Chương 26
Nghê Đa Hỉ
2024-10-16 14:24:50
Chu Uyển Doanh nói: “Cháu vừa nhận được việc. Trước đó cháu có đồng ý chụp ảnh cho tạp chí, giờ họ đột nhiên muốn dời lịch sớm, hai giờ chiều nay chụp. Chắc là không kịp ăn cơm trưa rồi.”
Hạ Diệc Phương nghe thấy là chuyện liên quan đến công việc nên cũng không tiện giữ Chu Uyển Doanh, bà đưa cô đến trong viện, nói: “Vậy để chú Hạ đưa em về đi, đi đường cẩn thận chút.”
Chu Uyển Doanh cười gật đầu, nói: “Em biết. Vậy em đi trước, Hạ lão sư, ngài nói một tiếng với Mạnh lão sư giúp cháu nhé.”
“Được.” Hạ Diệc Phương gật đầu, nói: “Cháu đi đi. Thời tiết nắng nóng, chú ý chút đó, đừng để bị cảm nắng.”
“Vâng.”
Thật ra không có việc gì, chỉ là Chu Uyển Doanh không muốn ở cùng chỗ với Tạ Lẫm mà thôi.
Cô không dám gặp anh.
Dẫu biết rõ bản thân không xứng, nhưng mỗi lần gặp mặt vẫn cứ không khắc chế được thích anh.
*
Khi Tạ Lẫm và Mạnh Lan đi từ trên lầu xuống là đã sắp tới giờ ăn cơm trưa.
Đồ ăn đều đã bưng lên bàn, nhưng trên bàn chỉ bày ba bộ chén đũa.
Tạ Lẫm khoanh tay, đi cùng Mạnh Lan vào nhà ăn.
Thấy trên bàn chỉ bày ba bộ chén đũa, ánh mắt anh hơi trầm xuống, biểu cảm trên mặt nhàn nhạt, nhìn không ra cảm xúc gì.
Mạnh Lan hỏi: “Sao chỉ bày ba bộ chén đũa vậy? Uyển Doanh đâu?”
Hạ Diệc Phương bưng chén thức ăn cuối cùng ra khỏi phòng bếp, nói: “Nói là có việc, đã đi rồi.”
Tạ Lẫm chưa nói gì, cũng không hỏi gì, anh kéo ghế dựa ra ngồi xuống, vẻ mặt vẫn bình đạm.
*
Chỉ là bữa cơm giữa trưa này, Tạ Lẫm ăn mà không biết mùi vị gì.
Việc Chu Uyển Doanh tránh anh đã quá rõ ràng, Tạ Lẫm là loại người có bản lĩnh, quyết đoán trên thương trường, sao lại không nhìn ra cô gái này nghĩ gì.
Tựa như trước đó Chu Uyển Doanh tìm mọi cách tiếp cận anh, lần nào vừa gặp anh cũng lập tức tươi cười, thấy anh ở chỗ đông người cũng sẽ trộm nhìn anh, lén gặp được anh cũng sẽ đến chào hỏi anh.
Chạy ba lần tới nhà tìm anh chỉ vì chiếc ô che mưa.
Cố ý tìm cớ mời anh ăn cơm chỉ để được ở riêng với anh.
Khi đó ý đồ theo đuổi anh của cô quá rõ, hiện giờ trốn tránh cũng quá rõ.
Tạ Lẫm nghẹn buồn bực đầy bụng, buổi chiều trở về thành, anh đến cửa hàng bán đồ cổ của người bạn để giết thời gian, muốn phân tán sự chú ý một chút.
Anh vào nhà, vừa vào cửa đã hỏi: “Gần đây có hàng tốt gì không? Lấy ra tôi xem nào.”
Anh đi vào phòng, lập tức ngồi xuống ghế bành bên bàn trà.
Bạn tốt Dương Trình đang ở trên quầy hàng, cầm kính lúp xem một món đồ sứ xanh đậm.
Thấy Tạ Lẫm đến, anh vội vàng cầm bình hoa ra, hưng phấn nói: “Anh tới đúng lúc lắm, nhìn xem giúp tôi nào.”
Nói rồi Dương Trình ngồi trên ghế bành cạnh Tạ Lẫm, đưa bình hoa cho anh.
Tạ Lẫm lấy tới quan sát, hỏi: “Thu bao nhiêu tiền?”
“Sáu vạn.” Dương Trình khẩn trương hỏi: “Thế nào? Có đáng giá không?”
Tạ Lẫm cong môi cười, đặt bình hoa lên trên bàn trà, nói: “Xem như anh phí tiền rồi, có tiếng không có miếng.”
“Không phải chứ?” Dương Trình lập tức lộ ra dáng vẻ thê thảm, hỏi: “Đồ giả hả?”
Tạ Lẫm “Ừm” một tiếng, lười biếng nói: “Phỏng theo đồ đời Minh, kỹ thuật không tồi, phỏng khá tốt. Nhưng là giả, có điều màu sắc không tồi, nếu bán như đồ phỏng chế thì phỏng chừng có thể thu về được hai vạn.”
Dương Trình còn tưởng rằng mình nhặt được bảo bối, nghe Tạ Lẫm nói xong, nháy mắt đầy thất vọng, nói: “Sớm biết thế đã nhờ anh xem trước cho tôi.”
Anh dặn dò Tạ Lẫm: “Anh đừng bao giờ nói cho cha tôi đó, nếu không cha tôi lại đến mắng tôi phá của.”
Tạ Lẫm bắt chéo chân, lười biếng dựa vào ghế bành, nói: “Tôi không rảnh thế. Hơn nữa nghề này của mấy anh khó tránh khỏi có lúc nhìn nhầm, cha anh không phải không có lúc nhìn sai.”
Dương Trình nói: “Nói thế cũng đúng.”
“Bây giờ ngày nào tôi cũng cầu liệt tổ liệt tông phù hộ, ngàn vạn đừng để gia sản tổ tiên bại trong tay tôi.”
Anh xoa bình hoa, đứng dậy cầm đi bỏ vào giá sản phẩm phỏng chế.
Khi trở lại thì thấy Tạ Lẫm vẫn bắt chéo chân, thưởng thức bật lửa trong tay, rũ mắt hơi thất thần.
Anh đi qua, tò mò hỏi: “Anh bị sao thế? Hồn lạc đâu mất rồi?”
Tạ Lẫm im lặng trong chốc lát, bỗng nhiên nâng mắt lên, nhìn về phía Dương Trình.
Anh trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nói: “Hỏi anh chuyện này nhé.”
“Anh nói đi.” Dương Trình lập tức tỉnh táo.
Tạ Lẫm nói: “Anh nói xem, nếu một cô gái trước đây luôn tìm mọi cách tiếp cận anh, lần nào thấy anh cũng cười với anh, nhưng bỗng nhiên có một ngày, mỗi lần cô ấy gặp anh, không chỉ không cười mà thậm chí còn không thèm tiếp đón, còn hay trốn tránh anh, là vì cái gì?”
Kinh nghiệm tình cảm của Dương Trình không quá phong phú, nhưng nghe lời này cũng không khó đoán, anh trả lời chắc canh: “Việc này không phải quá đơn giản à, người ta không thích anh nữa.”
Tạ Lẫm: “…”
Vẻ mặt Dương Trình nhiều chuyện, bỗng nhiên cười nhìn Tạ Lẫm, tò mò hỏi: “Anh sao đó? Anh bị cô gái nào đá rồi hả?”
Tạ Lẫm cười ha hả một tiếng, ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Được rồi, anh có thể cút rồi đó.”
Sao Tạ Lẫm có thể thừa nhận việc mình bị đá được.
Nhưng sự thật là, quả thật anh bị một cô nhóc tán tỉnh, sau đó còn bị bỏ.
Đường đường Tạ công tử, có khi nào nếm thử cảm giác ngậm bồ hòn đâu, tâm trạng tự nhiên sẽ không tốt.
Có điều tâm trạng không tốt thì không tốt, lúc này cũng không quá để Chu Uyển Doanh trong lòng.
Một đứa nhóc mà thôi, anh không thấy thực sự thích cô bao nhiêu.
Hạ Diệc Phương nghe thấy là chuyện liên quan đến công việc nên cũng không tiện giữ Chu Uyển Doanh, bà đưa cô đến trong viện, nói: “Vậy để chú Hạ đưa em về đi, đi đường cẩn thận chút.”
Chu Uyển Doanh cười gật đầu, nói: “Em biết. Vậy em đi trước, Hạ lão sư, ngài nói một tiếng với Mạnh lão sư giúp cháu nhé.”
“Được.” Hạ Diệc Phương gật đầu, nói: “Cháu đi đi. Thời tiết nắng nóng, chú ý chút đó, đừng để bị cảm nắng.”
“Vâng.”
Thật ra không có việc gì, chỉ là Chu Uyển Doanh không muốn ở cùng chỗ với Tạ Lẫm mà thôi.
Cô không dám gặp anh.
Dẫu biết rõ bản thân không xứng, nhưng mỗi lần gặp mặt vẫn cứ không khắc chế được thích anh.
*
Khi Tạ Lẫm và Mạnh Lan đi từ trên lầu xuống là đã sắp tới giờ ăn cơm trưa.
Đồ ăn đều đã bưng lên bàn, nhưng trên bàn chỉ bày ba bộ chén đũa.
Tạ Lẫm khoanh tay, đi cùng Mạnh Lan vào nhà ăn.
Thấy trên bàn chỉ bày ba bộ chén đũa, ánh mắt anh hơi trầm xuống, biểu cảm trên mặt nhàn nhạt, nhìn không ra cảm xúc gì.
Mạnh Lan hỏi: “Sao chỉ bày ba bộ chén đũa vậy? Uyển Doanh đâu?”
Hạ Diệc Phương bưng chén thức ăn cuối cùng ra khỏi phòng bếp, nói: “Nói là có việc, đã đi rồi.”
Tạ Lẫm chưa nói gì, cũng không hỏi gì, anh kéo ghế dựa ra ngồi xuống, vẻ mặt vẫn bình đạm.
*
Chỉ là bữa cơm giữa trưa này, Tạ Lẫm ăn mà không biết mùi vị gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Việc Chu Uyển Doanh tránh anh đã quá rõ ràng, Tạ Lẫm là loại người có bản lĩnh, quyết đoán trên thương trường, sao lại không nhìn ra cô gái này nghĩ gì.
Tựa như trước đó Chu Uyển Doanh tìm mọi cách tiếp cận anh, lần nào vừa gặp anh cũng lập tức tươi cười, thấy anh ở chỗ đông người cũng sẽ trộm nhìn anh, lén gặp được anh cũng sẽ đến chào hỏi anh.
Chạy ba lần tới nhà tìm anh chỉ vì chiếc ô che mưa.
Cố ý tìm cớ mời anh ăn cơm chỉ để được ở riêng với anh.
Khi đó ý đồ theo đuổi anh của cô quá rõ, hiện giờ trốn tránh cũng quá rõ.
Tạ Lẫm nghẹn buồn bực đầy bụng, buổi chiều trở về thành, anh đến cửa hàng bán đồ cổ của người bạn để giết thời gian, muốn phân tán sự chú ý một chút.
Anh vào nhà, vừa vào cửa đã hỏi: “Gần đây có hàng tốt gì không? Lấy ra tôi xem nào.”
Anh đi vào phòng, lập tức ngồi xuống ghế bành bên bàn trà.
Bạn tốt Dương Trình đang ở trên quầy hàng, cầm kính lúp xem một món đồ sứ xanh đậm.
Thấy Tạ Lẫm đến, anh vội vàng cầm bình hoa ra, hưng phấn nói: “Anh tới đúng lúc lắm, nhìn xem giúp tôi nào.”
Nói rồi Dương Trình ngồi trên ghế bành cạnh Tạ Lẫm, đưa bình hoa cho anh.
Tạ Lẫm lấy tới quan sát, hỏi: “Thu bao nhiêu tiền?”
“Sáu vạn.” Dương Trình khẩn trương hỏi: “Thế nào? Có đáng giá không?”
Tạ Lẫm cong môi cười, đặt bình hoa lên trên bàn trà, nói: “Xem như anh phí tiền rồi, có tiếng không có miếng.”
“Không phải chứ?” Dương Trình lập tức lộ ra dáng vẻ thê thảm, hỏi: “Đồ giả hả?”
Tạ Lẫm “Ừm” một tiếng, lười biếng nói: “Phỏng theo đồ đời Minh, kỹ thuật không tồi, phỏng khá tốt. Nhưng là giả, có điều màu sắc không tồi, nếu bán như đồ phỏng chế thì phỏng chừng có thể thu về được hai vạn.”
Dương Trình còn tưởng rằng mình nhặt được bảo bối, nghe Tạ Lẫm nói xong, nháy mắt đầy thất vọng, nói: “Sớm biết thế đã nhờ anh xem trước cho tôi.”
Anh dặn dò Tạ Lẫm: “Anh đừng bao giờ nói cho cha tôi đó, nếu không cha tôi lại đến mắng tôi phá của.”
Tạ Lẫm bắt chéo chân, lười biếng dựa vào ghế bành, nói: “Tôi không rảnh thế. Hơn nữa nghề này của mấy anh khó tránh khỏi có lúc nhìn nhầm, cha anh không phải không có lúc nhìn sai.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Trình nói: “Nói thế cũng đúng.”
“Bây giờ ngày nào tôi cũng cầu liệt tổ liệt tông phù hộ, ngàn vạn đừng để gia sản tổ tiên bại trong tay tôi.”
Anh xoa bình hoa, đứng dậy cầm đi bỏ vào giá sản phẩm phỏng chế.
Khi trở lại thì thấy Tạ Lẫm vẫn bắt chéo chân, thưởng thức bật lửa trong tay, rũ mắt hơi thất thần.
Anh đi qua, tò mò hỏi: “Anh bị sao thế? Hồn lạc đâu mất rồi?”
Tạ Lẫm im lặng trong chốc lát, bỗng nhiên nâng mắt lên, nhìn về phía Dương Trình.
Anh trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nói: “Hỏi anh chuyện này nhé.”
“Anh nói đi.” Dương Trình lập tức tỉnh táo.
Tạ Lẫm nói: “Anh nói xem, nếu một cô gái trước đây luôn tìm mọi cách tiếp cận anh, lần nào thấy anh cũng cười với anh, nhưng bỗng nhiên có một ngày, mỗi lần cô ấy gặp anh, không chỉ không cười mà thậm chí còn không thèm tiếp đón, còn hay trốn tránh anh, là vì cái gì?”
Kinh nghiệm tình cảm của Dương Trình không quá phong phú, nhưng nghe lời này cũng không khó đoán, anh trả lời chắc canh: “Việc này không phải quá đơn giản à, người ta không thích anh nữa.”
Tạ Lẫm: “…”
Vẻ mặt Dương Trình nhiều chuyện, bỗng nhiên cười nhìn Tạ Lẫm, tò mò hỏi: “Anh sao đó? Anh bị cô gái nào đá rồi hả?”
Tạ Lẫm cười ha hả một tiếng, ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Được rồi, anh có thể cút rồi đó.”
Sao Tạ Lẫm có thể thừa nhận việc mình bị đá được.
Nhưng sự thật là, quả thật anh bị một cô nhóc tán tỉnh, sau đó còn bị bỏ.
Đường đường Tạ công tử, có khi nào nếm thử cảm giác ngậm bồ hòn đâu, tâm trạng tự nhiên sẽ không tốt.
Có điều tâm trạng không tốt thì không tốt, lúc này cũng không quá để Chu Uyển Doanh trong lòng.
Một đứa nhóc mà thôi, anh không thấy thực sự thích cô bao nhiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro