Khiếm Thị Bẩm Sinh Khởi Nghiệp Từ Chơi Đàn Nhị
Nghỉ Đêm Tại Quán Trọ
Ai Hào Đích Cuồng Phong
2024-07-22 18:22:28
Lý Bình An ngừng nói chuyện.
Bùi Trúc Hiên tự mình nói:
"Hắn là kẻ thù của gia đình ta, mười ba năm trước phụ thân ta làm quan trong triều, phát hiện ra con trai hắn tham nhũng phạm pháp coi mạng người như cỏ rác.
Nhà hắn tìm phụ thân ta, hi vọng phụ thân ta mở cho hắn một con đường.
Nhưng phụ thân ta là một người đọc sách, tự cho bản thân hơn người.
Nhất định phải làm theo lẽ công bằng, thế đạo này không chứa người như hắn.
Ngay từ đầu, tội danh của hắn phải mất đầu nhưng nhà bọn họ tác động can thiệp kết quả hắn chỉ phải đi lưu đày.
Không tới hai năm hắn nhanh chóng không sao.
Ngược lại là phụ thân ta, bị bọn họ cấu kết hãm hại tội danh.
Khiến nhà tan cửa nát, ta và mẹ ta cũng bị lưu đày.
Sau đó mẹ ta chết, ta ngay lập tức nghĩ cách rời khỏi nơi đó.
Ngươi biết không, ta vốn dĩ có cơ hội giết chết cả nhà bọn họ.
Tuy nhiên, ta nghĩ tới một phương thức tàn nhẫn hơn, cứ như vậy chết thật sự quá thuận tiện cho bọn họ.
Ta giết đứa con trai độc nhất của nhà họ để cho bọn họ sống trong đau khổ cả đời."
Nói đến đây, nàng dừng lại một chút.
“Này! Rốt cuộc ngươi có nghe không?”
Lý Bình An không lên tiếng, đã ngủ.
Hay là chưa ngủ, chỉ đang giả vờ không nghe thấy.
Bùi Trúc Hiên hừ một tiếng, nhìn trần nhà, tiếp tục nói:
"Thật ra chết như vậy cũng rất tốt.
Báo thù xong, ta cũng không biết nên làm gì.
Thù hận có thể cho người ta sức mạnh, trước kia luôn có cảm giác sức lực dùng không hết.
Nghĩ đến việc báo thù cho phụ mẫu, ta khổ thế nào cũng chịu đựng được.
Chỉ chờ đến ngày báo được đại thù, nhưng chân chính báo xong thù, ngược lại là... có loại cảm giác kỳ quái nói không nên lời.
Ai~dù sao sau này khi ta chết cũng có thể gặp phụ mẫu ta bàn giao.”
Ánh trăng ngoài cửa sổ sưởi ấm bầu trời đêm.
Trên cây hồ dương, một con chim đứng dưới ánh trăng đang phát ra tiếng kêu thê lương.
“Này, ta đã nói lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi không có biểu hiện gì sao?”
Bùi Trúc Hiên bất mãn nói.
"Lúc này, ngươi không phải nên đối với ta sinh ra đồng tình. Sau đó, ngươi dùng lòng chính nghĩa đầy căm phẫn của mình cùng ta phát tiết đi ra sao?"
Lý Bình An vẫn không trả lời, giống như đang ngủ thật.
“Cắt, thật không thú vị~”
Bùi Trúc Hiên phàn nàn rồi quấn chặt chăn.
Tiếng bão cát dữ dội vang lên, điên cuồng đập mạnh vào vách tường.
Lý Bình An mở to mắt, xen lẫn trong bão cát có một vài giọng nói rất nhỏ.
“Chưởng quỹ, mấy người này đều là quỷ nghèo, cộng lại đều không có bao nhiêu tiền.”
Nói chuyện chính là tiểu nhị trong quán.
“Chết tiệt! vất vả lắm mới đến một vụ làm ăn lớn, kết quả người sau nghèo hơn người trước.”
“Chưởng quỹ, ta thấy trong túi người mù nhất định có hàng, nhưng mà... có chút không dễ giải quyết.”
Bọn tiểu nhị nhớ lại một chỉ của Lý Bình An hôm nay đánh gãy nát một thanh đao, trong lòng có chút chột dạ.
“Không dễ đối phó? Lão tử rải một gói mê hồn tán ra, để hắn phải gọi ta là gia!”
Chưởng quỹ hừ lạnh một tiếng.
Nhưng bọn họ không biết rằng mưu đồ của mình đã bị Lý Bình An nghe rõ ràng một chữ cũng không bỏ sót.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng.
Khi bước chân đến cách cánh cửa, ngay sau có một âm thanh rất nhỏ vang lên.
Một cái ống to bằng ngón tay chọc thủng một lỗ nhỏ trên tờ giấy dán cửa, phun ra một dòng khói.
Lý Bình An vươn ngón tay nhúng vào trong bát nước.
Dùng chân khí ngưng kết nước thành giọt, ngón tay cong lại đan vào nhau, nhẹ nhàng bắn ra.
Những giọt nước xẹt thành một đường cong thẳng tắp chui vào trong đường ống.
Phốc!!
Trong bóng tối truyền đến một tiếng vang trầm thấp, là tiếng động có người ngã xuống đất.
“Cút.”
Giọng nói Lý Bình An không lớn nhưng khiến cho người bên ngoài rung rẩy.
Nghe thấy tiếng bước chân nhanh chóng đi xa, Lý Bình An một lần nữa tiến vào trạng thái minh tưởng nhập định.
Ngày hôm sau.
Lý Bình An và Bùi Trúc Hiên ăn điểm tâm xong chuẩn bị rời đi.
“Chưởng quỹ tính tiền.”
Chưởng quỹ run rẩy cười cười, không dám nhìn Lý Bình An.
Vừa nghe Lý Bình An nói muốn tính tiền, sắc mặt chưởng quỹ đột nhiên biến đổi.
Hắn vội nói:
"Bèo nước gặp nhau chính là có duyên, ta làm sao có thể thu tiền của khách quan chứ.”
Lý Bình An cười nhạt.
Chưởng quỹ lại lấy ra một vò rượu ngon:
"Đây là rượu ngon ta trân quý hơn mười năm, kính xin các hạ vui lòng nhận cho.”
Nghe đến rượu, sắc mặt Lý Bình An mới hơi chút biến đổi.
“Vậy tại hạ không khách khí.”
Một người trẻ tuổi đứng ở phía sau lưng Lý Bình An, nghi hoặc nhìn bóng lưng Lý Bình An rời đi.
Cái này... nhà trọ tốt như vậy sao? Không chỉ miễn phí tiền phòng.
Còn tặng rượu ngon.
Sau khi Lý Bình An rời đi, người trẻ tuổi mỉm cười đi qua.
Chưởng quỹ lập tức thay đổi sắc mặt:
"Tiền phòng một trăm văn, tiền cơm hai mươi văn, ngày hôm qua ngươi còn làm vỡ một cái chén hai văn tiền."
“Chết tiệt!"
Người trẻ tuổi bật thốt.
"Tại sao ta phải trả tiền phòng?"
“Ngươi muốn đi ăn chùa sao?”
Chưởng quỹ trừng mắt.
Người trẻ tuổi bất lực lấy túi tiền ra từ trong ngực rồi thanh toán.
Sau đó nói:
"Đưa rượu cho ta đi.”
“Rượu gì?”
“Chính là rượu ngon mười mấy năm đó.”
Mí mắt chưởng quỹ run lên:
"Ngươi là tới gây chuyện phải không?”
Người trẻ tuổi nhạy bén nhận ra tình hình bốn phía xung quanh không ổn, trong ngực tiểu nhị xuất hiện chuôi đao.
Hắn hít sâu một hơi, quay đầu bỏ chạy.
“Cáo từ!”
Lý Bình An rời khỏi nhà trọ đi chưa xa.
Người trẻ tuổi nhìn bóng lưng rời đi của Lý Bình An, trong lòng càng thêm tò mò.
Cưỡi một con trâu? Cái quái gì thế này?
Người trẻ tuổi họ Tô, tên một chữ, Vân.
Năm nay vừa tròn mười tám tuổi, yêu thích thế giới trong tiểu thuyết võ hiệp.
Thích khoái ý và ân oán trong giang hồ.
Vì thế hắn để lại một phong thư, cưỡi một con ngựa rời khỏi nhà.
Sẵn sàng một mình lang bạt giang hồ, mơ tưởng đến những cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ giống như trong tiểu thuyết, những cuộc gặp gỡ tốt đẹp, đi theo khát vọng của trái tim, đi bất cứ nơi nào mình muốn đi…
Tô Vân nhất thời hứng thú với người mù, cưỡi ngựa đi theo.
Dưới hạ thân Tô Vân là một con Mặc Long câu.
Toàn thân không có một sợi lông rối, uy phong lẫm liệt.
Chỉ cần liếc mắt có thể nhìn ra đây là một con tuấn mã hiếm thấy.
Ngày đi ngàn dặm không thành vấn đề.
Lúc đầu, Tô Vân định thả chậm tốc độ, nhưng ngay lập tức hắn phát hiện mình không nhìn thấy bóng dáng Lý Bình An.
Trên mặt đất còn có dấu chân rõ ràng, nhưng mặc kệ Tô Vân tăng tốc như thế nào vẫn đuổi không kịp.
“Giá... giá... giá... Giá!”
Tô Vân cưỡi hắc long mã điên cuồng chạy.
Không biết chạy bao lâu, lúc Tô Vân tuyệt vọng hắn cuối cùng nhìn thấy phía trước cách đó không xa một bóng người.
Lý Bình An đang tựa vào một đống cát, cầm trong tay rượu ngon vừa mới được chưởng quỹ tặng.
Tô Vân sờ mồ hôi trên trán.
Sau khi chạy như điên trong một thời gian dài, con ngựa cũng mệt.
Hắn nhìn sang, con trâu đối phương cưỡi đang... uống rượu?
Tô Vân mở to hai mắt, đây là hành vi gì.
Bùi Trúc Hiên phàn nàn oán trách ánh nắng mặt trời xui xẻo đã làm đen làn da mềm mại của mình.
Tô Vân hít một hơi, sau đó tiến đến gần nói:
"Tại hạ không biết có thể xin các hạ một chén rượu uống?"
“Các hạ cứ tự nhiên.”
Tô Vân cũng là người luyện võ, thở phào nhẹ nhõm.
Rượu ngon ủ hơn mười năm, mùi vị quả nhiên không tệ.
Tô Vân ngửa cổ uống ừng ực, ừng ực.
So với uống nước còn thoải mái hơn, nửa chén rượu ngon uống một hơi cạn sạch.
“Vèo!!”
Vừa định nói gì đó, đột nhiên trong không khí truyền đến tiếng xé gió sắc bén.
Bùi Trúc Hiên tự mình nói:
"Hắn là kẻ thù của gia đình ta, mười ba năm trước phụ thân ta làm quan trong triều, phát hiện ra con trai hắn tham nhũng phạm pháp coi mạng người như cỏ rác.
Nhà hắn tìm phụ thân ta, hi vọng phụ thân ta mở cho hắn một con đường.
Nhưng phụ thân ta là một người đọc sách, tự cho bản thân hơn người.
Nhất định phải làm theo lẽ công bằng, thế đạo này không chứa người như hắn.
Ngay từ đầu, tội danh của hắn phải mất đầu nhưng nhà bọn họ tác động can thiệp kết quả hắn chỉ phải đi lưu đày.
Không tới hai năm hắn nhanh chóng không sao.
Ngược lại là phụ thân ta, bị bọn họ cấu kết hãm hại tội danh.
Khiến nhà tan cửa nát, ta và mẹ ta cũng bị lưu đày.
Sau đó mẹ ta chết, ta ngay lập tức nghĩ cách rời khỏi nơi đó.
Ngươi biết không, ta vốn dĩ có cơ hội giết chết cả nhà bọn họ.
Tuy nhiên, ta nghĩ tới một phương thức tàn nhẫn hơn, cứ như vậy chết thật sự quá thuận tiện cho bọn họ.
Ta giết đứa con trai độc nhất của nhà họ để cho bọn họ sống trong đau khổ cả đời."
Nói đến đây, nàng dừng lại một chút.
“Này! Rốt cuộc ngươi có nghe không?”
Lý Bình An không lên tiếng, đã ngủ.
Hay là chưa ngủ, chỉ đang giả vờ không nghe thấy.
Bùi Trúc Hiên hừ một tiếng, nhìn trần nhà, tiếp tục nói:
"Thật ra chết như vậy cũng rất tốt.
Báo thù xong, ta cũng không biết nên làm gì.
Thù hận có thể cho người ta sức mạnh, trước kia luôn có cảm giác sức lực dùng không hết.
Nghĩ đến việc báo thù cho phụ mẫu, ta khổ thế nào cũng chịu đựng được.
Chỉ chờ đến ngày báo được đại thù, nhưng chân chính báo xong thù, ngược lại là... có loại cảm giác kỳ quái nói không nên lời.
Ai~dù sao sau này khi ta chết cũng có thể gặp phụ mẫu ta bàn giao.”
Ánh trăng ngoài cửa sổ sưởi ấm bầu trời đêm.
Trên cây hồ dương, một con chim đứng dưới ánh trăng đang phát ra tiếng kêu thê lương.
“Này, ta đã nói lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi không có biểu hiện gì sao?”
Bùi Trúc Hiên bất mãn nói.
"Lúc này, ngươi không phải nên đối với ta sinh ra đồng tình. Sau đó, ngươi dùng lòng chính nghĩa đầy căm phẫn của mình cùng ta phát tiết đi ra sao?"
Lý Bình An vẫn không trả lời, giống như đang ngủ thật.
“Cắt, thật không thú vị~”
Bùi Trúc Hiên phàn nàn rồi quấn chặt chăn.
Tiếng bão cát dữ dội vang lên, điên cuồng đập mạnh vào vách tường.
Lý Bình An mở to mắt, xen lẫn trong bão cát có một vài giọng nói rất nhỏ.
“Chưởng quỹ, mấy người này đều là quỷ nghèo, cộng lại đều không có bao nhiêu tiền.”
Nói chuyện chính là tiểu nhị trong quán.
“Chết tiệt! vất vả lắm mới đến một vụ làm ăn lớn, kết quả người sau nghèo hơn người trước.”
“Chưởng quỹ, ta thấy trong túi người mù nhất định có hàng, nhưng mà... có chút không dễ giải quyết.”
Bọn tiểu nhị nhớ lại một chỉ của Lý Bình An hôm nay đánh gãy nát một thanh đao, trong lòng có chút chột dạ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không dễ đối phó? Lão tử rải một gói mê hồn tán ra, để hắn phải gọi ta là gia!”
Chưởng quỹ hừ lạnh một tiếng.
Nhưng bọn họ không biết rằng mưu đồ của mình đã bị Lý Bình An nghe rõ ràng một chữ cũng không bỏ sót.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng.
Khi bước chân đến cách cánh cửa, ngay sau có một âm thanh rất nhỏ vang lên.
Một cái ống to bằng ngón tay chọc thủng một lỗ nhỏ trên tờ giấy dán cửa, phun ra một dòng khói.
Lý Bình An vươn ngón tay nhúng vào trong bát nước.
Dùng chân khí ngưng kết nước thành giọt, ngón tay cong lại đan vào nhau, nhẹ nhàng bắn ra.
Những giọt nước xẹt thành một đường cong thẳng tắp chui vào trong đường ống.
Phốc!!
Trong bóng tối truyền đến một tiếng vang trầm thấp, là tiếng động có người ngã xuống đất.
“Cút.”
Giọng nói Lý Bình An không lớn nhưng khiến cho người bên ngoài rung rẩy.
Nghe thấy tiếng bước chân nhanh chóng đi xa, Lý Bình An một lần nữa tiến vào trạng thái minh tưởng nhập định.
Ngày hôm sau.
Lý Bình An và Bùi Trúc Hiên ăn điểm tâm xong chuẩn bị rời đi.
“Chưởng quỹ tính tiền.”
Chưởng quỹ run rẩy cười cười, không dám nhìn Lý Bình An.
Vừa nghe Lý Bình An nói muốn tính tiền, sắc mặt chưởng quỹ đột nhiên biến đổi.
Hắn vội nói:
"Bèo nước gặp nhau chính là có duyên, ta làm sao có thể thu tiền của khách quan chứ.”
Lý Bình An cười nhạt.
Chưởng quỹ lại lấy ra một vò rượu ngon:
"Đây là rượu ngon ta trân quý hơn mười năm, kính xin các hạ vui lòng nhận cho.”
Nghe đến rượu, sắc mặt Lý Bình An mới hơi chút biến đổi.
“Vậy tại hạ không khách khí.”
Một người trẻ tuổi đứng ở phía sau lưng Lý Bình An, nghi hoặc nhìn bóng lưng Lý Bình An rời đi.
Cái này... nhà trọ tốt như vậy sao? Không chỉ miễn phí tiền phòng.
Còn tặng rượu ngon.
Sau khi Lý Bình An rời đi, người trẻ tuổi mỉm cười đi qua.
Chưởng quỹ lập tức thay đổi sắc mặt:
"Tiền phòng một trăm văn, tiền cơm hai mươi văn, ngày hôm qua ngươi còn làm vỡ một cái chén hai văn tiền."
“Chết tiệt!"
Người trẻ tuổi bật thốt.
"Tại sao ta phải trả tiền phòng?"
“Ngươi muốn đi ăn chùa sao?”
Chưởng quỹ trừng mắt.
Người trẻ tuổi bất lực lấy túi tiền ra từ trong ngực rồi thanh toán.
Sau đó nói:
"Đưa rượu cho ta đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Rượu gì?”
“Chính là rượu ngon mười mấy năm đó.”
Mí mắt chưởng quỹ run lên:
"Ngươi là tới gây chuyện phải không?”
Người trẻ tuổi nhạy bén nhận ra tình hình bốn phía xung quanh không ổn, trong ngực tiểu nhị xuất hiện chuôi đao.
Hắn hít sâu một hơi, quay đầu bỏ chạy.
“Cáo từ!”
Lý Bình An rời khỏi nhà trọ đi chưa xa.
Người trẻ tuổi nhìn bóng lưng rời đi của Lý Bình An, trong lòng càng thêm tò mò.
Cưỡi một con trâu? Cái quái gì thế này?
Người trẻ tuổi họ Tô, tên một chữ, Vân.
Năm nay vừa tròn mười tám tuổi, yêu thích thế giới trong tiểu thuyết võ hiệp.
Thích khoái ý và ân oán trong giang hồ.
Vì thế hắn để lại một phong thư, cưỡi một con ngựa rời khỏi nhà.
Sẵn sàng một mình lang bạt giang hồ, mơ tưởng đến những cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ giống như trong tiểu thuyết, những cuộc gặp gỡ tốt đẹp, đi theo khát vọng của trái tim, đi bất cứ nơi nào mình muốn đi…
Tô Vân nhất thời hứng thú với người mù, cưỡi ngựa đi theo.
Dưới hạ thân Tô Vân là một con Mặc Long câu.
Toàn thân không có một sợi lông rối, uy phong lẫm liệt.
Chỉ cần liếc mắt có thể nhìn ra đây là một con tuấn mã hiếm thấy.
Ngày đi ngàn dặm không thành vấn đề.
Lúc đầu, Tô Vân định thả chậm tốc độ, nhưng ngay lập tức hắn phát hiện mình không nhìn thấy bóng dáng Lý Bình An.
Trên mặt đất còn có dấu chân rõ ràng, nhưng mặc kệ Tô Vân tăng tốc như thế nào vẫn đuổi không kịp.
“Giá... giá... giá... Giá!”
Tô Vân cưỡi hắc long mã điên cuồng chạy.
Không biết chạy bao lâu, lúc Tô Vân tuyệt vọng hắn cuối cùng nhìn thấy phía trước cách đó không xa một bóng người.
Lý Bình An đang tựa vào một đống cát, cầm trong tay rượu ngon vừa mới được chưởng quỹ tặng.
Tô Vân sờ mồ hôi trên trán.
Sau khi chạy như điên trong một thời gian dài, con ngựa cũng mệt.
Hắn nhìn sang, con trâu đối phương cưỡi đang... uống rượu?
Tô Vân mở to hai mắt, đây là hành vi gì.
Bùi Trúc Hiên phàn nàn oán trách ánh nắng mặt trời xui xẻo đã làm đen làn da mềm mại của mình.
Tô Vân hít một hơi, sau đó tiến đến gần nói:
"Tại hạ không biết có thể xin các hạ một chén rượu uống?"
“Các hạ cứ tự nhiên.”
Tô Vân cũng là người luyện võ, thở phào nhẹ nhõm.
Rượu ngon ủ hơn mười năm, mùi vị quả nhiên không tệ.
Tô Vân ngửa cổ uống ừng ực, ừng ực.
So với uống nước còn thoải mái hơn, nửa chén rượu ngon uống một hơi cạn sạch.
“Vèo!!”
Vừa định nói gì đó, đột nhiên trong không khí truyền đến tiếng xé gió sắc bén.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro