Tôi Đã Đến, Tôi...
2024-10-31 12:56:22
Xe chạy khoảng hai tiếng cuối cùng dừng chân ở một căn nhà hai tầng khá cũ, có phần xập xệ. Lúc này bọn họ không giả vờ nữa, nhe nanh mọc vuốt về cô vào căn phòng cũ trên tầng, cũng may thấy cô chân yếu tay mềm bọn họ không trói cô lại chỉ nhốt vào phòng sau đó bỏ đi hội hộp gì đấy. Chưa được bao lâu cả bọn đau bụng dữ dội, vắt chân lên cổ mà chạy, có lẽ thảo dược mà lúc nãy cô lén bỏ vào nước của bọn họ đã có tác dụng.
Hoạ Y ngồi trên phòng chỉ đợi đến thời cơ này, nhân lúc bọn họ náo loạn cô
phá khoá bằng kẹp tăm của mình giống như mấy bộ phim hành động hay làm, được một lúc, Hoạ Y lắc đầu ngao ngán, đúng thật phim chỉ là phim. Cô nhặt lất thanh gỗ trong phòng, dùng tay không bị thương ra sức đập vào tay nắm cửa, sức lực yếu ớt vậy mà cũng có thể làm hỏng khoá, ngôi nhà này chỉ sợ va chạm nhẹ cũng vỡ mất.
Nhanh chân chạy xuống lầu, hiện tại dưới này không có ai, cô liếc mắt thấy một căn phòng gần góc tường ổ khoá được lắp dạng mật mã Hoạ Y căng não không biết mật khẩu. Thường thì người ta sẽ đặt mật khẩu là ngày sinh nhật, cô nhập đại ngày sinh của mình vào quả nhiên......thiết bị hiển thị còn 3 lần nhập lại, lúc này cô thực bối rối không biết làm sao, liếc thấy trên kệ gần đó có một hộp phấn phủ chắc là của cô gái nào đó trong số họ, Hoạ Y lấy cây cọ khuếch bột mịn lên các dãy số dấu vân tay cũng theo đó mà hiện ra. Có 4 số nhưng hiện tại cô đã nhập sai hai lần, chỉ còn một lượt cuối, chợt nghĩ ra gì đấy Hoạ Y phân vân nhấn từng số một.
Ting! Cách cửa mở, Hoạ Y không thể tin được mật khẩu vậy mà là ngày xảy ra tai nạn năm đó..ngày mất của cha mẹ.. Cô vào phòng lục lọi hết sấp tài liệu này đến sấp tài liệu khác, tất cả thông tin của cô và những người xung quanh đề có hết ở trong này. Hoạ Y căng thẳng đọc từng trang, thông tin về cô bị mất dấu từ ba năm trước, còn có một số điểm rất lạ liên quan đến cha mẹ mà cô cần nhiều thời gian hơn để làm rõ.
Lật tới sấp giấy khác cô thấy hình của Lý Việt Bân kèm theo ghi chú của hiện tại - Lý Việt Bân hiện tại không có thông tin cụ thể đang sinh sống ở Ai Cập.
Ai Cập? Anh nhỏ đến đó để làm gì? Một thiếu gia nắng không đến mặt mưa không đến đầu, tứ phương kẻ hầu người hạ như vậy một mình đến Ai Cập xa xôi khô nóng để làm gì? Thật không giống với tính tình của anh nhỏ a. Cô lại lật thêm trang phía sau nữa, những thứ trên đó khiến cô xuýt ngất, hình ảnh Vân Chỉ Nhược bị gạch chéo một màu đỏ chói kèm theo thông tin - Vân Chi Nhược đã trừ khử.
Tờ giấy trên tay dao động theo từng đợt run rẩy từ tay cô. Hoạ Y không dám tin vào nó, chưa chắc đây đã là sự thật, tự an ủi chính mình cố định lại tinh thần sau đó cầm mấy thứ tài liệu có giá trị bỏ vào áo con, cảm thấy nơi đấy là an toàn nhất rồi. Cô vội chạy ra ngoài liền đụng trúng một tên cao gầy, Hoạ Y có để ý tới tên này, là người lầm lì ít nói mấy trong đám kia, cử chỉ hành vi đều không giống người bình thường, hắn ta chắc đã đề phòng cô từ sớm, cảm giác có phần khá dè đặt với tên này a.
Hoạ Y và anh ta đối mắt, ngay khi tên kia định về lấy cô thì cô nhanh chân đá vào hạ bộ của anh ta, khiến anh ta mặt cắt không còn giọt máu, bụm chặt nơi bị thương. Quả thật chiêu này thâm thuý, sức lực của anh ta giảm đi không ít nhưng vẫn ghì chặt tay cô không chịu buông. Hoạ Y không thể vùng vẫy bởi anh ta đang siết cánh tay bị gãy của cô, cảm giác lúc này đau đớn nhưng hàng vạn mãnh vỡ cứa vào da thịt, cô gái nhỏ bật khóc.
Tên cặn bả dần hồi phục, anh ta tức điên lên như người mất trí dùng lực mà tát vào mặt cô khiến cô ngã nhàu ra đất, vừa lúc nãy anh ta đã thấy cô lén giấu tài liệu mật. Tên này lớn giọng quát tháo.
- Con đàn bà chết tiệc mau giao đồ ra đây!
Hắn vừa nói vừa bổ nhàu vào cô muốn xé áo cô ra, Hoạ Y lúc này không giồng nổi nữa, cảm giác anh ta ra sức giằng xé, chạm vào vai vào cổ cô hàng vạn lần ghê tởm. Lý Khiêm không như thế, hắn ta tuy cuồng dã nhưng mặc dù trong cơn tức giận đến đâu hắn đều mang theo sự yêu chiều cất giấu như giọt sương, hắn khiến cô cảm thấy kinh sợ nhưng không ghê tởm ngược lại còn có chút gì đó dựa dẫm, cô không thể ghét hắn, một điều không thể phủ nhận.
Hoạ Y lúc này vừa chống cự vừa khóc nấc nghẹn ngào, trong cơn hoảng loạn cô gào tên hắn.
- Lý Khiêm!! Hức..Khiêm giúp em....Lý Khiêm ...
Lời vừa dứt là lúc tiếng nổ vang lên, kèm theo đó là tiếng hét đinh tai từ tên cặn bã kia, anh ta đau đớn ôm vai ngã lăn ra sàn nhà. Hoạ Y không hiểu tình hình, cô nhìn về phía ngọn nguồn của phát bắn vừa rồi.
Người đàn ông tay cầm súng uy lực bước vào, hắn ta mang theo cái lạnh buốt giá của mùa đông, bóng đen như bao phủ cả người hắn, nhất là đôi mắt sáng kia nó đẹp nhưng dữ tợn như quỷ dữ, nếu nó là vũ khí chắc chắn giết người rất lợi hại. Nhưng trái lại trong mắt cô hắn như vị cứu tính đúng thời điểm, cảm giác uất ức trong lòng dấy lên cô nghẹn ngào gọi tên hắn.
- Khiêm! Lý Khiêm!
Hắn ta nhìn cô gái nhỏ bị vò đến nhăng nhúm, lửa giận bộc phát, súng đạn không có mắt tự dưng nả vào tên cặn bã kia không hề có dấu hiệu dừng lại. Anh ta nằm ngay cạnh cô, tứ chi bị bắn đến nhầy nhụa, chất lỏng đỏ đặt bắn vào mặt cô. Hoạ Y chưa từng thấy cảnh máu me kinh khủng như vậy, cô bé run rẩy đứng dậy ôm lấy cánh tay hắn, bật khóc như đứa trẻ, cô muốn ngăn hắn lại, muốn nói rằng đừng gi*t người, làm ơn nhưng miệng chỉ phát ra được tiếng nấc cùng vài chữ mà không thể thốt lên thành câu.
Hắn được cô kìm lại cuối cũng giữ được bình tình, cố nén lại ngọn lửa trong lòng, hắn dịu dàng hết nấc quan sát bé con của hắn. Lòng bàn tay to khô ráp áp vào một bên má sưng tấy của cô, nơi này nóng rát đỏ ửng, hắn nhẹ nhàng xoa xoa, ngón tay gạt đi giọt nước mắt trên khoé mi, hắn hỏi.
- Có đau lắm không?
Nghe được lời dịu dàng từ người đàn ông, cô mím môi lắc đầu, bộ dạng như đứa trẻ vừa bị ức hiếp. Hắn chỉnh lại váy áo xộc xệch trên người cô, bàn tay nắm lấy đôi tay đỏ ửng của cô xoa xoa truyền nhiệt. Hoạ Y cả tay cả chân đều lạnh cóng, đối mặt với bao nhiêu chuyện cô thực sự kiệt sức rồi, cổ họng vốn đã nghẹn lại vì uất ức tủi thân trong lòng, cô thút thít thốt lên.
- Em đã rất lạnh.
Hăn cưng chiều thổi phù phù vào đôi tay lạnh cóng sau đó nhẹ hôn lên mi mắt ướt nhoè mềm mại, ân cần nói.
- Tôi đã đến, tối sửi ấm cho em.
Hoạ Y cảm giác áy náy chưa từng có, cô luôn là người ruồng bỏ hắn nhưng hết lần này đến lần khác đều là hắn che chở cho cô, có phải cô đã quá hà khắt với hắn?
Hoạ Y ngồi trên phòng chỉ đợi đến thời cơ này, nhân lúc bọn họ náo loạn cô
phá khoá bằng kẹp tăm của mình giống như mấy bộ phim hành động hay làm, được một lúc, Hoạ Y lắc đầu ngao ngán, đúng thật phim chỉ là phim. Cô nhặt lất thanh gỗ trong phòng, dùng tay không bị thương ra sức đập vào tay nắm cửa, sức lực yếu ớt vậy mà cũng có thể làm hỏng khoá, ngôi nhà này chỉ sợ va chạm nhẹ cũng vỡ mất.
Nhanh chân chạy xuống lầu, hiện tại dưới này không có ai, cô liếc mắt thấy một căn phòng gần góc tường ổ khoá được lắp dạng mật mã Hoạ Y căng não không biết mật khẩu. Thường thì người ta sẽ đặt mật khẩu là ngày sinh nhật, cô nhập đại ngày sinh của mình vào quả nhiên......thiết bị hiển thị còn 3 lần nhập lại, lúc này cô thực bối rối không biết làm sao, liếc thấy trên kệ gần đó có một hộp phấn phủ chắc là của cô gái nào đó trong số họ, Hoạ Y lấy cây cọ khuếch bột mịn lên các dãy số dấu vân tay cũng theo đó mà hiện ra. Có 4 số nhưng hiện tại cô đã nhập sai hai lần, chỉ còn một lượt cuối, chợt nghĩ ra gì đấy Hoạ Y phân vân nhấn từng số một.
Ting! Cách cửa mở, Hoạ Y không thể tin được mật khẩu vậy mà là ngày xảy ra tai nạn năm đó..ngày mất của cha mẹ.. Cô vào phòng lục lọi hết sấp tài liệu này đến sấp tài liệu khác, tất cả thông tin của cô và những người xung quanh đề có hết ở trong này. Hoạ Y căng thẳng đọc từng trang, thông tin về cô bị mất dấu từ ba năm trước, còn có một số điểm rất lạ liên quan đến cha mẹ mà cô cần nhiều thời gian hơn để làm rõ.
Lật tới sấp giấy khác cô thấy hình của Lý Việt Bân kèm theo ghi chú của hiện tại - Lý Việt Bân hiện tại không có thông tin cụ thể đang sinh sống ở Ai Cập.
Ai Cập? Anh nhỏ đến đó để làm gì? Một thiếu gia nắng không đến mặt mưa không đến đầu, tứ phương kẻ hầu người hạ như vậy một mình đến Ai Cập xa xôi khô nóng để làm gì? Thật không giống với tính tình của anh nhỏ a. Cô lại lật thêm trang phía sau nữa, những thứ trên đó khiến cô xuýt ngất, hình ảnh Vân Chỉ Nhược bị gạch chéo một màu đỏ chói kèm theo thông tin - Vân Chi Nhược đã trừ khử.
Tờ giấy trên tay dao động theo từng đợt run rẩy từ tay cô. Hoạ Y không dám tin vào nó, chưa chắc đây đã là sự thật, tự an ủi chính mình cố định lại tinh thần sau đó cầm mấy thứ tài liệu có giá trị bỏ vào áo con, cảm thấy nơi đấy là an toàn nhất rồi. Cô vội chạy ra ngoài liền đụng trúng một tên cao gầy, Hoạ Y có để ý tới tên này, là người lầm lì ít nói mấy trong đám kia, cử chỉ hành vi đều không giống người bình thường, hắn ta chắc đã đề phòng cô từ sớm, cảm giác có phần khá dè đặt với tên này a.
Hoạ Y và anh ta đối mắt, ngay khi tên kia định về lấy cô thì cô nhanh chân đá vào hạ bộ của anh ta, khiến anh ta mặt cắt không còn giọt máu, bụm chặt nơi bị thương. Quả thật chiêu này thâm thuý, sức lực của anh ta giảm đi không ít nhưng vẫn ghì chặt tay cô không chịu buông. Hoạ Y không thể vùng vẫy bởi anh ta đang siết cánh tay bị gãy của cô, cảm giác lúc này đau đớn nhưng hàng vạn mãnh vỡ cứa vào da thịt, cô gái nhỏ bật khóc.
Tên cặn bả dần hồi phục, anh ta tức điên lên như người mất trí dùng lực mà tát vào mặt cô khiến cô ngã nhàu ra đất, vừa lúc nãy anh ta đã thấy cô lén giấu tài liệu mật. Tên này lớn giọng quát tháo.
- Con đàn bà chết tiệc mau giao đồ ra đây!
Hắn vừa nói vừa bổ nhàu vào cô muốn xé áo cô ra, Hoạ Y lúc này không giồng nổi nữa, cảm giác anh ta ra sức giằng xé, chạm vào vai vào cổ cô hàng vạn lần ghê tởm. Lý Khiêm không như thế, hắn ta tuy cuồng dã nhưng mặc dù trong cơn tức giận đến đâu hắn đều mang theo sự yêu chiều cất giấu như giọt sương, hắn khiến cô cảm thấy kinh sợ nhưng không ghê tởm ngược lại còn có chút gì đó dựa dẫm, cô không thể ghét hắn, một điều không thể phủ nhận.
Hoạ Y lúc này vừa chống cự vừa khóc nấc nghẹn ngào, trong cơn hoảng loạn cô gào tên hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Lý Khiêm!! Hức..Khiêm giúp em....Lý Khiêm ...
Lời vừa dứt là lúc tiếng nổ vang lên, kèm theo đó là tiếng hét đinh tai từ tên cặn bã kia, anh ta đau đớn ôm vai ngã lăn ra sàn nhà. Hoạ Y không hiểu tình hình, cô nhìn về phía ngọn nguồn của phát bắn vừa rồi.
Người đàn ông tay cầm súng uy lực bước vào, hắn ta mang theo cái lạnh buốt giá của mùa đông, bóng đen như bao phủ cả người hắn, nhất là đôi mắt sáng kia nó đẹp nhưng dữ tợn như quỷ dữ, nếu nó là vũ khí chắc chắn giết người rất lợi hại. Nhưng trái lại trong mắt cô hắn như vị cứu tính đúng thời điểm, cảm giác uất ức trong lòng dấy lên cô nghẹn ngào gọi tên hắn.
- Khiêm! Lý Khiêm!
Hắn ta nhìn cô gái nhỏ bị vò đến nhăng nhúm, lửa giận bộc phát, súng đạn không có mắt tự dưng nả vào tên cặn bã kia không hề có dấu hiệu dừng lại. Anh ta nằm ngay cạnh cô, tứ chi bị bắn đến nhầy nhụa, chất lỏng đỏ đặt bắn vào mặt cô. Hoạ Y chưa từng thấy cảnh máu me kinh khủng như vậy, cô bé run rẩy đứng dậy ôm lấy cánh tay hắn, bật khóc như đứa trẻ, cô muốn ngăn hắn lại, muốn nói rằng đừng gi*t người, làm ơn nhưng miệng chỉ phát ra được tiếng nấc cùng vài chữ mà không thể thốt lên thành câu.
Hắn được cô kìm lại cuối cũng giữ được bình tình, cố nén lại ngọn lửa trong lòng, hắn dịu dàng hết nấc quan sát bé con của hắn. Lòng bàn tay to khô ráp áp vào một bên má sưng tấy của cô, nơi này nóng rát đỏ ửng, hắn nhẹ nhàng xoa xoa, ngón tay gạt đi giọt nước mắt trên khoé mi, hắn hỏi.
- Có đau lắm không?
Nghe được lời dịu dàng từ người đàn ông, cô mím môi lắc đầu, bộ dạng như đứa trẻ vừa bị ức hiếp. Hắn chỉnh lại váy áo xộc xệch trên người cô, bàn tay nắm lấy đôi tay đỏ ửng của cô xoa xoa truyền nhiệt. Hoạ Y cả tay cả chân đều lạnh cóng, đối mặt với bao nhiêu chuyện cô thực sự kiệt sức rồi, cổ họng vốn đã nghẹn lại vì uất ức tủi thân trong lòng, cô thút thít thốt lên.
- Em đã rất lạnh.
Hăn cưng chiều thổi phù phù vào đôi tay lạnh cóng sau đó nhẹ hôn lên mi mắt ướt nhoè mềm mại, ân cần nói.
- Tôi đã đến, tối sửi ấm cho em.
Hoạ Y cảm giác áy náy chưa từng có, cô luôn là người ruồng bỏ hắn nhưng hết lần này đến lần khác đều là hắn che chở cho cô, có phải cô đã quá hà khắt với hắn?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro