Huỳnh Trang Nhã
leminh
2024-11-21 07:57:43
Tân Thành Tín đã không giữ được bình tĩnh, Tân gia hắn đúng là có ý đó, cũng được phía trên thụ ý, nhưng chuyện này không mấy hay ho gì, sẽ khiến thiên hạ phỉ nhổ, nên bọn hắn đâu dám đưa lên mặt bàn.
Ai nghĩ tới Trần Vũ kia mượn chuyện lần này, đẩy hết lên trên bàn, để mọi người cùng nhìn.
Không cần nghĩ cũng biết, một khi chuyện hôm nay truyền đi, các thế lực ở Thái Bình Vực sẽ càng bài xích Tân gia hắn hơn, kế hoạch vừa mới khởi động kia, chỉ sợ phải ngâm nước nóng.
- Nói bậy sao? Trước đây trong Nhân tộc từng có tin đồn, nói Tân gia ngươi sớm đã đầu hàng Ô Qua tộc, trở thanh nội gián của Dị tộc, bằng không ở trận chiến cuối cùng kia, Tân gia các ngươi không cách nào mang theo tàn binh rời khỏi…
Trần Vũ ra vẻ lẩm bẩm suy tư.
- Trần Vũ, ngươi không được ngậm máu phun người, sự tình năm ấy triều đình sớm đã có kết luận, kia là kế ly gián của Dị tộc, hiện tại ngươi còn nhắc lại, là hoài nghi phán quyết của triều đình sao?
Tân Thành Tín giận tím mặt, hắn từ trong điển tịch của gia tộc, biết năm đó bởi vì chuyện này, Tân gia phải bỏ ra cái giá lớn như thế nào mới có thể dẹp yên, thậm chí vì để bình ổn chuyện này, ông nội hắn còn từng bí mật quỳ xin Hiền Vương trợ giúp.
Đây đối với một người từng làm Vực Hầu mà nói, là vô cùng nhục nhã.
Trần Vũ cười khẩy.
- Ta cũng chỉ hồi ức chuyện lịch sử mà thôi, cũng không nói Tân gia ngươi đầu hàng Dị tộc, ngươi phản ứng lớn như vậy làm gì? Chẳng lẽ có tật giật mình?
- Ngươi…
Trần Vũ xua tay.
- Ta nghĩ Tân gia ngươi còn không có ngu xuẩn đến mức đó, như vậy sự tình lần này, chỉ có một nguyên nhân…
- Nguyên nhân gì?
Tân Thành Tín nhịn không được hỏi theo.
Trần Vũ cười cười nhìn Tân Thiện.
- Là như vị quản gia kia của ngươi nói, ta chỉ là phế vật vô dụng, nên không xứng được Tân gia ngươi mời.
Trong mắt Tân Thành Tín xoay chuyển thật nhanh, cuối cùng làm ra quyết định.
Bốp…
- Khốn kiếp, thì ra đầu đuôi sự tình đều do cẩu nô tài như ngươi gây nên, khốn kiếp, thật khốn kiếp.
Bốp bốp… đùng đùng…
- Thiếu gia…
Tân Thành Tín giống như cực kỳ nổi giận, điên cuồng bạt tai Tân Thiện, làm cho hắn ngay cả nói cũng nói không ra lời.
Tân Thiện mặt mũi đầy máu, hàm răng vỡ nát, thân thể giống như con tôm co ro, người chỉ còn một hơi, có thể nhìn ra, Tân Thành Tín ra tay không lưu tình.
Tuy hắn là Đại Võ Sư đỉnh phong, nhưng không phản kháng để Đại Võ Sư sợ kỳ tùy ý đánh, thì cũng không gánh được bao lâu.
Đánh Tân Thiện một trận xong, Tân Thành Tín mới ra vẻ nghiêm túc nói.
- Trần thiếu, sự tình lần này chỉ là hiểu lầm, ta ở ngày hôm qua đã đích thân viết thiệp mời, lệnh cẩu nô tài này đưa đến quý phủ cho ngươi, nhưng không biết vì sao hắn lại không đưa cho ngươi, mới gây ra hiểu lầm như vậy. Trong này nhất định là có nguyên do gì đó, ta sẽ nghiêm hình tra khảo, để cho Trần thiếu một công đạo, xin Trần thiếu yên tâm.
Vừa rồi Trần Vũ chỉ đứng nhìn chủ tớ Tân Thành Tín diễn, đến hiện tại mới ra vẻ đã hiểu.
- Ồ, thì ra chỉ là hiểu lầm, vậy mà vừa rồi ta mắng ngươi nhiều như vậy, còn nói ngươi là con của ông nội mình, quả thật là sai lầm, mọi người nghĩ coi, Thành Thái Vực Hầu đã mất mấy trăm năm, tiểu Tín làm sao có thể là con của hắn với nàng dâu được, mọi người nói có đúng không?
Đám người Lê Hoài Lâm cố nén cười phụ họa.
- Đúng đúng, quá hợp lý, Trần thiếu quả thật thiên tư thông minh, ngay cả chuyện khó khăn như thế cũng có thể suy luận ra, tiểu đệ bội phục.
- Không hổ danh là lãnh tụ thế hệ này của Bình Thiện, quá thông minh…
- Hôm nay ta là phục rồi, quyết định về sau ôm đùi Trần thiếu, như vậy mới có tương lai…
Trần Vũ cười ha hả, đám tiểu hồ ly này, còn rất thú vị nha, không hổ là nhân tài của các thế lực, ánh mắt không tệ.
Tân Thành Tín tức đến run người, trong lòng thầm thề, chỉ cần có cơ hội, hắn nhất định phải giết tiểu tử vô sỉ càn rỡ này.
Cố áp chế lửa giận trong lòng, trên mặt bày ra nụ cười còn khó coi hơn khóc.
- Trần thiếu nói không sai, tụ hội bên trong đã chuẩn bị xong, nếu Trần thiếu không vội…
Tụ hội lần này, là một lần Tân gia bày ra nội tình của mình, ý đồ lôi kéo một số người, tuy kế hoạch đã thất bại, nhưng nếu hủy như thế, mất mặt sẽ chỉ càng lớn.
Cho nên dù muốn dù không, cũng phải làm cho xong sự tình lần này.
Trần Vũ gật đầu.
- Nếu tiểu Tín ngươi có lòng như thế, ta từ chối liền bất kính rồi, đi, vào xem lần này Tân gia các ngươi chuẩn bị bao nhiêu thứ.
Nói xong cũng không nhìn Tân Thành Tín sắc mặt khó coi, hay Trần Thanh biểu lộ xoắn suýt, dẫn đầu đi vào trong.
Nghe Trần Vũ lại xưng mình tiểu Tín lần nữa, lửa giận trong lòng lại muốn bốc lên, được rồi, ta nhịn, ngươi chờ đó cho ta.
Sau đó mọi người ở dưới Trần Vũ dẫn đầu, đi vào trong đại sảnh khách sạn.
Lại không biết ở trên tầng cao nhất của khách sạn Gia Khánh, có một đôi mắt xinh đẹp mê hồn vẫn theo dõi sự tình từ đầu đến cuối.
Chính là nữ tử mà Trần Trọng Huân gọi là Trang Nhã Hầu Tước.
Trang Nhã Hầu Tước, tục danh… Huỳnh Trang Nhã.
Cũng giống như Tân Thành Công, nàng chỉ có một cái tước hiệu kế thừa từ cha, về phần đất phong, sớm đã rơi vào tay Dị tộc.
Lấy tu vi của nàng, cho dù trong Thiên Trường có rất nhiều Ma Pháp Trận quấy nhiễu áp chế niệm lực, cũng không ảnh hưởng nàng quan sát tình huống ở trước cửa khách sạn.
Nhìn Trần Vũ mắng Tân Thành Tín giống như con đẻ, trong lòng nàng rất hả dạ, chỉ là không biết nghĩ tới chuyện gì, ánh mắt lại hiện lên vẻ đượm buồn.
Lệ di ở bên cạnh thấy vậy, không khỏi tức giận nói.
- Tiểu tử kia thật càn rỡ, sao có thể xem thường…
Huỳnh Trang Nhã lắc đầu.
- Thuốc đắng dã tật, sự thật mất lòng, chỉ là chính mình không muốn chấp nhận mà thôi.
Lệ di nghĩ đến tình huống bấp bên của gia tộc, còn có áp lực đè nặng trên vai tiểu thư, liền nhịn không được thở dài.
Huỳnh Trang Nhã nhìn Trần Vũ hăng hái đi vào khách sạn, thu hồi chút u buồn kia, mỉm cười như bách hoa hàm tiếu, đẹp không cách nào diễn tả bằng lời.
- Tiểu gia hỏa này, càng lúc càng thú vị.
…
Ai nghĩ tới Trần Vũ kia mượn chuyện lần này, đẩy hết lên trên bàn, để mọi người cùng nhìn.
Không cần nghĩ cũng biết, một khi chuyện hôm nay truyền đi, các thế lực ở Thái Bình Vực sẽ càng bài xích Tân gia hắn hơn, kế hoạch vừa mới khởi động kia, chỉ sợ phải ngâm nước nóng.
- Nói bậy sao? Trước đây trong Nhân tộc từng có tin đồn, nói Tân gia ngươi sớm đã đầu hàng Ô Qua tộc, trở thanh nội gián của Dị tộc, bằng không ở trận chiến cuối cùng kia, Tân gia các ngươi không cách nào mang theo tàn binh rời khỏi…
Trần Vũ ra vẻ lẩm bẩm suy tư.
- Trần Vũ, ngươi không được ngậm máu phun người, sự tình năm ấy triều đình sớm đã có kết luận, kia là kế ly gián của Dị tộc, hiện tại ngươi còn nhắc lại, là hoài nghi phán quyết của triều đình sao?
Tân Thành Tín giận tím mặt, hắn từ trong điển tịch của gia tộc, biết năm đó bởi vì chuyện này, Tân gia phải bỏ ra cái giá lớn như thế nào mới có thể dẹp yên, thậm chí vì để bình ổn chuyện này, ông nội hắn còn từng bí mật quỳ xin Hiền Vương trợ giúp.
Đây đối với một người từng làm Vực Hầu mà nói, là vô cùng nhục nhã.
Trần Vũ cười khẩy.
- Ta cũng chỉ hồi ức chuyện lịch sử mà thôi, cũng không nói Tân gia ngươi đầu hàng Dị tộc, ngươi phản ứng lớn như vậy làm gì? Chẳng lẽ có tật giật mình?
- Ngươi…
Trần Vũ xua tay.
- Ta nghĩ Tân gia ngươi còn không có ngu xuẩn đến mức đó, như vậy sự tình lần này, chỉ có một nguyên nhân…
- Nguyên nhân gì?
Tân Thành Tín nhịn không được hỏi theo.
Trần Vũ cười cười nhìn Tân Thiện.
- Là như vị quản gia kia của ngươi nói, ta chỉ là phế vật vô dụng, nên không xứng được Tân gia ngươi mời.
Trong mắt Tân Thành Tín xoay chuyển thật nhanh, cuối cùng làm ra quyết định.
Bốp…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Khốn kiếp, thì ra đầu đuôi sự tình đều do cẩu nô tài như ngươi gây nên, khốn kiếp, thật khốn kiếp.
Bốp bốp… đùng đùng…
- Thiếu gia…
Tân Thành Tín giống như cực kỳ nổi giận, điên cuồng bạt tai Tân Thiện, làm cho hắn ngay cả nói cũng nói không ra lời.
Tân Thiện mặt mũi đầy máu, hàm răng vỡ nát, thân thể giống như con tôm co ro, người chỉ còn một hơi, có thể nhìn ra, Tân Thành Tín ra tay không lưu tình.
Tuy hắn là Đại Võ Sư đỉnh phong, nhưng không phản kháng để Đại Võ Sư sợ kỳ tùy ý đánh, thì cũng không gánh được bao lâu.
Đánh Tân Thiện một trận xong, Tân Thành Tín mới ra vẻ nghiêm túc nói.
- Trần thiếu, sự tình lần này chỉ là hiểu lầm, ta ở ngày hôm qua đã đích thân viết thiệp mời, lệnh cẩu nô tài này đưa đến quý phủ cho ngươi, nhưng không biết vì sao hắn lại không đưa cho ngươi, mới gây ra hiểu lầm như vậy. Trong này nhất định là có nguyên do gì đó, ta sẽ nghiêm hình tra khảo, để cho Trần thiếu một công đạo, xin Trần thiếu yên tâm.
Vừa rồi Trần Vũ chỉ đứng nhìn chủ tớ Tân Thành Tín diễn, đến hiện tại mới ra vẻ đã hiểu.
- Ồ, thì ra chỉ là hiểu lầm, vậy mà vừa rồi ta mắng ngươi nhiều như vậy, còn nói ngươi là con của ông nội mình, quả thật là sai lầm, mọi người nghĩ coi, Thành Thái Vực Hầu đã mất mấy trăm năm, tiểu Tín làm sao có thể là con của hắn với nàng dâu được, mọi người nói có đúng không?
Đám người Lê Hoài Lâm cố nén cười phụ họa.
- Đúng đúng, quá hợp lý, Trần thiếu quả thật thiên tư thông minh, ngay cả chuyện khó khăn như thế cũng có thể suy luận ra, tiểu đệ bội phục.
- Không hổ danh là lãnh tụ thế hệ này của Bình Thiện, quá thông minh…
- Hôm nay ta là phục rồi, quyết định về sau ôm đùi Trần thiếu, như vậy mới có tương lai…
Trần Vũ cười ha hả, đám tiểu hồ ly này, còn rất thú vị nha, không hổ là nhân tài của các thế lực, ánh mắt không tệ.
Tân Thành Tín tức đến run người, trong lòng thầm thề, chỉ cần có cơ hội, hắn nhất định phải giết tiểu tử vô sỉ càn rỡ này.
Cố áp chế lửa giận trong lòng, trên mặt bày ra nụ cười còn khó coi hơn khóc.
- Trần thiếu nói không sai, tụ hội bên trong đã chuẩn bị xong, nếu Trần thiếu không vội…
Tụ hội lần này, là một lần Tân gia bày ra nội tình của mình, ý đồ lôi kéo một số người, tuy kế hoạch đã thất bại, nhưng nếu hủy như thế, mất mặt sẽ chỉ càng lớn.
Cho nên dù muốn dù không, cũng phải làm cho xong sự tình lần này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Vũ gật đầu.
- Nếu tiểu Tín ngươi có lòng như thế, ta từ chối liền bất kính rồi, đi, vào xem lần này Tân gia các ngươi chuẩn bị bao nhiêu thứ.
Nói xong cũng không nhìn Tân Thành Tín sắc mặt khó coi, hay Trần Thanh biểu lộ xoắn suýt, dẫn đầu đi vào trong.
Nghe Trần Vũ lại xưng mình tiểu Tín lần nữa, lửa giận trong lòng lại muốn bốc lên, được rồi, ta nhịn, ngươi chờ đó cho ta.
Sau đó mọi người ở dưới Trần Vũ dẫn đầu, đi vào trong đại sảnh khách sạn.
Lại không biết ở trên tầng cao nhất của khách sạn Gia Khánh, có một đôi mắt xinh đẹp mê hồn vẫn theo dõi sự tình từ đầu đến cuối.
Chính là nữ tử mà Trần Trọng Huân gọi là Trang Nhã Hầu Tước.
Trang Nhã Hầu Tước, tục danh… Huỳnh Trang Nhã.
Cũng giống như Tân Thành Công, nàng chỉ có một cái tước hiệu kế thừa từ cha, về phần đất phong, sớm đã rơi vào tay Dị tộc.
Lấy tu vi của nàng, cho dù trong Thiên Trường có rất nhiều Ma Pháp Trận quấy nhiễu áp chế niệm lực, cũng không ảnh hưởng nàng quan sát tình huống ở trước cửa khách sạn.
Nhìn Trần Vũ mắng Tân Thành Tín giống như con đẻ, trong lòng nàng rất hả dạ, chỉ là không biết nghĩ tới chuyện gì, ánh mắt lại hiện lên vẻ đượm buồn.
Lệ di ở bên cạnh thấy vậy, không khỏi tức giận nói.
- Tiểu tử kia thật càn rỡ, sao có thể xem thường…
Huỳnh Trang Nhã lắc đầu.
- Thuốc đắng dã tật, sự thật mất lòng, chỉ là chính mình không muốn chấp nhận mà thôi.
Lệ di nghĩ đến tình huống bấp bên của gia tộc, còn có áp lực đè nặng trên vai tiểu thư, liền nhịn không được thở dài.
Huỳnh Trang Nhã nhìn Trần Vũ hăng hái đi vào khách sạn, thu hồi chút u buồn kia, mỉm cười như bách hoa hàm tiếu, đẹp không cách nào diễn tả bằng lời.
- Tiểu gia hỏa này, càng lúc càng thú vị.
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro