Khi Tiến Cung, Ta Chỉ Mới Mười Bốn Tuổi

Chương 9

Phong Nguyệt Sát Ngã

2024-07-11 04:27:17

26:

Chúng ta dừng lại trong doanh trại Nhan Du quan.

Kỷ luật trong quân doanh cực kỳ nghiêm minh, cực kỳ hợp quy tắc, các phó tướng sẽ thay mặt chủ tướng nắm giữ binh quyền, đồng thời cũng quản lý quân đội một cách chỉnh tề trật tự.

Tiểu Thái tử và Trần đại ca đến nói chuyện với phó tướng, ta và Trần tiểu nhị chậm rãi cưỡi ngựa đến sông Ung Tư.

Ngọn núi Tân Bạch cách đó không xa sừng sững cao ngất, từng đám mây tô điểm cho sườn núi.

Tuyết trắng bao phủ trên đỉnh núi, là loại tuyết vĩnh cữu quanh năm không bao giờ tan chảy.

Chỉ có mấy con chim ưng mỏ đỏ lượn vòng trên cao rồi đột nhiên cất cánh bay đi.

Trần tiểu nhị thúc ngựa đuổi theo ta, trực tiếp hỏi thẳng ta nên đi điều tra chuyện mất tích của cha ta như thế nào.

Ta suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Thái tử chắc chắc có thể điều tra được manh mối trong quân doanh, có lẽ ta sẽ đến nước Tuyết Tùng một chuyến để thử vận may. Nếu cha ta thực sự thông đồng với địch, chắc chắn sẽ có một chút manh mối ở đất nước Tuyết Tùng.”

Trần tiểu nhị ngạc nhiên nhìn ta.

Ta mỉm cười, cố gắng tỏ vẻ thản nhiên nói: “Ngươi mở to mắt nhìn ta như vậy làm gì? Có phải đi được không về được đâu? Trong quan nội Nhạn Du có con lai, Tuyết Tùng quốc chắc chắn cũng sẽ có. Chẳng phải ngươi nói ngũ quan của ta đủ sắc bén sao? Cái này gọi là một khuôn mặt ăn vạ cả thiên hạ.”

Trần tiểu nhị lắc đầu một cái rồi lại lắc đầu: “Một tiểu cô nương như ngươi xâm nhập vào ngoại quốc, đừng nói Thái tử điện hạ và đại ca ta không cho phép mà ngay cả ta cũng không đồng ý đâu.”

Hắn ta cực kỳ nghiêm túc giúp ta bày mưu tính kế: “Như vậy đi, ngươi hãy dẫn đại ca ta đi cùng đi. Ngươi nhìn tướng mạo của huynh ấy đi, nếu nói huynh ấy là người Tuyết Tùng chính thống thì cũng sẽ có người tin… Ngươi nói xem, không phải đại ca ta thực sự là con của cha ta với một tiểu thiếp người Tuyết Tùng đấy chứ? Nếu không sao có thể thua kém ta nhiều như vậy?”

Ta thành thật sửa lại hắn ta: “Nói chính xác đi, là ngươi thua kém đại ca ngươi nhiều như vậy.”

Ta đưa tay ra tạo thành một vòng tròn lớn, ra hiệu cho hắn ta: “Thua kém nhiều như thế này.”

Nhưng lần này Trần tiểu nhị lại không để ý đến chuyện ta làm tổn thương hắn ta, nhíu mày nói: “Ta đang nghiêm túc đấy, nếu ngươi muốn đi thì nhất định phải có người đi cùng, đi một mình thực sự rất không an toàn. Ngươi không biết đấy thôi, bây giờ lòng người vô cùng hiểm ác, những lúc đi ra ngoài ngươi cần phải đề phòng thật tốt.”

Ta dở khóc dở cười: “Được rồi được rồi, ta nhất định sẽ dẫn người đi cùng.”

Gió đêm gào thét len lỏi qua từng kẽ hở của lều trài chui vào trong, thổi những ngọn nến lung lay.

Tiểu Thái tử tỏ vẻ muốn đi cùng ta, ta đã kiên quyết từ chối hắn.

“Huynh là Thái tử điện hạ dưới một người trên vạn người, nếu xảy ra chuyện gì, cho dù ta có mười cái đầu đi nữa cũng không đủ chém.”

Lý do này quá đầy đủ.

Tiểu Thái tử cố gắng phản bác mấy lần nhưng đều bị ta trừng mắt đáp trả.

Cuối cùng Trần đại ca đưa ra quyết định: “Thái tử điện hạ tôn quý, Trần Vô Đam năng lực thấp kém, để ta đi cùng muội đi. Mong điện hạ giám sát quân đội, nếu có chuyện gì thì cứ để Trần Vô Đam lẻn vào trong thương đội để truyền tin.”

Thái tử nghẹn một lúc lâu: “Thực ra ta cũng không tôn quý như vậy, cũng có thể đánh…”

Trần đại ca cực kỳ chân thành nhìn về phía tiểu Thái tử, sắc bén nói: “Trong quân không thể một ngày không có chủ soái, có điện hạ ở đây toạ trấn, vi thần mới yên tâm.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


27:

Cứ như vậy, ta và Trần đại ca lấy danh nghĩa là huynh muội thành lập một thương đội, mang theo tơ lụa tuyệt đẹp và đồ sứ tinh xảo đi về phía Tuyết Tùng quốc.

Những người khác trong thương đội đều đã quen với con đường buôn bán nên quen cửa quen nẻo lái thuyền vượt qua sông Ung Tư, đưa chúng ta vào biên thành.

Biên thành cũng vô cùng náo nhiệt, không thua kém kinh thành là mấy.

Nhưng phần lớn những người đi trên đường đều là nữ nhân, vẻ mặt mỗi người đều vô cùng sinh động, dáng vẻ phóng khoáng, còn có khí chất hơn cả nam tử.

Hai bên đường phố có rất nhiều cửa hàng và quầy hàng, đủ loại rau củ quả với những màu sắc khác nhau, trong đó có rất nhiều thứ ta chưa bao giờ nhìn thấy.

Ta nhìn chằm chằm vào trái cây, Trần đại ca hỏi ta: “Có muốn ăn không?”

Ta vội vàng xua tay: “Không không không không.”

Bà thím mỉm cười nhìn chúng ta: “Nào có đạo lý để nam nhân trả tiền chứ, tiểu muội, người này đang thèm đấy, ngươi mua cho hắn vài thứ nếm thử đi.”

Trần đại ca đứng bên cạnh mỉm cười, ta lặng lẽ lấy tiền từ trong túi ra đưa cho bà thím nọ, cầm lấy trái cây rồi bỏ chạy lấy người.

Những đám mây dày đặc, tụm năm tụm ba phản chiếu vào tầng trời thấp.

Tựa như có thể duỗi tay ra là có thể chạm vào.

Trần đại ca xách theo bọc hành lý của ta, không nhanh không chậm đi ở phía trước chọn chút đồ ăn.

Nhắc lại cũng thật buồn cười, vào lần đầu tiên gặp mặt, ta còn rất sợ hắn ta, hắn ta ngồi trên ghế thái sư tuỳ ý ngã người ra phía sau, hơi thở sắc bén mạnh mẽ đè nén khiến ta không dám nói lời nào.

Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ thong thả cắn trái cây rồi ngồi xuống ven đường cò kè mặc cả với người bán rong, ta thực sự không dám tưởng tượng đến trước đó.

Đời người mà, kỳ diệu thế đấy!

Trần đại ca bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, ánh mắt trong veo, giọng nói trong trẻo: “Tiểu muội, ta muốn uống sữa bò, có thể mua cho ta một chén được không?”

Huynh nhập vai quá nhanh rồi đấy!

Ta vừa chửi thầm vừa cam chịu số mệnh đi trả tiền.

Biên thành rất lớn, vừa mới đi được nửa vòng, chân ta đã không chịu nổi được nữa.

Đương nhiên, túi tiền càng không thể chịu nổi.

Mua trái cây, mua sữa bò thì thôi đi, tạo sao lại còn phải đưa tiền thưởng có người diễn xiếc ảo thuật chứ?

Ta nhìn dáng vẻ phá gia chi tử tiêu tiền như nước của Trần đại ca, không hề nghi ngờ rằng hắn ta đang trả thù ta.

Sớm biết như vậy, trước đó đã nói Trần tiểu nhị mới không phải là con ruột của Trần phu nhân.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


28

Mặt trời nghiêng về phía tây, ánh hoàng hôn tràn ngập trên trời.

Ráng vàng diễm lệ phủ kín nơi góc trời.

Trong lúc nghỉ chân ở trong tiểu viện, cuối cùng ta cũng không nhịn được nữa hỏi Trần đại ca: “Huynh nói huynh có rất nhiều thám tử cho thể giúp ta tìm kiếm manh mối, nhưng sao không thấy huynh liên lạc với bọn họ?”

Trần đại ca đang thong thả ngồi trên chiếc ghế xích đu, chỉ về phía mặt trời nói: “Nhìn thấy mặt trời không? Chờ đến khi nó hoàn toàn lặn xuống, muội sẽ biết thôi.”

Ta không ngừng đi dạo qua lại trong sân, hắn ta mỉm cười: “Tiểu cô nương đừng gấp gáp như vậy, dễ già đi lắm đấy, muội ngồi xuống uống một ly trà, mọi chuyện tự nhiên sẽ được giải quyết.

Ta phủi phủi chiếc ghế xích đu rồi ngồi bên cạnh hắn ta, ngẩng đầu lên nhìn ánh hoàng hôn.

Chờ đến khi ta mở mắt ra một lần nữa thì sắc trời đã tối sầm xuống.

Trên người ta đắp một chiếc chăn lông dài, Trần đại ca và mấy người khác đang nói chuyện ở phía bên kia sân.

Ta nhìn thật kỹ, mấy người kia rõ ràng là:

Bà thím bán trái cây, tiểu đệ bán sữa bò, nữ nhân xinh đẹp cứ khăng khăng muốn ta mua áo choàng đỏ…

Những tiểu thương mà Trần đại ca đã ghé qua, người đánh ngựa hắn ta vô tình va chạm, người nam tử cường tráng bày ra bí quyết hầm chim ưng, chẳng biết từ lúc nào tất cả những người đến từ khắp nơi trong biên thành đã tụ tập ở chiếc sân nhỏ này.

Mùa xuân ở Tuyết Tùng quốc vẫn còn hơi se lạnh, ta quấn chặt chăn lông rời khỏi chiếc ghế tựa, đi về phía bọn họ.

Ta còn chưa đi đến trước mặt nhưng Trần đại ca lại giống như mọc mắt ở sau lưng, không thèm quay đầu lại mà chỉ nói: “Đi giày vào.”

Hắn ta đứng giữa đám người, cả người chỉ một màu đen.

Ta biết, lúc này, hắn ta lại biến thành vị đại tướng quân quyết đoán sát phạt kia.

29:

Tiểu đệ bán sữa bò nói, lúc hắn ta đang vắt sữa bò trên đồng cỏ ở núi Ma Lặc thì nhìn thấy một toán lính đang vội vàng rời khỏi núi.

Ở đó có một cô nương với ngũ quan diễm lệ, trông khá giống ta, nơi khoé mắt có một nốt ruồi chu sa.

Nữ nhân xinh đẹp bán áo choàng nói, nàng ta biết cô nương kia là ai, đó là Hề Linh- Con gái nuôi của quân chủ, đồng thời cũng là một đứa trẻ mồ côi đã từng không có nhà để về bên hồ Ma Lặc.

Người đánh ngựa nói một tháng trước, ông ta đã chọn mua một số lượng thảo dược lớn cho các y sư trong Vương đình, trong đó có một loại thảo dược cầm máu, nhu cầu sử dụng nhiều gấp đôi so với trước đó.

Trần đại ca nói, Tiểu Hà, có lẽ phụ thân muội còn sống.

Nhiệt độ trên cao nguyên hạ xuống một cách nhanh chóng, ta bọc chiếc chăn lông thật dày, lắng nghe hắn ta kiên nhẫn hỏi han, nghe hắn ta phân tích cặn kẽ, nghe hắn ta sắp xếp từng thứ một.

Chúng ta phải vào Vương đình.

Hắn ta nói.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Tiến Cung, Ta Chỉ Mới Mười Bốn Tuổi

Số ký tự: 0