Chương 39
Nghê Đa Hỉ
2024-10-16 14:24:50
Cô không biết điều này có được xem như là Tạ Lẫm đã ngầm chấp nhận mối quan hệ giữa hai người không.
*
Đánh mạt chược tới tận ba giờ sáng, tinh thần Chu Uyển Doanh vẫn tốt.
Không biết bên ngoài bắn pháo hoa ở đâu, nhưng từ sân nhà Tần Chiếu vẫn có thể thấy những màn pháo lửa rất đẹp.
Quá nửa đêm, tất cả mọi người đều than đói, không biết có ai đã gọi một đống đồ ăn về và cả bia.
Nửa hiệp sau mạt chược đổi thành chơi xúc xắc, ai thua thì phải uống rượu.
Chu Uyển Doanh không biết nên Tần Chiếu dạy cô.
Tạ Lẫm uể oải ngồi ở ghế sô pha, nghe vậy ngước mắt lườm Tần Chiếu một cái, cảnh cáo: "Cậu đừng có mà dạy hư cô ấy."
Tần Chiếu nói: "Đằng nào cậu cũng ngồi đó nhìn thôi mà không phải sao. Với cả, Tết nhất, người một nhà chơi giải trí tí thôi, có phải thói quen xấu gì đâu."
Nếu như nói chơi mạt chược cần phải dùng tới đầu óc động não, thì chơi xúc xắc hoàn toàn phải dựa vào may mắn.
Vận may của Chu Uyển Doanh trong tối nay đã dùng hết ở nửa hiệp đầu, nên khi chơi tung xúc xắc với đám Tần Chiếu ván nào cũng thua.
Bạn bè của Tạ Lẫm thật ra rất đàng hoàng, mặc dù toàn là thiếu gia nhưng cũng không phải là những người bừa bãi.
Chu Uyển Doanh thua cũng không bắt cô phải uống rượu, cô gái nhỏ chỉ cần uống chút nước trái cây cho vui là được rồi.
Đêm nay Chu Uyển Doanh rất vui.
Đây là cái Tết hạnh phúc nhất với cô trong suốt hai mươi hai năm qua.
Có lẽ bởi vì có Tạ Lẫm ở bên cạnh, cô thấy vừa thoải mái vừa an tâm nên chủ động uống ít rượu.
Tửu lượng của cô ở mức trung bình, cô gái nhỏ lại còn chỉ có một mình ở nơi như giới giải trí, để bảo vệ bản thân, cô thường cố gắng không uống nhiều nhất có thể.
Nhưng đêm nay, vì có Tạ Lẫm ở bên, cô cảm thấy rất an toàn.
Cô có sự tin tưởng khó giải thích đối với Tạ Lẫm, biết anh chắc chắn sẽ bảo vệ cô.
Cô uống một chút rượu, không biết là do say thật hay do vui vẻ mà thấy hơi ngà ngà say.
Đôi gò má trắng nõn hơi ửng hồng, cô ngồi xuống cạnh Tạ Lẫm, đầu dựa sát lại ngực anh.
Cánh tay nhỏ nhắn vòng lấy hông anh.
Tạ Lẫm hạ mắt nhìn cô, thấy Chu Uyển Doanh nhắm mắt lại tựa vào ngực anh, nhìn giống như đang ngủ.
Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ có chút đỏ ứng của cô, nâng tay phải lên ôm lấy eo cô.
Một lát sau, Chu Uyển Doanh bỗng ngẩng đầu lên nhìn Tạ Lẫm.
Đôi mắt cô ngấn nước, như một bé nai con say rượu, nói: "Tạ Lẫm, tôi muốn xem điện thoại của anh một lát."
Tạ Lẫm nhìn cô thật sâu, nghe vậy khẽ nhướng mày.
Hai người nhìn nhau một lúc, cuối cùng Tạ Lẫm vẫn lấy điện thoại ra, mở khoá rồi đưa cho Chu Uyển Doanh.
Hai tay Chu Uyển Doanh cầm lấy điện thoại di động, cúi đầu tìm kiếm trên điện thoại.
Tìm thấy biểu tượng Wechat, cô nhấp vào, nhập số điện thoại của mình rồi vào phần tìm kiếm bạn bè.
Tạ Lẫm cụp mắt nhìn xem cô đang làm gì.
Nhìn hồi lâu, mới nhận ra Chu Uyển Doanh dùng điện thoại anh để thêm Wechat của cô vào.
Thêm Wechat xong, Chu Uyển Doanh lại cầm lấy điện thoại của mình, nhấn vào xác nhận.
Thao tác xong, cô trả lại di động cho Tạ Lẫm về tay anh, sau đó lại một lần nữa dựa vào lồng ngực anh.
Cô nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói một câu: "Tạ Lẫm, anh nên liên lạc với tôi thường xuyên."
"Anh không tìm tôi, tôi cũng không biết liệu anh có muốn gặp tôi hay không."
Tối hôm qua thực sự là Chu Uyển Doanh đã uống say.
Sáng hôm sau lúc tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng sạch sẽ sáng sủa.
Cô ngồi dậy trên giường, thấy Tạ Lẫm ngồi ở trên ghế sa lon đằng xa đang xem điện thoại.
Tạ Lẫm vẫn không ngẩng đầu, nhưng hình như biết cô đã tỉnh, nhàn nhạt hỏi: "Tỉnh rồi?"
Chu Uyển Doanh gật đầu một cái.
Tạ Lẫm nói tiếp: "Trong phòng tắm có đồ vệ sinh cá nhân mới, tắm rửa xong thì đi ăn sáng."
Lúc này Chu Uyển Doanh mới nhìn thấy trên bàn trà có một hộp đồ điểm tâm đóng gói được mua về sẵn.
Cô bước xuống giường, mang dép rồi vào phòng tắm.
Trên người vẫn còn mặc chiếc áo len cổ lọ dưới lớp áo bành tô từ tối qua, quần jean vẫn còn mặc nguyên trên người, có thể thấy Tạ Lẫm chẳng hề chạm vào cô một tí nào.
Cô rửa mặt trong phòng tắm xong thì ra ngoài, ngồi bên cạnh Tạ Lẫm.
Tạ Lẫm buông điện thoại xuống, lúc này mới nghiêng đầu nhìn cô.
Anh nhìn cô chăm chú một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn nổi cười, nói: "Tửu lượng kém như vậy mà em còn dám uống rượu?"
Chu Uyển Doanh nhẹ nhàng liếm môi dưới.
Cô nhìn Tạ Lẫm, nhỏ giọng hỏi: "Tối hôm qua tôi đã làm gì rồi?"
Ánh mắt Tạ Lẫm có ý cười nhàn nhạt, nói: "Em làm cái gì chính em cũng không nhớ sao?"
Thật ra là có.
Chu Uyển Doanh nhớ rõ ràng, tối hôm qua cô đã tựa vào lòng Tạ Lẫm mà ngủ.
Tạ Lẫm sẽ không biết, chuyện tối hôm qua cô chủ động dựa vào lồng ngực anh là chuyện to gan nhất cả đời này mà cô đã làm.
Nhưng cũng chỉ có thể dựa vào tình huống say rượu mà thôi, nếu là lúc tỉnh táo, cô không dám.
Tạ Lẫm nói: "Sau này đừng uống rượu ở bên ngoài như thế, không an toàn."
Chu Uyển Doanh gật đầu nói: "Tôi biết rồi."
Cô nhìn Tạ Lẫm, rất tin tưởng mà nói: "Không phải tối hôm qua anh ở cùng tôi sao, anh sẽ không để tôi gặp chuyện gì nguy hiểm mà, đúng chứ?"
Sự tin tưởng của cô với Tạ Lẫm không rõ là vì sao, nhưng cô biết, chỉ cần có Tạ Lẫm ở bên, cô sẽ an toàn.
Tạ Lẫm có thể cảm nhận được sự tín nhiệm của Chu Uyển Doanh đối với anh, anh "ừ" một tiếng, nói: "Lúc không có tôi thì đừng nên uống."
Anh đưa bữa sáng qua, giúp Chu Uyển Doanh mở nắp rồi đẩy đến trước mặt cô, để thìa vào, nói: "Tết nhất nên không tiện mua đồ ở ngoài, ăn tạm một ít đi."
*
Đánh mạt chược tới tận ba giờ sáng, tinh thần Chu Uyển Doanh vẫn tốt.
Không biết bên ngoài bắn pháo hoa ở đâu, nhưng từ sân nhà Tần Chiếu vẫn có thể thấy những màn pháo lửa rất đẹp.
Quá nửa đêm, tất cả mọi người đều than đói, không biết có ai đã gọi một đống đồ ăn về và cả bia.
Nửa hiệp sau mạt chược đổi thành chơi xúc xắc, ai thua thì phải uống rượu.
Chu Uyển Doanh không biết nên Tần Chiếu dạy cô.
Tạ Lẫm uể oải ngồi ở ghế sô pha, nghe vậy ngước mắt lườm Tần Chiếu một cái, cảnh cáo: "Cậu đừng có mà dạy hư cô ấy."
Tần Chiếu nói: "Đằng nào cậu cũng ngồi đó nhìn thôi mà không phải sao. Với cả, Tết nhất, người một nhà chơi giải trí tí thôi, có phải thói quen xấu gì đâu."
Nếu như nói chơi mạt chược cần phải dùng tới đầu óc động não, thì chơi xúc xắc hoàn toàn phải dựa vào may mắn.
Vận may của Chu Uyển Doanh trong tối nay đã dùng hết ở nửa hiệp đầu, nên khi chơi tung xúc xắc với đám Tần Chiếu ván nào cũng thua.
Bạn bè của Tạ Lẫm thật ra rất đàng hoàng, mặc dù toàn là thiếu gia nhưng cũng không phải là những người bừa bãi.
Chu Uyển Doanh thua cũng không bắt cô phải uống rượu, cô gái nhỏ chỉ cần uống chút nước trái cây cho vui là được rồi.
Đêm nay Chu Uyển Doanh rất vui.
Đây là cái Tết hạnh phúc nhất với cô trong suốt hai mươi hai năm qua.
Có lẽ bởi vì có Tạ Lẫm ở bên cạnh, cô thấy vừa thoải mái vừa an tâm nên chủ động uống ít rượu.
Tửu lượng của cô ở mức trung bình, cô gái nhỏ lại còn chỉ có một mình ở nơi như giới giải trí, để bảo vệ bản thân, cô thường cố gắng không uống nhiều nhất có thể.
Nhưng đêm nay, vì có Tạ Lẫm ở bên, cô cảm thấy rất an toàn.
Cô có sự tin tưởng khó giải thích đối với Tạ Lẫm, biết anh chắc chắn sẽ bảo vệ cô.
Cô uống một chút rượu, không biết là do say thật hay do vui vẻ mà thấy hơi ngà ngà say.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đôi gò má trắng nõn hơi ửng hồng, cô ngồi xuống cạnh Tạ Lẫm, đầu dựa sát lại ngực anh.
Cánh tay nhỏ nhắn vòng lấy hông anh.
Tạ Lẫm hạ mắt nhìn cô, thấy Chu Uyển Doanh nhắm mắt lại tựa vào ngực anh, nhìn giống như đang ngủ.
Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ có chút đỏ ứng của cô, nâng tay phải lên ôm lấy eo cô.
Một lát sau, Chu Uyển Doanh bỗng ngẩng đầu lên nhìn Tạ Lẫm.
Đôi mắt cô ngấn nước, như một bé nai con say rượu, nói: "Tạ Lẫm, tôi muốn xem điện thoại của anh một lát."
Tạ Lẫm nhìn cô thật sâu, nghe vậy khẽ nhướng mày.
Hai người nhìn nhau một lúc, cuối cùng Tạ Lẫm vẫn lấy điện thoại ra, mở khoá rồi đưa cho Chu Uyển Doanh.
Hai tay Chu Uyển Doanh cầm lấy điện thoại di động, cúi đầu tìm kiếm trên điện thoại.
Tìm thấy biểu tượng Wechat, cô nhấp vào, nhập số điện thoại của mình rồi vào phần tìm kiếm bạn bè.
Tạ Lẫm cụp mắt nhìn xem cô đang làm gì.
Nhìn hồi lâu, mới nhận ra Chu Uyển Doanh dùng điện thoại anh để thêm Wechat của cô vào.
Thêm Wechat xong, Chu Uyển Doanh lại cầm lấy điện thoại của mình, nhấn vào xác nhận.
Thao tác xong, cô trả lại di động cho Tạ Lẫm về tay anh, sau đó lại một lần nữa dựa vào lồng ngực anh.
Cô nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói một câu: "Tạ Lẫm, anh nên liên lạc với tôi thường xuyên."
"Anh không tìm tôi, tôi cũng không biết liệu anh có muốn gặp tôi hay không."
Tối hôm qua thực sự là Chu Uyển Doanh đã uống say.
Sáng hôm sau lúc tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng sạch sẽ sáng sủa.
Cô ngồi dậy trên giường, thấy Tạ Lẫm ngồi ở trên ghế sa lon đằng xa đang xem điện thoại.
Tạ Lẫm vẫn không ngẩng đầu, nhưng hình như biết cô đã tỉnh, nhàn nhạt hỏi: "Tỉnh rồi?"
Chu Uyển Doanh gật đầu một cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Lẫm nói tiếp: "Trong phòng tắm có đồ vệ sinh cá nhân mới, tắm rửa xong thì đi ăn sáng."
Lúc này Chu Uyển Doanh mới nhìn thấy trên bàn trà có một hộp đồ điểm tâm đóng gói được mua về sẵn.
Cô bước xuống giường, mang dép rồi vào phòng tắm.
Trên người vẫn còn mặc chiếc áo len cổ lọ dưới lớp áo bành tô từ tối qua, quần jean vẫn còn mặc nguyên trên người, có thể thấy Tạ Lẫm chẳng hề chạm vào cô một tí nào.
Cô rửa mặt trong phòng tắm xong thì ra ngoài, ngồi bên cạnh Tạ Lẫm.
Tạ Lẫm buông điện thoại xuống, lúc này mới nghiêng đầu nhìn cô.
Anh nhìn cô chăm chú một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn nổi cười, nói: "Tửu lượng kém như vậy mà em còn dám uống rượu?"
Chu Uyển Doanh nhẹ nhàng liếm môi dưới.
Cô nhìn Tạ Lẫm, nhỏ giọng hỏi: "Tối hôm qua tôi đã làm gì rồi?"
Ánh mắt Tạ Lẫm có ý cười nhàn nhạt, nói: "Em làm cái gì chính em cũng không nhớ sao?"
Thật ra là có.
Chu Uyển Doanh nhớ rõ ràng, tối hôm qua cô đã tựa vào lòng Tạ Lẫm mà ngủ.
Tạ Lẫm sẽ không biết, chuyện tối hôm qua cô chủ động dựa vào lồng ngực anh là chuyện to gan nhất cả đời này mà cô đã làm.
Nhưng cũng chỉ có thể dựa vào tình huống say rượu mà thôi, nếu là lúc tỉnh táo, cô không dám.
Tạ Lẫm nói: "Sau này đừng uống rượu ở bên ngoài như thế, không an toàn."
Chu Uyển Doanh gật đầu nói: "Tôi biết rồi."
Cô nhìn Tạ Lẫm, rất tin tưởng mà nói: "Không phải tối hôm qua anh ở cùng tôi sao, anh sẽ không để tôi gặp chuyện gì nguy hiểm mà, đúng chứ?"
Sự tin tưởng của cô với Tạ Lẫm không rõ là vì sao, nhưng cô biết, chỉ cần có Tạ Lẫm ở bên, cô sẽ an toàn.
Tạ Lẫm có thể cảm nhận được sự tín nhiệm của Chu Uyển Doanh đối với anh, anh "ừ" một tiếng, nói: "Lúc không có tôi thì đừng nên uống."
Anh đưa bữa sáng qua, giúp Chu Uyển Doanh mở nắp rồi đẩy đến trước mặt cô, để thìa vào, nói: "Tết nhất nên không tiện mua đồ ở ngoài, ăn tạm một ít đi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro