Nơi kỳ quái
leminh
2024-11-21 07:57:43
Chỉ thấy trong màn hình, là hình ảnh một “mặt đất” bằng phẳng màu xanh lục, giống như ngọc phỉ thúy cực phẩm, tỏa ra ánh sáng lung linh huyền ảo, thần thánh tinh khiết không sao tả được.
Đúng, là thần thánh cùng tinh khiết, đây là cảm nhận duy nhất của Trần Vũ khi nhìn thấy ánh sáng kia.
Hơn nữa trên “mặt đất” màu xanh lục, lại xen kẽ từng đường vân sẫm màu rất mảnh, giống như vân gỗ, số lượng nhiều đến không cách nào tính toán.
Trần Vũ điều chỉnh góc độ camera, để nó từ từ hướng lên trên, chỉ thấy ánh sáng màu xanh lục bốc lên cao, tạo thành một màn hào quang, ngăn cách sương mù màu xám đen ở bên ngoài.
Sương mù màu xám đen kia giống như có sinh mệnh, không ngừng lăn lộn, biến ra vô số quái quật hình thù xấu xí hung tợn, nhưng bị màn sáng ngăn cản, không cách nào tiến vào.
Cho dù chỉ thông quan màn hình quan sát, nhưng vừa nhìn thấy sương mù màu xám đen, Trần Vũ nhịn không được rùng mình, huyết nhục nhúc nhích, giống như muốn phát sinh biến hóa kỳ dị nào đó.
Loại biến hóa này hiển nhiên là không tốt, giống như từng tế bào muốn chia lìa, trở thành một cá thể độc lập tách rời khỏi thân thể.
Phản cảm, kháng cự, căm ghét… rất nhiều cảm xúc đột nhiên dâng lên ở trong lòng, làm Trần Vũ giật mình sợ hãi, vội vàng thu hồi tầm mắt, điều chỉnh góc độ của camera, không dám nhìn nhiều.
Phải mất tầm 10 phút, thân thể và cảm xúc của hắn mới khôi phục bình thường.
- Tít… tít… đang tiến hành phân tích địa chất… tít… tít… không phân tích được thành phần… vật chất kỳ lạ, chưa có trong dữ liệu…
- Tít… tít… đang tiến hành phân tích môi trường… tít… tít… không phân tích được thành phần… vật chất kỳ lạ, chưa có trong dữ liệu…
- Tít… tít… đang tiến hành phân tích điều kiện sống… tít… tít… chưa đủ dữ liệu… không thể phân tích …
Nghe được một loạt thông báo của AI, Trần Vũ trải qua lúc đầu kinh hoảng, tâm tính cũng dần dần bình tĩnh lại.
Tuy AI không thể phân tích được bất kỳ tin tức gì, nhưng thông qua camera quan sát, hắn có thể tự mình phân tích ra hai việc, đây chính là sự ưu việt của con người, dù máy móc hiện đại tới đâu, cũng không thể sánh bằng đầu óc của nhân loại.
Nhân loại giỏi nhất là ứng biến, sáng tạo, suy nghĩ, tư duy logic.
Thứ nhất, nơi này nhất định không còn nằm trong Thái Dương Hệ, bởi vì tất cả thành phần môi trường, vật chất… của Thái Dương Hệ, đều có trong kho dữ liệu của AI, nhưng nơi này, AI lại không thể phân tích ra bất kỳ thành phần quen thuộc nào, cấu trúc các phân tử đều cực kỳ mới lạ, không hề tồn tại trong bảng tuần hoàn các nguyên tố hóa học.
Thứ hai, tuy còn chưa biết môi trường bên ngoài có nguy hiểm gì không, nhưng nhìn phi thuyền không bị ăn mòn, cũng không có dấu hiệu xâm hại, như vậy hắn mặc đồ bảo hộ, là có thể đi ra ngoài kiểm tra tình huống.
- Nhìn hình ảnh này, sao giống trong mấy bộ phim tiên hiệp như vậy?
Trần Vũ lẩm bẩm, hình ảnh này, quả thật rất giống cái gọi là trận pháp gì đó ở trong phim tiên hiệp, nhưng hắn xưa nay không thích phim ảnh, chỉ thích nghiên cứu, nên cũng không hiểu nhiều.
Trần Vũ không có ra ngoài, mà bắt đầu toàn diện kiểm tra tình huống của phi thuyền, nếu có thể, hắn tự nhiên muốn khởi động lại phi thuyền, trước bay ra không gian lại nói.
Nhưng sau khi kiểm tra, sắc mặt Trần Vũ u ám, bởi vì phi thuyền hư hỏng quá nặng, nhiều khoang còn bị vỡ nát, đừng nói sửa chữa, năng lượng còn lại có thể để máy móc hoạt động vài ngày đã không tệ.
Sau khi ăn uống qua loa, Trần Vũ đi tới khu vực để robot tự hành, khoang này cũng bị hư hỏng nặng, nhưng may mắn còn có vài robot chưa hủy.
Tạch tạch…
Trần Vũ khởi động sáu con robot tự hành còn nguyên vẹn, đưa vào khoang trung chuyển, sau đó thả xuống phi thuyền.
Vèo vèo…
Sáu con robot tự hành hình dáng giống như xe thể thao mini, bên trên đều gắn camera 360 độ, lấy phi thuyền làm trung tâm, chia làm sáu phương hướng chạy ra ngoài.
Thông qua hình ảnh gửi về, sắc mặt Trần Vũ càng ngày càng u ám, bởi vì nơi này trừ “mặt đất” màu xanh, thì không có bất kỳ vật gì khác, tám phương thông suốt bằng phẳng, mặt đất bóng loáng như gương.
Hơn nữa phạm vi còn rất khổng lồ, tốc độ của những robot kia đều tầm 50km/h, đã chạy ròng rã 20h, tức là 1000km, nhưng còn chưa thấy được cuối cùng.
Loại robot tự hành này sử dụng pin năng lượng mặt trời, nếu ở trong Thái Dương Hệ, dù nằm ngoài rìa nhất, chúng vẫn có thể hấp thu năng lượng bổ xung, dùng để duy trì trạng thái hoạt động, nhưng nơi này… thôi được rồi, đừng nghĩ.
Trên robot tự hành đã báo về tín hiệu sắp hết pin, nhiều nhất chạy 100km nữa, tất cả đều sẽ chết máy.
Hiện tại cho dù chạy trở về cũng không kịp, vì vậy Trần Vũ tiếp tục cho robot tiến tới, hi vọng có thể tìm ra được chút dấu vết của sự sống.
Hai giờ sau, hình ảnh gửi về vẫn chỉ một màu xanh vô tận, nói không hoảng, đó là giả dối.
Một thân một mình ở nơi hoàn toàn xa lạ, phi thuyền lại hỏng, không có cơ hội trở về Địa Cầu, ai có thể không sợ? Trần Vũ còn giữ được bình tĩnh, không có hoảng loạn, đã là tố chất của hắn cực cao.
Thời điểm hắn thất vọng, đột nhiên trên một khung hình, ở nơi rất xa, Trần Vũ nhìn thấy được một màu sắc khác thường.
Trong nền xanh vô tận, hắn thấp thoáng thấy được một ánh tím mờ nhạt, chỉ là quá xa, lại thêm ánh sáng rất nhạt, hắn không biết có phải thật hay không, hay chỉ là ảo giác của mình.
Trần Vũ đang định ra lệnh cho robot tự hành kia tiến tới, đồng thời phóng to hình ảnh, nhưng… tạch, tất cả màn hình đồng loạt tối thui.
- Đáng chết, lại hết pin ngay lúc quan trọng này…
Trần Vũ tức đến giậm chân, nhưng lại không có cách nào, hiện tại chỉ có thể tự mình ra trận.
Hắn đến khoang chứa xe thám hiểm, cẩn thận kiểm tra một lượt, phát hiện xe không có vấn đề, liền chuẩn bị một ít dụng cụ sinh tồn, dịch dinh dưỡng, năng lượng dự phòng… sau đó khởi động xe, mở khoang trung chuyển để ra ngoài.
Xoẹt xoẹt…
Cửa khoang trung chuyển mở ra, Trần Vũ lái xe thám hiểm tiến vào không gian màu ngọc bích bao la vô tận.
Không có lực lượng từ trường của phi thuyền ngăn cách, Trần Vũ chỉ mặc một bộ y phục Phi Hành Gia, vừa đặt mình vào trong vùng không gian này, thân thể hắn liền chấn động.
Một loại cảm giác thoải mái tự nhiên, giống như cả người tràn ngập sinh cơ, tinh thần lâng lâng khó tả chiếm cứ toàn bộ đầu óc của hắn.
- Cảm giác này…
Có trong nháy mắt, Trần Vũ còn nghĩ vừa rồi mình uống không phải dịch dinh dưỡng, mà là ma túy tổng hợp.
Đúng, là thần thánh cùng tinh khiết, đây là cảm nhận duy nhất của Trần Vũ khi nhìn thấy ánh sáng kia.
Hơn nữa trên “mặt đất” màu xanh lục, lại xen kẽ từng đường vân sẫm màu rất mảnh, giống như vân gỗ, số lượng nhiều đến không cách nào tính toán.
Trần Vũ điều chỉnh góc độ camera, để nó từ từ hướng lên trên, chỉ thấy ánh sáng màu xanh lục bốc lên cao, tạo thành một màn hào quang, ngăn cách sương mù màu xám đen ở bên ngoài.
Sương mù màu xám đen kia giống như có sinh mệnh, không ngừng lăn lộn, biến ra vô số quái quật hình thù xấu xí hung tợn, nhưng bị màn sáng ngăn cản, không cách nào tiến vào.
Cho dù chỉ thông quan màn hình quan sát, nhưng vừa nhìn thấy sương mù màu xám đen, Trần Vũ nhịn không được rùng mình, huyết nhục nhúc nhích, giống như muốn phát sinh biến hóa kỳ dị nào đó.
Loại biến hóa này hiển nhiên là không tốt, giống như từng tế bào muốn chia lìa, trở thành một cá thể độc lập tách rời khỏi thân thể.
Phản cảm, kháng cự, căm ghét… rất nhiều cảm xúc đột nhiên dâng lên ở trong lòng, làm Trần Vũ giật mình sợ hãi, vội vàng thu hồi tầm mắt, điều chỉnh góc độ của camera, không dám nhìn nhiều.
Phải mất tầm 10 phút, thân thể và cảm xúc của hắn mới khôi phục bình thường.
- Tít… tít… đang tiến hành phân tích địa chất… tít… tít… không phân tích được thành phần… vật chất kỳ lạ, chưa có trong dữ liệu…
- Tít… tít… đang tiến hành phân tích môi trường… tít… tít… không phân tích được thành phần… vật chất kỳ lạ, chưa có trong dữ liệu…
- Tít… tít… đang tiến hành phân tích điều kiện sống… tít… tít… chưa đủ dữ liệu… không thể phân tích …
Nghe được một loạt thông báo của AI, Trần Vũ trải qua lúc đầu kinh hoảng, tâm tính cũng dần dần bình tĩnh lại.
Tuy AI không thể phân tích được bất kỳ tin tức gì, nhưng thông qua camera quan sát, hắn có thể tự mình phân tích ra hai việc, đây chính là sự ưu việt của con người, dù máy móc hiện đại tới đâu, cũng không thể sánh bằng đầu óc của nhân loại.
Nhân loại giỏi nhất là ứng biến, sáng tạo, suy nghĩ, tư duy logic.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thứ nhất, nơi này nhất định không còn nằm trong Thái Dương Hệ, bởi vì tất cả thành phần môi trường, vật chất… của Thái Dương Hệ, đều có trong kho dữ liệu của AI, nhưng nơi này, AI lại không thể phân tích ra bất kỳ thành phần quen thuộc nào, cấu trúc các phân tử đều cực kỳ mới lạ, không hề tồn tại trong bảng tuần hoàn các nguyên tố hóa học.
Thứ hai, tuy còn chưa biết môi trường bên ngoài có nguy hiểm gì không, nhưng nhìn phi thuyền không bị ăn mòn, cũng không có dấu hiệu xâm hại, như vậy hắn mặc đồ bảo hộ, là có thể đi ra ngoài kiểm tra tình huống.
- Nhìn hình ảnh này, sao giống trong mấy bộ phim tiên hiệp như vậy?
Trần Vũ lẩm bẩm, hình ảnh này, quả thật rất giống cái gọi là trận pháp gì đó ở trong phim tiên hiệp, nhưng hắn xưa nay không thích phim ảnh, chỉ thích nghiên cứu, nên cũng không hiểu nhiều.
Trần Vũ không có ra ngoài, mà bắt đầu toàn diện kiểm tra tình huống của phi thuyền, nếu có thể, hắn tự nhiên muốn khởi động lại phi thuyền, trước bay ra không gian lại nói.
Nhưng sau khi kiểm tra, sắc mặt Trần Vũ u ám, bởi vì phi thuyền hư hỏng quá nặng, nhiều khoang còn bị vỡ nát, đừng nói sửa chữa, năng lượng còn lại có thể để máy móc hoạt động vài ngày đã không tệ.
Sau khi ăn uống qua loa, Trần Vũ đi tới khu vực để robot tự hành, khoang này cũng bị hư hỏng nặng, nhưng may mắn còn có vài robot chưa hủy.
Tạch tạch…
Trần Vũ khởi động sáu con robot tự hành còn nguyên vẹn, đưa vào khoang trung chuyển, sau đó thả xuống phi thuyền.
Vèo vèo…
Sáu con robot tự hành hình dáng giống như xe thể thao mini, bên trên đều gắn camera 360 độ, lấy phi thuyền làm trung tâm, chia làm sáu phương hướng chạy ra ngoài.
Thông qua hình ảnh gửi về, sắc mặt Trần Vũ càng ngày càng u ám, bởi vì nơi này trừ “mặt đất” màu xanh, thì không có bất kỳ vật gì khác, tám phương thông suốt bằng phẳng, mặt đất bóng loáng như gương.
Hơn nữa phạm vi còn rất khổng lồ, tốc độ của những robot kia đều tầm 50km/h, đã chạy ròng rã 20h, tức là 1000km, nhưng còn chưa thấy được cuối cùng.
Loại robot tự hành này sử dụng pin năng lượng mặt trời, nếu ở trong Thái Dương Hệ, dù nằm ngoài rìa nhất, chúng vẫn có thể hấp thu năng lượng bổ xung, dùng để duy trì trạng thái hoạt động, nhưng nơi này… thôi được rồi, đừng nghĩ.
Trên robot tự hành đã báo về tín hiệu sắp hết pin, nhiều nhất chạy 100km nữa, tất cả đều sẽ chết máy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiện tại cho dù chạy trở về cũng không kịp, vì vậy Trần Vũ tiếp tục cho robot tiến tới, hi vọng có thể tìm ra được chút dấu vết của sự sống.
Hai giờ sau, hình ảnh gửi về vẫn chỉ một màu xanh vô tận, nói không hoảng, đó là giả dối.
Một thân một mình ở nơi hoàn toàn xa lạ, phi thuyền lại hỏng, không có cơ hội trở về Địa Cầu, ai có thể không sợ? Trần Vũ còn giữ được bình tĩnh, không có hoảng loạn, đã là tố chất của hắn cực cao.
Thời điểm hắn thất vọng, đột nhiên trên một khung hình, ở nơi rất xa, Trần Vũ nhìn thấy được một màu sắc khác thường.
Trong nền xanh vô tận, hắn thấp thoáng thấy được một ánh tím mờ nhạt, chỉ là quá xa, lại thêm ánh sáng rất nhạt, hắn không biết có phải thật hay không, hay chỉ là ảo giác của mình.
Trần Vũ đang định ra lệnh cho robot tự hành kia tiến tới, đồng thời phóng to hình ảnh, nhưng… tạch, tất cả màn hình đồng loạt tối thui.
- Đáng chết, lại hết pin ngay lúc quan trọng này…
Trần Vũ tức đến giậm chân, nhưng lại không có cách nào, hiện tại chỉ có thể tự mình ra trận.
Hắn đến khoang chứa xe thám hiểm, cẩn thận kiểm tra một lượt, phát hiện xe không có vấn đề, liền chuẩn bị một ít dụng cụ sinh tồn, dịch dinh dưỡng, năng lượng dự phòng… sau đó khởi động xe, mở khoang trung chuyển để ra ngoài.
Xoẹt xoẹt…
Cửa khoang trung chuyển mở ra, Trần Vũ lái xe thám hiểm tiến vào không gian màu ngọc bích bao la vô tận.
Không có lực lượng từ trường của phi thuyền ngăn cách, Trần Vũ chỉ mặc một bộ y phục Phi Hành Gia, vừa đặt mình vào trong vùng không gian này, thân thể hắn liền chấn động.
Một loại cảm giác thoải mái tự nhiên, giống như cả người tràn ngập sinh cơ, tinh thần lâng lâng khó tả chiếm cứ toàn bộ đầu óc của hắn.
- Cảm giác này…
Có trong nháy mắt, Trần Vũ còn nghĩ vừa rồi mình uống không phải dịch dinh dưỡng, mà là ma túy tổng hợp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro