Khiếm Thị Bẩm Sinh Khởi Nghiệp Từ Chơi Đàn Nhị
Sống Còn
Ai Hào Đích Cuồng Phong
2024-07-22 18:22:28
Một thanh trường đao xuyên qua lồng ngực lão ta.
Lý Bình An cầm thanh đao đen của Lục Thành, nặng nề thở phào một hơi.
Lão già trợn trừng mắt, cảm giác chân khí khắp người không thể điều động được.
Trường đao đã đánh nát trái tim lão, xé rách máu thịt lão.
Lão già rú lên tiếng kêu rên đau đớn.
Lão vốn đâu ngờ một con trâu lại có thực lực như vậy.
…
Cổng thành Lạc Thủy thành.
Một lão giả tóc trắng xóa đang cúi đầu ăn lạc.
Bên cạnh đặt một hũ rượu, vừa ăn vừa uống.
Bịch bịch bịch…
Tiếng bước chân vang lên trên con đường trống trải.
Trong trận tuyết lớn, gió bắc nổi giận rít lên một tiếng.
Gió đập vào tường thành phát ra tiếng nổ lớn tựa như sét đánh.
Ngô Thế Thuận nhận được thư bổ nhiệm của Lại bộ, bảo hắn đi quan ngoại.
Lúc đi ngang qua Lạc Thủy thành, hắn đột nhiên nhận được một mệnh lệnh đặc biệt.
Lý Bình An dừng chân, vết máu trên vai đừng ngừng chảy.
Nhưng hắn bị thương tới xương cốt, không thể khỏi lại ngay trong chốc lát được.
Lý Bình An cau mày.
Người ta vẫn chưa ra tay nhưng hắn đã mơ hồ cảm giác được không khí xung quanh đang giao động.
Trong không khí tràn ngập hơi thở nguy hiểm.
Đây là trực giác, tựa như dã thú lúc gặp phải nguy hiểm sẽ có cảm giác đến từ bản năng.
"Ngươi có biết hắn không?"
Lý Bình An hỏi khẽ.
Liễu Vận cau mày nhìn vết thương của Lý Bình An, giờ mới phản ứng lại.
Nàng ngẩng đầu nhìn Ngô Thế Thuận đứng đằng xa.
"... Hình như từng gặp qua... Nhưng không nhớ rõ..."
Liễu Vận là công chúa một nước, là người nối nghiệp tương lai của đế quốc.
Mỗi ngày, số người phải gặp, số việc phải là làm nhiều vô cùng.
Không phải ai nàng cũng nhớ được.
"Nhưng trông có vẻ là một Luyện Khí sĩ."
"Luyện Khí sĩ? Chắc là lợi hại lắm."
"Ừm." Liễu Vận nói:
"Chắc không phải là Luyện Khí sĩ tu kiếm, chỉ là một Luyện Khí sĩ bình thường thôi."
Lý Bình An siết chặt cánh tay bị thương.
Đột nhiên kéo Chấn Thiên cung ra, vết thương rỉ máu.
Trong không khí lan truyền tiếng gào bén nhọn.
Ba mũi tên phá bỏ từng lớp màng tuyết, bay thẳng về phía Ngô Thế Thuận.
Cùng lúc ấy, Thanh Thiên đao trong tay vẽ một đường vòng cung lên không trung.
Ngô Thế Thuận nhìn những bông tuyết đang rơi xuống.
Thuận tay phủi một cái, mũi tên đang phóng tới lập tức hóa thành một vệt cầu vồng.
"Phục" một cái, bắn trúng vào một cây đại thụ cách mấy trượng.
Lý Bình An đối diện lập tức cầm đao phi tới.
Cơ thể Ngô Thế Thuận vẫn không cử động, tay áo vung lên.
Phủ lên trên lưỡi đao, tạo ra một tiếng vang trầm.
Lý Bình An chợt cảm thấy lục phủ ngũ tạng trong người đặt sai vị trí.
Cơ thể bị một luồng kình phong thổi ngã ngửa ra sau, uỳnh một cái ngã xuống đám rễ cây cách đó mấy trượng.
Sau lưng Ngô Thế Thuận phát ra những tiếng vù vù.
Đó là vô số bông tuyết, lượng lớn bông tuyết phi tới.
Lý Bình An xoay nửa người trên.
Một tiếng "phốc" vang lên, trên vai truyền tới cảm giác đau tới tận tim.
Dưới sự điều khiển của Ngô Thế Thuận, những bông tuyết đó đã biến thành những vũ khí sắc bén có thể giết người.
Trường đao rơi xuống đất, Lý Bình An lại bay vụt ra xa.
Uỳnh một cái ngã xuống mặt tuyết.
Chưa kịp bò lên thì vùng áo trước ngực đã bị rách một đường.
Tơ máu từ vết rách quần áo lan tràn khắp ngực hắn.
Máu tươi nhuộm đỏ người hắn, khiến cả người hắn càng run mạnh hơn.
Có một bông tuyết đâm xuyên qua bụng phải của hắn, một bông khác lại đâm vào trái tim hắn.
Máu tươi chảy ra ào ạt, đã không nghe thấy tiếng thở.
"Bình An!" Liễu Vận hét lên.
Ngô Thế Thuận cười khẩy: "Không tồi, nếu có thể dạy dỗ thêm chút nữa thì tương lai vô lượng, đáng tiếc."
Hắn chắp tay lại, sải bước tới.
"Không biết công chúa còn nhớ tại hạ hay không?"
"Không nhớ.”
"Thiên Lâm năm thứ hai mươi lăm làm tiến sĩ cập đệ, Thiên Lâm năm thứ ba mươi đảm nhiệm chứ thị lang, sau đó lại bị cách chức bãi miễn ra ngoài làm huyện lệnh…
Chìm nổi cả đời trong quan trường, tới nay vẫn tầm thường không tiến thủ."
Liễu Vận cười lạnh: "Một hớp uống một miếng ăn ghi nhớ quân ân, ngươi làm quan mà vẫn không chí tiến thủ, không muốn làm việc vì bách tính, trái lại còn tới đây giết vua hại chủ là đạo lý gì?"
Ngô Thế Thuận bật cười:
"Ha ha ha, công chúa chửi hay lắm.
Nhưng bây giờ quan trường chính trị việc quân của Đại Tùy đã mục nát nặng nề.
Người vô năng được thượng vị, người có tài thì ảm đạm mờ nhạt.
Những người thượng vị như các ngươi lại chỉ biết tranh quyền đoạt lợi, một vị vua ngu ngốc như thế thì sao có thể chịu đựng được ngôi vua?"
Ánh mắt của Liễu Vân đặt lên người Lý Bình An đang nằm trên tuyết, vội nói:
"Vậy ngươi thì có thể làm à? Đại thế đã vậy, ngươi nghĩ giết ta là có thể thay đổi được?
Ngươi thực sự nghĩ lời hứa người bên trên đồng ý với ngươi là có thể thực hiện hay sao? Bọn họ cũng chỉ là một đám tầm thường không có chí tiến thủ mà thôi.
Ngươi làm ra chuyện như vậy rồi thì ngươi nghĩ bọn họ có thể để ngươi sống tiếp không?
Nếu ta thượng vị ta chắc chắn sẽ cải cách trừ bỏ những chỗ hỏng, bây giờ ngươi vẫn còn có cơ hội quay đầu.
Người kia tuyệt đối không thể xảy ra chuyện được, ngươi mau cứu hắn đi."
Ngô Thế Thuận thở dài một hơi thật nhỏ: "Công chúa, ngươi ngây thơ như vậy không thể đấu lại huynh trưởng của ngươi đâu."
Vừa dứt lời, một luồng ánh bạc loáng qua mang theo tiếng sấm sét.
Những nơi thứ đó đi qua, tuyết đọng trên mặt đất bị chém ra một con đường.
Sắc mặt Liễu Vận thay đổi, còn... còn sống…
Ngô Thế Thuận cau mày, không ngờ người kia lại có thể chết đi sống lại.
Trước thềm sinh tử, Quy Tức công của Lý Bình An cuối cùng cũng đột phá cực hạn.
[Quy Tức công (90%)]
Chân khí trong cơ thể như hóa thành một dòng lũ lớn lao vù vù.
Tựa như một con ngựa hoang mất cương, lập tức bạo phát ra ngoài.
Luồng khí cường đại của Ngô Thế Thuận sâu như vực không đáy, lại âm u đầy tử khí như núi lửa.
Nhưng lúc này, trong cơ thể của Lý Bình An cũng có một luồng khí vô cùng mạnh.
Tựa như sinh cơ tràn trề không có điểm cuối đang bành trướng.
Cơ thể Lý Bình an như một cái lò đang thiêu đốt, cháy bỏng hừng hực.
Nhiệt khí ngày càng mạnh, thế công của hắn cũng ngày càng mãnh liệt.
Vẻ mặt của Ngô Thế Thuận thay đổi liên tục, cơ bắp trên mặt đang run lên.
Hắn rít lên một tiếng như muốn lực lượng trong người phát huy lớn nhất.
Dao động điên cuồng khuếch tán từ người hắn, không gian xung quanh tựa như xuất hiện từng vòng gợn sóng.
Khuếch tán khắp bốn phương tám hướng, bắt đầu phản kích lần cuối.
Uỳnh!
Dưới nguồn lực khổng lồ, Thiên Thanh đao phát ra tiếng vang rất lớn, gãy thành vài đoạn.
Lý Bình An dùng thân làm đao, lao mạnh đến.
Ngô Thế Thuận bị ép đến chiêu thức hỗn loạn, rơi vào thế nguy hiểm.
Lảo đảo muốn giết ra một đường sống.
Thế nhưng ánh đao lại lóe lên, trên lồng ngực hắn xuất hiện một vết thương, máu tươi trào ra.
Ngô Thế Thuận nghiến răng, đâm vào vai trái của Lý Bình an.
Dưới thế tấn công dốc toàn lực của hắn, toàn bộ cánh tay trái hóa thành đống thịt nát.
"Ngưu… u...!!"
Lão Ngưu bên cạnh phóng vụt tới.
Ngô Thế Thuận vỗ một chưởng xuống, đập mạnh làm con trâu đen ngã xuống đất.
Một cái bóng lướt qua, Lý Bình An lao vụt tới.
Ngô Thế Thuận chưa kịp tụ khí, cơ thể hơi xoay, tay trái vừa lật đã tóm được cổ Lý Bình An.
Lúc hắn chuẩn bị dùng toàn lực để bóp nát cổ Lý Bình An…
Lý Bình An cầm thanh đao đen của Lục Thành, nặng nề thở phào một hơi.
Lão già trợn trừng mắt, cảm giác chân khí khắp người không thể điều động được.
Trường đao đã đánh nát trái tim lão, xé rách máu thịt lão.
Lão già rú lên tiếng kêu rên đau đớn.
Lão vốn đâu ngờ một con trâu lại có thực lực như vậy.
…
Cổng thành Lạc Thủy thành.
Một lão giả tóc trắng xóa đang cúi đầu ăn lạc.
Bên cạnh đặt một hũ rượu, vừa ăn vừa uống.
Bịch bịch bịch…
Tiếng bước chân vang lên trên con đường trống trải.
Trong trận tuyết lớn, gió bắc nổi giận rít lên một tiếng.
Gió đập vào tường thành phát ra tiếng nổ lớn tựa như sét đánh.
Ngô Thế Thuận nhận được thư bổ nhiệm của Lại bộ, bảo hắn đi quan ngoại.
Lúc đi ngang qua Lạc Thủy thành, hắn đột nhiên nhận được một mệnh lệnh đặc biệt.
Lý Bình An dừng chân, vết máu trên vai đừng ngừng chảy.
Nhưng hắn bị thương tới xương cốt, không thể khỏi lại ngay trong chốc lát được.
Lý Bình An cau mày.
Người ta vẫn chưa ra tay nhưng hắn đã mơ hồ cảm giác được không khí xung quanh đang giao động.
Trong không khí tràn ngập hơi thở nguy hiểm.
Đây là trực giác, tựa như dã thú lúc gặp phải nguy hiểm sẽ có cảm giác đến từ bản năng.
"Ngươi có biết hắn không?"
Lý Bình An hỏi khẽ.
Liễu Vận cau mày nhìn vết thương của Lý Bình An, giờ mới phản ứng lại.
Nàng ngẩng đầu nhìn Ngô Thế Thuận đứng đằng xa.
"... Hình như từng gặp qua... Nhưng không nhớ rõ..."
Liễu Vận là công chúa một nước, là người nối nghiệp tương lai của đế quốc.
Mỗi ngày, số người phải gặp, số việc phải là làm nhiều vô cùng.
Không phải ai nàng cũng nhớ được.
"Nhưng trông có vẻ là một Luyện Khí sĩ."
"Luyện Khí sĩ? Chắc là lợi hại lắm."
"Ừm." Liễu Vận nói:
"Chắc không phải là Luyện Khí sĩ tu kiếm, chỉ là một Luyện Khí sĩ bình thường thôi."
Lý Bình An siết chặt cánh tay bị thương.
Đột nhiên kéo Chấn Thiên cung ra, vết thương rỉ máu.
Trong không khí lan truyền tiếng gào bén nhọn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba mũi tên phá bỏ từng lớp màng tuyết, bay thẳng về phía Ngô Thế Thuận.
Cùng lúc ấy, Thanh Thiên đao trong tay vẽ một đường vòng cung lên không trung.
Ngô Thế Thuận nhìn những bông tuyết đang rơi xuống.
Thuận tay phủi một cái, mũi tên đang phóng tới lập tức hóa thành một vệt cầu vồng.
"Phục" một cái, bắn trúng vào một cây đại thụ cách mấy trượng.
Lý Bình An đối diện lập tức cầm đao phi tới.
Cơ thể Ngô Thế Thuận vẫn không cử động, tay áo vung lên.
Phủ lên trên lưỡi đao, tạo ra một tiếng vang trầm.
Lý Bình An chợt cảm thấy lục phủ ngũ tạng trong người đặt sai vị trí.
Cơ thể bị một luồng kình phong thổi ngã ngửa ra sau, uỳnh một cái ngã xuống đám rễ cây cách đó mấy trượng.
Sau lưng Ngô Thế Thuận phát ra những tiếng vù vù.
Đó là vô số bông tuyết, lượng lớn bông tuyết phi tới.
Lý Bình An xoay nửa người trên.
Một tiếng "phốc" vang lên, trên vai truyền tới cảm giác đau tới tận tim.
Dưới sự điều khiển của Ngô Thế Thuận, những bông tuyết đó đã biến thành những vũ khí sắc bén có thể giết người.
Trường đao rơi xuống đất, Lý Bình An lại bay vụt ra xa.
Uỳnh một cái ngã xuống mặt tuyết.
Chưa kịp bò lên thì vùng áo trước ngực đã bị rách một đường.
Tơ máu từ vết rách quần áo lan tràn khắp ngực hắn.
Máu tươi nhuộm đỏ người hắn, khiến cả người hắn càng run mạnh hơn.
Có một bông tuyết đâm xuyên qua bụng phải của hắn, một bông khác lại đâm vào trái tim hắn.
Máu tươi chảy ra ào ạt, đã không nghe thấy tiếng thở.
"Bình An!" Liễu Vận hét lên.
Ngô Thế Thuận cười khẩy: "Không tồi, nếu có thể dạy dỗ thêm chút nữa thì tương lai vô lượng, đáng tiếc."
Hắn chắp tay lại, sải bước tới.
"Không biết công chúa còn nhớ tại hạ hay không?"
"Không nhớ.”
"Thiên Lâm năm thứ hai mươi lăm làm tiến sĩ cập đệ, Thiên Lâm năm thứ ba mươi đảm nhiệm chứ thị lang, sau đó lại bị cách chức bãi miễn ra ngoài làm huyện lệnh…
Chìm nổi cả đời trong quan trường, tới nay vẫn tầm thường không tiến thủ."
Liễu Vận cười lạnh: "Một hớp uống một miếng ăn ghi nhớ quân ân, ngươi làm quan mà vẫn không chí tiến thủ, không muốn làm việc vì bách tính, trái lại còn tới đây giết vua hại chủ là đạo lý gì?"
Ngô Thế Thuận bật cười:
"Ha ha ha, công chúa chửi hay lắm.
Nhưng bây giờ quan trường chính trị việc quân của Đại Tùy đã mục nát nặng nề.
Người vô năng được thượng vị, người có tài thì ảm đạm mờ nhạt.
Những người thượng vị như các ngươi lại chỉ biết tranh quyền đoạt lợi, một vị vua ngu ngốc như thế thì sao có thể chịu đựng được ngôi vua?"
Ánh mắt của Liễu Vân đặt lên người Lý Bình An đang nằm trên tuyết, vội nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vậy ngươi thì có thể làm à? Đại thế đã vậy, ngươi nghĩ giết ta là có thể thay đổi được?
Ngươi thực sự nghĩ lời hứa người bên trên đồng ý với ngươi là có thể thực hiện hay sao? Bọn họ cũng chỉ là một đám tầm thường không có chí tiến thủ mà thôi.
Ngươi làm ra chuyện như vậy rồi thì ngươi nghĩ bọn họ có thể để ngươi sống tiếp không?
Nếu ta thượng vị ta chắc chắn sẽ cải cách trừ bỏ những chỗ hỏng, bây giờ ngươi vẫn còn có cơ hội quay đầu.
Người kia tuyệt đối không thể xảy ra chuyện được, ngươi mau cứu hắn đi."
Ngô Thế Thuận thở dài một hơi thật nhỏ: "Công chúa, ngươi ngây thơ như vậy không thể đấu lại huynh trưởng của ngươi đâu."
Vừa dứt lời, một luồng ánh bạc loáng qua mang theo tiếng sấm sét.
Những nơi thứ đó đi qua, tuyết đọng trên mặt đất bị chém ra một con đường.
Sắc mặt Liễu Vận thay đổi, còn... còn sống…
Ngô Thế Thuận cau mày, không ngờ người kia lại có thể chết đi sống lại.
Trước thềm sinh tử, Quy Tức công của Lý Bình An cuối cùng cũng đột phá cực hạn.
[Quy Tức công (90%)]
Chân khí trong cơ thể như hóa thành một dòng lũ lớn lao vù vù.
Tựa như một con ngựa hoang mất cương, lập tức bạo phát ra ngoài.
Luồng khí cường đại của Ngô Thế Thuận sâu như vực không đáy, lại âm u đầy tử khí như núi lửa.
Nhưng lúc này, trong cơ thể của Lý Bình An cũng có một luồng khí vô cùng mạnh.
Tựa như sinh cơ tràn trề không có điểm cuối đang bành trướng.
Cơ thể Lý Bình an như một cái lò đang thiêu đốt, cháy bỏng hừng hực.
Nhiệt khí ngày càng mạnh, thế công của hắn cũng ngày càng mãnh liệt.
Vẻ mặt của Ngô Thế Thuận thay đổi liên tục, cơ bắp trên mặt đang run lên.
Hắn rít lên một tiếng như muốn lực lượng trong người phát huy lớn nhất.
Dao động điên cuồng khuếch tán từ người hắn, không gian xung quanh tựa như xuất hiện từng vòng gợn sóng.
Khuếch tán khắp bốn phương tám hướng, bắt đầu phản kích lần cuối.
Uỳnh!
Dưới nguồn lực khổng lồ, Thiên Thanh đao phát ra tiếng vang rất lớn, gãy thành vài đoạn.
Lý Bình An dùng thân làm đao, lao mạnh đến.
Ngô Thế Thuận bị ép đến chiêu thức hỗn loạn, rơi vào thế nguy hiểm.
Lảo đảo muốn giết ra một đường sống.
Thế nhưng ánh đao lại lóe lên, trên lồng ngực hắn xuất hiện một vết thương, máu tươi trào ra.
Ngô Thế Thuận nghiến răng, đâm vào vai trái của Lý Bình an.
Dưới thế tấn công dốc toàn lực của hắn, toàn bộ cánh tay trái hóa thành đống thịt nát.
"Ngưu… u...!!"
Lão Ngưu bên cạnh phóng vụt tới.
Ngô Thế Thuận vỗ một chưởng xuống, đập mạnh làm con trâu đen ngã xuống đất.
Một cái bóng lướt qua, Lý Bình An lao vụt tới.
Ngô Thế Thuận chưa kịp tụ khí, cơ thể hơi xoay, tay trái vừa lật đã tóm được cổ Lý Bình An.
Lúc hắn chuẩn bị dùng toàn lực để bóp nát cổ Lý Bình An…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro