Chương 14
Nghê Đa Hỉ
2024-10-16 14:24:50
Chu Uyển Doanh không biết Tạ Lẫm thích ăn gì, chỉ nhớ rõ ngày hôm ấy ở trong nhà Mạnh Lan lão sư hình như anh khá thích ăn cá.
Chỉ là tiệm ăn này không có món cá hấp chanh hôm đó cô làm, nên cô dựa theo suy đoán của mình chọn một món cá hấp tương tự.
Khi cá được bưng lên bàn, Tạ Lẫm bất ngờ nhướng mày, nhìn thoáng qua món cá ấy.
Chu Uyển Doanh nói: "Tôi thấy hôm ấy lúc ở nhà Mạnh Lan lão sư, anh có vẻ rất thích ăn cá."
Tạ Lẫm ngạc nhiên nhìn Chu Uyển Doanh, sau một lúc lâu, trong mắt anh ẩn hiện ý cười, bèn nói: "Trí nhớ của cô cũng khá tốt đấy chứ, còn nhớ rõ tôi thích ăn cá luôn?"
Bên tai Chu Uyển Doanh bỗng nóng lên, đối diện với ánh mắt cười như không cười của Tạ Lẫm, trái tim cô bất giác đập nhanh hơn, luôn có cảm giác mình không thể giấu giếm được gì.
Cô cố gắng bình tĩnh giải thích: "Tôi là diễn viên mà, luôn cẩn thận quan sát cuộc sống thường ngày xung quanh cũng rất có lợi cho diễn xuất."
"Vậy sao?" Tạ Lẫm nhìn cô, không tỏ ý kiến gì mà chỉ mỉm cười.
*
Ăn xong bữa khuya đã là một giờ rưỡi sáng.
Tạ Lẫm lái xe đưa Chu Uyển Doanh về lại chung cư, khi đến dưới lầu, Chu Uyển Doanh cởi dây an toàn, nghiêng đầu nói với Tạ Lẫm: "Cảm ơn anh đã mời tôi ăn khuya."
Vốn dĩ là cô mời khách, nhưng lúc tính tiền mới biết là Tạ Lẫm đã thanh toán trước rồi.
Tạ Lẫm nhìn Chu Uyển Doanh, khoé môi dường như mang theo ý cười rồi lại như thể không có, anh thản nhiên đáp: "Một bữa cơm mà thôi."
Chu Uyển Doanh lại nghiêm túc nói: "Lần sau tôi sẽ mời anh lại."
Tạ Lẫm chưa nói được hay không, chỉ mỉm cười hời hợt: "Lần sau rồi tính."
Chu Uyển Doanh vô thức bấu chặt đầu ngón tay.
Cô không biết mấy lời nói đó của Tạ Lẫm có phải nghĩa là đã từ chối cô hay không.
Muốn nói thêm gì đấy nhưng lại sợ tâm tư của mình quá lộ liễu. Cô do dự vài giây, rốt cuộc cũng chẳng dám nói gì.
Cô khẽ gật đầu, nói: "Vậy tôi đi lên nha?"
Tạ Lẫm lạnh nhạt "ừ" một tiếng, chẳng nói gì khác nữa.
Chu Uyển Doanh đẩy cửa bước xuống xe, lập tức chạy về hướng cửa lớn của chung cư.
Tạ Lẫm cách lớp cửa sổ xe nhìn bóng dáng của Chu Uyển Doanh, như đang suy tư gì đấy.
Mãi đến khi cô đã bước vào cửa lớn chung cư anh mới thu hồi ánh mắt, quay đầu xe rồi đi mất.
Chu Uyển Doanh bước vào cửa lớn chung cư, đứng đừ ở cửa vài giây. Cô do dự trong chốc lát rồi cũng không nhịn được mà quay đầu lại, nhưng vị trí chiếc xe kia vừa đỗ đã trống trơn, chỉ còn lại màn đêm vô tận.
Có lẽ Tạ Lẫm đã rời đi lâu rồi.
*
Từ đêm nay về sau, mãi cho đến tháng tư Chu Uyển Doanh mới được gặp lại Tạ Lẫm.
Khi đó đã hơn một tháng kể từ lần cuối cùng cô nhìn thấy anh.
Tại buổi ra mắt bộ phim 《 Minh Nguyệt Kiếm 》, cô đứng trên sân khấu, Tạ Lẫm ngồi dưới hàng ghế khán giả.
Thực tế anh tới có chút muộn, khi buổi ra mắt sắp kết thúc thì anh mới khoan thai tới muộn. Anh không ngồi ở hàng ghế đầu tiên được mà chỉ tùy tiện ngồi ở hàng ghế sau cùng.
Ánh đèn ở hàng sau sân khấu rất tối, nhưng Chu Uyển Doanh vẫn thoáng qua một cái đã thấy được anh.
Đương lúc Tạ Lẫm từ ngoài cửa bước vào cô đã nhìn thấy anh rồi.
Cô thấy anh tùy tiện chọn một chỗ ở hàng ghế phía sau rồi ngồi xuống, sau đó ánh mắt hai người chạm nhau, cô cứ như thế xâm nhập vào ánh mắt đen nhánh mà thâm thuý của anh.
Trong khoảnh khắc ấy, trái tim cô đập nhanh hơn, sau đó dời ánh mắt ngay.
Rồi cả một đêm hôm đó cô không dám nhìn sang hướng Tạ Lẫm chút nào, như thể cố tình lảnh tránh.
Mãi đến khi buổi ra mắt kết thúc, giới truyền thông đua nhau xuống sân khấu, cô lại nhìn lên vị trí ở hàng ghế sau kia, Tạ Lẫm đã không còn ở đấy.
Không biết anh đã đi đâu.
Cô đi theo sau đạo diễn Mạnh Lan, nghe thấy Mạnh lão sư gọi điện cho Tạ Lẫm hỏi anh có tới đây liên hoan hay không.
Chẳng biết Tạ Lẫm đã nói gì, nhưng lại nghe thấy Mạnh lão sư nói: "Thế thì thôi vậy, bản thân cậu cũng phải chú ý an toàn, có cơ hội thì gặp sau cũng được."
Đợi Mạnh lão sư cúp máy, cô không kiềm được hỏi: "Giám đốc Tạ không tới được sao?"
Bộ phim này do Tạ Lẫm đầu tư, cô còn tưởng anh sẽ đến liên hoan.
Mạnh Lan nói: "Đêm nay cậu ta đi công tác. Vả lại với những dịp thế này thông thường cậu ta cũng không ra mặt."
Chu Uyển Doanh khẽ "ồ" một tiếng, đáy lòng lại có chút mất mát khó tả.
*
Lần thứ hai nhìn thấy Tạ Lẫm đã là giữa tháng 6.
Khi ấy bộ phim đã công chiếu, Chu Uyển Doanh dựa vào vẻ ngoài xinh đẹp kết hợp kỹ năng diễn xuất linh động có hồn, xem như đã thật sự bộc lộ được tài năng ở giới giải trí.
Tuy rằng kế tiếp sẽ kiếm được tài nguyên tốt hơn nhưng vẫn cứ không tránh được mấy cuộc gặp mặt xã giao. Hiện giờ nhiều ít gì cô cũng có chút quyền lên tiếng, Trương Nguyệt hẳn đã không thể tùy tiện sai khiến cô nữa.
Vả lại cô cũng nhận ra tư bản đều là thứ trục lợi, chỉ cần cô cố gắng mài giũa kỹ năng diễn xuất khiến phòng vé vẫn luôn cháy hàng thì sẽ không lo gì về việc đóng phim.
Nhận ra điều này, cô không bao giờ muốn đến những bữa tiệc bẩn thỉu ấy nữa. Trương Nguyệt vì chuyện này đã cãi nhau vài lần với cô, có một lần Trương Nguyệt bị cô chọc tức đến phát điên, chỉ thẳng vào mặt cô mà mắng: "Bây giờ cô cho rằng bản thân đủ lông đủ cánh rồi đúng không? Trong giới giải trí này, những diễn viên vừa xinh đẹp vừa có kỹ năng diễn xuất nhưng không có ai nâng đỡ cũng không có ai cho họ tài nguyên có rất nhiều, có rất nhiều người thay thế được cô!"
"Tôi hỏi cô một lần cuối cùng, có phải cô không nghe lời tôi nữa đúng không?" Sắc mặt Trương Nguyệt xanh mét nhìn cô chằm chằm.
Chu Uyển Doanh nói: "Tôi chỉ không muốn đến những bữa tiệc bẩn thỉu đó nữa mà thôi."
Ánh mắt Trương Nguyệt nhìn cô như đang nhìn một kẻ ngốc không biết trời cao đất dày, cô ta buông lời giễu cợt: "Chu Uyển Doanh, có phải cô vẫn mơ mộng mình đang sống trong một thế giới lý tưởng không vậy? Tôi nói cho cô biết, trong giới giải trí còn phức tạp hơn cô nghĩ rất nhiều, nước cũng sâu hơn nhiều. Cô cho rằng chỉ cần cố gắng là có thể thành công leo lên vị trí cao hơn?"
Chỉ là tiệm ăn này không có món cá hấp chanh hôm đó cô làm, nên cô dựa theo suy đoán của mình chọn một món cá hấp tương tự.
Khi cá được bưng lên bàn, Tạ Lẫm bất ngờ nhướng mày, nhìn thoáng qua món cá ấy.
Chu Uyển Doanh nói: "Tôi thấy hôm ấy lúc ở nhà Mạnh Lan lão sư, anh có vẻ rất thích ăn cá."
Tạ Lẫm ngạc nhiên nhìn Chu Uyển Doanh, sau một lúc lâu, trong mắt anh ẩn hiện ý cười, bèn nói: "Trí nhớ của cô cũng khá tốt đấy chứ, còn nhớ rõ tôi thích ăn cá luôn?"
Bên tai Chu Uyển Doanh bỗng nóng lên, đối diện với ánh mắt cười như không cười của Tạ Lẫm, trái tim cô bất giác đập nhanh hơn, luôn có cảm giác mình không thể giấu giếm được gì.
Cô cố gắng bình tĩnh giải thích: "Tôi là diễn viên mà, luôn cẩn thận quan sát cuộc sống thường ngày xung quanh cũng rất có lợi cho diễn xuất."
"Vậy sao?" Tạ Lẫm nhìn cô, không tỏ ý kiến gì mà chỉ mỉm cười.
*
Ăn xong bữa khuya đã là một giờ rưỡi sáng.
Tạ Lẫm lái xe đưa Chu Uyển Doanh về lại chung cư, khi đến dưới lầu, Chu Uyển Doanh cởi dây an toàn, nghiêng đầu nói với Tạ Lẫm: "Cảm ơn anh đã mời tôi ăn khuya."
Vốn dĩ là cô mời khách, nhưng lúc tính tiền mới biết là Tạ Lẫm đã thanh toán trước rồi.
Tạ Lẫm nhìn Chu Uyển Doanh, khoé môi dường như mang theo ý cười rồi lại như thể không có, anh thản nhiên đáp: "Một bữa cơm mà thôi."
Chu Uyển Doanh lại nghiêm túc nói: "Lần sau tôi sẽ mời anh lại."
Tạ Lẫm chưa nói được hay không, chỉ mỉm cười hời hợt: "Lần sau rồi tính."
Chu Uyển Doanh vô thức bấu chặt đầu ngón tay.
Cô không biết mấy lời nói đó của Tạ Lẫm có phải nghĩa là đã từ chối cô hay không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Muốn nói thêm gì đấy nhưng lại sợ tâm tư của mình quá lộ liễu. Cô do dự vài giây, rốt cuộc cũng chẳng dám nói gì.
Cô khẽ gật đầu, nói: "Vậy tôi đi lên nha?"
Tạ Lẫm lạnh nhạt "ừ" một tiếng, chẳng nói gì khác nữa.
Chu Uyển Doanh đẩy cửa bước xuống xe, lập tức chạy về hướng cửa lớn của chung cư.
Tạ Lẫm cách lớp cửa sổ xe nhìn bóng dáng của Chu Uyển Doanh, như đang suy tư gì đấy.
Mãi đến khi cô đã bước vào cửa lớn chung cư anh mới thu hồi ánh mắt, quay đầu xe rồi đi mất.
Chu Uyển Doanh bước vào cửa lớn chung cư, đứng đừ ở cửa vài giây. Cô do dự trong chốc lát rồi cũng không nhịn được mà quay đầu lại, nhưng vị trí chiếc xe kia vừa đỗ đã trống trơn, chỉ còn lại màn đêm vô tận.
Có lẽ Tạ Lẫm đã rời đi lâu rồi.
*
Từ đêm nay về sau, mãi cho đến tháng tư Chu Uyển Doanh mới được gặp lại Tạ Lẫm.
Khi đó đã hơn một tháng kể từ lần cuối cùng cô nhìn thấy anh.
Tại buổi ra mắt bộ phim 《 Minh Nguyệt Kiếm 》, cô đứng trên sân khấu, Tạ Lẫm ngồi dưới hàng ghế khán giả.
Thực tế anh tới có chút muộn, khi buổi ra mắt sắp kết thúc thì anh mới khoan thai tới muộn. Anh không ngồi ở hàng ghế đầu tiên được mà chỉ tùy tiện ngồi ở hàng ghế sau cùng.
Ánh đèn ở hàng sau sân khấu rất tối, nhưng Chu Uyển Doanh vẫn thoáng qua một cái đã thấy được anh.
Đương lúc Tạ Lẫm từ ngoài cửa bước vào cô đã nhìn thấy anh rồi.
Cô thấy anh tùy tiện chọn một chỗ ở hàng ghế phía sau rồi ngồi xuống, sau đó ánh mắt hai người chạm nhau, cô cứ như thế xâm nhập vào ánh mắt đen nhánh mà thâm thuý của anh.
Trong khoảnh khắc ấy, trái tim cô đập nhanh hơn, sau đó dời ánh mắt ngay.
Rồi cả một đêm hôm đó cô không dám nhìn sang hướng Tạ Lẫm chút nào, như thể cố tình lảnh tránh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mãi đến khi buổi ra mắt kết thúc, giới truyền thông đua nhau xuống sân khấu, cô lại nhìn lên vị trí ở hàng ghế sau kia, Tạ Lẫm đã không còn ở đấy.
Không biết anh đã đi đâu.
Cô đi theo sau đạo diễn Mạnh Lan, nghe thấy Mạnh lão sư gọi điện cho Tạ Lẫm hỏi anh có tới đây liên hoan hay không.
Chẳng biết Tạ Lẫm đã nói gì, nhưng lại nghe thấy Mạnh lão sư nói: "Thế thì thôi vậy, bản thân cậu cũng phải chú ý an toàn, có cơ hội thì gặp sau cũng được."
Đợi Mạnh lão sư cúp máy, cô không kiềm được hỏi: "Giám đốc Tạ không tới được sao?"
Bộ phim này do Tạ Lẫm đầu tư, cô còn tưởng anh sẽ đến liên hoan.
Mạnh Lan nói: "Đêm nay cậu ta đi công tác. Vả lại với những dịp thế này thông thường cậu ta cũng không ra mặt."
Chu Uyển Doanh khẽ "ồ" một tiếng, đáy lòng lại có chút mất mát khó tả.
*
Lần thứ hai nhìn thấy Tạ Lẫm đã là giữa tháng 6.
Khi ấy bộ phim đã công chiếu, Chu Uyển Doanh dựa vào vẻ ngoài xinh đẹp kết hợp kỹ năng diễn xuất linh động có hồn, xem như đã thật sự bộc lộ được tài năng ở giới giải trí.
Tuy rằng kế tiếp sẽ kiếm được tài nguyên tốt hơn nhưng vẫn cứ không tránh được mấy cuộc gặp mặt xã giao. Hiện giờ nhiều ít gì cô cũng có chút quyền lên tiếng, Trương Nguyệt hẳn đã không thể tùy tiện sai khiến cô nữa.
Vả lại cô cũng nhận ra tư bản đều là thứ trục lợi, chỉ cần cô cố gắng mài giũa kỹ năng diễn xuất khiến phòng vé vẫn luôn cháy hàng thì sẽ không lo gì về việc đóng phim.
Nhận ra điều này, cô không bao giờ muốn đến những bữa tiệc bẩn thỉu ấy nữa. Trương Nguyệt vì chuyện này đã cãi nhau vài lần với cô, có một lần Trương Nguyệt bị cô chọc tức đến phát điên, chỉ thẳng vào mặt cô mà mắng: "Bây giờ cô cho rằng bản thân đủ lông đủ cánh rồi đúng không? Trong giới giải trí này, những diễn viên vừa xinh đẹp vừa có kỹ năng diễn xuất nhưng không có ai nâng đỡ cũng không có ai cho họ tài nguyên có rất nhiều, có rất nhiều người thay thế được cô!"
"Tôi hỏi cô một lần cuối cùng, có phải cô không nghe lời tôi nữa đúng không?" Sắc mặt Trương Nguyệt xanh mét nhìn cô chằm chằm.
Chu Uyển Doanh nói: "Tôi chỉ không muốn đến những bữa tiệc bẩn thỉu đó nữa mà thôi."
Ánh mắt Trương Nguyệt nhìn cô như đang nhìn một kẻ ngốc không biết trời cao đất dày, cô ta buông lời giễu cợt: "Chu Uyển Doanh, có phải cô vẫn mơ mộng mình đang sống trong một thế giới lý tưởng không vậy? Tôi nói cho cô biết, trong giới giải trí còn phức tạp hơn cô nghĩ rất nhiều, nước cũng sâu hơn nhiều. Cô cho rằng chỉ cần cố gắng là có thể thành công leo lên vị trí cao hơn?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro