Khi Tôi Xuyên Không Vào Nơi Tu Tiên

Chương 15

Thiên Bình 0809

2024-06-27 06:50:53

Mấy ngày sau, Lam Nguyệt dẫn Vô Khuê đi chơi quanh nơi cô sống, thưởng thức rất nhiều món ngon.

Vô Khuê nói với Lam Nguyệt:

- Cậu nhìn xem tớ tròn thêm rồi.

Lam Nguyệt nói:

- Tớ thích A Khuê như vậy rất dễ ôm. Cô đưa hai xiên kẹo cho Vô Khuê.

Vô Khuê nói:

- Sao cậu không ăn?. Cậu không thích ăn đồ ngọt à?.

Lam Nguyệt nói:

- Ừm.

Vô Khuê nói:

- Cậu mau ăn đi. Dù sao tớ cũng không ăn hết. Vô Khuê đưa cho Lam Nguyệt một xiên kẹo.

Cô đành nhận lấy rồi cắn một miếng, vị ngọt nhanh chóng tan trên đầu lưỡi.

Vô Khuê nói:

- Thế nào?. Cậu thấy ngon không?.

Lam Nguyệt nói:

- Ừm rất ngọt.

Lúc đi về, ở một ngã rẽ cả hai gặp ả trùm kín từ đầu đến chân, Vô Khuê nói nhỏ:

- Hôm nay mát mà, đâu có nắng đâu. Mà chúng ta đi thôi, nhìn thấy ả ta tớ thấy xui rồi.

Lam Nguyệt nói:

- Ừm.

Cả hai nhanh chóng về nhà, Lam Nguyệt lúc này đeo vào tay Vô Khuê chiếc vòng trừ tà. Tất nhiên là cô cũng có một cái, vì là vòng đôi.

Vô Khuê nói:

- Đây là.? Vô Khuê ngạc nhiên nhìn chiếc vòng.

Lam Nguyệt nói:

- Là tớ đặt riêng, nhân dịp sinh nhật tặng A Khuê.

Vô Khuê nói:

- A.. yêu cậu. Vô Khuê nhón chân thơm lên môi Lam Nguyệt.

Vô Khuê nói tiếp:

- Nhưng mà mười ngày nữa mới đến sinh nhật A Khuê, Lam Nguyệt tặng có hơi sớm nha.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau nụ hôn của Vô Khuê, cô liền đơ ra tại chỗ mặt và tai đều đỏ.

Vô Khuê nói:

- Này cậu định đứng đó đến tối sao? Mau vào trong thôi.

Vô Khuê huơ tay trước mặt Lam Nguyệt, mà không thấy cô phản ứng gì.

Lát sau Lam Nguyệt mới có phản ứng, liền ôm eo Vô Khuê cúi xuống thơm lên môi suy nghĩ:môi A Khuê rất ngọt và mềm.

Ông nội của Lam Nguyệt vừa đi ra ngoài cửa, thì nhìn thấy một màn tình tứ của hai đứa nhỏ.

Ông nội Lam Nguyệt lên tiếng:

- E hèm. Hai con mau vào trong, chúng ta chuẩn bị đồ quay lại trường. Trường của chúng ta đang có vài vụ mất tích, giờ ông đến trường trước tiện thể giải quyết.

Lam Nguyệt ngượng ngùng, buông Vô Khuê ra nói:

- Dạ. Cô nhanh chóng kéo Vô Khuê vào trong nhà.

Lát sau đã cầm theo kiếm, cùng cổ cầm đeo sau lưng. Cô nhanh chóng tạm biệt bố mẹ cùng em gái, rồi cùng A Khuê ngự kiếm rời đi.

Về bố của Vô Khuê, đã về nhà từ hôm trước vì có việc đột xuất.

Đi cũng đã lâu, cả hai hạ xuống dưới nghỉ ngơi. Trường chỉ còn cách vài trăm mét, nên Lam Nguyệt và Vô Khuê vừa đi vừa ngắm cảnh.

Đi một lát đã đến trường, cả hai nhanh chóng về ký túc.

Ở trong phòng, Song Tư nói:

- Không hiểu sao, học viên trường mình bị mất tích, khi tìm thấy thì phát hiện nhiễm tà khí. Thầy hiệu trưởng đang điều tra vụ này.

Lam Nguyệt nói:

- Có chuyện gì thế các cậu?.

Song Tư nói:

- Là học viên trường mình mất tích đó. Phòng bên cạnh có người bị mất tích rồi bị nhiễm tà khí, cả người đều là khí đen vây quanh dù vẫn còn kim đan, nhưng không thể dùng linh lực được.

Lam Nguyệt suy nghĩ:" Thì ra ông nội giải quyết chuyện này, mình phải giúp ông mới được".

Lam Nguyệt cùng Vô Khuê nhìn nhau, đi sang phòng bên cạnh xem. Khi tới gần người đó, chiếc vòng trên tay Lam Nguyệt sáng lên rồi hút sạch tà khí trên người nọ.

Vô Khuê đứng bên cạnh ngạc nhiên nhìn rồi nói:

- Ồ công dụng của chiếc vòng này được đó.

Lam Nguyệt hỏi:

- Chị có thể nói cho em biết, nơi xuất phát của tà khí không?. Cô thấy người kia bắt đầu tỉnh lại bèn hỏi.

Học viện khoá trên nói:

- Chị cảm ơn em. Tà khí kia xuất phát từ một ngôi nhà nhỏ trong rừng khá xa trường ta. Hôm đó chị đi săn đêm, trên đường đi không may dính phải nó, cũng may bạn chị đi cùng đưa chị về.

Lam Nguyệt nói:

- Vâng. Chị còn nhớ khu rừng đó tên gì không?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Học viên khoá trên nói:

- Nó không có tên đâu.

Lam Nguyệt nói:

- Dạ. Chị nghỉ ngơi đi, em không làm phiền.

Vô Khuê đứng cạnh nghe, hình ảnh cô ả hôm nay mặc đồ đen xì chùm kín mít, làm Vô Khuê bất chợt rùng mình.

Cô nhìn Vô Khuê lo lắng nói:

- A Khuê sao thế?. Lạnh sao?.

Vô Khuê nói:

- Không sao, nhưng mà tớ thấy nghi nghi cô ả là người làm ra chuyện này.

Lam Nguyệt nói:

- Ừm. Chưa rõ thực hư ra sao, đừng nói như vậy.

Lam Nguyệt nhanh chóng về phòng, nói với Song Tư:

- Nhà cậu còn bao nhiêu chiếc vòng trừ tà nữa?. Tớ sẽ trả tiền.

Song Tư nói:

- Tớ cũng không rõ nữa. Để tớ truyền tin cho anh của tớ. Trong lòng Song Tư nghĩ:"Lam Nguyệt giàu ngầm".

Nhanh chóng Song Tư nhận được tin của anh trai, nói là còn khá nhiều.

Song Tư nhanh chóng viết lên truyền tin, bảo là đang cần gấp.

Ngay chiều hôm đó, người của nhà Song Tư chở cả xe vòng trừ tà đến. Lam Nguyệt cùng Vô Khuê phân phát vòng trừ tà cho học viên bị nhiễm tà khí.

Lát sau đã phân phát hết, Lam Nguyệt trả tiền cho Song Tư như đã nói.

Các học viên bị nhiễm tà khí, được phân phát vòng liền trở về bình thường.

Bên trong căn phòng, hiệu trưởng đang ngồi suy nghĩ liền có tiếng chuông điện thoại. Ông nhanh chóng bắt máy.

Ông của Phan Linh nói:

- Là tôi, có chuyện lớn rồi. Tà vật mà chúng ta cùng phong ấn, không biết ai đó đã thả ra rồi.

Ông của Lam Nguyệt nói:

- Được rồi, bên tôi học viên bị nhiễm tà khí rất nhiều. Tôi nghi ngờ thủ phạm là một người.

Ông của Phan Linh nói:

- Tôi cũng nghĩ như vậy, xem ra chúng ta chưa được nghỉ ngơi rồi. Ông nội của ả thở hắt.

Ông của Lam Nguyệt nói:

- Tôi sẽ gọi cho các nhà còn lại, nhanh chóng tìm được tà vật phong ấn nó lại.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Tôi Xuyên Không Vào Nơi Tu Tiên

Số ký tự: 0