Khi Tôi Xuyên Không Vào Nơi Tu Tiên

Chương 17

Thiên Bình 0809

2024-06-27 06:50:53

Trên một ngọn núi, tà khí lượn lờ vây quanh thỉnh thoảng còn có tiếng quạ kêu. Hắn vừa đi vừa ôm bụng, suy nghĩ nhãi ranh làm hỏng chuyện tốt của ta. Kẻ đó chính là người đã bị Phan Linh, đâm cho một nhát vào bụng.

Xung quanh gã toàn là xác chết, mùi gay mũi cứ thế xộc lên. Mấy con quạ thi nhau rỉa mấy xác chết, thấy hắn đến mau chóng bay lên cành cây gần đó.

Cùng lúc đó ở nhà Phan Linh, bầu không khí có phần gượng gạo vì đã lâu rồi cô không về nhà.

Phan Linh nói:

- Ông ơi, bố con đâu rồi?.

Ông Phan Linh nói:

- Bố con đang ở trên phòng. Để ta đi gọi.

Phan Linh nhẹ nhàng nói:

- Ông ơi, để con đi cho. Phan Linh chạy lên trên tầng.

Phan Linh gõ cửa nói:

- Bố ơi, con có thể vào không?.

Bố của Phan Linh đang ngủ, nghe thấy vậy liền tỉnh giấc nói:

- Là con à A Linh?.

Phan Linh nói:

- Dạ. Là con không tốt, làm bố phiền lòng.

Bố của Phan Linh nói:

- Không sao bố cũng có lỗi. Bố của Phan Linh đến ôm cô vào lòng.

 Và sau đó là một bữa cơm ấm cúng,đã lâu rồi không xuất hiện do Phan Linh nấu.

Lam Nguyệt truyền tin cho ông nội:"Con đã trừ tà khí, của các học viên rồi. Ông nội không phải lo nữa". Ông của Lam Nguyệt cũng đã truyền tin lại:" A Nguyệt trưởng thành rồi. Con tiếp tục phát huy.Thủ phạm vụ này, là một kẻ tu tà đạo. Ông đang tìm tung tích của hắn. Con thời gian này phải cẩn thận, không được đi săn đêm một mình".

Cô tất nhiên là vâng lời. Sau khi giúp các học viên, cô liền đến rừng trúc ngồi xuống tu luyện.

Vì không thấy Lam Nguyệt đâu nên Vô Khuê đi tìm. Khi ra đến rừng trúc thấy Lam Nguyệt ngồi ở trên tảng đá tu luyện, bỗng dưng muốn trêu cô.

Lúc này Lam Nguyệt cảm thấy kim đan của mình chia ra làm hai, một nửa vẫn giữ nguyên còn nửa kia chuyển từ màu xanh lá nhạt sang màu trắng lượn lờ - đại diện cho nguyên tố khí hoặc phong ( gió).

Vô Khuê lại gần bị khí trên người cô đẩy ra, suýt thì rơi xuống suối, may mà bám chắc vào cái cây gần đó.

Vô Khuê nói:

- A suýt thì rơi xuống suối rồi.

Lúc này cành cây bỗng phát ra tiếng rắc rắc, chuẩn bị gãy. Cô hốt hoảng kêu lên nói:

- A.. Lam Nguyệt cứu tớ.

Nghe thấy tiếng Vô Khuê, Lam Nguyệt đứng dậy, nhanh chóng phi thân rồi ôm Vô Khuê vào trong lòng. Thấy hết nguy hiểm, Lam Nguyệt mới đặt Vô Khuê xuống.

Vô Khuê lúc này ngắm nhìn Lam Nguyệt rồi đơ ra.

Lam Nguyệt nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- A Khuê, không sao chứ?. Cô huơ huơ tay trước mặt Vô Khuê, mà không thấy phản ứng gì.

Vô Khuê nói:

- Tớ không sao.

Lam Nguyệt nói:

- Ừm. Mà sao cậu ra đây?.

Vô Khuê nói:

- Tại trong phòng chán quá. Tớ mới đi tìm cậu, kết quả là suýt bị bay xuống suối. Lam Nguyệt nhớ hôm nay là ngày gì không?.

Lam Nguyệt nói:

- Có nhớ, là sinh nhật A Khuê. Cô cười nhẹ.

Vô Khuê nói:

- Vậy mau xuống núi thôi, rủ cả phòng cùng đi ăn uống Lam Nguyệt thấy thế nào?.

Lam Nguyệt nói:

- Ừm cũng được.

Vô Khuê cùng Lam Nguyệt nhanh chóng đi về phòng.

Lát sau, cả phòng của Lam Nguyệt đã xuống núi.

Vô Khuê nói:

- Các cậu muốn ăn gì, cứ thoải mái chọn nha.

Vô Khuê nói:

- Lam Nguyệt, cậu uống rượu không?.

Lam Nguyệt nói:

- Tớ không uống được rượu.

Vô Khuê nói:

- Vậy thì tớ uống.

Lam Nguyệt nói:

- Ừm. A Khuê uống ít thôi. Uống nhiều không tốt.

Vô Khuê gật đầu nói:

- Được rồi, tớ nhớ. Vô Khuê nhanh chóng kéo Lam Nguyệt vào bàn ngồi.

Lúc sau thức ăn đã được mang lên, mùi thơm hấp dẫn tỏa ra. Vô Khuê liền gắp đồ ăn cho Lam Nguyệt, Song Tư cũng đâu có chịu kém cạnh gắp đồ cho Nhan Tư.

Vô Khuê nói:

- Cậu ăn nhiều vào. Vô Khuê nhớ đến trên vai Lam Nguyệt còn thương tích, nên liên tục gắp thức ăn vào bát cho cô.

Lam Nguyệt nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- A Khuê cũng vậy. Lam Nguyệt cũng gắp một món cay nào đó vào bát của Vô Khuê.

Vô Khuê lấy rượu vang rót ra ly, rồi đưa lên miệng uống.

Song Tư nói:

- Cho tớ uống với.

Vô Khuê nói:

- Nè. Vô Khuê nhanh chóng đưa chai rượu cho Song Tư.

Tiệc nhanh chóng kết thúc, Vô Khuê gật gù tựa vào vai Lam Nguyệt nói:

- Tớ buồn ngủ quá...

Nhan Tư nói:

- Tớ cũng thế..

Vô Khuê nói:

- Vậy ai trả tiền?

Lam Nguyệt nói:

- Tớ đã trả từ lúc nãy rồi. Giờ chúng ta về thôi, trời đã tối. Lam Nguyệt trầm tĩnh trả lời.

Lam Nguyệt nói tiếp:

- A Khuê đi được không?. Lên đây tớ cõng.

Vô Khuê nói:

- Tớ đi được. Vô Khuê nói rồi đứng lên, nhưng mà là đứng không vững.

Lam Nguyệt thấy thế liền ngồi xuống nói:

- A Khuê mau lên đi, như này sao đi được. Đã bảo là uống ít thôi mà. Rượu vang cũng là rượu.

Vô Khuê nói:

- Ừm. Vô Khuê liền trèo lên lưng Lam Nguyệt, đây là lần đầu tiên cô thấy Lam Nguyệt bực mình vì cô.

Lam Nguyệt cõng Vô Khuê về phòng, Vô Khuê thấy lưng của Lam Nguyệt rất ấm, liền vòng tay qua cổ Lam Nguyệt rồi ngủ luôn.

Về đến phòng, Lam Nguyệt nhanh chóng mở cửa bước vào.

Lam Nguyệt nói:

- A Khuê, A Khuê mau dậy.

Thấy Vô Khuê ngủ say, Lam Nguyệt liền lại gần giường gỡ nhẹ tay Vô Khuê ra khỏi cổ, rồi đặt nhẹ Vô Khuê xuống giường, cởi giày cùng tất sau đó kéo chăn đắp cho Vô Khuê.

Lam Nguyệt nói tiếp:

- A Khuê ngủ ngon.

Lam Nguyệt ghé sát tai Vô Khuê nói. Rồi nhanh chóng rời giường, đi đóng cửa sổ cùng cửa ra vào. Khi đã đóng hết cửa, cô mới lên giường của mình nghỉ ngơi. Cô cũng không biết rằng mấy ngày sau, sẽ xảy ra một trận chiến giữa một bên là tu tiên, một bên là tu tà đạo.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Tôi Xuyên Không Vào Nơi Tu Tiên

Số ký tự: 0