Khi Thức Tỉnh, Tôi Là Bảo Bối Của Nam Chính

Chương 13

Lạc Dao My

2024-07-10 19:14:10

Ngày Tống gia tuyên bố người thừa kế, tổ chức cuộc họp báo quy mô lớn, rất nhiều người tai to mặt lớn đến tham dự. Hôm trước tôi mải làm bài thuyết trình, thức muộn, cộng thêm việc không có anh bên cạnh, tôi đến muộn mất một tiếng đồng hồ, chỉ kịp buộc tóc, xỏ dép trèo cửa sau đi vào còn bị bảo vệ tóm được mang đến trước mặt anh.

Tống Mặc nhìn bộ dáng luộm thuộm của tôi, không khỏi bật cười, ông Khương thì từ chối nhận con gái.

Tôi chỉ biết ngây ngô cười ngốc, anh buộc lại tóc cho tôi, cắn tai tôi cười ranh mãnh “Bảo bảo, em mặc quần của anh kìa.”

Tôi “…”

Chết tiệt, muốn tụt quần đội lên đầu quá! Sáng tôi vội vã tiện tay túm lấy bộ quần áo rơi ra khỏi tủ thôi mà, có kịp nhìn cái gì đâu!

“Em khóa cửa nhà chưa đấy?”

Tôi “…” hình như… chưa.

Anh ấn đầu tôi xuống “Bà xã, em đây là muốn chúng ta không có nhà để về sao?”

Mẹ Tống kéo tôi vào phòng thay đồ, không trách về sự muộn màng của tôi, tôi rất ngạc nhiên khi nơi đây lại còn có cả phòng trang điểm, mẹ tôi đứng bên cạnh nhìn tôi khinh bỉ “Tao biết thể nào mày cũng dậy muộn nên chuẩn bị sẵn rồi.”

Tôi “…”

Mẹ khịt mũi “Cũng chỉ có Tống Mặc mới chịu rước mày về nhà mà.”

Tôi rất ít khi đụng đến đồ trang điểm chứ nói gì đến việc trang điểm cầu kì. Tống Mặc bộ dáng nào của tôi anh cũng nhìn thấy rồi nên tôi chẳng ngại, chỉ khi có dịp đặc biệt tôi mới ăn diện một chút.

Tốc độ của thợ trang điểm rất nhanh, thoáng cái đã xong. Tôi nhìn mình trong gương suýt từ chối nhận bản thân.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tôi mặc một chiếc váy đuôi cá màu xanh, trang sức lấp lánh. Mẹ Tống khen tôi không ngớt, tôi chỉ cười âm thầm lấy tấm voan của váy che ngấn mỡ anh nuôi…

Tôi ngồi hàng ghế đầu, nhìn anh mặc vest ngay ngắn đứng trên sân khấu, nhìn đến say mê. Tống Mặc khi nghiêm túc càng đẹp trai chết người, nay anh còn vuốt tóc lên nữa, trực tiếp giết tôi rồi!

Càng nhìn càng thích mắt.

Thế giới của tôi chỉ còn lại người con trai đứng trên cao kia, âm thanh xung quanh biến mất, tôi chẳng nghe được gì ngoài lời nói trong trẻo của anh khi phát biểu. Tống Mặc thỉnh thoảng dừng mắt nhìn tôi, cong mắt cười quyến rũ…

Ôi mẹ ơi!!! Tim connn!!!

Anh lui xuống nhường vị trí cho cha Tống phát biểu, anh đứng đằng sau ông ánh mắt sáng lấp lánh nhìn tôi, tôi âm thầm lau nước miếng chảy ra từ miệng mình…

Đẹp trai voãi thiên địa quỷ thần ơi…

Tôi như con ngốc cười hì hì với anh, tít hết cả mắt lại.

Cho đến khi đèn đột ngột chiếu sáng thẳng vào tôi, ống kính của nhà báo chĩa vào tôi vang lên tanh tách, đèn flash nhấp nháy liên tục làm tôi giật nảy suýt đột quỵ, tôi ngáo ngơ nhìn xung quanh.

Cha Tống cười trìu mến “Con dâu, lên đây nào.”

Trong ánh mắt tò mò và kinh hoàng của mọi người, tôi xách váy tao nhã bước lên bục, Tống Mặc chìa tay ra đỡ lấy tôi. Tôi cũng kinh ngạc.

Rốt cuộc bọn họ vừa nói cái gì thế??? Sao lại lôi tôi lên đây???

“Tại cuộc họp báo này, tôi cũng muốn thông báo với mọi người, vị tiểu thư của Khương gia, Khương Miểu là vị hôn thê của con trai tôi, cũng là vợ tương lai của nó.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cha Tống lên tiếng, đám đông bên dưới liền bùng nổ, tiếng chụp ảnh vang lên không ngớt. Tôi hoảng sợ nhìn anh, sao tôi không nghe thấy mọi người nói về chuyện này chứ???

Anh nhìn tôi với vẻ mặt bất lực “Đừng ngạc nhiên vậy chứ Miểu Miểu, hôm qua anh gửi em chi tiết buổi họp báo này qua mail rồi mà.”

Tôi “???” Có vụ này nữa?

“Thôi, nhìn là biết em không xem rồi.” Anh thở dài, xoa đầu tôi vẻ cưng chiều.

Lúc kết thúc, anh ôm eo tôi đi ra ngoài, liền bị chặn lại bởi vô số phóng viên, n cái mic chĩa vào tôi, phóng viên không ngừng đặt câu hỏi. Tôi sợ muốn xách váy bỏ chạy, Tống Mặc giữ chặt lấy tôi, mỉm cười. Tôi có thể thấy được trong mắt anh lúc đó, chỉ phản chiếu duy nhất hình ảnh của tôi.

“Liên hôn hai nhà là một chuyện, quan trọng là cả hai chúng tôi đều có tình cảm với nhau.”

“Khương Miểu Miểu, là người mà Tống Mặc này yêu nhất.”

Khỏi nói, tài khoản xã hội của tôi bị oanh tạc, trước kia tôi sống yên bình ẩn dật bao nhiêu, giờ bị cộng đồng mạng lôi lên tra đến tận đời tổ tông, ồn ã bấy nhiêu. Tôi đi học cũng bị vây kín lại, bị săn đuổi bởi phóng viên từ trường tới nhà. Tên săn ảnh còn chụp được hình ảnh chúng tôi đi vào cùng một căn nhà, tin tức chúng tôi sống chung với nhau lập tức lên hot search.

Tống gia và Khương gia liên hôn.

Tống Mặc Khương Miểu sống chung.

Ông chồng quốc dân đã có vợ.

Tôi lướt các bài báo, giờ trên mạng chia thành hai phe, chống đối và chúc mừng. Nhiều người nói chúng tôi xứng đôi, rất đáng yêu, môn đăng hộ đối, chúc phúc hai đứa. Nhưng nhiều người cho rằng tôi không xứng với Tống Mặc, ngoại trừ gia thế khủng ra chẳng có cái gì, không đủ trình với nam thần nhà họ; sau đó liệt kê n+1 mỹ nhân họ biết để so sánh với tôi.

Tôi không để ý lắm, dù sao bọn họ nói cũng đúng mà. Tôi thực sự vô dụng, nhưng có gia đình chống lưng. Bọn họ giờ có hắt nước bẩn., bôi nhọ tôi thế nào đi nữa thì tôi vẫn là vị hôn thê của anh thôi

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Thức Tỉnh, Tôi Là Bảo Bối Của Nam Chính

Số ký tự: 0