Khiếm Thị Bẩm Sinh Khởi Nghiệp Từ Chơi Đàn Nhị

Ác Chiến Đêm Tuyết

Ai Hào Đích Cuồng Phong

2024-07-22 18:22:28

Ra khỏi đầu hẻm, ánh đèn đuốc từ xa ánh lên một ngôi nhà.

Cộc cộc!!

Lửa khỏi nở rộ giữa không trung, chiếu các nóc nhà trên đường phố loang lổ một mảnh mờ mịt.

Trên con đường trải đá xanh lót đường không có một ai.

Con trâu già đi theo sau hai người thỉnh thoảng kêu lên một hai tiếng.

Một bóng người đi từ bên đầu phố khác tới, cúi thấp, khom lưng.

Sau đó xung quanh đều vang lên tiếng bước chân.

Đủ loại tiếng động vang lên, tiếng đế giày đạp tuyết, tiếng vũ khí ra khỏi vỏ.

Đám người đông nghịt tựa như một con dã thú còn sống.

Lẳng lặng tới gần bọn họ, chờ thời nuốt chửng họ.

"Đừng sợ."

Lý Bình An nắm chặt tay của Liễu Vận, nói khẽ.

"Ừm." Liễu Vận gật nhẹ một cái.

Đám người tựa như bị đao cắt ra chia thành hai bên, từ giữa xuất hiện một lối đi rộng khoảng bảy thước.

Bang chủ Phi Ưng bang Lương Thừa Cương đi ra từ lối đi giữa: "Chúng ta lại gặp mặt nhau rồi tiên sinh."

"Lương bang chủ hăng hái thật. Gần tới năm mới không về nhà ăn tết mà lại mang theo các huynh đệ tới đây ngắm tuyết."

Lương Thừa Cương cười khẩy:

"Tiên sinh, người sáng suốt không nói lời mờ ám.

Vì sao hôm nay huynh đệ chúng ta tới nơi này chắc hẳn tiên sinh biết rõ hơn bất kì ai."

Nụ cười trên mặt Lý Bình An rất thản nhiên.

Lương Thừa Cương chuyển đề tài:

"Giới thiệu với tiên sinh, những người này đều là nhân vật có mặt mũi trong Lạc Thủy thành.

Bình An tiêu cục của Đông gia, Trần Trung Thực.

Lãnh sự Tào bang, Lưu Quán Ký.

Hổ Đầu bang, Trương Đại Bưu, xuất thân từ quân đội biên giới.

Với cả Hoắc lão từ Liễu Thành..."

Lương Thừa Cương giới thiệu.

"Tiên sinh, ta từng được thấy thực lực của ngài, chúng ta không muốn coi ngài là địch.

Từ đây hãy quay về nhà ngủ một giấc, coi như chưa xảy ra chuyện gì.

Lương mỗ xin cam đoan ngươi bình an vô sự."

Lý Bình An siết chặt Thiên Thanh bên hông thay câu trả lời của mình.

Hạ thấp trọng tâm xuống, theo đó là tầng ánh sáng màu xanh mờ nhạt.

Cơ thể hắn bay vụt lên không trung vạch ra một đường vòng cung, xông thẳng vào trong đám người.

"Cẩn thận!"

Nhưng khi ở giữa không trung, cơ thể hắn lại đột nhiên xoay ngang.

Quẹo cong thật nhanh, đột ngột rơi xuống mặt đất.

Ánh đao nhắm thẳng vào đầu Lương Thừa Cương.

Chuyện đột ngột thay đổi khiến mọi người không kịp phản ứng, chỉ nghe thấy một tiếng xé gió bén nhọn.

Tựa như có một thanh đao nhọn mạnh mẽ đâm vào trái tim mỗi người.

Một tiếng "phụt" trầm vang lên, cắt đầu của hắn thành hai nửa.

Lương Thừa Cương đã chết!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, mùi máu tanh nồng tràn ngập không khí.

"Giết hắn!"

Không biết ai là người hét lên, mấy trăm người lao vụt trong bóng đêm tựa như thủy triều.

Bạt Đao thuật rút kiếm ra khỏi vỏ.

Không trung bùng lên một mảnh ánh tuyết, tựa như tất cả không khí và gió trời đều bị một đao này hấp thụ, hình thành khí thế tựa như thái sơn áp đỉnh.

Không ai thấy rõ được một đao kia kéo ngược ra thế nào.

Cho tới khi nhìn thấy một đao này, mọi người đều cảm thấy thị giác bị kích thích mãnh liệt.

Màn máu che trời xuất hiện chỉ trong giây lát.

Không có tiếng hét thảm, bóng người trước mặt đã ngã xuống rầm rập.

Trên mặt đất xuất hiện một khe rãnh to lớn.

Tựa như một tảng đá lớn bị cái búa lớn đập vỡ ngay chính giữa.

Chỉ trong chốc lát, đất trời lại khôi phục sự yên tĩnh ban đầu.

Cảnh này khiến tất cả mọi người khó thở.

Cảm giác sợ hãi xâm chiếm khắp cơ thể bọn họ.

Lý Bình An lùi một bước, thu đao lại.

"Các vị, Lý mỗ không muốn đối địch với các ngươi, ta lấy khe rãnh làm ranh giới. Người nào vọt qua khe rãnh này thì xin đừng trách Lý mỗ."

Vừa dứt lời, ánh kiếm đã lóe lên.

Bốn thanh trường kiếm mang theo thế gió tấn công tới.

Tiếng rút đao khỏi vỏ cùng lúc vang lên với lời nói của Lý Bình An.

Người ra tay là tứ kiếm của Yên Sơn.

Là những người làm thay nổi danh ở Lạc Thủy thành, lấy danh xưng xuất kiếm cực nhanh, tốc độ xuất kiếm rất nhanh.

Bốn thanh kiếm dùng chiêu thức giống nhau, đều đâm một cái.

Rất đơn giản, rất bình thường, không có bất kỳ sự thay đổi nào.

Nhưng lại mang tới cảm giác vô cùng ác liệt.

Nhưng bóng dáng mục tiêu lại đột ngột lóe lên rồi biến mất.

Sau đó, ánh đao chợt lóe ngăn cản bốn ánh kiếm đâm, tựa như bổ một ngọn núi lớn cho dòng sông chảy giữa.

Chỉ trong chớp mắt, bốn người đã ngã vào vũng máu.

Mọi người ngơ ngác nhìn một cảnh này, trái tim giá lạnh tựa như băng tuyết.

Khe rãnh trên mặt đất hiện tại không chỉ đơn giản là một vết đao chém, mà là lằn ranh sinh tử.

Một khi vượt qua nó thì tương đương với từ biệt thế nhân.

Lặng như tờ, không một ai dám tiến lên một bước.

Lý Bình An lặng lẽ kéo Liễu Vận đi về phía trước.

"Nếu bọn họ còn sống rời khỏi đây thì các ngươi nghĩ vẫn còn đường sống sao!"

Mọi người vô thức tránh ra một con đường, bởi vì mọi người đều cảm giác được một cảm giác lạnh lẽo thấu xương.

Một lão già còng lưng đi ra.

Tay nắm chuôi đao như thể nắm cây quải trượng đang chống đỡ cơ thể lão.

"Lấy được đầu người thưởng ức kim, cắt đất phong hầu!"

Người chết vì tiền, chim chết vì ăn.

Từ trước tới nay, trên thế gian có không ít người bằng lòng chết vì tiền.

"Hắn chỉ có một mình, sợ hắn làm gì!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Một tiếng hét giận dữ vang lên, ngân xa có lực, đinh tai nhức óc.

Sĩ khí của mọi người lập tức dâng cao, cùng gào lên.

"Giết, giết, giết!"

Một đại hán thân thể khỏe mạnh mang theo trường thương điên cuồng hét lên xông về phía trước.

Đám người theo sát sau lưng.

"Bám sát ta." Lý Bình An nói.

"Ừm."

Một tiếng rên khẽ vang lên, tên đại hán ngay cả kêu thảm cũng không kịp đã mất mạng ngay tại chỗ.

Một vùng gió tanh mưa máu, một vùng tuyết bay trắng trời.

Một cái đầu chưa kịp nhắm mắt chậm rãi rơi xuống từ không trung.

Theo từng tiếng kêu thảm thiết là những thi thể ngã ngổn ngang trên mặt đất.

Ánh đao phi như bay, lập tức nhào về phía một kẻ địch khác.

"Chuẩn bị!"

Trần Trung Thực của Bình An tiêu cục giơ tay lên, quát to.

"Bắn!"

Vèo vèo vèo!

Trong không khí vang lên từng tiếng nổ chói tai.

Đây đều là nỏ quân dụng chính thống.

Độ chính xác cao, lực bắn mạnh.

Trong khoảng cách từ tám trăm đến chín trăm thước là có thể bắn xuyên được binh linh khoác thiết giáp.

Mấy chục mũi tên tựa như một con mãnh thú mạnh mẽ phóng về phía Lý Bình An.

Thiên Thanh đao lúc chẻ lúc quét, lúc chống lúc vung.

Mỗi một đao đều mang theo thế gió ác liệt, ép mưa tên bên địch bắn tới phải rẽ mở.

Nhân lúc Lý Bình An bị mưa tên làm khó.

Một đám hán tử xông tới từ phía sau muốn ép buộc Liễu Vân.

Và cả con trâu đen chướng mắt kia.

"Giết nàng!"

Một người rút đao xông tới.

Vinh hoa phú quý gói gọn trong một giây này.

Trên mặt người nọ không kìm được vẻ mừng rỡ như điên.

"Chết đi!"

Hắn gần như hét lên.

"Uỳnh!"

Nhưng chỉ trong nháy mắt tiếp theo, con trâu già đã nhấc mạnh chân sau lên.

Đá một chân vào lồng ngực hắn.

Chỉ nghe thấy tiếng "rắc rắc", một cú đá nát bấy xương lồng ngực, hắn chết tại chỗ.

Lão Ngưu: "Ò..."

Ngưu Ngưu dũng cảm, không sợ cực khổ.

Đối diện thế vây công của quân địch, lão Ngưu kêu to một tiếng.

Một đá đá bay kẻ địch, hai cái sừng trâu to lớn tựa như hai lá chắn tự nhiên.

Bên trên còn mọc gai nhọn, ai đụng tới người đó chết.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khiếm Thị Bẩm Sinh Khởi Nghiệp Từ Chơi Đàn Nhị

Số ký tự: 0