Khi Tiến Cung, Ta Chỉ Mới Mười Bốn Tuổi
Chương 6
Phong Nguyệt Sát Ngã
2024-07-11 04:27:17
16:
Ngày mùng một đầu năm, trong cung tổ chức yến tiệc vô cùng náo nhiệt, bầu trời đổ tuyết trắng xoá.
Các quan đại thần đều đồng loạt tỏ vẻ đây là phúc trạch bệ hạ thâm hậu, tuyết rơi đúng lúc báo hiệu một năm bội thu.
Người nào người nấy đều liên tục nói những lời hay ý đẹp, ta nhàm chán nhìn những bông tuyết rơi lả tả giữa hồ.
Từng mảnh từng mảnh, tất cả đều rơi xuống mặt nước rồi biến mất không thấy bóng dáng.
Màn trình diễn ca múa bắt đầu, mấy mỹ nhân dị vực với làn da trắng như tuyết đang nhảy múa uyển chuyển thướt tha.
Trong đó có một người xoay tròn mũi chân rồi đi đến bên cạnh ta, ánh mắt dừng lại trên mặt ta vài giây.
Nàng ta lại xoay tròn rời đi, nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc mắt nhìn về phía này, sau đó lúc ra nhìn nàng ta thì nàng ta lại nhanh chóng chuyển dời tầm mắt.
Chậc chậc.
Ta nghiêng đầu hỏi mẫu thân: “Trên mặt con dính cơm sao?”
Mẫu thân cẩn thận nhìn ta, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt ta: “Không có, nhưng mà, Tiểu Hà à, nốt ruồi lệ của con mọc lại từ lúc nào vậy?”
Mẫu thân dùng từ “lại” cũng không phải không có đạo lý.
Nghe nói lúc còn nhỏ ta có bệnh về mắt, thị lực không được tốt lắm nên thường xuyên không nhìn thấy đường, những vết bầm tím và trầy xước trên chân còn chưa kịp lành lại thì đã thêm cái mới.
Phụ thân đi khắp nơi tìm danh y, cuối cùng cũng đã chữa lành đôi mắt cho ta lúc ta lên sáu tuổi.
Nhắc đến cũng thật kỳ lạ, sau khi hai mắt ta lành lại, nốt ruồi lệ đỏ thẫm như máu nơi khoé mắt trái của ta cũng theo đó mà biến mất.
Nói đến đây, sắc mặt mẫu thân thay đổi, cực kỳ lo lắng nói: “Sau khi về nhà mẫu thân sẽ mời đại phu đến xem mắt cho con, tốt nhất là đừng để tái phát lại.”
Ta nắm ngược lại tay mẫu thân, móc lấy bả vai bà: “Ôi ôi ôi, nương cứ dùng bữa ngon miệng đi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy nữa, được không?”
Mẫu thân lo lắng sốt ruột cầm đũa gắp một miếng ức ngỗng, nhưng lại không cẩn thận gắp phải trái ớt cay ở đĩa ăn bên cạnh.
Ta dở khóc dở cười, gắp miếng ức ngỗng vào chén của bà, liên tục đáp ứng: “Vâng vâng vâng, sau khi về nhà con sẽ ngoan ngoãn khám bệnh, mẫu thân mau ăn cơm đi.”
Khi yến tiệc diễn ra một nửa thì Trần tiểu nhị phái người đến tìm ta, hỏi ta có muốn ra ngoài chơi tuyết không?
Ta túm chặt lấy áo lông chồn cúi người lẻn ra ngoài.
Những bông tuyết không ngừng nhảy múa trong không trung, mấy ngọn đèn cung đình treo dưới mái hiên phản chiếu ra thứ ánh sáng lấp lánh như những vì sao.
Tiểu Thái tử, Trần đại ca và Trần tiểu nhị đang đứng bên dưới ánh đèn ấm áp đợi ta.
Dáng người đĩnh bạt như trúc, đẹp tựa như tranh.
Ta một bước thấp một bước cao đi dọc theo con đường đá nhỏ đi ra ngoài, run rẩy quấn chặt chiếc áo lông chồn trên người. Khi chuẩn bị đi đến trước mặt bọn họ, ta không cẩn thận trượt ngã một cái, phịch một tiếng rồi quỳ gối xuống trước mặt ba người bọn họ.
Trần tiểu nhị vuốt cằm cười ha ha: “Còn chưa đến năm mới mà, cháu gái ngoan không cần phải thực hiện đại lễ này đâu.”
Mẹ nó, thật mất mặt!
Ngay khi ta đang chống tay trên mặt tuyết thì một bàn tay bỗng nhiên xuất hiện trước mặt.
Nơi cổ tay áo màu đen được thêu hoa văn hình rộng, các khớp thịt ngón tay cân xứng, nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy trong lòng bàn tay còn có những vết chai mỏng được tạo thành do nhiều năm cầm bút.
Là tiểu Thái tử.
Ta nắm lấy ngón tay hắn, đột nhiên lại có chút không muốn buông tay, vờ như nghiêm túc nói: “Đến đây, để muội giúp huynh xem chỉ tay nào.”
Hắn không nói gì, nhưng cực kỳ phối hợp đừng bên cạnh người ta, xoè lòng bàn tay ra cho ta xem.
“Ồ, đường sinh mệnh này của huynh rất sâu, vừa nhìn đã biết là người sống thọ, đường tình cảm cũng rất tốt, rất được các cô nương yêu thích. Oa, đường trí tuệ này lại càng khó lường hơn nữa, sâu và dài, nhất định là người thông minh tuyệt đỉnh.”
Trần đại ca bật cười thành tiếng.
Tiểu Thái tử đỡ ta đứng dậy, vỗ vỗ tuyết rơi trên người ta, đôi mắt mỉm cười thành trăng khuyết: “Xin mượn lời tốt lành của muội.”
Trần tiểu nhị lớn tiếng ồn ào: “Sao ta chưa từng thấy bên cạnh Thái tử có rất nhiều đào hoa chứ? Đám giang hồ bịp bợm như ngươi không đáng tin cậy chút nào.”
Trần đại ca nửa túm nửa kéo lôi hắn ta đi: “Đi thôi! Nếu người ta đã nói như vậy thì nhất định sẽ trở thành sự thật, nếu thực sự không thành thì hãy để người đoán mệnh dùng bản thân mình bù đắp cho Thái tử điện hạ, cũng không thể coi là cuộc làm ăn thua lỗ được.”
Hai người bọn họ cười nói đi ở phía trước, bóng người bị những ngọn đèn cung đình hai bên đường phản chiếu dài rồi lại ngắn.
Còn gò má của ta lại nóng bừng lên trong nền tuyết lạnh giá.
Tiểu Thái tử tựa như không nghe thấy lời nói của hai người bon họ, cúi đầu giúp ta thắt dây choàng của áo lông chồn.
“Chúng ta cũng đi thôi.” Hắn nói: “Đêm nay sẽ có màn trình diễn pháo hoa, chúng ta đến đài ngắm sao xem đi!”
17:
Đứng trên đài ngắm sao có thể quan sát hơn một nửa hoàng cung này.
Cách đó không xa là hòn đảo nhỏ giữa lòng hồ, ánh đèn rực rỡ, bầu không khí cực kỳ náo nhiệt.
Cơn gió bấc vỗ lên mặt hồ, cành cây bị ép cong queo, một mảnh tuyết trắng vô thức tan trong gợn sóng.
Cảnh tượng ăn uống linh đình vẫn còn diễn ra ở giữa mặt hồ, trang sức leng keng, tiếng đàn sáo xen lẫn với tiếng cười nói của con người lan toả khắp từng kẽ hở nhỏ của hòn đảo.
Tiểu Thái tử đỡ lan can, nhìn về phía xa xăm.
Ta nhìn theo tầm mắt của hắn nhìn ra ngoài, phía cuối tầm mắt là bóng tối vô tận.
“Huynh đang nhìn cái gì vậy?” Ta hỏi.
Hắn nghiêng mặt sang một bên, giống như đang cười, màn đêm quá tối khiến ta không thể phân biệt được.
“Ở đó có những vì sao?” Hắn nói.
Tiếng gõ mõ vang lên, canh giờ tốt lành đã đến.
Lúc đợt pháo hoa đầu tiên nở rộ trong đêm tối, ta nhìn thấy vô số vì sao như được khảm sâu trong màn đêm.
Ánh sao ngay lập tức chiếu sáng lên ngũ quan hắn, ta quay đầu nhìn lại thì phát hiện hắn đang nhìn ta.
“Lý tiểu nhị, năm mới vui vẻ.” Ta nói.
Hắn không nói gì, chỉ nhìn ta.
Trong mắt hắn phản chiếu những chùm pháo hoa rực rỡ sắc màu và bóng bóng nho nhỏ của ta.
Ta kiễng chân lên, xoè năm ngón tay ra che khuất đôi mắt hắn: “Không được nhìn ta, mau nhìn pháo hoa đi!”
Hắn bỗng nhiên đưa tay ra kéo bàn tay ta xuống, giang hai cánh tay ra ôm lấy ta, ghé sát vào tai ta nói: “Năm mới vui vẻ, Tiểu Hà.”
Thình thịch thình thịch…
Không thể phân biệt được là tim ai đang đập.
Ta vùi mặt vào trong áo khoác của hắn, nhẹ nhàng nói: “Ta cũng thích chàng, Lý Triệu.”
Lại một chùm pháo hoa khác gào thét nổ tung, lấn át toàn bộ âm thanh.
Hắn không nghe thấy, ta rất chắc chắn.
Trái tim tràn ngập trong ngày tuyết rơi không thể để lại bất cứ bằng chứng nào về sự tồn tại của nó.
18:
Ta dường như đang mơ một giấc mơ dài.
Trong giấc mơ dài ấy là một cánh đồng hoang vu đơn điệu.
Đôi khi là một màu đen vô tận, đôi khi lại là sự mờ nhạt trăn trở lặp đi lặp lại nhiều lần.
Ta có thể cảm nhận được chiếc chăn gấm mềm mại, chiếc lò sưởi ấm áp và nốt ruồi lệ nơi khoé mắt.
Ta có thể nghe thấy tiếng mưa rơi thoảng qua, tiến bước chân vội vàng, tiếng người hỏi thăm.
Ta có thể ngửi được mùi thuốc đắng ngắt, vị ngọt của mứt hoa quả và hương thơm cỏ cây nơi ống tay áo của Trần tiểu nhị.
Nhưng ta không nhìn thấy.
Trong một buổi hoàng hôn không khác gì trước đây, thế giới của ta bống nhiên chìm vào bóng tối.
Trong lúc ngủ say, trên trán ta đổ mồ hôi nhễ nhại, vừa mở mắt ra thì tất cả thuyền hoa sen trong giấc mơ đều biến mất, thế giới lại rơi vào bóng tối một lần nữa.
Ta đưa tay lên lau mồ hôi, hỏi Diệu Diệu: “Bây giờ là giờ nào rồi?”
“Còn sớm.”
Không phải là giọng nói của Diệu Diệu.
Trái tim ta bỗng nhiên chùng xuống.
Ta dựa vào gối ôm cố gắng hết sức làm ra vẻ thoải mái cười nói: “Thái tử điện hạ, việc tuỳ tiện ra vào khuê phòng của nữ tử hình như không tốt lắm đâu?”
Tiểu Thái tử khoác lên vai ta một tấm áo choàng, nặng trĩu.
Hắn không nói gì.
Ta không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của hắn nên cũng không thể phân biệt được cảm xúc của hắn.
Ta xoắn xuýt ngón tay, hơi lo lắng thấp thỏm: “Tại sao huynh không nói gì vậy?”
Trong phòng rất yên tĩnh, hắn đột nhiên bật cười thành tiếng hai tiếng, giọng nói hơi khàn khàn: “Ngay cả Thái tử điện hạ cũng gọi rồi, rất tốt… Triệu Tiểu Hà, tại sao lại không cho ta tới thăm muội?”
Giọng điệu của hắn cực kỳ bình tĩnh, nhưng âm cuối lại chùng xuống, như thể đã tích tụ nổi tức giận từ lâu, nhưng không biết nên phát tiết như thế nào.
Ta cắn môi, vô thức siết chặt chăn.
Nên trả lời như thế nào nhỉ? Ta đã sớm nghĩ ra lý do qua loa lấy lệ.
Nhưng lúc này, ta lại không thể tuỳ tiện chọn một trong những đáp áp để qua loa lấy lệ với hắn.
“Huynh muốn nghe ta nói thật không?” Ta nói.
Giọng nói của hắn thực sự rất căng thẳng, giống như một cung tên bị kéo căng hết cỡ: “Muội nói đi!”
Ta xoa xoa giữa hai hàng chân mày, sau đó lại hạ tay xuống.
Cơn gió bấc lạnh thấu xương gõ mạnh vào ô cửa sổ, lá cây trong tiểu viện cung không ngừng xào xạc.
Thỉnh thoảng còn truyền đến một âm thanh ồn ào, đó là bàn đu dây của ta đụng vào trên giá đỡ.
Thật buồn cười, trong lòng ta nghĩ, chiếc đu dây cũng giống như chủ nhân của nó, không có mắt.
Ta khẽ thở dài một tiếng, mở miệng, nhưng lại không nói nên lời.
Ta muốn nói rằng bởi vì ta không biết nên thể hiện một Triệu Tiểu Hà với đôi mắt không nhìn thấy ra trước mặt huynh như thế nào, ta chưa nghĩ ra nên làm thể nào để che giấu một Triệu Tiểu Hà- Người sau khi uống thuốc sẽ nôn đến mệt lả, ta sợ huynh sẽ vì điều này mà rời xa ta, càng sợ huynh sẽ vì ta mà cảm thấy đau khổ.
Ta thực sự rất sợ, sợ phải nhìn thấy những giọt nước mắt của huynh một lần nữa.
Nhưng cuối cùng, ta lại nghe thấy mình bình tĩnh nói: “Bởi vì huynh không thể cưới một người mù loà làm Thái tử phi, một khi đã như vậy, cho dù huynh đến nhiều hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì.
Tiếng than lửa rực cháy phát ra tiếng vang nho nhỏ, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Bầu không khí như có sức nặng ngàn cân, đè nặng lên lồng ngực ta.
Ta ngửa đầu lên, ra sức chớp chớp mắt, cố gắng nắm giữ một tia sáng dù là nhỏ nhất, nhưng cũng chỉ phí công vô ích.
Ta nghe thấy âm thanh hắn đứng dậy.
Tiếng quần áo được vuốt phẳng, mùi trầm hương toả ra.
Có lẽ hắn sắp bị ta chọc tức đến mức bỏ đi rồi.
Ta nghĩ.
Như vậy cũng tốt, đau dài không bằng đau ngắn.
Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, ngón tay mang theo vết chai mỏng của hắn nhẹ nhàng chạm vào khoé mắt ta, nhẹ tựa như một chiếc lông vũ.
“Đừng khóc.” Hắn nói.
Câu nói này giống như một cái chốt mở.
Chiếc mặt nạ cố gắng tỏ ra trấn định mà ta cẩn thận nguỵ trang đột nhiên bị xé mở không kịp đề phòng, để lộ bản chất yếu ớt nhát gan bên dưới.
Ta bỗng nhiên né tránh ngón tay hắn, quay đầu sang chỗ khác nghẹn ngào.
“Muội đã bảo huynh đừng đến, tại sao huynh lại khăng khăng muốn đến?” Ta hét lên với không khí, đưa tay che kín mặt.
Ta nghĩ dáng vẻ khóc lóc của mình chắc chắn phải rất xấu, bởi vì tốc độ lau nước mắt của ta không thể theo kịp tốc độ rơi nước mắt, cộng với huyết khí dâng lên, cả người đổ mồ hôi đầm đìa giống như đang ở giữa mùa hè, những sợi tóc rối bù dính chặt trên thái dương.
“Huynh mau cút đi.” Ta vừa nức nở vừa nói.
Nhưng hắn cũng không cút.
Ta nghe thấy tiếng khăn tay thấm nước rồi lại vắt khô, sau đó hắn kiên nhẫn đẩy tay áo của ta ra, chiếc khăn tay ấm áp nhẹ nhàng lướt qua hốc mắt và khuôn mặt ta.
Vị thái tử kim tôn ngọc quý hầu hạ người khác như vậy từ lúc nào?
Sống mũi ta đau xót, nước mắt rơi vào đầu ngón tay hắn.
Động tác nơi ngón tay hắn khựng lại một chút.
Ta cuống quít ngả người ra phía sau, hai tay hỗn loạn đẩy về phía trước, cố gắng đẩy cánh tay hắn ra.
“Cạch” một tiếng, cảm giác đau đớn giống như trong dự kiến không hề xuất hiện.
Đầu ta không đụng vào tường mà là đụng vào lòng bàn tay hắn.
Quá hỗn loạn.
Tất cả mọi thứ.
Ta hít một hơi thật sâu: “Mẫu thân muội nói vừa mới lọt lòng, muội đã là một người mù, một vị lang trung vân du thiên hạ đã dùng phương thuốc cổ truyền chữa khỏi cho muội, nhưng ông ấy cũng nói, căn bệnh mắt của ta một khi tái phát thì sẽ vô phương cứu chữa.”
Ngón tay ta run rẩy ấn lên khoé mắt: “Huynh nhìn xem, có phải nốt ruồi lệ của muội đã đỏ đến mức sắp chảy máu rồi không?”
Tiểu Thái tử không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta.
“Muội nói vẫn chưa rõ ràng sao?” Ta dùng sức đẩy hắn ra, nói từng câu từng chữ rành mạch: “Triệu Tiểu Hà của trước kia có lẽ xứng đôi vừa lứa với huynh, nhưng bây giờ muội thậm chí còn không có năng lực tự bảo vệ mình, sao có thể xứng ở bên cạnh huynh?”
Ta lại nằm xuống một lần nữa, trùm chăn qua lên đỉnh đầu, ở trong bầu không khí nặng nề đình trệ lạnh lùng nói: “Mời huynh về cho.”
Hắn đứng bất động một lúc, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng sờ sờ đỉnh đầu ta.
Mùi trầm hương quen thuộc lập tức quét qua thế giới nhỏ nhỏ xung quanh ta.
“Ta sẽ tìm được cách.” Hắn nói.
Ngày mùng một đầu năm, trong cung tổ chức yến tiệc vô cùng náo nhiệt, bầu trời đổ tuyết trắng xoá.
Các quan đại thần đều đồng loạt tỏ vẻ đây là phúc trạch bệ hạ thâm hậu, tuyết rơi đúng lúc báo hiệu một năm bội thu.
Người nào người nấy đều liên tục nói những lời hay ý đẹp, ta nhàm chán nhìn những bông tuyết rơi lả tả giữa hồ.
Từng mảnh từng mảnh, tất cả đều rơi xuống mặt nước rồi biến mất không thấy bóng dáng.
Màn trình diễn ca múa bắt đầu, mấy mỹ nhân dị vực với làn da trắng như tuyết đang nhảy múa uyển chuyển thướt tha.
Trong đó có một người xoay tròn mũi chân rồi đi đến bên cạnh ta, ánh mắt dừng lại trên mặt ta vài giây.
Nàng ta lại xoay tròn rời đi, nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc mắt nhìn về phía này, sau đó lúc ra nhìn nàng ta thì nàng ta lại nhanh chóng chuyển dời tầm mắt.
Chậc chậc.
Ta nghiêng đầu hỏi mẫu thân: “Trên mặt con dính cơm sao?”
Mẫu thân cẩn thận nhìn ta, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt ta: “Không có, nhưng mà, Tiểu Hà à, nốt ruồi lệ của con mọc lại từ lúc nào vậy?”
Mẫu thân dùng từ “lại” cũng không phải không có đạo lý.
Nghe nói lúc còn nhỏ ta có bệnh về mắt, thị lực không được tốt lắm nên thường xuyên không nhìn thấy đường, những vết bầm tím và trầy xước trên chân còn chưa kịp lành lại thì đã thêm cái mới.
Phụ thân đi khắp nơi tìm danh y, cuối cùng cũng đã chữa lành đôi mắt cho ta lúc ta lên sáu tuổi.
Nhắc đến cũng thật kỳ lạ, sau khi hai mắt ta lành lại, nốt ruồi lệ đỏ thẫm như máu nơi khoé mắt trái của ta cũng theo đó mà biến mất.
Nói đến đây, sắc mặt mẫu thân thay đổi, cực kỳ lo lắng nói: “Sau khi về nhà mẫu thân sẽ mời đại phu đến xem mắt cho con, tốt nhất là đừng để tái phát lại.”
Ta nắm ngược lại tay mẫu thân, móc lấy bả vai bà: “Ôi ôi ôi, nương cứ dùng bữa ngon miệng đi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy nữa, được không?”
Mẫu thân lo lắng sốt ruột cầm đũa gắp một miếng ức ngỗng, nhưng lại không cẩn thận gắp phải trái ớt cay ở đĩa ăn bên cạnh.
Ta dở khóc dở cười, gắp miếng ức ngỗng vào chén của bà, liên tục đáp ứng: “Vâng vâng vâng, sau khi về nhà con sẽ ngoan ngoãn khám bệnh, mẫu thân mau ăn cơm đi.”
Khi yến tiệc diễn ra một nửa thì Trần tiểu nhị phái người đến tìm ta, hỏi ta có muốn ra ngoài chơi tuyết không?
Ta túm chặt lấy áo lông chồn cúi người lẻn ra ngoài.
Những bông tuyết không ngừng nhảy múa trong không trung, mấy ngọn đèn cung đình treo dưới mái hiên phản chiếu ra thứ ánh sáng lấp lánh như những vì sao.
Tiểu Thái tử, Trần đại ca và Trần tiểu nhị đang đứng bên dưới ánh đèn ấm áp đợi ta.
Dáng người đĩnh bạt như trúc, đẹp tựa như tranh.
Ta một bước thấp một bước cao đi dọc theo con đường đá nhỏ đi ra ngoài, run rẩy quấn chặt chiếc áo lông chồn trên người. Khi chuẩn bị đi đến trước mặt bọn họ, ta không cẩn thận trượt ngã một cái, phịch một tiếng rồi quỳ gối xuống trước mặt ba người bọn họ.
Trần tiểu nhị vuốt cằm cười ha ha: “Còn chưa đến năm mới mà, cháu gái ngoan không cần phải thực hiện đại lễ này đâu.”
Mẹ nó, thật mất mặt!
Ngay khi ta đang chống tay trên mặt tuyết thì một bàn tay bỗng nhiên xuất hiện trước mặt.
Nơi cổ tay áo màu đen được thêu hoa văn hình rộng, các khớp thịt ngón tay cân xứng, nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy trong lòng bàn tay còn có những vết chai mỏng được tạo thành do nhiều năm cầm bút.
Là tiểu Thái tử.
Ta nắm lấy ngón tay hắn, đột nhiên lại có chút không muốn buông tay, vờ như nghiêm túc nói: “Đến đây, để muội giúp huynh xem chỉ tay nào.”
Hắn không nói gì, nhưng cực kỳ phối hợp đừng bên cạnh người ta, xoè lòng bàn tay ra cho ta xem.
“Ồ, đường sinh mệnh này của huynh rất sâu, vừa nhìn đã biết là người sống thọ, đường tình cảm cũng rất tốt, rất được các cô nương yêu thích. Oa, đường trí tuệ này lại càng khó lường hơn nữa, sâu và dài, nhất định là người thông minh tuyệt đỉnh.”
Trần đại ca bật cười thành tiếng.
Tiểu Thái tử đỡ ta đứng dậy, vỗ vỗ tuyết rơi trên người ta, đôi mắt mỉm cười thành trăng khuyết: “Xin mượn lời tốt lành của muội.”
Trần tiểu nhị lớn tiếng ồn ào: “Sao ta chưa từng thấy bên cạnh Thái tử có rất nhiều đào hoa chứ? Đám giang hồ bịp bợm như ngươi không đáng tin cậy chút nào.”
Trần đại ca nửa túm nửa kéo lôi hắn ta đi: “Đi thôi! Nếu người ta đã nói như vậy thì nhất định sẽ trở thành sự thật, nếu thực sự không thành thì hãy để người đoán mệnh dùng bản thân mình bù đắp cho Thái tử điện hạ, cũng không thể coi là cuộc làm ăn thua lỗ được.”
Hai người bọn họ cười nói đi ở phía trước, bóng người bị những ngọn đèn cung đình hai bên đường phản chiếu dài rồi lại ngắn.
Còn gò má của ta lại nóng bừng lên trong nền tuyết lạnh giá.
Tiểu Thái tử tựa như không nghe thấy lời nói của hai người bon họ, cúi đầu giúp ta thắt dây choàng của áo lông chồn.
“Chúng ta cũng đi thôi.” Hắn nói: “Đêm nay sẽ có màn trình diễn pháo hoa, chúng ta đến đài ngắm sao xem đi!”
17:
Đứng trên đài ngắm sao có thể quan sát hơn một nửa hoàng cung này.
Cách đó không xa là hòn đảo nhỏ giữa lòng hồ, ánh đèn rực rỡ, bầu không khí cực kỳ náo nhiệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cơn gió bấc vỗ lên mặt hồ, cành cây bị ép cong queo, một mảnh tuyết trắng vô thức tan trong gợn sóng.
Cảnh tượng ăn uống linh đình vẫn còn diễn ra ở giữa mặt hồ, trang sức leng keng, tiếng đàn sáo xen lẫn với tiếng cười nói của con người lan toả khắp từng kẽ hở nhỏ của hòn đảo.
Tiểu Thái tử đỡ lan can, nhìn về phía xa xăm.
Ta nhìn theo tầm mắt của hắn nhìn ra ngoài, phía cuối tầm mắt là bóng tối vô tận.
“Huynh đang nhìn cái gì vậy?” Ta hỏi.
Hắn nghiêng mặt sang một bên, giống như đang cười, màn đêm quá tối khiến ta không thể phân biệt được.
“Ở đó có những vì sao?” Hắn nói.
Tiếng gõ mõ vang lên, canh giờ tốt lành đã đến.
Lúc đợt pháo hoa đầu tiên nở rộ trong đêm tối, ta nhìn thấy vô số vì sao như được khảm sâu trong màn đêm.
Ánh sao ngay lập tức chiếu sáng lên ngũ quan hắn, ta quay đầu nhìn lại thì phát hiện hắn đang nhìn ta.
“Lý tiểu nhị, năm mới vui vẻ.” Ta nói.
Hắn không nói gì, chỉ nhìn ta.
Trong mắt hắn phản chiếu những chùm pháo hoa rực rỡ sắc màu và bóng bóng nho nhỏ của ta.
Ta kiễng chân lên, xoè năm ngón tay ra che khuất đôi mắt hắn: “Không được nhìn ta, mau nhìn pháo hoa đi!”
Hắn bỗng nhiên đưa tay ra kéo bàn tay ta xuống, giang hai cánh tay ra ôm lấy ta, ghé sát vào tai ta nói: “Năm mới vui vẻ, Tiểu Hà.”
Thình thịch thình thịch…
Không thể phân biệt được là tim ai đang đập.
Ta vùi mặt vào trong áo khoác của hắn, nhẹ nhàng nói: “Ta cũng thích chàng, Lý Triệu.”
Lại một chùm pháo hoa khác gào thét nổ tung, lấn át toàn bộ âm thanh.
Hắn không nghe thấy, ta rất chắc chắn.
Trái tim tràn ngập trong ngày tuyết rơi không thể để lại bất cứ bằng chứng nào về sự tồn tại của nó.
18:
Ta dường như đang mơ một giấc mơ dài.
Trong giấc mơ dài ấy là một cánh đồng hoang vu đơn điệu.
Đôi khi là một màu đen vô tận, đôi khi lại là sự mờ nhạt trăn trở lặp đi lặp lại nhiều lần.
Ta có thể cảm nhận được chiếc chăn gấm mềm mại, chiếc lò sưởi ấm áp và nốt ruồi lệ nơi khoé mắt.
Ta có thể nghe thấy tiếng mưa rơi thoảng qua, tiến bước chân vội vàng, tiếng người hỏi thăm.
Ta có thể ngửi được mùi thuốc đắng ngắt, vị ngọt của mứt hoa quả và hương thơm cỏ cây nơi ống tay áo của Trần tiểu nhị.
Nhưng ta không nhìn thấy.
Trong một buổi hoàng hôn không khác gì trước đây, thế giới của ta bống nhiên chìm vào bóng tối.
Trong lúc ngủ say, trên trán ta đổ mồ hôi nhễ nhại, vừa mở mắt ra thì tất cả thuyền hoa sen trong giấc mơ đều biến mất, thế giới lại rơi vào bóng tối một lần nữa.
Ta đưa tay lên lau mồ hôi, hỏi Diệu Diệu: “Bây giờ là giờ nào rồi?”
“Còn sớm.”
Không phải là giọng nói của Diệu Diệu.
Trái tim ta bỗng nhiên chùng xuống.
Ta dựa vào gối ôm cố gắng hết sức làm ra vẻ thoải mái cười nói: “Thái tử điện hạ, việc tuỳ tiện ra vào khuê phòng của nữ tử hình như không tốt lắm đâu?”
Tiểu Thái tử khoác lên vai ta một tấm áo choàng, nặng trĩu.
Hắn không nói gì.
Ta không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của hắn nên cũng không thể phân biệt được cảm xúc của hắn.
Ta xoắn xuýt ngón tay, hơi lo lắng thấp thỏm: “Tại sao huynh không nói gì vậy?”
Trong phòng rất yên tĩnh, hắn đột nhiên bật cười thành tiếng hai tiếng, giọng nói hơi khàn khàn: “Ngay cả Thái tử điện hạ cũng gọi rồi, rất tốt… Triệu Tiểu Hà, tại sao lại không cho ta tới thăm muội?”
Giọng điệu của hắn cực kỳ bình tĩnh, nhưng âm cuối lại chùng xuống, như thể đã tích tụ nổi tức giận từ lâu, nhưng không biết nên phát tiết như thế nào.
Ta cắn môi, vô thức siết chặt chăn.
Nên trả lời như thế nào nhỉ? Ta đã sớm nghĩ ra lý do qua loa lấy lệ.
Nhưng lúc này, ta lại không thể tuỳ tiện chọn một trong những đáp áp để qua loa lấy lệ với hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Huynh muốn nghe ta nói thật không?” Ta nói.
Giọng nói của hắn thực sự rất căng thẳng, giống như một cung tên bị kéo căng hết cỡ: “Muội nói đi!”
Ta xoa xoa giữa hai hàng chân mày, sau đó lại hạ tay xuống.
Cơn gió bấc lạnh thấu xương gõ mạnh vào ô cửa sổ, lá cây trong tiểu viện cung không ngừng xào xạc.
Thỉnh thoảng còn truyền đến một âm thanh ồn ào, đó là bàn đu dây của ta đụng vào trên giá đỡ.
Thật buồn cười, trong lòng ta nghĩ, chiếc đu dây cũng giống như chủ nhân của nó, không có mắt.
Ta khẽ thở dài một tiếng, mở miệng, nhưng lại không nói nên lời.
Ta muốn nói rằng bởi vì ta không biết nên thể hiện một Triệu Tiểu Hà với đôi mắt không nhìn thấy ra trước mặt huynh như thế nào, ta chưa nghĩ ra nên làm thể nào để che giấu một Triệu Tiểu Hà- Người sau khi uống thuốc sẽ nôn đến mệt lả, ta sợ huynh sẽ vì điều này mà rời xa ta, càng sợ huynh sẽ vì ta mà cảm thấy đau khổ.
Ta thực sự rất sợ, sợ phải nhìn thấy những giọt nước mắt của huynh một lần nữa.
Nhưng cuối cùng, ta lại nghe thấy mình bình tĩnh nói: “Bởi vì huynh không thể cưới một người mù loà làm Thái tử phi, một khi đã như vậy, cho dù huynh đến nhiều hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì.
Tiếng than lửa rực cháy phát ra tiếng vang nho nhỏ, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Bầu không khí như có sức nặng ngàn cân, đè nặng lên lồng ngực ta.
Ta ngửa đầu lên, ra sức chớp chớp mắt, cố gắng nắm giữ một tia sáng dù là nhỏ nhất, nhưng cũng chỉ phí công vô ích.
Ta nghe thấy âm thanh hắn đứng dậy.
Tiếng quần áo được vuốt phẳng, mùi trầm hương toả ra.
Có lẽ hắn sắp bị ta chọc tức đến mức bỏ đi rồi.
Ta nghĩ.
Như vậy cũng tốt, đau dài không bằng đau ngắn.
Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, ngón tay mang theo vết chai mỏng của hắn nhẹ nhàng chạm vào khoé mắt ta, nhẹ tựa như một chiếc lông vũ.
“Đừng khóc.” Hắn nói.
Câu nói này giống như một cái chốt mở.
Chiếc mặt nạ cố gắng tỏ ra trấn định mà ta cẩn thận nguỵ trang đột nhiên bị xé mở không kịp đề phòng, để lộ bản chất yếu ớt nhát gan bên dưới.
Ta bỗng nhiên né tránh ngón tay hắn, quay đầu sang chỗ khác nghẹn ngào.
“Muội đã bảo huynh đừng đến, tại sao huynh lại khăng khăng muốn đến?” Ta hét lên với không khí, đưa tay che kín mặt.
Ta nghĩ dáng vẻ khóc lóc của mình chắc chắn phải rất xấu, bởi vì tốc độ lau nước mắt của ta không thể theo kịp tốc độ rơi nước mắt, cộng với huyết khí dâng lên, cả người đổ mồ hôi đầm đìa giống như đang ở giữa mùa hè, những sợi tóc rối bù dính chặt trên thái dương.
“Huynh mau cút đi.” Ta vừa nức nở vừa nói.
Nhưng hắn cũng không cút.
Ta nghe thấy tiếng khăn tay thấm nước rồi lại vắt khô, sau đó hắn kiên nhẫn đẩy tay áo của ta ra, chiếc khăn tay ấm áp nhẹ nhàng lướt qua hốc mắt và khuôn mặt ta.
Vị thái tử kim tôn ngọc quý hầu hạ người khác như vậy từ lúc nào?
Sống mũi ta đau xót, nước mắt rơi vào đầu ngón tay hắn.
Động tác nơi ngón tay hắn khựng lại một chút.
Ta cuống quít ngả người ra phía sau, hai tay hỗn loạn đẩy về phía trước, cố gắng đẩy cánh tay hắn ra.
“Cạch” một tiếng, cảm giác đau đớn giống như trong dự kiến không hề xuất hiện.
Đầu ta không đụng vào tường mà là đụng vào lòng bàn tay hắn.
Quá hỗn loạn.
Tất cả mọi thứ.
Ta hít một hơi thật sâu: “Mẫu thân muội nói vừa mới lọt lòng, muội đã là một người mù, một vị lang trung vân du thiên hạ đã dùng phương thuốc cổ truyền chữa khỏi cho muội, nhưng ông ấy cũng nói, căn bệnh mắt của ta một khi tái phát thì sẽ vô phương cứu chữa.”
Ngón tay ta run rẩy ấn lên khoé mắt: “Huynh nhìn xem, có phải nốt ruồi lệ của muội đã đỏ đến mức sắp chảy máu rồi không?”
Tiểu Thái tử không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta.
“Muội nói vẫn chưa rõ ràng sao?” Ta dùng sức đẩy hắn ra, nói từng câu từng chữ rành mạch: “Triệu Tiểu Hà của trước kia có lẽ xứng đôi vừa lứa với huynh, nhưng bây giờ muội thậm chí còn không có năng lực tự bảo vệ mình, sao có thể xứng ở bên cạnh huynh?”
Ta lại nằm xuống một lần nữa, trùm chăn qua lên đỉnh đầu, ở trong bầu không khí nặng nề đình trệ lạnh lùng nói: “Mời huynh về cho.”
Hắn đứng bất động một lúc, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng sờ sờ đỉnh đầu ta.
Mùi trầm hương quen thuộc lập tức quét qua thế giới nhỏ nhỏ xung quanh ta.
“Ta sẽ tìm được cách.” Hắn nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro