Khiếm Thị Bẩm Sinh Khởi Nghiệp Từ Chơi Đàn Nhị
Cuộc Sống Bình Thường
Ai Hào Đích Cuồng Phong
2024-07-22 18:22:28
Mã tam nương vắt chéo chân, nói: "Nếu không yên tâm thì ta sẽ hỏi thăm giúp ngươi, dù sao chuyện thế này vẫn nên cẩn thận mới tốt."
"Vậy xin đa tạ."
Lý Bình An định rời đi.
Mã tam nương gọi hắn lại, nói tiếp: "Này! Ngươi xác định ngươi không cần đống của cải vàng bạc mà ngươi mang về kia à?"
"Không thể lấy món lợi bất chính được, ngươi cứ giữ lại coi như tiền đền bù tổn thất ủy thác đi, đừng quên lấy một chút đưa cho tỷ muội bọn họ."
Mã tam nương hừ khẽ, nói: "Tiểu tử nhà ngươi đúng là cáo già, gì mà không lấy món lợi bất chính chứ, rõ ràng là sợ rước họa vào thân."
Lý Bình An mỉm cười, không giải thích nhiều.
Thực ra số tài bảo kia đúng là không có tác dụng gì với hắn cả.
Những thứ kia nếu để lộ ra ngoài thì gần như đều được coi là văn vật.
Muốn đổi thành tiền giấy, đừng nói bốn trấn An Bắc, ngay cả khắp Đại Tùy này cũng ít ai có nguồn tài lực để đổi được.
Nói nó là gân gà cũng không ngoa, ăn thì nhạt nhách, bỏ thì lại tiếc.
Huống hồ một khi lưu truyền chúng ra ngoài, chắc chắn bị hai giới hắc bạch để ý.
Tới lúc đó mình sẽ trở thành mục tiêu tấn công, bị cả giang hồ truy sát.
"Ôi chao... Có lẽ ta chỉ có thể mang số tài bảo kia vào mộ mà thôi."
Mã tam nương đột nhiên đổi đề tài câu chuyện: "Nhưng để lão nương ôm chúng đi ngủ hàng ngày thì cũng được."
"Cẩn thận, đừng để người có lòng dạ xấu nhận ra."
Lý Bình An nhắc nhở.
"Yên tâm đi, lão nương đi lại trên giang hồ bao nhiêu năm, vẫn hiểu đạo lý tài không được lộ."
Lý Bình An rời khỏi Lệ Xuân viện, trên đường đi gặp mấy thính khách, hắn gật đầu xem như chào hỏi.
Trời đã sẩm tối, vài tiệm nhỏ bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Bất giác hắn đã đi tới cổng thành.
Đóa Cáp ngồi trên một con sư tử đá, tay chống đầu nhìn về ra ngoài cổng thành.
Khi nhìn thấy Lý Bình An, nàng lanh lảnh gọi: "Đại thúc, sao ngươi lại tới đây."
"Rảnh rỗi nên đi dạo một vòng, ngươi vẫn đang chờ cha mình sao?"
Đóa Cáp khẽ gật đầu.
Lý Bình An im lặng một chốc rồi nói: "Ngươi có nghĩ liệu cha ngươi có khả năng sẽ mãi mãi không quay về được nữa không?"
"Không đâu!" Đóa Cáp kiên quyết nói:
"Bởi vì cha đã đồng ý với ta là nhất định sẽ quay về rồi, chúng ta còn móc tay với nhau.
Cha còn nói lúc về sẽ có tiền, cả nhà chúng ta sẽ được ở trong căn nhà to hơn.
A Lệ Á cũng sẽ được đi học, đại thúc có biết trường tư thục không?
Là nơi có rất nhiều lão tiên sinh râu bạc đó.
A Lệ Á tới trường sẽ có thể kết giao với rất nhiều bằng hữu, học được rất nhiều thứ.
Sau đó còn có thể mua cho A Lệ Á một đôi giày thật đẹp, cha cũng có thể tái giá lấy một nương khác.
Cha một mình rất cô đơn..."
Đóa Cáp líu lo nói liên tục về nguyện vọng đẹp đẽ của mình cho Lý Bình An nghe.
Lý Bình An cũng kiên nhẫn lẳng lặng lắng nghe.
"Tới lúc đó còn có thể tìm cho đại thúc một đại phu rất lợi hại, nhất định có thể chữa trị mắt cho đại thúc."
Tấm lòng của tiểu cô nương rất tốt bụng, nghĩ tới cha, nghĩ tới muội muội.
Thậm chí ngay cả Lý Bình An và Lão Ngưu cũng được nghĩ tới, chỉ duy nhất không có bản thân tiểu cô nương này.
Lý Bình An mỉm cười, nói: "Ta tin những điều này chắc chắn sẽ được thực hiện."
Đóa Cáp nhìn mặt trời ban chiều, khẽ gật một cái.
…
Thời gian vụt trôi, nhoáng cái đã tới tháng mười một.
Nói toàn diện thì đây là một tháng khá bình thường, mọi chuyện trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.
Sau khi “Nhị Tuyền Ánh Nguyệt” đạt tới cấp 3 thì tốc độ tăng trưởng trở nên rất chậm.
Có lẽ trong một thời gian dài sẽ không có bước đột phá nào.
Về phần tiến độ của Lý Bình An thì cũng tăng lên một chút.
Chỉ là không có sự thay đổi nào rõ rệt.
[Tính danh: Lý Bình An, tuổi: 26]
[Nhị Tuyền Ánh Nguyệt Lv 3 (52/10000)]
[Tuổi thọ: 130]
[Bạt Đao thuật * Tà Liêu xuất vỏ: 60%]
[Quy Tức công: 92%]
[Yến Tử Xuyên Vân tung: 30%]
[Kỹ năng: (Khóa chặt khí tức: 60%)]
Trong đó, thứ có đột phá lớn nhất chính là Yến Tử Xuyên Vân tung và Khóa chặt khí tức.
Yến Tử Xuyên Vân tung thuộc về khinh công.
Thân pháp của Lý Bình An càng nhanh nhẹn thì khi phát huy càng thêm thuật lợi.
Nếu gặp phải tình huống như lúc ở Lạc Thủy thành, cái khác không nói chứ ít nhất vẫn chạy được.
Khóa chặt khí tức khi đột phá 50% cũng có xảy ra thay đổi.
Dù không giao thủ với đối phương thì cũng đánh giá được kình khí của đối phương thông qua ánh mắt, khí độ vô tình phát ra, xem thực lực của đối phương thế nào và mục tiêu tấn công các thứ.
Nhưng đã dùng hết dược liệu Sinh Mạch tán rồi.
Do đây là địa vực nên giá cả mua ở bốn trấn An Bắc cũng cao hơn bình thường mấy lần.
Cho dù sống dựa vào nguồn thu lao phong phú từ ủy thác thì Lý Bình An cũng khó mà gồng gánh nổi.
Cuộc sống của Lý Bình An trôi qua trong yên bình, nhưng bên ngoài thì không được như vậy.
Sau khi thế lực Mông gia ở Nam thành biến mất, các đại bang phái ở Nam thành bắt đầu bị chia cắt.
Phần lớn vì một chút lợi ích mà xung đột không ngừng.
Hỏa Hùng bang quản lý khu vực Lý Bình An ở cũng bắt đầu cạnh tranh kịch liệt với Độc Xà bang.
Số lần Lưu Nhị tới cửa ngày càng nhiều, không phải đòi tiền thì là cần tiền.
Tần suất đòi tiền ngày càng cao, lòng tham càng lúc càng lớn.
Mỗi lần tới đòi đều có lí khác nhau, điều này khiến Lý Bình An rất đau lòng.
Không thể làm gì khác hơn đành giảm bớt số lần uống rượu.
"Tại sao lại đòi tiền nữa? Không phải vừa đưa hôm qua rồi sao?"
Một bà cụ trên đường không nhịn được phàn nàn.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt hung ác của Lưu Nhị, bà ấy lập tức ngừng nói.
Mặc dù Lưu Nhị lăn lộn khắp giang hồ nhưng tâm nhãn của hắn ta vẫn chưa hỏng. Bất đắc dĩ nói:
"Bây giờ chúng ta đang đấu đá rất dữ dội với Độc Xà bang.
Phí an gia, phí chữa trị đều cần tới tiền.
Nhưng mọi người cứ yên tâm, chờ bọn ta tiêu diệt được Độc Xà bang là mọi người có thể có được một cuộc sống tốt."
"Mong là thế đạo có thể yên bình hơn."
Lý Bình An thầm nghĩ trong lòng.
Có người vui, cũng có người buồn.
A Lệ Á đã đi học, mỗi khi đi học về đều vui vẻ cõng một bó củi về nhà.
Lý Bình An nhờ Mã tam nương đưa cho hai tỷ muội Đóa Cáp và A Lệ Á một khoản tiền.
Với hai tỷ muội, hiện tại thì đó là một khoản tiền khổng lồ.
Mã tam nương giả bộ làm hảo hữu của phụ thân hai tỷ muội đưa số tiền đó cho họ, đồng thời còn soạn ra một lý do rất tốt đẹp.
Phụ thân họ đang làm việc ở một nơi rất xa, tạm thời không thể rời đi được.
Nhưng bù lại kiếm được rất nhiều tiền, số tiền này là do chính hắn đưa cho bằng hữu nhờ mang tới cho nữ nhi của mình.
Do có số tiền đó nên A Lệ Á được đi học.
Đóa Cáp cũng mở rộng tiệm bán vỉa hè của mình.
Lý Bình An rất thích cuộc sống yên bình này.
Lúc sắp tới cuối năm xảy ra một chuyện rất lớn, Hòa Hùng bang bị Độc Xà bang chiếm đoạt.
Nghe người bên trên nói là lão đại Hỏa Hùng bang làm ra vài chuyện khác người nên đã bị đào thải.
Bang phái mới là bên quản lý con đường Lý Bình An đang ở.
Chuyện đầu tiên chính là đi trấn an lòng người, lão đại Độc Xà bang mang theo chút quà thăm hỏi, thu phục lòng người từng nhà.
"Vậy xin đa tạ."
Lý Bình An định rời đi.
Mã tam nương gọi hắn lại, nói tiếp: "Này! Ngươi xác định ngươi không cần đống của cải vàng bạc mà ngươi mang về kia à?"
"Không thể lấy món lợi bất chính được, ngươi cứ giữ lại coi như tiền đền bù tổn thất ủy thác đi, đừng quên lấy một chút đưa cho tỷ muội bọn họ."
Mã tam nương hừ khẽ, nói: "Tiểu tử nhà ngươi đúng là cáo già, gì mà không lấy món lợi bất chính chứ, rõ ràng là sợ rước họa vào thân."
Lý Bình An mỉm cười, không giải thích nhiều.
Thực ra số tài bảo kia đúng là không có tác dụng gì với hắn cả.
Những thứ kia nếu để lộ ra ngoài thì gần như đều được coi là văn vật.
Muốn đổi thành tiền giấy, đừng nói bốn trấn An Bắc, ngay cả khắp Đại Tùy này cũng ít ai có nguồn tài lực để đổi được.
Nói nó là gân gà cũng không ngoa, ăn thì nhạt nhách, bỏ thì lại tiếc.
Huống hồ một khi lưu truyền chúng ra ngoài, chắc chắn bị hai giới hắc bạch để ý.
Tới lúc đó mình sẽ trở thành mục tiêu tấn công, bị cả giang hồ truy sát.
"Ôi chao... Có lẽ ta chỉ có thể mang số tài bảo kia vào mộ mà thôi."
Mã tam nương đột nhiên đổi đề tài câu chuyện: "Nhưng để lão nương ôm chúng đi ngủ hàng ngày thì cũng được."
"Cẩn thận, đừng để người có lòng dạ xấu nhận ra."
Lý Bình An nhắc nhở.
"Yên tâm đi, lão nương đi lại trên giang hồ bao nhiêu năm, vẫn hiểu đạo lý tài không được lộ."
Lý Bình An rời khỏi Lệ Xuân viện, trên đường đi gặp mấy thính khách, hắn gật đầu xem như chào hỏi.
Trời đã sẩm tối, vài tiệm nhỏ bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Bất giác hắn đã đi tới cổng thành.
Đóa Cáp ngồi trên một con sư tử đá, tay chống đầu nhìn về ra ngoài cổng thành.
Khi nhìn thấy Lý Bình An, nàng lanh lảnh gọi: "Đại thúc, sao ngươi lại tới đây."
"Rảnh rỗi nên đi dạo một vòng, ngươi vẫn đang chờ cha mình sao?"
Đóa Cáp khẽ gật đầu.
Lý Bình An im lặng một chốc rồi nói: "Ngươi có nghĩ liệu cha ngươi có khả năng sẽ mãi mãi không quay về được nữa không?"
"Không đâu!" Đóa Cáp kiên quyết nói:
"Bởi vì cha đã đồng ý với ta là nhất định sẽ quay về rồi, chúng ta còn móc tay với nhau.
Cha còn nói lúc về sẽ có tiền, cả nhà chúng ta sẽ được ở trong căn nhà to hơn.
A Lệ Á cũng sẽ được đi học, đại thúc có biết trường tư thục không?
Là nơi có rất nhiều lão tiên sinh râu bạc đó.
A Lệ Á tới trường sẽ có thể kết giao với rất nhiều bằng hữu, học được rất nhiều thứ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó còn có thể mua cho A Lệ Á một đôi giày thật đẹp, cha cũng có thể tái giá lấy một nương khác.
Cha một mình rất cô đơn..."
Đóa Cáp líu lo nói liên tục về nguyện vọng đẹp đẽ của mình cho Lý Bình An nghe.
Lý Bình An cũng kiên nhẫn lẳng lặng lắng nghe.
"Tới lúc đó còn có thể tìm cho đại thúc một đại phu rất lợi hại, nhất định có thể chữa trị mắt cho đại thúc."
Tấm lòng của tiểu cô nương rất tốt bụng, nghĩ tới cha, nghĩ tới muội muội.
Thậm chí ngay cả Lý Bình An và Lão Ngưu cũng được nghĩ tới, chỉ duy nhất không có bản thân tiểu cô nương này.
Lý Bình An mỉm cười, nói: "Ta tin những điều này chắc chắn sẽ được thực hiện."
Đóa Cáp nhìn mặt trời ban chiều, khẽ gật một cái.
…
Thời gian vụt trôi, nhoáng cái đã tới tháng mười một.
Nói toàn diện thì đây là một tháng khá bình thường, mọi chuyện trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.
Sau khi “Nhị Tuyền Ánh Nguyệt” đạt tới cấp 3 thì tốc độ tăng trưởng trở nên rất chậm.
Có lẽ trong một thời gian dài sẽ không có bước đột phá nào.
Về phần tiến độ của Lý Bình An thì cũng tăng lên một chút.
Chỉ là không có sự thay đổi nào rõ rệt.
[Tính danh: Lý Bình An, tuổi: 26]
[Nhị Tuyền Ánh Nguyệt Lv 3 (52/10000)]
[Tuổi thọ: 130]
[Bạt Đao thuật * Tà Liêu xuất vỏ: 60%]
[Quy Tức công: 92%]
[Yến Tử Xuyên Vân tung: 30%]
[Kỹ năng: (Khóa chặt khí tức: 60%)]
Trong đó, thứ có đột phá lớn nhất chính là Yến Tử Xuyên Vân tung và Khóa chặt khí tức.
Yến Tử Xuyên Vân tung thuộc về khinh công.
Thân pháp của Lý Bình An càng nhanh nhẹn thì khi phát huy càng thêm thuật lợi.
Nếu gặp phải tình huống như lúc ở Lạc Thủy thành, cái khác không nói chứ ít nhất vẫn chạy được.
Khóa chặt khí tức khi đột phá 50% cũng có xảy ra thay đổi.
Dù không giao thủ với đối phương thì cũng đánh giá được kình khí của đối phương thông qua ánh mắt, khí độ vô tình phát ra, xem thực lực của đối phương thế nào và mục tiêu tấn công các thứ.
Nhưng đã dùng hết dược liệu Sinh Mạch tán rồi.
Do đây là địa vực nên giá cả mua ở bốn trấn An Bắc cũng cao hơn bình thường mấy lần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho dù sống dựa vào nguồn thu lao phong phú từ ủy thác thì Lý Bình An cũng khó mà gồng gánh nổi.
Cuộc sống của Lý Bình An trôi qua trong yên bình, nhưng bên ngoài thì không được như vậy.
Sau khi thế lực Mông gia ở Nam thành biến mất, các đại bang phái ở Nam thành bắt đầu bị chia cắt.
Phần lớn vì một chút lợi ích mà xung đột không ngừng.
Hỏa Hùng bang quản lý khu vực Lý Bình An ở cũng bắt đầu cạnh tranh kịch liệt với Độc Xà bang.
Số lần Lưu Nhị tới cửa ngày càng nhiều, không phải đòi tiền thì là cần tiền.
Tần suất đòi tiền ngày càng cao, lòng tham càng lúc càng lớn.
Mỗi lần tới đòi đều có lí khác nhau, điều này khiến Lý Bình An rất đau lòng.
Không thể làm gì khác hơn đành giảm bớt số lần uống rượu.
"Tại sao lại đòi tiền nữa? Không phải vừa đưa hôm qua rồi sao?"
Một bà cụ trên đường không nhịn được phàn nàn.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt hung ác của Lưu Nhị, bà ấy lập tức ngừng nói.
Mặc dù Lưu Nhị lăn lộn khắp giang hồ nhưng tâm nhãn của hắn ta vẫn chưa hỏng. Bất đắc dĩ nói:
"Bây giờ chúng ta đang đấu đá rất dữ dội với Độc Xà bang.
Phí an gia, phí chữa trị đều cần tới tiền.
Nhưng mọi người cứ yên tâm, chờ bọn ta tiêu diệt được Độc Xà bang là mọi người có thể có được một cuộc sống tốt."
"Mong là thế đạo có thể yên bình hơn."
Lý Bình An thầm nghĩ trong lòng.
Có người vui, cũng có người buồn.
A Lệ Á đã đi học, mỗi khi đi học về đều vui vẻ cõng một bó củi về nhà.
Lý Bình An nhờ Mã tam nương đưa cho hai tỷ muội Đóa Cáp và A Lệ Á một khoản tiền.
Với hai tỷ muội, hiện tại thì đó là một khoản tiền khổng lồ.
Mã tam nương giả bộ làm hảo hữu của phụ thân hai tỷ muội đưa số tiền đó cho họ, đồng thời còn soạn ra một lý do rất tốt đẹp.
Phụ thân họ đang làm việc ở một nơi rất xa, tạm thời không thể rời đi được.
Nhưng bù lại kiếm được rất nhiều tiền, số tiền này là do chính hắn đưa cho bằng hữu nhờ mang tới cho nữ nhi của mình.
Do có số tiền đó nên A Lệ Á được đi học.
Đóa Cáp cũng mở rộng tiệm bán vỉa hè của mình.
Lý Bình An rất thích cuộc sống yên bình này.
Lúc sắp tới cuối năm xảy ra một chuyện rất lớn, Hòa Hùng bang bị Độc Xà bang chiếm đoạt.
Nghe người bên trên nói là lão đại Hỏa Hùng bang làm ra vài chuyện khác người nên đã bị đào thải.
Bang phái mới là bên quản lý con đường Lý Bình An đang ở.
Chuyện đầu tiên chính là đi trấn an lòng người, lão đại Độc Xà bang mang theo chút quà thăm hỏi, thu phục lòng người từng nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro