Dò Xét
leminh
2024-11-21 07:57:43
Chỉ là linh thạch còn dễ nói, lấy thủ đoạn của hắn, muốn kiếm tiền không khó, nhưng điểm khí vận lại không có đầu mối.
Dù sao Khí Vận Chi Tử không phải rau cải, đâu đâu cũng có, từ khi thay thế “Bản Ngã” đến hiện tại, hắn chỉ gặp một Khí Vận Chi Tử duy nhất là Trần Thanh.
Hơn nữa cũng không thể gặp ai cũng nhìn xem có phải Khí Vận Chi Tử hay không, lúc trước ở Ải Nam Biên hắn đã thử qua, sử dụng Hệ Thống Khí Vận Lập Thiên quan sát người khác, sẽ tiêu hao thần thức, tu vi càng cao, thần thức tiêu hao càng lớn.
Trần Vũ đoán chừng, lấy tu vi hiện tại của hắn, tối đa chỉ có thể dò xét Võ Tông, Ma Pháp Tông Sư, nếu vượt qua, một là Hệ Thống Khí Vận Lập Thiên kích hoạt cơ chế bảo vệ, không cho quan sát, hai là thần thức sụp đổ, hắn đi đầu thai.
Thế là Trần Vũ hỏi nghi hoặc này với Hệ Thống Khí Vận Lập Thiên, được trả lời là phán đoán thứ nhất, không thể quan sát.
Này làm hắn thở phào một hơi, ít nhất sẽ không vì ngu ngốc mà chết bất đắc kỳ tử.
Sau khi tắm xong, lão quản gia Trần Nguyên sớm đã chuẩn bị cho hắn một bàn thức ăn ngon, xung quanh còn có vài nha hoàn xinh đẹp hầu hạ.
- Thiếu gia, ngài nhanh dùng bữa đi, chờ lão gia cùng các vị đại nhân thương nghị xong, có lẽ sẽ triệu kiến ngài.
Hôm nay vừa vặn là ngày đầu tháng, theo thường lệ Phủ Tỉnh Trưởng sẽ tổ chức hội nghị, tất cả quan viên trong tỉnh đều tham dự, người không ở Thiên Trường thì họp trực tuyến, thương thảo một vài vấn đề trọng yếu cùng công việc trong tháng tới.
Trần Vũ gật đầu đi tới, nhìn một bàn linh thực, các món ăn tỏa hương thơm ngào ngạt, cũng nhịn không được nuốt nước miếng.
Haii, nửa tháng nay đóng giả lãnh đạo gương mẫu quả thực mệt mỏi, ăn gió nằm sương cùng các tướng sĩ, nghĩ đến liền đau lòng nhức óc.
Bảo sao ở Địa Cầu, dù vẫn biết thân là cán bộ, biểu hiện giản dị bình thường sẽ càng được lòng dân, nhưng rất nhiều người vẫn không nhịn được xây biệt thự, đi xe sang, dùng đồ hiệu, ăn uống linh đình, nuôi vài tình nhân… cuối cùng dư luận phẫn nộ, Ủy ban kỷ luật trung ương điều tra, mất chức vào tù.
Mỗi lần như vậy, dân chúng đều lắc đầu bảo ngu, nhưng bọn họ làm sao hiểu được cảm giác của những cán bộ kia.
Có thể ăn sung mặc sướng, có thể cặp bồ hoa hậu người mẫu, có thể ở nhà cao cửa rộng… ai muốn cả ngày giả nghèo, ăn uống đạm bạc, ở trong ngôi nhà tồi tàn, ôm mụ vợ vừa già vừa xấu?
Đây là nhân tính, người chưa trải qua, sẽ không cách nào hiểu được.
Tuy Trần Vũ không phải loại người tha hóa biến chất, nhưng sẽ không gò bó mình vào một khuôn khổ nào đó, khi cần đồng cam cộng khổ, hi sinh lợi ích, hắn nhất định gương mẫu đi đầu, từ việc hắn một mình khởi động phi thuyền tiến vào không gian, là có thể thấy được tính cách.
Nhưng khi cần phóng thích, cần hưởng thụ, dưới điều kiện tiên quyết không tổn hại đến lợi ích tập thể, hắn nhất định sẽ không để mình thiệt thòi, giống như lúc trước thoải mái tiếp nhận cấp trên an bài cho mình một người mẫu SSS vậy.
Ngu gì không chơi?
Nghĩ tới cái này, trong người hắn lại rạo rực, ngẩng đầu nhìn mấy nha hoàn xung quanh, cuối cùng lắc đầu thở dài, ăn qua bánh bao trắng thơm, giờ bảo gặm lương khô, nuốt sao nổi…
Quả nhiên, sau khi ăn xong không bao lâu, bên ngoài liền có người đến báo.
- Đại thiếu gia, lão gia gọi ngài đến thư phòng.
Trần Vũ cầm lon nước linh quả lên uống một hơi cạn sạch, cả người lâng lâng thoải mái, ợ một hơi, sau đó nói.
- Nghe rồi, tới ngay!
Trần Nguyên đang tỉa hoa, Trần Vũ ở xa xa nói tới.
- Nguyên gia gia, ta đi gặp phụ thân một chút!
Trần Nguyên mỉm cười.
- Ân, đi sớm về sớm!
Khu vực Trần Vũ ở đã là hạch tâm của Phủ Tỉnh Trưởng, bởi vậy cách thư phòng của Trần Trọng Huân cũng không xa, đi bộ tầm 10 phút là tới…
Đối với vị phụ thân này, trong lòng Trần Vũ cũng rất mâu thuẫn, huyết thống của hai người hẳn không sai được, nhưng từ sau khi mẫu thân mất, hắn âm thầm chiếu cố Trần Thanh, tuy rất bí ẩn, nhưng làm sao gạt được vài người hữu tâm.
- Con riêng, vợ nhỏ, lúc nào cũng thơm hơn con ruột vợ già nha…
Trong lòng Trần Vũ chửi thầm, nhưng không dám biểu hiện trên mặt, đi đến trước cửa thư phòng, cung kính nói.
- Phụ thân…
Trong phòng vọng ra một thanh âm trung niên uy nghiêm.
- Vào đi.
Trần Vũ đẩy cửa đi vào, vừa bước qua, cửa phòng tự động đóng lại.
Ầm…
Xoẹt… xoẹt… xoẹt…
Trên cửa, vách tường, trần nhà, nền đất… vô số niệm văn đột nhiên sáng lên, một cỗ lực lượng phong ấn ngập trời bao phủ xuống, làm Trần Vũ không thể động đậy.
Trần Vũ biến sắc, còn chưa kịp nói gì, một chùm ánh sáng chiếu thẳng vào người hắn, ánh sáng kia như mang theo lực lượng thần dị, có thể soi thấu thân thể và linh hồn người, để người ta không cách nào ẩn giấu…
- Không xong, chẳng lẽ Trần Trọng Huân biết ta “đoạt xá” con hắn…
Trong lòng Trần Vũ kinh hoàng, muốn bỏ chạy, nhưng không cách nào làm được.
Chỉ là qua giây lát, ánh sáng biến mất, lực lượng phong ấn trên người hắn cũng không còn.
Một thân ảnh trung niên cao lớn, tầm 40 tuổi, khuôn mặt cương nghị, ánh mắt như ẩn chứa tinh thần sáng ngời xuất hiện, chính là Trần Trọng Huân.
Còn không đợi Trần Vũ mở miệng, hắn đã nói.
- Ta nghe nói con vì trốn tránh sát thủ, từng trốn vào Hắc Ám Sâm Lâm, lo lắng con bị tà dị xâm nhập làm hại, nên vừa rồi thay con kiểm tra, may mắn không có, ta cũng an tâm!
Trần Vũ giật mình, biết đối phương là hoài nghi mình bị tà dị đoạt xá, may mắn hiện tượng Song Trùng từ một ý nghĩa nào đó cũng không tính là đoạt xá, mà như thay thế, cho nên đối phương mới không phát hiện.
Biết mình vừa đi ngang qua Quỷ Môn Quan một vòng, lưng hắn đổ mồ hôi lạnh, nhưng thần sắc giả vờ như có chút kinh hoảng, lại có chút thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nói.
- Cảm ơn phụ thân!
Đồng thời thử dùng Hệ Thống Khí Vận Lập Thiên thăm dò, quả nhiên, không có hiệu quả.
Trần Trọng Huân gật đầu, đi tới ghế ngồi, sau đó nhìn Trần Vũ hỏi.
- Nghe nói đoạn thời gian trước con nhận được cơ duyên lớn?
Biết đối phương muốn mình đích thân kể lại “cơ duyên” lúc trước, Trần Vũ liền thuận thế kể rõ.
Sự tình này hắn đã nhiều lần chải vuốt, hầu như không còn bất kỳ sơ hở nào, cho nên Trần Trọng Huân nghe, từ biểu hiện là không có chút hoài nghi.
Về phần trong lòng hắn nghĩ như thế nào, thì có trời mới biết.
Dù sao Khí Vận Chi Tử không phải rau cải, đâu đâu cũng có, từ khi thay thế “Bản Ngã” đến hiện tại, hắn chỉ gặp một Khí Vận Chi Tử duy nhất là Trần Thanh.
Hơn nữa cũng không thể gặp ai cũng nhìn xem có phải Khí Vận Chi Tử hay không, lúc trước ở Ải Nam Biên hắn đã thử qua, sử dụng Hệ Thống Khí Vận Lập Thiên quan sát người khác, sẽ tiêu hao thần thức, tu vi càng cao, thần thức tiêu hao càng lớn.
Trần Vũ đoán chừng, lấy tu vi hiện tại của hắn, tối đa chỉ có thể dò xét Võ Tông, Ma Pháp Tông Sư, nếu vượt qua, một là Hệ Thống Khí Vận Lập Thiên kích hoạt cơ chế bảo vệ, không cho quan sát, hai là thần thức sụp đổ, hắn đi đầu thai.
Thế là Trần Vũ hỏi nghi hoặc này với Hệ Thống Khí Vận Lập Thiên, được trả lời là phán đoán thứ nhất, không thể quan sát.
Này làm hắn thở phào một hơi, ít nhất sẽ không vì ngu ngốc mà chết bất đắc kỳ tử.
Sau khi tắm xong, lão quản gia Trần Nguyên sớm đã chuẩn bị cho hắn một bàn thức ăn ngon, xung quanh còn có vài nha hoàn xinh đẹp hầu hạ.
- Thiếu gia, ngài nhanh dùng bữa đi, chờ lão gia cùng các vị đại nhân thương nghị xong, có lẽ sẽ triệu kiến ngài.
Hôm nay vừa vặn là ngày đầu tháng, theo thường lệ Phủ Tỉnh Trưởng sẽ tổ chức hội nghị, tất cả quan viên trong tỉnh đều tham dự, người không ở Thiên Trường thì họp trực tuyến, thương thảo một vài vấn đề trọng yếu cùng công việc trong tháng tới.
Trần Vũ gật đầu đi tới, nhìn một bàn linh thực, các món ăn tỏa hương thơm ngào ngạt, cũng nhịn không được nuốt nước miếng.
Haii, nửa tháng nay đóng giả lãnh đạo gương mẫu quả thực mệt mỏi, ăn gió nằm sương cùng các tướng sĩ, nghĩ đến liền đau lòng nhức óc.
Bảo sao ở Địa Cầu, dù vẫn biết thân là cán bộ, biểu hiện giản dị bình thường sẽ càng được lòng dân, nhưng rất nhiều người vẫn không nhịn được xây biệt thự, đi xe sang, dùng đồ hiệu, ăn uống linh đình, nuôi vài tình nhân… cuối cùng dư luận phẫn nộ, Ủy ban kỷ luật trung ương điều tra, mất chức vào tù.
Mỗi lần như vậy, dân chúng đều lắc đầu bảo ngu, nhưng bọn họ làm sao hiểu được cảm giác của những cán bộ kia.
Có thể ăn sung mặc sướng, có thể cặp bồ hoa hậu người mẫu, có thể ở nhà cao cửa rộng… ai muốn cả ngày giả nghèo, ăn uống đạm bạc, ở trong ngôi nhà tồi tàn, ôm mụ vợ vừa già vừa xấu?
Đây là nhân tính, người chưa trải qua, sẽ không cách nào hiểu được.
Tuy Trần Vũ không phải loại người tha hóa biến chất, nhưng sẽ không gò bó mình vào một khuôn khổ nào đó, khi cần đồng cam cộng khổ, hi sinh lợi ích, hắn nhất định gương mẫu đi đầu, từ việc hắn một mình khởi động phi thuyền tiến vào không gian, là có thể thấy được tính cách.
Nhưng khi cần phóng thích, cần hưởng thụ, dưới điều kiện tiên quyết không tổn hại đến lợi ích tập thể, hắn nhất định sẽ không để mình thiệt thòi, giống như lúc trước thoải mái tiếp nhận cấp trên an bài cho mình một người mẫu SSS vậy.
Ngu gì không chơi?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ tới cái này, trong người hắn lại rạo rực, ngẩng đầu nhìn mấy nha hoàn xung quanh, cuối cùng lắc đầu thở dài, ăn qua bánh bao trắng thơm, giờ bảo gặm lương khô, nuốt sao nổi…
Quả nhiên, sau khi ăn xong không bao lâu, bên ngoài liền có người đến báo.
- Đại thiếu gia, lão gia gọi ngài đến thư phòng.
Trần Vũ cầm lon nước linh quả lên uống một hơi cạn sạch, cả người lâng lâng thoải mái, ợ một hơi, sau đó nói.
- Nghe rồi, tới ngay!
Trần Nguyên đang tỉa hoa, Trần Vũ ở xa xa nói tới.
- Nguyên gia gia, ta đi gặp phụ thân một chút!
Trần Nguyên mỉm cười.
- Ân, đi sớm về sớm!
Khu vực Trần Vũ ở đã là hạch tâm của Phủ Tỉnh Trưởng, bởi vậy cách thư phòng của Trần Trọng Huân cũng không xa, đi bộ tầm 10 phút là tới…
Đối với vị phụ thân này, trong lòng Trần Vũ cũng rất mâu thuẫn, huyết thống của hai người hẳn không sai được, nhưng từ sau khi mẫu thân mất, hắn âm thầm chiếu cố Trần Thanh, tuy rất bí ẩn, nhưng làm sao gạt được vài người hữu tâm.
- Con riêng, vợ nhỏ, lúc nào cũng thơm hơn con ruột vợ già nha…
Trong lòng Trần Vũ chửi thầm, nhưng không dám biểu hiện trên mặt, đi đến trước cửa thư phòng, cung kính nói.
- Phụ thân…
Trong phòng vọng ra một thanh âm trung niên uy nghiêm.
- Vào đi.
Trần Vũ đẩy cửa đi vào, vừa bước qua, cửa phòng tự động đóng lại.
Ầm…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xoẹt… xoẹt… xoẹt…
Trên cửa, vách tường, trần nhà, nền đất… vô số niệm văn đột nhiên sáng lên, một cỗ lực lượng phong ấn ngập trời bao phủ xuống, làm Trần Vũ không thể động đậy.
Trần Vũ biến sắc, còn chưa kịp nói gì, một chùm ánh sáng chiếu thẳng vào người hắn, ánh sáng kia như mang theo lực lượng thần dị, có thể soi thấu thân thể và linh hồn người, để người ta không cách nào ẩn giấu…
- Không xong, chẳng lẽ Trần Trọng Huân biết ta “đoạt xá” con hắn…
Trong lòng Trần Vũ kinh hoàng, muốn bỏ chạy, nhưng không cách nào làm được.
Chỉ là qua giây lát, ánh sáng biến mất, lực lượng phong ấn trên người hắn cũng không còn.
Một thân ảnh trung niên cao lớn, tầm 40 tuổi, khuôn mặt cương nghị, ánh mắt như ẩn chứa tinh thần sáng ngời xuất hiện, chính là Trần Trọng Huân.
Còn không đợi Trần Vũ mở miệng, hắn đã nói.
- Ta nghe nói con vì trốn tránh sát thủ, từng trốn vào Hắc Ám Sâm Lâm, lo lắng con bị tà dị xâm nhập làm hại, nên vừa rồi thay con kiểm tra, may mắn không có, ta cũng an tâm!
Trần Vũ giật mình, biết đối phương là hoài nghi mình bị tà dị đoạt xá, may mắn hiện tượng Song Trùng từ một ý nghĩa nào đó cũng không tính là đoạt xá, mà như thay thế, cho nên đối phương mới không phát hiện.
Biết mình vừa đi ngang qua Quỷ Môn Quan một vòng, lưng hắn đổ mồ hôi lạnh, nhưng thần sắc giả vờ như có chút kinh hoảng, lại có chút thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nói.
- Cảm ơn phụ thân!
Đồng thời thử dùng Hệ Thống Khí Vận Lập Thiên thăm dò, quả nhiên, không có hiệu quả.
Trần Trọng Huân gật đầu, đi tới ghế ngồi, sau đó nhìn Trần Vũ hỏi.
- Nghe nói đoạn thời gian trước con nhận được cơ duyên lớn?
Biết đối phương muốn mình đích thân kể lại “cơ duyên” lúc trước, Trần Vũ liền thuận thế kể rõ.
Sự tình này hắn đã nhiều lần chải vuốt, hầu như không còn bất kỳ sơ hở nào, cho nên Trần Trọng Huân nghe, từ biểu hiện là không có chút hoài nghi.
Về phần trong lòng hắn nghĩ như thế nào, thì có trời mới biết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro