Chương 12
Nghê Đa Hỉ
2024-10-16 14:24:50
Khu Tạ Lẫm ở có gác cổng nghiêm khắc, tới ngoài khu còn phải đăng ký thân phận, bất động sản và gọi vào nhà người được đến thăm trước, hỏi xem có thể cho khách vào không.
Chu Uyển Doanh đi liên tục hai ngày, Tạ Lẫm đều không ở nhà.
Cô bất lực trở về, về đến nhà, cô nhìn chằm chằm ô che mưa treo cạnh cửa xuất thần.
*
Gần đây Tạ Lẫm bận suốt, trong nhà xảy ra ít chuyện nên hắn luôn ở bên nhà cũ.
Mãi cho đến cuối tháng hai hắn mới trở lại nhà mình ở Tinh Lan Loan.
Đêm đó lái xe về nhà đã hơn 10 giờ tối, khi vào chung cư, bảo vệ ở cửa nói với hắn: “Tạ tiên sinh, khi ngài vắng nhà, có một tiểu thư họ Chu tới tìm ngài.”
Mấy ngày nay Tạ Lẫm bị việc vặt trong nhà làm phiền lòng, trong lúc nhất thời không nhớ tới là ai, thuận miệng hỏi một câu: “Tên là gì?”
Bảo vệ giữ cửa nói: “Cô ấy chưa nói, chỉ nói họ Chu, nói đến trả ô cho ngài.”
Lúc này cách lần cuối Chu Uyển Doanh gặp Tạ Lẫm đã qua tầm một tháng.
Bảo vệ giữ cửa không nhắc tới nên Tạ Lẫm căn bản không nghĩ ra.
Hắn thừa nhận Chu Uyển Doanh khá thú vị, nhưng không tới mức hắn đặc biệt nhớ rõ cô.
Hắn im lặng trong chốc lát mới hỏi: “Đến đây lúc nào?”
Bảo vệ ở cửa trả lời: “Ngày mười lăm tháng hai tới một lần, mười chín tháng hai tới lần nữa. Lần nào cũng ở ngoài ngoài đợi hơn nửa tiếng mới rời đi.”
Bảo vệ nói tiếp: “Vốn tôi có bảo cô ấy đặt ô ở đây, sau đó chúng tôi chuyển trả lại ngài khi ngài về, nhưng cô ấy không chịu, lại cầm về.”
Tạ Lẫm cong môi cười.
Đương nhiên cô ấy không chịu rồi.
Không giữ ô thì sao có lí do gặp hắn được.
Hắn lái xe vào chung cư, nói một câu với bảo vệ gác cổng: “Lần sau cô ấy đến thì trực tiếp để cô ấy vào.”
*
Tối ngày mười hai tháng ba, Chu Uyển Doanh ở nhà xem phim cổ điển.
Xem đến hơn 9 giờ tối mới xong.
Cô đứng dậy cầm ly đi rót nước, khi quay về, đi ngang qua cạnh cửa thì thấy chiếc ô treo phía sau cửa.
Cô bất giác dừng bước, nhìn chằm chằm chiếc ô trong chốc lát, cuối cùng quyết định đi thử vận may nữa.
Cô về phòng ngủ thay đồ.
Thời tiết tháng ba vẫn hơi lạnh. Cô chọn một chiếc váy mình rất thích trong ngăn tủ, đó là một cái váy dài hoa nhỏ trắng màu xanh nhạt, sau đó khoác một cái áo lông dệt kim màu trắng hở cổ bên ngoài.
Thay đồ xong, cô vào phòng tắm trang điểm cơ bản thường ngày, nghiêm túc cuốn tóc.
Sau đó cô cầm ô ra cửa, gọi xe đến Tinh Lan Loan.
Khi cô ra ngoài vẫn chưa quá muộn, còn chưa đến 10 giờ. Nhưng Tinh Lan Loan xa nhà cô, lái xe đi đường hơn nửa tiếng đồng hồ, lúc đến đã là 10 giờ rưỡi, sắp 11 giờ.
Cô xuống xe, cầm ô đứng ven đường do dự một hồi.
Cuối cùng vẫn đi đến chỗ bảo vệ ở cửa.
Bảo vệ giữ cổng trực ban đêm nay cửa vừa hay là người trước đó, hắn thấy cô tới nữa thì cười hô: “Chu tiểu thư, ngài tới nữa rồi.”
Chu Uyển Doanh gật đầu.
Thật ra cô cũng không ôm hy vọng gì, nói: “Có thể phiền ngài gọi điện không?”
Bảo vệ cửa cười nói: “Không cần gọi, Tạ tổng ở nhà. 9 giờ đã về rồi.”
Vừa nói hắn vừa mở cửa cho Chu Uyển Doanh, để cô đi vào.
Chu Uyển Doanh khá ngoài ý muốn, hỏi: “Không cần đăng ký hả?”
Bảo vệ ở cửa trả lời: “Không cần. Tạ tổng biết ngài tới tìm ngài ấy rất nhiều lần nên có dặn, nếu ngài đến nữa thì cứ để ngài vào luôn.”
*
Tạ Lẫm ở tầng cao, phải đi thang máy lên.
Chu Uyển Doanh đứng dưới lầu, bỗng nhiên thấy khẩn trương.
Qua thật lâu, cô mới giơ tay ấn thang máy.
Tạ Lẫm ở tầng mười ba, Chu Uyển Doanh vào thang máy, khi ra khỏi thang máy, cô đến ngay cửa nhà Tạ Lẫm.
Cô đứng ngoài cửa vào nhà chần chờ trong chốc lát rồi mới giơ tay ấn chuông cửa.
Quá trình chờ đợi khẩn trương và thấp thỏm, khi nghe thấy bên trong truyền đến tiếng bước chân, Chu Uyển Doanh cảm thấy tim đập nhanh lên, bất giác nắm chặt chiếc ô trong tay.
Tạ Lẫm không biết đêm nay Chu Uyển Doanh đến, cho nên khi hắn mở cửa, thấy Chu Uyển Doanh cầm ô đứng ở bên ngoài thì khá ngoài ý muốn.
Đôi tay hắn cắm vào túi đứng ở cửa, nhìn chằm chằm Chu Uyển Doanh thật lâu, cuối cùng ánh mắt lướt qua chiếc ô cô cầm trên tay, sau đó mới dời mắt nhìn cô: “Chỉ có cái ô mà thôi, đáng để cô chạy sang đây ba lần lận à?”
Tự nhiên mặt Chu Uyển Doanh hơi nóng lên, nói: “Ô này… Thoạt nhìn rất quý. Cứ đặt nó mãi ở chỗ tôi, lòng tôi không yên…”
Thật ra ô này rất quý, Chu Uyển Doanh đã tra giá trên mạng, nó là ô Rolls-Royce giá trị mười vạn.
Có thể nó chả là gì với Tạ Lẫm, nhưng lại có giá trên trời với cô.
Vóc dáng Chu Uyển Doanh rất cao, khi mang giày đế bằng là 1m72, nhưng Tạ Lẫm cao 1m87, khi hắn đứng trước mặt cô, nhìn cô, do chênh lệch chiều cao nên có vẻ giống từ cao nhìn xuống thấp.
Hắn nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, khóe môi cong lên ẩn chứa ý cười, hỏi lại cô: “Ô đặt ở chỗ mình cô thấy không yên ổn, vậy hơn nửa đêm cô sang nhà đàn ông thì thấy kiên định à? Thật sự không sợ tôi làm gì cô hả?”
Chu Uyển Doanh nhìn Tạ Lẫm, ánh mắt tin tưởng vững chắc, nói: “Anh sẽ không làm thế.”
Tạ Lẫm khá ngoài ý muốn, hắn khẽ nhướng mày, cười hỏi: “Tại sao? Trong mắt cô, tôi là người tốt hả?”
Chu Uyển Doanh nhẹ nhàng gật đầu.
Cô tin tưởng trực giác của mình.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Lẫm, từ khi hắn giải vây giúp cô trong thang máy đến vài lần ở chung ngắn ngủi sau đó, cô đều tin tưởng Tạ Lẫm là người tốt.
Thoạt nhìn hắn phong trần thế thôi chứ thật ra ánh mắt và cách làm việc đều rất sạch sẽ, lỗi lạc.
Chu Uyển Doanh đi liên tục hai ngày, Tạ Lẫm đều không ở nhà.
Cô bất lực trở về, về đến nhà, cô nhìn chằm chằm ô che mưa treo cạnh cửa xuất thần.
*
Gần đây Tạ Lẫm bận suốt, trong nhà xảy ra ít chuyện nên hắn luôn ở bên nhà cũ.
Mãi cho đến cuối tháng hai hắn mới trở lại nhà mình ở Tinh Lan Loan.
Đêm đó lái xe về nhà đã hơn 10 giờ tối, khi vào chung cư, bảo vệ ở cửa nói với hắn: “Tạ tiên sinh, khi ngài vắng nhà, có một tiểu thư họ Chu tới tìm ngài.”
Mấy ngày nay Tạ Lẫm bị việc vặt trong nhà làm phiền lòng, trong lúc nhất thời không nhớ tới là ai, thuận miệng hỏi một câu: “Tên là gì?”
Bảo vệ giữ cửa nói: “Cô ấy chưa nói, chỉ nói họ Chu, nói đến trả ô cho ngài.”
Lúc này cách lần cuối Chu Uyển Doanh gặp Tạ Lẫm đã qua tầm một tháng.
Bảo vệ giữ cửa không nhắc tới nên Tạ Lẫm căn bản không nghĩ ra.
Hắn thừa nhận Chu Uyển Doanh khá thú vị, nhưng không tới mức hắn đặc biệt nhớ rõ cô.
Hắn im lặng trong chốc lát mới hỏi: “Đến đây lúc nào?”
Bảo vệ ở cửa trả lời: “Ngày mười lăm tháng hai tới một lần, mười chín tháng hai tới lần nữa. Lần nào cũng ở ngoài ngoài đợi hơn nửa tiếng mới rời đi.”
Bảo vệ nói tiếp: “Vốn tôi có bảo cô ấy đặt ô ở đây, sau đó chúng tôi chuyển trả lại ngài khi ngài về, nhưng cô ấy không chịu, lại cầm về.”
Tạ Lẫm cong môi cười.
Đương nhiên cô ấy không chịu rồi.
Không giữ ô thì sao có lí do gặp hắn được.
Hắn lái xe vào chung cư, nói một câu với bảo vệ gác cổng: “Lần sau cô ấy đến thì trực tiếp để cô ấy vào.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
*
Tối ngày mười hai tháng ba, Chu Uyển Doanh ở nhà xem phim cổ điển.
Xem đến hơn 9 giờ tối mới xong.
Cô đứng dậy cầm ly đi rót nước, khi quay về, đi ngang qua cạnh cửa thì thấy chiếc ô treo phía sau cửa.
Cô bất giác dừng bước, nhìn chằm chằm chiếc ô trong chốc lát, cuối cùng quyết định đi thử vận may nữa.
Cô về phòng ngủ thay đồ.
Thời tiết tháng ba vẫn hơi lạnh. Cô chọn một chiếc váy mình rất thích trong ngăn tủ, đó là một cái váy dài hoa nhỏ trắng màu xanh nhạt, sau đó khoác một cái áo lông dệt kim màu trắng hở cổ bên ngoài.
Thay đồ xong, cô vào phòng tắm trang điểm cơ bản thường ngày, nghiêm túc cuốn tóc.
Sau đó cô cầm ô ra cửa, gọi xe đến Tinh Lan Loan.
Khi cô ra ngoài vẫn chưa quá muộn, còn chưa đến 10 giờ. Nhưng Tinh Lan Loan xa nhà cô, lái xe đi đường hơn nửa tiếng đồng hồ, lúc đến đã là 10 giờ rưỡi, sắp 11 giờ.
Cô xuống xe, cầm ô đứng ven đường do dự một hồi.
Cuối cùng vẫn đi đến chỗ bảo vệ ở cửa.
Bảo vệ giữ cổng trực ban đêm nay cửa vừa hay là người trước đó, hắn thấy cô tới nữa thì cười hô: “Chu tiểu thư, ngài tới nữa rồi.”
Chu Uyển Doanh gật đầu.
Thật ra cô cũng không ôm hy vọng gì, nói: “Có thể phiền ngài gọi điện không?”
Bảo vệ cửa cười nói: “Không cần gọi, Tạ tổng ở nhà. 9 giờ đã về rồi.”
Vừa nói hắn vừa mở cửa cho Chu Uyển Doanh, để cô đi vào.
Chu Uyển Doanh khá ngoài ý muốn, hỏi: “Không cần đăng ký hả?”
Bảo vệ ở cửa trả lời: “Không cần. Tạ tổng biết ngài tới tìm ngài ấy rất nhiều lần nên có dặn, nếu ngài đến nữa thì cứ để ngài vào luôn.”
*
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Lẫm ở tầng cao, phải đi thang máy lên.
Chu Uyển Doanh đứng dưới lầu, bỗng nhiên thấy khẩn trương.
Qua thật lâu, cô mới giơ tay ấn thang máy.
Tạ Lẫm ở tầng mười ba, Chu Uyển Doanh vào thang máy, khi ra khỏi thang máy, cô đến ngay cửa nhà Tạ Lẫm.
Cô đứng ngoài cửa vào nhà chần chờ trong chốc lát rồi mới giơ tay ấn chuông cửa.
Quá trình chờ đợi khẩn trương và thấp thỏm, khi nghe thấy bên trong truyền đến tiếng bước chân, Chu Uyển Doanh cảm thấy tim đập nhanh lên, bất giác nắm chặt chiếc ô trong tay.
Tạ Lẫm không biết đêm nay Chu Uyển Doanh đến, cho nên khi hắn mở cửa, thấy Chu Uyển Doanh cầm ô đứng ở bên ngoài thì khá ngoài ý muốn.
Đôi tay hắn cắm vào túi đứng ở cửa, nhìn chằm chằm Chu Uyển Doanh thật lâu, cuối cùng ánh mắt lướt qua chiếc ô cô cầm trên tay, sau đó mới dời mắt nhìn cô: “Chỉ có cái ô mà thôi, đáng để cô chạy sang đây ba lần lận à?”
Tự nhiên mặt Chu Uyển Doanh hơi nóng lên, nói: “Ô này… Thoạt nhìn rất quý. Cứ đặt nó mãi ở chỗ tôi, lòng tôi không yên…”
Thật ra ô này rất quý, Chu Uyển Doanh đã tra giá trên mạng, nó là ô Rolls-Royce giá trị mười vạn.
Có thể nó chả là gì với Tạ Lẫm, nhưng lại có giá trên trời với cô.
Vóc dáng Chu Uyển Doanh rất cao, khi mang giày đế bằng là 1m72, nhưng Tạ Lẫm cao 1m87, khi hắn đứng trước mặt cô, nhìn cô, do chênh lệch chiều cao nên có vẻ giống từ cao nhìn xuống thấp.
Hắn nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, khóe môi cong lên ẩn chứa ý cười, hỏi lại cô: “Ô đặt ở chỗ mình cô thấy không yên ổn, vậy hơn nửa đêm cô sang nhà đàn ông thì thấy kiên định à? Thật sự không sợ tôi làm gì cô hả?”
Chu Uyển Doanh nhìn Tạ Lẫm, ánh mắt tin tưởng vững chắc, nói: “Anh sẽ không làm thế.”
Tạ Lẫm khá ngoài ý muốn, hắn khẽ nhướng mày, cười hỏi: “Tại sao? Trong mắt cô, tôi là người tốt hả?”
Chu Uyển Doanh nhẹ nhàng gật đầu.
Cô tin tưởng trực giác của mình.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Lẫm, từ khi hắn giải vây giúp cô trong thang máy đến vài lần ở chung ngắn ngủi sau đó, cô đều tin tưởng Tạ Lẫm là người tốt.
Thoạt nhìn hắn phong trần thế thôi chứ thật ra ánh mắt và cách làm việc đều rất sạch sẽ, lỗi lạc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro