Khiếm Thị Bẩm Sinh Khởi Nghiệp Từ Chơi Đàn Nhị
Đoán
Ai Hào Đích Cuồng Phong
2024-07-22 18:22:28
Con đường vội vã, ngựa xe như nước.
Ai cũng muốn tìm một mảnh trời thuộc về riêng mình trong tòa thành này.
Đóa Cáp ngồi trong xe ngựa nhìn bầu trời bên ngoài, lo lắng.
Lưu Nhị đáng xe bên ngoài kể chuyện cười cho Đóa Cáp thả lỏng tâm trạng.
Thế nhưng tác dụng không tốt lắm.
Minh Nguyệt trai.
Khác với vẻ náo nhiệt mọi hôm, hôm nay Minh Nguyệt trai rất yên tĩnh.
Xe ngựa dừng lại ở cửa.
"Chúng ta tới rồi."
Lưu Nhị muốn đỡ Đóa Cáp xuống, Đóa Cáp lại tự nhảy xuống.
Hai người vào Minh Nguyệt trai, đi thẳng lên tầng cao nhất.
Món ngon bày đầy bàn, hơn nửa chỗ đó là những món Đóa Cáp không biết tên.
"Bang chủ, tiểu thư Đóa Cáp tới rồi."
Lý Trung Xương hài lòng gật đầu, nói:
"Đi lĩnh thưởng đi."
"Dạ."
Lưu Nhị ra bên ngoài, dựa lưng vào tường, thở dài lắc đầu.
Hôm nay Đóa Cáp thật xinh đẹp, đáng tiếc sau này phải gọi nàng là tẩu tử.
"Có thích nơi này không?"
Lý Trung Xương hỏi.
"Rất đẹp."
Lý Trung Xương bật cười:
"Ban đầu ta không thích nơi này, nhưng giờ ta thích nó."
"Vì sao?"
"Vì ngươi."
Lưu Nhị thầm bày dáng vẻ nôn mửa, lòng muốn chửi bậy:
"Buồn nôn vãi."
Ánh mắt hắn nhìn thoáng qua đám người bên dưới, đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Tên mù?
Hắn tới đây làm gì?
Tim Lưu Nhị co lại, một dự cảm xấu ập tới.
Tên này liệu sẽ… không làm việc gì ngu ngốc đó chứ?
Nhớ chuyện lúc sáng Lý Bình An tới tìm mình hỏi thăm Đóa Cáp, càng nghĩ càng thấy không thích hợp.
Nguy rồi!
Nhân lúc tên này chưa làm ra chuyện gì điên rồ, nhất định phải cản hắn lại.
Lưu Nhị rón rén xuống tầng, vội vã đi ra ngoài.
Hắn ta kéo tay Lý Bình An, gầm khẽ:
"Ngươi điên mẹ rồi à!"
Lý Bình An sửng sốt, nói:
"Hả? Sao thế?"
"Ngươi đừng giả ngu với ta, ngươi đừng có đi tìm chết! Ngươi có biết người đó là ai không?
Một tên mù còn thiếu một cánh tay như ngươi thì ngươi đòi bảo vệ ai?
Người ta sắp phất lên như diều gặp gió, ngươi đừng tự mình đa tình..."
Lý Bình An im lặng nghe, mãi tới khi Lưu Nhị mắng mệt.
Lúc này hắn mới từ từ nói:
"Nhị ca hiểu lầm rồi, ta không tới đây gây chuyện, ta tới đón người."
"Đón người? Ngươi đón ai?"
Lưu Nhị nghi hoặc.
"Đóa Cáp."
"Ta nhổ vào!"
Lưu Nhị nhổ một ngụm nước bọt:
"Mù ơi là mù, ta cứ tưởng ngươi là người thông minh!
Ai ngờ ngươi lại ngu ngốc tới thế, có nịnh nọt cũng không phải nịnh như vậy.
Tối nay Đóa Cáp về nhà cái rắm!"
Lý Bình An mỉm cười, không tranh cãi với hắn:
"Ta có dự cảm đêm nay Đóa Cáp sẽ về nhà."
Lưu Nhị cười lạnh, hắn lắc đầu rồi nói:
"Ta thực sự không biết nên nói thế nào với ngươi nữa! Ngươi đang ngốc thật hay giả ngốc thế, ngươi cảm thấy Lý bang chủ sẽ thả nàng về sao?"
Lý Bình An hời hợt nói:
"Có lẽ."
Lưu Nhị tức không nói nên lời:
"Nếu đêm nay nàng có thể về cùng ngươi thì hôm nay ông đây ăn luôn xe ngựa!"
"Nhị ca an tâm, đừng vội."
Lúc nói chuyện, một con ngựa chạy tới.
Có một hán tử khoác áo xanh nhảy xuống.
"Ai?"
Thủ hạ bang Độc Xà đang canh ngoài cửa ngăn hắn ta lại.
"Làm phiền bẩm báo một tiếng, là Mã tam nương Lệ Xuân viện truyền lời."
Thủ hạ nghe thấy danh tiếng Mã tam nương của Lệ Xuân viện thì không dám thất lễ, vội đi vào.
Rồi nhanh chóng trở ra.
"Mời vào trong."
Lưu Nhị nghi ngờ cau mày, Mã tam nương của Lệ Xuân viện?
Sao nàng lại phái người tới.
Hán tử khoác áo xanh đi lên tầng cao nhất, chắp tay nói:
"Lý bang chủ."
Lý Trung Xương cười đáp:
"Tam nương có gì phân phó sao."
So với Lệ Xuân viện thì mấy bang phái như Hỏa Hùng bang, Độc Xà bang chỉ thuộc quy mô nhỏ bé.
Phóng mắt nhìn khắp bốn trấn An Bắc, danh tiếng Lệ Xuân viện rất có tiếng.
Tất nhiên Lý Trung Xương không dám khinh thường.
Hán tử áo xanh cao giọng nói:
"Tam nương nói cảm ơn Lý bang chủ đã mời muội muội của nàng ăn cơm, hôm nào Tam nương nhất định sẽ đáp lễ.
Ta đã dẫn lời, xin cáo từ Lý bang chủ."
Nói xong, hán tử khoác áo xanh bèn sải bước rời đi.
Lý Trung Xương đứng im tại chỗ, cả người cứng đờ.
Trước ngực như bị một vật nặng đè ép, nặng tới mức khiến hắn không thở nổi.
Sau lưng ướt sũng vì mồ hôi lạnh.
Muội muội?
Lý Trung Xương từ từ quay đầu lại nhìn Đóa Cáp.
Khuôn mặt kiều nộn kia lúc này lại tựa như một con dao nhọn đâm vào trái tim Lý Trung Xương.
May! Quá may!
Cũng may mình không ra tay nhanh.
Nếu không bây giờ mình đã bị chôn ở bãi tha ma rồi.
…
"Tên mù, ta biết ngươi quan tâm Đóa Cáp, nhưng ngươi cũng phải biết nhìn tình hình."
Lưu Nhị tận tình khuyên bảo Lý Bình An.
"Ngươi đừng tưởng Lý bang chủ dễ nói chuyện, người lăn lộn ngoài đường có ai không tâm ngoan thủ lạt, giết người với họ còn dễ hơn giết chó hoang."
Lý Bình An chỉ yên lặng nghe.
Một lát sau, Đóa Cáp ra khỏi Minh Nguyệt trai.
"Đại thúc, sao ngươi lại ở đây?"
Đóa Cáp vui vẻ nói.
Cuối cùng cũng nhìn thấy người quen, tinh thần đang căng cứng của nàng được thả lỏng.
"Tới đón ngươi về."
"Đại thúc, sao ngươi biết bây giờ ta có thể ra ngoài?"
Lý Bình An cười khẽ, nói:
"Đoán."
Nhìn bóng lưng của Lý Bình An và Đóa Cáp dần biến mất, Lưu Nghị ngơ ra tại trận.
Ặc…
Bang chủ... đổi sang ăn chay rồi?
Lưu Nhị lúng túng sờ miệng, tên mù này nói đúng à.
Ngẩng đầu thì thấy Lý Trung Xương nổi giận đùng đùng đi xuống.
Lưu Nhị vội sấn tới:
"Bang chủ..."
Chưa nói xong lời thì mặt đã ăn một cái tát.
Lý Trung Xương to lớn vạm vỡ, sức rất mạnh.
Một tát khiến Lưu Nhị đầu óc rối loạn, mất cả buổi cũng chưa ổn định được.
"Đồ trứng thối! Cô nương kia có liên quan tới Tam nương ở Lệ Xuân viện, sao ngươi không nói sớm."
Lưu Nhị ôm mặt ngồi sụp xuống, ngơ người nhìn Lý Trung Xương.
Lệ Xuân viện gì, Tam nương gì cơ?
"Bang chủ... ta không biết."
Lý Trung Xương bình ổn cảm xúc, hắn cũng biết tên nhóc này không dám nói dối mình.
Có lẽ là do Mã tam nương cố tình che giấu mối quan hệ này.
"Đúng là đen đủi!'
Lý Trung Xương mắng mỏ.
Giang hồ đôi lúc không phải cứ chém chém giết giết, còn phải biết đạo lý đối nhân xử thế.
Có thể không cần ra tay thì cố gắng không ra tay.
Mặc dù có đôi lúc Lý Bình An không thể sử dụng bạo lực, nhưng hắn càng muốn không dùng tới bạo lực để giải quyết xích mích.
Một khi ra tay thì có lẽ không chết không thôi.
Thay vì kết thù kết oán, không bằng tìm chút cách để giải quyết mâu thuẫn.
Sau chuyện này, quả nhiên Lý Trung Xương không dám làm phiền Đóa Cáp nữa.
Hàng tháng cũng không dám thu lãi của nàng.
Cuộc sống lại trở nên yên tĩnh, nhưng sự yên tĩnh đó rất ngắn ngủi.
Ai cũng muốn tìm một mảnh trời thuộc về riêng mình trong tòa thành này.
Đóa Cáp ngồi trong xe ngựa nhìn bầu trời bên ngoài, lo lắng.
Lưu Nhị đáng xe bên ngoài kể chuyện cười cho Đóa Cáp thả lỏng tâm trạng.
Thế nhưng tác dụng không tốt lắm.
Minh Nguyệt trai.
Khác với vẻ náo nhiệt mọi hôm, hôm nay Minh Nguyệt trai rất yên tĩnh.
Xe ngựa dừng lại ở cửa.
"Chúng ta tới rồi."
Lưu Nhị muốn đỡ Đóa Cáp xuống, Đóa Cáp lại tự nhảy xuống.
Hai người vào Minh Nguyệt trai, đi thẳng lên tầng cao nhất.
Món ngon bày đầy bàn, hơn nửa chỗ đó là những món Đóa Cáp không biết tên.
"Bang chủ, tiểu thư Đóa Cáp tới rồi."
Lý Trung Xương hài lòng gật đầu, nói:
"Đi lĩnh thưởng đi."
"Dạ."
Lưu Nhị ra bên ngoài, dựa lưng vào tường, thở dài lắc đầu.
Hôm nay Đóa Cáp thật xinh đẹp, đáng tiếc sau này phải gọi nàng là tẩu tử.
"Có thích nơi này không?"
Lý Trung Xương hỏi.
"Rất đẹp."
Lý Trung Xương bật cười:
"Ban đầu ta không thích nơi này, nhưng giờ ta thích nó."
"Vì sao?"
"Vì ngươi."
Lưu Nhị thầm bày dáng vẻ nôn mửa, lòng muốn chửi bậy:
"Buồn nôn vãi."
Ánh mắt hắn nhìn thoáng qua đám người bên dưới, đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Tên mù?
Hắn tới đây làm gì?
Tim Lưu Nhị co lại, một dự cảm xấu ập tới.
Tên này liệu sẽ… không làm việc gì ngu ngốc đó chứ?
Nhớ chuyện lúc sáng Lý Bình An tới tìm mình hỏi thăm Đóa Cáp, càng nghĩ càng thấy không thích hợp.
Nguy rồi!
Nhân lúc tên này chưa làm ra chuyện gì điên rồ, nhất định phải cản hắn lại.
Lưu Nhị rón rén xuống tầng, vội vã đi ra ngoài.
Hắn ta kéo tay Lý Bình An, gầm khẽ:
"Ngươi điên mẹ rồi à!"
Lý Bình An sửng sốt, nói:
"Hả? Sao thế?"
"Ngươi đừng giả ngu với ta, ngươi đừng có đi tìm chết! Ngươi có biết người đó là ai không?
Một tên mù còn thiếu một cánh tay như ngươi thì ngươi đòi bảo vệ ai?
Người ta sắp phất lên như diều gặp gió, ngươi đừng tự mình đa tình..."
Lý Bình An im lặng nghe, mãi tới khi Lưu Nhị mắng mệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này hắn mới từ từ nói:
"Nhị ca hiểu lầm rồi, ta không tới đây gây chuyện, ta tới đón người."
"Đón người? Ngươi đón ai?"
Lưu Nhị nghi hoặc.
"Đóa Cáp."
"Ta nhổ vào!"
Lưu Nhị nhổ một ngụm nước bọt:
"Mù ơi là mù, ta cứ tưởng ngươi là người thông minh!
Ai ngờ ngươi lại ngu ngốc tới thế, có nịnh nọt cũng không phải nịnh như vậy.
Tối nay Đóa Cáp về nhà cái rắm!"
Lý Bình An mỉm cười, không tranh cãi với hắn:
"Ta có dự cảm đêm nay Đóa Cáp sẽ về nhà."
Lưu Nhị cười lạnh, hắn lắc đầu rồi nói:
"Ta thực sự không biết nên nói thế nào với ngươi nữa! Ngươi đang ngốc thật hay giả ngốc thế, ngươi cảm thấy Lý bang chủ sẽ thả nàng về sao?"
Lý Bình An hời hợt nói:
"Có lẽ."
Lưu Nhị tức không nói nên lời:
"Nếu đêm nay nàng có thể về cùng ngươi thì hôm nay ông đây ăn luôn xe ngựa!"
"Nhị ca an tâm, đừng vội."
Lúc nói chuyện, một con ngựa chạy tới.
Có một hán tử khoác áo xanh nhảy xuống.
"Ai?"
Thủ hạ bang Độc Xà đang canh ngoài cửa ngăn hắn ta lại.
"Làm phiền bẩm báo một tiếng, là Mã tam nương Lệ Xuân viện truyền lời."
Thủ hạ nghe thấy danh tiếng Mã tam nương của Lệ Xuân viện thì không dám thất lễ, vội đi vào.
Rồi nhanh chóng trở ra.
"Mời vào trong."
Lưu Nhị nghi ngờ cau mày, Mã tam nương của Lệ Xuân viện?
Sao nàng lại phái người tới.
Hán tử khoác áo xanh đi lên tầng cao nhất, chắp tay nói:
"Lý bang chủ."
Lý Trung Xương cười đáp:
"Tam nương có gì phân phó sao."
So với Lệ Xuân viện thì mấy bang phái như Hỏa Hùng bang, Độc Xà bang chỉ thuộc quy mô nhỏ bé.
Phóng mắt nhìn khắp bốn trấn An Bắc, danh tiếng Lệ Xuân viện rất có tiếng.
Tất nhiên Lý Trung Xương không dám khinh thường.
Hán tử áo xanh cao giọng nói:
"Tam nương nói cảm ơn Lý bang chủ đã mời muội muội của nàng ăn cơm, hôm nào Tam nương nhất định sẽ đáp lễ.
Ta đã dẫn lời, xin cáo từ Lý bang chủ."
Nói xong, hán tử khoác áo xanh bèn sải bước rời đi.
Lý Trung Xương đứng im tại chỗ, cả người cứng đờ.
Trước ngực như bị một vật nặng đè ép, nặng tới mức khiến hắn không thở nổi.
Sau lưng ướt sũng vì mồ hôi lạnh.
Muội muội?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Trung Xương từ từ quay đầu lại nhìn Đóa Cáp.
Khuôn mặt kiều nộn kia lúc này lại tựa như một con dao nhọn đâm vào trái tim Lý Trung Xương.
May! Quá may!
Cũng may mình không ra tay nhanh.
Nếu không bây giờ mình đã bị chôn ở bãi tha ma rồi.
…
"Tên mù, ta biết ngươi quan tâm Đóa Cáp, nhưng ngươi cũng phải biết nhìn tình hình."
Lưu Nhị tận tình khuyên bảo Lý Bình An.
"Ngươi đừng tưởng Lý bang chủ dễ nói chuyện, người lăn lộn ngoài đường có ai không tâm ngoan thủ lạt, giết người với họ còn dễ hơn giết chó hoang."
Lý Bình An chỉ yên lặng nghe.
Một lát sau, Đóa Cáp ra khỏi Minh Nguyệt trai.
"Đại thúc, sao ngươi lại ở đây?"
Đóa Cáp vui vẻ nói.
Cuối cùng cũng nhìn thấy người quen, tinh thần đang căng cứng của nàng được thả lỏng.
"Tới đón ngươi về."
"Đại thúc, sao ngươi biết bây giờ ta có thể ra ngoài?"
Lý Bình An cười khẽ, nói:
"Đoán."
Nhìn bóng lưng của Lý Bình An và Đóa Cáp dần biến mất, Lưu Nghị ngơ ra tại trận.
Ặc…
Bang chủ... đổi sang ăn chay rồi?
Lưu Nhị lúng túng sờ miệng, tên mù này nói đúng à.
Ngẩng đầu thì thấy Lý Trung Xương nổi giận đùng đùng đi xuống.
Lưu Nhị vội sấn tới:
"Bang chủ..."
Chưa nói xong lời thì mặt đã ăn một cái tát.
Lý Trung Xương to lớn vạm vỡ, sức rất mạnh.
Một tát khiến Lưu Nhị đầu óc rối loạn, mất cả buổi cũng chưa ổn định được.
"Đồ trứng thối! Cô nương kia có liên quan tới Tam nương ở Lệ Xuân viện, sao ngươi không nói sớm."
Lưu Nhị ôm mặt ngồi sụp xuống, ngơ người nhìn Lý Trung Xương.
Lệ Xuân viện gì, Tam nương gì cơ?
"Bang chủ... ta không biết."
Lý Trung Xương bình ổn cảm xúc, hắn cũng biết tên nhóc này không dám nói dối mình.
Có lẽ là do Mã tam nương cố tình che giấu mối quan hệ này.
"Đúng là đen đủi!'
Lý Trung Xương mắng mỏ.
Giang hồ đôi lúc không phải cứ chém chém giết giết, còn phải biết đạo lý đối nhân xử thế.
Có thể không cần ra tay thì cố gắng không ra tay.
Mặc dù có đôi lúc Lý Bình An không thể sử dụng bạo lực, nhưng hắn càng muốn không dùng tới bạo lực để giải quyết xích mích.
Một khi ra tay thì có lẽ không chết không thôi.
Thay vì kết thù kết oán, không bằng tìm chút cách để giải quyết mâu thuẫn.
Sau chuyện này, quả nhiên Lý Trung Xương không dám làm phiền Đóa Cáp nữa.
Hàng tháng cũng không dám thu lãi của nàng.
Cuộc sống lại trở nên yên tĩnh, nhưng sự yên tĩnh đó rất ngắn ngủi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro