị rách ra nữa.
"Tiểu nha đầu, thức rồi sao?"
Lão ngoan đồng đang "ngồi" xếp bằng phía đối diện, dùng ngữ điệu nghiêm nghị nói với cô. Cô buồn cười, lãi ngoan đồng này đang tỏ vẻ trưởng bối sao?
Không giống! "Người" này không phải lão kia, dù hình dạng như đúc, lại cùng là vong hồn, nhưng khí chất tiên phong đạo cốt ấy lại không giả được!
Trong một lần ám sát vị đại ác thần ngụ ở Quỷ Diệt cốc, Xuyên Đông lẫn hắn đều bị thương nặng, nhiệm vụ chưa hoàn thành, đám ác linh lại truy lùng cô khắp cả núi rừng. Lúc này, cô nghĩ ra ý định ẩn nấp sau thác nước. Bởi vì nước của thác có chảy sát vào đá như nước suối đâu, mà đổ mạnh xuống, theo quán tính mà đổ nghiêng một chút. Vách đá phía sau tuy nguy hiểm, nhưng ở nơi như thác nước hùng vĩ thì lại dễ dàng tránh khỏi truy lùng, ai nghĩ ra sẽ có người trốn sau dòng nước mạnh mẽ, bám chặt lên vách đá đầy rong rêu cheo leo nguy hiểm chứ?
Mà ở đáy cốc thì sao có thể không có thác nước?
Nghĩ vậy, cô nhảy vào. Theo trọng lực, nước rơi từ trên cao xuống, mang theo sức mạnh kinh người, trong phút chốc tiếp xúc, vết thương của cô bị rách thêm một chút.
Rồi sau đó, khi gian nan bám trên thành vách, sức lực dần suy kiệt, cô mới lần ra chỗ nhô ra, để tìn xem có hốc đá nào bám cho dễ chịu một chut hay không, thì phát hiện ra một cái động.
Cửa động rất nhỏ, ban đầu nhìn vào chỉ tưởng là một cái hốc đá, nhưng luồn người vào trong thì lại phát hiện, ẩn sau phiến đá to gồ ghề là một hành lang nhỏ hẹp, uốn lượn, vào sâu nữa thì gặp một lối đi thông thoáng, ánh sáng nhàn nhạt của những viên dạ minh châu to bằng nắm tay khảm trên tường soi sáng cả lối đi.
Tận cùng là một không gian rộng lớn, cổng vòm như trong nhà thờ, chạm trổ những hoa văn đồng tâm giống hoa văn trên mặt trống đồng Đông Sơn, nhưng phức tạp hơn, nhiều vòng hơn, tinh tế hơn. Không khó đoán có lẽ Hai Bà Trưng được tiếp qua kí tự này nhờ liên hệ với thần linh, rồi vẽ theo lên mặt trống. Vậy thì có thể lý giải việc vì sao thấy trống đồng bị quân địch sỉ nhục nên họ không nhịn được xúc động mà mở cửa thành, từ đó rơi vào bẫy của địch mà để thua trận.
Kỳ quái, trên trần trang trí cầu kì, vậy mà các bức vách lại chỉ là mặt đá gồ ghề như thể đây là chốn hoang sơ vậy.
Chính giữa có một cái hồ nhỏ, giữa hồ là một tảng đá hình tròn, trung trực là một trụ đá cao, trên đó đặt một cái hộp gỗ nhỏ cũ nát.
Trông giống một tế đàn cổ xưa, chỉ là tế trụ quá nhỏ, chỉ đặt vừa cái hộp. Không như tế trụ ngoài trời khổng lồ mà cô từng thấy, đặt được rất nhiều tế phẩm là con người.
Cố gắng áp chế thân thể đau đớn còn đang chảy máu, cô bật người nhảy lên tảng đá giữa hồ, vươn tay lấy xuống chiếc hộp gỗ. Một giọt máu không cẩn thận mà nhỏ lên tế đàn, ngay lập tức giống như nước thấm vào gạch, bị hút hết, chỉ để lại vệt đỏ nhạt như cái bớt trên da người.
Xuyên Đông nhảy khỏi tế đàn, tìm một vách đá bằng phẳng nhất mà ngồi dựa vào. Thuốc mang trên người là loại tốt nhất, nhưng không đủ để làm các vết thương trên người biến mất. Nhìn nhìn hộp gỗ, cô quyết định không mở nó ra mà bôi loạn thuốc lên những vết thương nặng trước, sau đó, có lẽ vì mất máu và kiệt sức mà rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đang ngủ thì bị một luồng gió lạnh lẽo thổi vào người, cứ thổi đi thổi lại như muốn đánh thức cô. Buồn bực mở mắt ra thì thấy phía đối diện là một khuôn mặt, râu dài mày dài trắng bạc, làn da cơ hồ trong suốt có thể nhìn xuyên qua, cái miệng chu chu đang ra sức thổi thổi. Từng đợt gió lạnh chắc từ đây mà ra!
Nếu là Xuyên Đông lúc trước khi tiếp xúc với thần thánh thì đã sớm sợ đến ngất. Nhưng trải qua năm rưỡi tập luyện và chiến đấu ở thần giới, loại ác linh xấu xí đáng sợ cỡ nào cũng gặp qua, đây là một linh hồn lão ngoan đồng?
Nhìn hành động phù phù thổi của lão, cô bất giác bật cười.
"Ta~ là~ ma~ đây~, con nhóc ngươi còn cười?" Lão lên tiếng, chẳng phải những cô nhóc sợ ma lắm sao? Cô bé này thoạt nhìn mới như học sinh tiểu học mà lại cười vào mặt con ma là lão?
"Lão ngoan đồng, tại sao ông lại ở đây? Cháu đang bị thương, rất mệt, để yên chút đi!"
"Ơ..." Lão ngoan đồng tròn mắt nhìn cô bé trước mặt. Không có tia thần khí nào, không phải thần, là nhân loại sao? Vậy mà nhìn thấy một hồn ma lại bình tĩnh ngủ tiếp? Trên đời luôn có người gan dạ, nhưng người này thì đến vô cảm rồi, còn không có lòng phòng bị nữa chứ. Nhỡ may lão là ác linh thì cô chết chắc!
Nếu Xuyên Đông biết suy nghĩ của lão bây giờ thì sẽ dở khóc dở cười mà kêu oan mất! Vốn dĩ là vì kiệt sức, không ngủ đủ nữa thì cô sẽ gục mất, với cả nhìn lão ngoan đồng không phải ác linh tanh tưởi mà có mùi trầm hương làm lòng người an tĩnh, lại có những hành vi trẻ con, cô cảm thấy không cần đối phó lão thôi.
Nhưng mà không tệ, ít ra cũng không bị đáng thức nữa, cô ngủ một giấc cả nửa ngày mới thức dậy. Thân thể đau nhức nhưng tinh thần thoải mái hơn rất nhiều. Các vết thương lớn đã cầm máu và dần khép miệng.
Nhưng chỉ dừng lại ở đây, thuốc đã hết, vết thương thì quá lớn quá nhiều, chỉ mới tạm cầm máu, nếu động đậy sẽ bị rách ra nữa.
"Tiểu nha đầu, thức rồi sao?"
Lão ngoan đồng đang "ngồi" xếp bằng phía đối diện, dùng ngữ điệu nghiêm nghị nói với cô. Cô buồn cười, lãi ngoan đồng này đang tỏ vẻ trưởng bối sao?
Không giống! "Người" này không phải lão kia, dù hình dạng như đúc, lại cùng là vong hồn, nhưng khí chất tiên phong đạo cốt ấy lại không giả được!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro