Phòng Giao Lưu
leminh
2024-11-21 07:57:43
Tuy phạm nhân bị giam vào nơi này, tu vi không cách nào tinh tiến, thậm chí rút lui, nhưng giảm nữa cũng tương đương Võ Sư hậu kỳ, Trần Vũ làm sao đánh lại.
Một khi sơ xẩy xảy ra chuyện, hắn có mười cái mạng cũng không đủ chém.
- Đại nhân…
Thanh niên Án Sát Sứ này có chút lo lắng nhìn Trần Vũ, muốn nói lại thôi.
Trần Vũ tự nhiên hiểu ý của đối phương, cười nhạt nói.
- Cứ làm theo là được!
Vừa nói vừa đi về phía phòng “giao lưu”, đồng thời trên người tỏa ra khí thế cường đại, làm Án Sát Sứ kia giật nảy mình.
- Khí tức này… không thua Đại Võ Sư… làm sao có thể?
Thân thể hắn run rẩy, trong đầu nghĩ tới một loại khả năng… giả heo ăn thịt hổ!
- Sinh ra ở trong giới quý tộc, quả thật không có mấy ai là đèn cạn dầu, quá âm hiểm a…
Trong lòng hắn thầm nghĩ, đồng thời càng kiên định quyết tâm phải ôm đùi vị thủ trưởng này, chỉ cần biểu hiện tốt, ngày sau nhất định sẽ được trong dụng.
Không chút chần chờ, hắn liền sử dụng quyền hạn của mình mở cửa phòng, kéo Ka Thi đã bị xích sắt khóa lại, ở trong tiếng cầu xin của đối phương, mang đến phòng “giao lưu”.
Chỉ là hắn không trực tiếp đến phòng “giao lưu”, mà dẫn người đến phòng thí nghiệm trước, sau đó sử dụng quyền riêng tư của mình, tắt tất cả camera giám sát ở đây, mới chuyển người từ phòng thí nghiệm qua phòng “giao lưu”.
Đây là để tránh người ngoài phát hiện tu vi thực tế của Trần Vũ, ở phòng thí nghiệm và phòng “giao lưu”, vì liên quan đến bí mật cá nhân, nên Án Sát Sứ có quyền tắt tất cả camera giám sát.
Trần Vũ đi theo bên cạnh, thấy vậy không khỏi gật đầu khen ngợi, hỏi.
- Ngươi tên gì?
Thân thể vị Án Sát Sứ kia run lên, thanh âm kích động nói.
- Đại… đại nhân… tiểu nhân tên Nguyễn An!
- Ân, ta nhớ rồi!
Chỉ một câu đơn giản, nhưng Nguyễn An lại vui đến muốn nhảy lên hoan hô.
Đi qua phòng thí nghiệm, nơi này có cửa phụ, có thể tiến vào phòng “giao lưu”, bởi vì thường thường có Án Sát Sứ sau khi hành hạ phạm nhân xong, lại kéo qua phòng thí nghiệm mổ xẻ nghiên cứu, đã không lãng phí vật liệu, lại tiết kiệm thời gian.
Nơi đây thiết kế giống như một sân thi đấu, sàn, trần, vách tường bốn phía đều khắc niệm văn dày đặc, các góc có lắp camera giám sát, nhưng hiển nhiên đã bị Nguyễn An tắt.
Đi đến nơi này, Ka Thi càng thêm run rẩy, liên tục cầu xin.
- Đại nhân, tiểu nhân sai rồi, tha cho ta lần này đi…
Trần Vũ nhìn Nguyễn An ra hiệu, Nguyễn An gật đầu, cởi xiềng xích trên người đối phương, đồng thời giải phong ấn tu vi.
Thấy Trần Vũ không còn phân phó, hắn liền lui ra ngoài canh phòng, ngăn không cho người khác tới làm phiền.
- Đại nhân…
Ka Thi còn muốn cầu xin, nhưng Trần Vũ đã cười lạnh nói.
- Không cần diễn, ngươi chỉ có một cơ hội, có thể kéo ta làm đệm lưng hay không, phải nhìn bản lĩnh của ngươi.
Nhân tộc và Tha La tộc thù sâu như biển, hiện tại không biết bao nhiêu đồng bào Nhân tộc đang bị tộc đàn này đô hộ, ngày ngày giết chóc huyết tế Thần Linh của bọn hắn, cuộc sống không khác gì nhân gian luyện ngục.
Trần Vũ từng xem qua một phóng sự do tu sĩ Nhân tộc lẻn vào biên cảnh của Tha La tộc quay lại, hình ảnh kia từng làm “Bản Ngã” mơ thấy ác mộng mấy tháng.
Lột da lóc thịt, uống máu ăn tươi, mổ bụng moi gan, nấu sống hài nhi… đâu đâu cũng có, xương cốt chất thành núi, thây người rải khắp lãnh thổ bị Tha La tộc xâm lược.
Các tộc chiến tranh, nhược nhục cường thực, khôn sống mống chết, chém giết lẫn nhau là sự tình rất bình thường, nhưng thủ đoạn hành hạ, phương thức giết người của Tha La tộc với Nhân tộc, lại khiến cho rất nhiều tộc đàn hung tàn khác trên Ta Bà đại lục thấy cũng rùng mình.
Tộc này trước kia rất nhỏ yếu, từng được Nhân tộc che chở bảo vệ, nhưng sau khi Nhân tộc suy yếu, Xiêm La tộc quật khởi, bọn hắn liền giống như chó dại quay lại cắn người từng bảo bọc mình, ở thời khắc mấu chốt phản chiến, làm cho chiến tuyến của Nhân tộc sụp đổ, giúp Xiêm La tộc thừa cơ càn quét, chiếm liền mấy Vực phía nam.
Mà để ban thưởng cho sự phản bội đồng minh của Tha La tộc, Xiêm La tộc cắt cho bọn hắn ba Vực ở tây nam, nếm được quả ngọt, Tha La tộc càng điên cuồng vung đồ đao về phía Nhân tộc, giống như chỉ có vậy, mới có thể chứng minh mình là tộc đàn thượng đẳng.
Cho nên đối với Tha La tộc, Nhân tộc từ trước tới giờ căm thù đến tận xương tủy, gặp liền giết không chút nương tay.
Tuy Trần Vũ không phải người thế giới này, nhưng hắn cũng là Nhân tộc, lại kế thừa tất cả của “Bản Ngã”, cho nên đối với tộc đàn tráo trở như Tha La tộc, giết tự nhiên sẽ không cảm thấy có cảm giác trái với đạo đức gì.
Càng quan trọng là, không giết không được!
Nghe Trần Vũ nói, lại cảm nhận được sát ý trong mắt đối phương, thần sắc của Ka Thi trở nên điên cuồng, ma văn trên người giống như từng con giun nhúc nhích.
- Ngươi đã không cho ta sống, vậy thì cùng chết đi…
Khí tức trên người hắn đột nhiên cất cao, thanh âm huyết mạch lao nhanh có thể rõ ràng truyền vào tai Trần Vũ.
Trần Vũ không có vội vàng động thủ, mà để đối phương tùy ý kéo khí tức lên đến đỉnh phong.
Tu vi của Ka Thi là Võ Sư đỉnh phong, nhưng bị giam quá lâu, thực lực thoái hóa rất nhiều, hiện tại hắn thiêu đốt tất cả, chỉ để đổi lấy một trấn chiến thăng hoa cuối cùng.
Bao nhiêu uất hận, không cam lòng, tuyệt vọng… cũng ở thời khắc này toàn diện bộc phát.
Làn da màu đỏ của hắn ở dưới ma văn nhúc nhích, lại từ từ biến thành màu đỏ sậm, gồ lên, giống như biến thành áo giáp.
Móng tay nhanh chóng dài ra, sắc bén như đao, hơn nữa trên đó lấp lóe hắc khí, hiển nhiên là ẩn chứa kịch độc.
Đây là một loại thiên phú thần thông của Tha La tộc, bọn hắn không sử dụng vũ khí, mà luyện tài liệu vào thân thể, biến thân thể thành vũ khí, bởi vậy cực kỳ linh hoạt, sức chiến đấu cường hãn.
- Đi chết đi!
Ka Thi gào thét, hai chân phát lực, giống như tia chớp màu đỏ lao về phía Trần Vũ.
Đồng thời chân khí vận chuyển đến hai tay, để cánh tay bao trùm một tầng hỏa quang đỏ rực, khiến cho nhiệt độ trong phòng nhanh chóng tăng cao.
Trần Vũ không có sử dụng Phệ Linh Kiếm, mà vận chuyển pháp lực đến tay phải, mạnh mẽ đánh ra một quyền.
- Quân Uy Quyền!
Đây là một loại quyền pháp cơ sở trong quân đội, hầu như tất cả binh sĩ đều học, dùng để rèn luyện thân thể, nhưng ở trong tay Trần Vũ đánh ra, lại mang theo uy thế bài sơn đảo hải.
Một khi sơ xẩy xảy ra chuyện, hắn có mười cái mạng cũng không đủ chém.
- Đại nhân…
Thanh niên Án Sát Sứ này có chút lo lắng nhìn Trần Vũ, muốn nói lại thôi.
Trần Vũ tự nhiên hiểu ý của đối phương, cười nhạt nói.
- Cứ làm theo là được!
Vừa nói vừa đi về phía phòng “giao lưu”, đồng thời trên người tỏa ra khí thế cường đại, làm Án Sát Sứ kia giật nảy mình.
- Khí tức này… không thua Đại Võ Sư… làm sao có thể?
Thân thể hắn run rẩy, trong đầu nghĩ tới một loại khả năng… giả heo ăn thịt hổ!
- Sinh ra ở trong giới quý tộc, quả thật không có mấy ai là đèn cạn dầu, quá âm hiểm a…
Trong lòng hắn thầm nghĩ, đồng thời càng kiên định quyết tâm phải ôm đùi vị thủ trưởng này, chỉ cần biểu hiện tốt, ngày sau nhất định sẽ được trong dụng.
Không chút chần chờ, hắn liền sử dụng quyền hạn của mình mở cửa phòng, kéo Ka Thi đã bị xích sắt khóa lại, ở trong tiếng cầu xin của đối phương, mang đến phòng “giao lưu”.
Chỉ là hắn không trực tiếp đến phòng “giao lưu”, mà dẫn người đến phòng thí nghiệm trước, sau đó sử dụng quyền riêng tư của mình, tắt tất cả camera giám sát ở đây, mới chuyển người từ phòng thí nghiệm qua phòng “giao lưu”.
Đây là để tránh người ngoài phát hiện tu vi thực tế của Trần Vũ, ở phòng thí nghiệm và phòng “giao lưu”, vì liên quan đến bí mật cá nhân, nên Án Sát Sứ có quyền tắt tất cả camera giám sát.
Trần Vũ đi theo bên cạnh, thấy vậy không khỏi gật đầu khen ngợi, hỏi.
- Ngươi tên gì?
Thân thể vị Án Sát Sứ kia run lên, thanh âm kích động nói.
- Đại… đại nhân… tiểu nhân tên Nguyễn An!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ân, ta nhớ rồi!
Chỉ một câu đơn giản, nhưng Nguyễn An lại vui đến muốn nhảy lên hoan hô.
Đi qua phòng thí nghiệm, nơi này có cửa phụ, có thể tiến vào phòng “giao lưu”, bởi vì thường thường có Án Sát Sứ sau khi hành hạ phạm nhân xong, lại kéo qua phòng thí nghiệm mổ xẻ nghiên cứu, đã không lãng phí vật liệu, lại tiết kiệm thời gian.
Nơi đây thiết kế giống như một sân thi đấu, sàn, trần, vách tường bốn phía đều khắc niệm văn dày đặc, các góc có lắp camera giám sát, nhưng hiển nhiên đã bị Nguyễn An tắt.
Đi đến nơi này, Ka Thi càng thêm run rẩy, liên tục cầu xin.
- Đại nhân, tiểu nhân sai rồi, tha cho ta lần này đi…
Trần Vũ nhìn Nguyễn An ra hiệu, Nguyễn An gật đầu, cởi xiềng xích trên người đối phương, đồng thời giải phong ấn tu vi.
Thấy Trần Vũ không còn phân phó, hắn liền lui ra ngoài canh phòng, ngăn không cho người khác tới làm phiền.
- Đại nhân…
Ka Thi còn muốn cầu xin, nhưng Trần Vũ đã cười lạnh nói.
- Không cần diễn, ngươi chỉ có một cơ hội, có thể kéo ta làm đệm lưng hay không, phải nhìn bản lĩnh của ngươi.
Nhân tộc và Tha La tộc thù sâu như biển, hiện tại không biết bao nhiêu đồng bào Nhân tộc đang bị tộc đàn này đô hộ, ngày ngày giết chóc huyết tế Thần Linh của bọn hắn, cuộc sống không khác gì nhân gian luyện ngục.
Trần Vũ từng xem qua một phóng sự do tu sĩ Nhân tộc lẻn vào biên cảnh của Tha La tộc quay lại, hình ảnh kia từng làm “Bản Ngã” mơ thấy ác mộng mấy tháng.
Lột da lóc thịt, uống máu ăn tươi, mổ bụng moi gan, nấu sống hài nhi… đâu đâu cũng có, xương cốt chất thành núi, thây người rải khắp lãnh thổ bị Tha La tộc xâm lược.
Các tộc chiến tranh, nhược nhục cường thực, khôn sống mống chết, chém giết lẫn nhau là sự tình rất bình thường, nhưng thủ đoạn hành hạ, phương thức giết người của Tha La tộc với Nhân tộc, lại khiến cho rất nhiều tộc đàn hung tàn khác trên Ta Bà đại lục thấy cũng rùng mình.
Tộc này trước kia rất nhỏ yếu, từng được Nhân tộc che chở bảo vệ, nhưng sau khi Nhân tộc suy yếu, Xiêm La tộc quật khởi, bọn hắn liền giống như chó dại quay lại cắn người từng bảo bọc mình, ở thời khắc mấu chốt phản chiến, làm cho chiến tuyến của Nhân tộc sụp đổ, giúp Xiêm La tộc thừa cơ càn quét, chiếm liền mấy Vực phía nam.
Mà để ban thưởng cho sự phản bội đồng minh của Tha La tộc, Xiêm La tộc cắt cho bọn hắn ba Vực ở tây nam, nếm được quả ngọt, Tha La tộc càng điên cuồng vung đồ đao về phía Nhân tộc, giống như chỉ có vậy, mới có thể chứng minh mình là tộc đàn thượng đẳng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho nên đối với Tha La tộc, Nhân tộc từ trước tới giờ căm thù đến tận xương tủy, gặp liền giết không chút nương tay.
Tuy Trần Vũ không phải người thế giới này, nhưng hắn cũng là Nhân tộc, lại kế thừa tất cả của “Bản Ngã”, cho nên đối với tộc đàn tráo trở như Tha La tộc, giết tự nhiên sẽ không cảm thấy có cảm giác trái với đạo đức gì.
Càng quan trọng là, không giết không được!
Nghe Trần Vũ nói, lại cảm nhận được sát ý trong mắt đối phương, thần sắc của Ka Thi trở nên điên cuồng, ma văn trên người giống như từng con giun nhúc nhích.
- Ngươi đã không cho ta sống, vậy thì cùng chết đi…
Khí tức trên người hắn đột nhiên cất cao, thanh âm huyết mạch lao nhanh có thể rõ ràng truyền vào tai Trần Vũ.
Trần Vũ không có vội vàng động thủ, mà để đối phương tùy ý kéo khí tức lên đến đỉnh phong.
Tu vi của Ka Thi là Võ Sư đỉnh phong, nhưng bị giam quá lâu, thực lực thoái hóa rất nhiều, hiện tại hắn thiêu đốt tất cả, chỉ để đổi lấy một trấn chiến thăng hoa cuối cùng.
Bao nhiêu uất hận, không cam lòng, tuyệt vọng… cũng ở thời khắc này toàn diện bộc phát.
Làn da màu đỏ của hắn ở dưới ma văn nhúc nhích, lại từ từ biến thành màu đỏ sậm, gồ lên, giống như biến thành áo giáp.
Móng tay nhanh chóng dài ra, sắc bén như đao, hơn nữa trên đó lấp lóe hắc khí, hiển nhiên là ẩn chứa kịch độc.
Đây là một loại thiên phú thần thông của Tha La tộc, bọn hắn không sử dụng vũ khí, mà luyện tài liệu vào thân thể, biến thân thể thành vũ khí, bởi vậy cực kỳ linh hoạt, sức chiến đấu cường hãn.
- Đi chết đi!
Ka Thi gào thét, hai chân phát lực, giống như tia chớp màu đỏ lao về phía Trần Vũ.
Đồng thời chân khí vận chuyển đến hai tay, để cánh tay bao trùm một tầng hỏa quang đỏ rực, khiến cho nhiệt độ trong phòng nhanh chóng tăng cao.
Trần Vũ không có sử dụng Phệ Linh Kiếm, mà vận chuyển pháp lực đến tay phải, mạnh mẽ đánh ra một quyền.
- Quân Uy Quyền!
Đây là một loại quyền pháp cơ sở trong quân đội, hầu như tất cả binh sĩ đều học, dùng để rèn luyện thân thể, nhưng ở trong tay Trần Vũ đánh ra, lại mang theo uy thế bài sơn đảo hải.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro