Trúc Cơ Sơ Kỳ
leminh
2024-11-21 07:57:43
Cùng lúc đó, thời điểm thiên địa kịch biến, rất nhiều tồn tại chí cường ở trong thế giới này đều sinh ra cảm ứng, cả đám có ngẩng đầu nhìn trời, có bấm tay tính toán, có thì dùng pháp khí suy diễn thiên cơ…
Trong hoàng cung nguy nga, một lão giả mặc long bào, tướng mạo uy nghiêm ngước nhìn bầu trời, thần sắc đăm chiêu lẩm bẩm.
- Dị tượng thế này, chỉ sợ sóng gió lại sẽ nổi lên, lần này không biết, lại có bao nhiêu người nhịn không được… khục khục…
Lão giả che miệng ho khan, thần sắc ửng đỏ, vừa nhìn là biết người có nội thương.
Bên cạnh có một trung niên ăn mặc kiểu thái giám ân cận chạy tới, thần sắc lo lắng nói.
- Bệ hạ, đêm đã khuya, sức khỏe của ngài không được tốt, nên sớm nghỉ ngơi!
Lão giả mặc long bào ho một hồi, nhận lấy chén nước do trung niên thái giám đưa tới, nhẹ uống một ngụm, nước kia màu nhũ bạch, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, vào miệng thơm ngát, linh khí dật tràn, để thần sắc lão giả bình thường trở lại, mỉm cười nói.
- Không sao, trẫm còn có thể trụ được, ít nhất cũng phải nhìn xem có bao nhiêu người tính toán lên đầu trẫm, bằng không trẫm chết không nhắm mắt.
Trung niên thái giám biến sắc, thanh âm bi thương nói.
- Bệ hạ, ngài là cửu ngũ chí tôn, làm sao có thể…
Lão giả long bào xua tay.
- Ta và ngươi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, trải qua không biết bao nhiêu gian nguy sinh tử, tuy là quân thần, nhưng tình như thủ túc, tình huống của ta như thế nào, ngươi là người rõ ràng nhất, không cần phải khách sáo như vậy…
- Bệ hạ…
Trung niên thái giám nhịn không được rơi lệ, lão giả long bào vỗ vỗ vai hắn, sâu trong mắt cũng có chút ưu thương, chỉ là bị hắn che giấu rất tốt, nhàn nhạt hỏi.
- Sự tình kia tra như thế nào rồi?
Trung niên thái giám gạt lệ, thần sắc cũng nghiêm túc lại nói.
- Sự tình năm ấy đối phương làm quá bí ẩn, lại có nhiều thế lực trong sáng hoặc ngoài tối trợ giúp, cho nên rất khó điều tra. Càng mấu chốt là, năm đó Thái Tử dường như cũng cảm nhận được có âm mưu nhằm vào mình, vì vậy trước khi hồi kinh an bài rất nhiều hậu thủ...
Lão giả hoàng bào nghe lại sự tình năm đó, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, trung niên thái giám tự nhiên nhìn ra được tâm tình của chủ tử không tốt, nhưng vẫn tiếp tục báo cáo.
- Nhưng từ các manh mối để lại, còn có một loạt bố trí tưởng chừng như thuận theo tự nhiên của Thái Tử khi đó, lại có thể khóa chặt một Vực…
…
Thời gian qua không biết bao lâu, Trần Vũ mở mắt, trong mắt lấp lóe tử quang, nhưng thu liễm rất nhanh.
Hắn đưa tay lên trước mặt, tâm niệm chuyển động, đầu ngón tay lập tức phụt ra một đạo pháp lực dài hơn nửa thước.
- Cái này… không phải nằm mơ… ta lại thật tu tiên…
Thần sắc của Trần Vũ tràn ngập khó tin, còn có chút mừng rỡ.
Tuổi trẻ ai không có mộng trường sinh tiêu dao, tuy về sau Trần Vũ một lòng si mê nghiên cứu, nhưng thời điểm cấp 3, cùng lũ bạn chơi game Phong Thần, đọc các truyện Tiên Hiệp, hắn cũng từng mơ mộng trở thành Tiên Nhân, có thể ngự kiếm phi hành, cưỡi mây vượt gió…
Ai có thể nghĩ đến, sự tình hắn dựa vào khoa học kết luận là xàm lông kia, lại thật tồn tại.
Hơn nữa hắn còn tự mình thể nghiệm, trở thành một tu tiên giả.
- Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần…
- Dựa theo Thiên Địa Khí Vận Diệu Pháp Chân Kinh miêu tả, hiện tại cảnh giới của ta chính là Trúc Cơ sơ kỳ…
- Hơn nữa Thiên Địa Khí Vận Diệu Pháp Chân Kinh cùng Thanh Linh Tổ Mộc nối liền một thể, lấy Thanh Linh Tổ Mộc làm căn cơ chèo chống tu vi, chỉ có Thanh Linh Tổ Mộc phát triển đến trình độ nhất định, tu vi của ta mới có thể tăng trưởng theo, bằng không không thể tiến một tấc…
- Chỉ là cái cây kia chạy vào trong thức hải của ta cắm rễ, lấy cái gì nuôi nó lớn lên đây, sẽ không phải hút não của ta chứ?
Trần Vũ đậu đen rau muống nghĩ, sau đó hắn nhìn xuống “mặt đất”, đưa tay sờ sờ, một cảm giác thân thiết, kèm theo chút bi thương bất tri bất giác tràn ngập cõi lòng.
Nếu không có gì bất ngờ mà nói, đây chính là gốc của Thanh Linh Tổ Mộc sau khi bị chặt đứt.
Trần Vũ biết, đây là sau khi mình tiếp nhận truyền thừa cùng ủy thác của Thanh Linh Tổ Mộc, mới sinh ra cảm xúc như thế, nhưng hắn không kháng cự, ngược lại thoải mái tiếp nhận, đồng thời dâng lên lòng biết ơn.
Lấy đầu óc của Trần Vũ, lúc này sớm đã tiếp nhận sự thật, mình vô tình rơi vào hố đen đột phát, bị đưa đến thế giới kỳ dị, phi thuyền lại hỏng, muốn trở về hầu như là chuyện không thể nào.
Tất cả trước kia, đều đã thành quá khứ, trở thành kỷ niệm chôn sâu ở dưới đáy lòng Trần Vũ.
Hiện tại vấn đề quan trọng nhất đặt ở trước mặt hắn, là làm sao tiếp tục sinh tồn ở dị giới này, mà muốn sinh tồn, tự nhiên phải có thực lực.
Thanh Linh Tổ Mộc cho Trần Vũ thực lực!
Những vũ khí hiện đại mình mang tới kia, Trần Vũ lắc đầu thở dài, dùng để bắn người bình thường còn được, nhưng muốn giết tu tiên giả, kia quả thật là chuyện cười.
Hơn nữa năng lượng còn lại cũng không nhiều, có thể bắn được mấy lần?
Giữ lại làm kỷ niệm còn được!
Sau khi thu thập tâm tình, Trần Vũ đứng dậy, đi về phía xe thám hiểm.
- Trước không nghĩ nhiều như vậy, phải tìm cách rời khỏi nơi này lại tính…
Leo lên xe, Trần Vũ bật hết tốc lực chạy về phía phi thuyền của mình.
Nơi đây chính là trung tâm của Thanh Linh Tổ Mộc, như vậy chỉ cần một đường hướng ra, thì có thể rời đi, chỉ không biết sẽ tới đâu mà thôi, dù sao quy tắc Không Gian của thế giới này đã xáo trộn đến trình độ không cách nào tưởng tượng.
Nhưng so với ở chỗ này chờ chết, Trần Vũ tự nhiên sẽ lựa chọn mạo hiểm.
Sau khi trở lại phi thuyền, Trần Vũ chất 10 bình Thanh Linh Tổ Mộc Khí lên xe kéo, khóa vào đuôi xe thám hiểm, lấy chút kiến thức tu tiên nửa vời của hắn cũng biết, thứ này là chí bảo, có tiền cũng không mua được.
Bởi vì theo cây con Thanh Linh Tổ Mộc bị hắn lấy đi, Thanh Linh Tổ Mộc Khí ở nơi này sẽ càng ngày càng mờ nhạt, cho đến cuối cùng tan biến.
Mà hắn lại không biết khi nào mới có thể tới đây lần nữa, cho nên đây chính là vốn khởi nghiệp của hắn ở dị giới.
Về phần Thanh Linh Tổ Mộc trong thức hải, hiện tại chỉ là cây con, hắn còn không biết làm sao nuôi lớn đây, nói gì đến cung cấp Thanh Linh Tổ Mộc Khí.
Trong hoàng cung nguy nga, một lão giả mặc long bào, tướng mạo uy nghiêm ngước nhìn bầu trời, thần sắc đăm chiêu lẩm bẩm.
- Dị tượng thế này, chỉ sợ sóng gió lại sẽ nổi lên, lần này không biết, lại có bao nhiêu người nhịn không được… khục khục…
Lão giả che miệng ho khan, thần sắc ửng đỏ, vừa nhìn là biết người có nội thương.
Bên cạnh có một trung niên ăn mặc kiểu thái giám ân cận chạy tới, thần sắc lo lắng nói.
- Bệ hạ, đêm đã khuya, sức khỏe của ngài không được tốt, nên sớm nghỉ ngơi!
Lão giả mặc long bào ho một hồi, nhận lấy chén nước do trung niên thái giám đưa tới, nhẹ uống một ngụm, nước kia màu nhũ bạch, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, vào miệng thơm ngát, linh khí dật tràn, để thần sắc lão giả bình thường trở lại, mỉm cười nói.
- Không sao, trẫm còn có thể trụ được, ít nhất cũng phải nhìn xem có bao nhiêu người tính toán lên đầu trẫm, bằng không trẫm chết không nhắm mắt.
Trung niên thái giám biến sắc, thanh âm bi thương nói.
- Bệ hạ, ngài là cửu ngũ chí tôn, làm sao có thể…
Lão giả long bào xua tay.
- Ta và ngươi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, trải qua không biết bao nhiêu gian nguy sinh tử, tuy là quân thần, nhưng tình như thủ túc, tình huống của ta như thế nào, ngươi là người rõ ràng nhất, không cần phải khách sáo như vậy…
- Bệ hạ…
Trung niên thái giám nhịn không được rơi lệ, lão giả long bào vỗ vỗ vai hắn, sâu trong mắt cũng có chút ưu thương, chỉ là bị hắn che giấu rất tốt, nhàn nhạt hỏi.
- Sự tình kia tra như thế nào rồi?
Trung niên thái giám gạt lệ, thần sắc cũng nghiêm túc lại nói.
- Sự tình năm ấy đối phương làm quá bí ẩn, lại có nhiều thế lực trong sáng hoặc ngoài tối trợ giúp, cho nên rất khó điều tra. Càng mấu chốt là, năm đó Thái Tử dường như cũng cảm nhận được có âm mưu nhằm vào mình, vì vậy trước khi hồi kinh an bài rất nhiều hậu thủ...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lão giả hoàng bào nghe lại sự tình năm đó, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, trung niên thái giám tự nhiên nhìn ra được tâm tình của chủ tử không tốt, nhưng vẫn tiếp tục báo cáo.
- Nhưng từ các manh mối để lại, còn có một loạt bố trí tưởng chừng như thuận theo tự nhiên của Thái Tử khi đó, lại có thể khóa chặt một Vực…
…
Thời gian qua không biết bao lâu, Trần Vũ mở mắt, trong mắt lấp lóe tử quang, nhưng thu liễm rất nhanh.
Hắn đưa tay lên trước mặt, tâm niệm chuyển động, đầu ngón tay lập tức phụt ra một đạo pháp lực dài hơn nửa thước.
- Cái này… không phải nằm mơ… ta lại thật tu tiên…
Thần sắc của Trần Vũ tràn ngập khó tin, còn có chút mừng rỡ.
Tuổi trẻ ai không có mộng trường sinh tiêu dao, tuy về sau Trần Vũ một lòng si mê nghiên cứu, nhưng thời điểm cấp 3, cùng lũ bạn chơi game Phong Thần, đọc các truyện Tiên Hiệp, hắn cũng từng mơ mộng trở thành Tiên Nhân, có thể ngự kiếm phi hành, cưỡi mây vượt gió…
Ai có thể nghĩ đến, sự tình hắn dựa vào khoa học kết luận là xàm lông kia, lại thật tồn tại.
Hơn nữa hắn còn tự mình thể nghiệm, trở thành một tu tiên giả.
- Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần…
- Dựa theo Thiên Địa Khí Vận Diệu Pháp Chân Kinh miêu tả, hiện tại cảnh giới của ta chính là Trúc Cơ sơ kỳ…
- Hơn nữa Thiên Địa Khí Vận Diệu Pháp Chân Kinh cùng Thanh Linh Tổ Mộc nối liền một thể, lấy Thanh Linh Tổ Mộc làm căn cơ chèo chống tu vi, chỉ có Thanh Linh Tổ Mộc phát triển đến trình độ nhất định, tu vi của ta mới có thể tăng trưởng theo, bằng không không thể tiến một tấc…
- Chỉ là cái cây kia chạy vào trong thức hải của ta cắm rễ, lấy cái gì nuôi nó lớn lên đây, sẽ không phải hút não của ta chứ?
Trần Vũ đậu đen rau muống nghĩ, sau đó hắn nhìn xuống “mặt đất”, đưa tay sờ sờ, một cảm giác thân thiết, kèm theo chút bi thương bất tri bất giác tràn ngập cõi lòng.
Nếu không có gì bất ngờ mà nói, đây chính là gốc của Thanh Linh Tổ Mộc sau khi bị chặt đứt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Vũ biết, đây là sau khi mình tiếp nhận truyền thừa cùng ủy thác của Thanh Linh Tổ Mộc, mới sinh ra cảm xúc như thế, nhưng hắn không kháng cự, ngược lại thoải mái tiếp nhận, đồng thời dâng lên lòng biết ơn.
Lấy đầu óc của Trần Vũ, lúc này sớm đã tiếp nhận sự thật, mình vô tình rơi vào hố đen đột phát, bị đưa đến thế giới kỳ dị, phi thuyền lại hỏng, muốn trở về hầu như là chuyện không thể nào.
Tất cả trước kia, đều đã thành quá khứ, trở thành kỷ niệm chôn sâu ở dưới đáy lòng Trần Vũ.
Hiện tại vấn đề quan trọng nhất đặt ở trước mặt hắn, là làm sao tiếp tục sinh tồn ở dị giới này, mà muốn sinh tồn, tự nhiên phải có thực lực.
Thanh Linh Tổ Mộc cho Trần Vũ thực lực!
Những vũ khí hiện đại mình mang tới kia, Trần Vũ lắc đầu thở dài, dùng để bắn người bình thường còn được, nhưng muốn giết tu tiên giả, kia quả thật là chuyện cười.
Hơn nữa năng lượng còn lại cũng không nhiều, có thể bắn được mấy lần?
Giữ lại làm kỷ niệm còn được!
Sau khi thu thập tâm tình, Trần Vũ đứng dậy, đi về phía xe thám hiểm.
- Trước không nghĩ nhiều như vậy, phải tìm cách rời khỏi nơi này lại tính…
Leo lên xe, Trần Vũ bật hết tốc lực chạy về phía phi thuyền của mình.
Nơi đây chính là trung tâm của Thanh Linh Tổ Mộc, như vậy chỉ cần một đường hướng ra, thì có thể rời đi, chỉ không biết sẽ tới đâu mà thôi, dù sao quy tắc Không Gian của thế giới này đã xáo trộn đến trình độ không cách nào tưởng tượng.
Nhưng so với ở chỗ này chờ chết, Trần Vũ tự nhiên sẽ lựa chọn mạo hiểm.
Sau khi trở lại phi thuyền, Trần Vũ chất 10 bình Thanh Linh Tổ Mộc Khí lên xe kéo, khóa vào đuôi xe thám hiểm, lấy chút kiến thức tu tiên nửa vời của hắn cũng biết, thứ này là chí bảo, có tiền cũng không mua được.
Bởi vì theo cây con Thanh Linh Tổ Mộc bị hắn lấy đi, Thanh Linh Tổ Mộc Khí ở nơi này sẽ càng ngày càng mờ nhạt, cho đến cuối cùng tan biến.
Mà hắn lại không biết khi nào mới có thể tới đây lần nữa, cho nên đây chính là vốn khởi nghiệp của hắn ở dị giới.
Về phần Thanh Linh Tổ Mộc trong thức hải, hiện tại chỉ là cây con, hắn còn không biết làm sao nuôi lớn đây, nói gì đến cung cấp Thanh Linh Tổ Mộc Khí.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro