Khiến Anh Si Mê

Chương 41

Nghê Đa Hỉ

2024-10-16 14:24:50

(Từ đây chuyển xưng hô hai nhân vật chính sang anh-em vì có vẻ thân thân rồi ^^)

Đây là lần đầu tiên Tạ Lẫm lo lắng cho một cô gái như vậy, Tần Chiếu cười trêu ghẹo: “Cậu làm sao thế? Lần này đổ thật rồi à?”

Tạ Lẫm cũng không biết mình bị làm sao.

Nói thật thì anh không thích kiểu cảm giác mất không chế này lắm.

Trước đêm giao thừa quả thật anh rất bận, nhưng cũng không bận đến mức hoàn toàn không có thời gian liên lạc với Chu Uyển Doanh.

Thậm chí nửa đêm tiếp khách trở về khách sạn vẫn nhiều lần nghĩ đến Chu Uyển Doanh.

Nghĩ đến cô liền cảm thấy tâm tình có hơi vượt ngoài phạm vi kiểm soát của anh.

Lúc đó anh ý thức được Chu Uyển Doanh rất dễ tác động đến cảm xúc của anh, mà bản tính của người làm kinh doanh như anh lại không thích kiểu cảm giác bị khống chế này.

Cho nên nửa tháng đó vẫn luôn kìm nén không liên lạc với Chu Uyển Doanh, để bản thân lý trí hết sức có thể, cân nhắc xem rốt cuộc có nên tiếp tục mối quan hệ này.

Nhưng tối qua tất cả lý trí và sự bình tĩnh của anh đã hoàn toàn tan biến khi nhìn thấy Chu Uyển Doanh một mình ngồi ăn kẹo bông bên đường.

Tối qua Chu Uyển Doanh uống đến mức mặt hơi say dựa vào lòng anh, bàn tay nhỏ ôm lấy eo anh, khoảnh khắc anh cúi đầu nhìn cô thì anh đã hoàn toàn đầu hàng giao vũ khí.

Tạ Lẫm ném tàn thuốc vào gạt tàn, đánh vô lăng quay đầu xe rồi dặn dò Tần Chiếu: “Lúc Chu Uyển Doanh ở đây mọi người nói chuyện chú ý chút, đừng để cô ấy nghe những thứ tạp nham.”

Tần Chiếu cười hì hì rồi nói: “Biết biết, chúng tôi vẫn có chừng mực mà.”

*

Quê nhà Tạ Lẫm ở Liêu Thành, lái xe gần nửa ngày trời, người lớn ở quê nhiều nên mỗi năm giỗ tổ không tới ba bốn ngày thì không về được.

Mấy ngày Tạ Lẫm không có ở đây, Tần Chiếu ăn cơm đánh bài đều gọi Chu Uyển Doanh theo.

Có điều không có Tạ Lẫm, Chu Uyển Doanh cũng không muốn đi.

Tối hôm nay cô ở nhà xem kịch bản, xem một lúc thì có hơi thất thần, ánh mắt nhìn vào chiếc hộp tinh xảo đặt dưới ánh đèn khuya trước bàn sách.

Đó là quà năm mới cô mua cho Tạ Lẫm, là một cái khuy măng sét và một cái micro cài áo.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô cầm lên xem rồi lại nghĩ hai ngày không gặp Tạ Lẫm rồi.

Không biết khi nào anh sẽ về.

Lúc này Tần Chiếu gọi đến, bảo Chu Uyển Doanh đến nhà hàng Đức Thắng ăn cơm.

Chu Uyển Doanh suy nghĩ rồi nói: “Lát nữa tôi sẽ đến.”

Cúp điện thoại, cô đứng dậy rửa mặt rồi thay quần áo.

*

Trong phòng riêng của nhà hàng Đức Thắng, Tần Chiếu cúp điện thoại rồi nói với bạn bè trên bàn: “Lát nữa chú ý xíu, bớt nói bậy bạ, người phụ nữ của Tạ Lẫm các cậu phải cân nhắc chút.”

Thế là sau khi Chu Uyển Doanh đến thì một đám cậu chủ ai nấy đều thành thật, chuyện bậy bạ bình thường hay nói giờ cũng không dám lên tiếng, ai nấy đều lịch sự đâu ra đấy.

Ăn cơm xong thì bày ra chơi mạt chược, còn không dám ăn tiền của Chu Uyển Doanh, người nào người nấy giống như thằng phá của, chủ động dâng tiền vào túi Chu Uyển Doanh.

Chu Uyển Doanh còn cho rằng mình chơi bài giỏi, cả buổi tối mặt đều nở nụ cười đáng yêu.

Lúc 9h30 Chu Uyển Doanh muốn về nhà.

Tạ Lẫm không ở đây nên cô không muốn chơi bên ngoài quá trễ.

Tần Chiếu tiễn cô xuống lầu.

Lúc đi cô còn do dự một lúc, cuối cùng vẫn không kìm được hỏi Tần Chiếu: “Anh biết khi nào Tạ Lẫm về không?”

Tần Chiếu cười trêu cô: “Cô tự hỏi anh ấy đi, chẳng phải cô có số điện thoại của anh ấy sao?”

Mặt Chu Uyển Doanh ửng đỏ, có hơi xấu hổ.

Mặc dù cô đã thêm wechat của Tạ Lẫm, nhưng lại ngại chủ động liên lạc với anh.

Tần Chiếu cũng không chọc cô nữa, nói: “Quê anh ấy đông người, mẹ anh ấy là kiểu người rất chú trọng quan hệ gia đình, mỗi năm giỗ tổ phải ba bốn ngày mới về.”

Chu Uyển Doanh hỏi theo bản năng: “Quê anh ấy ở đâu thế?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Liêu Thành đấy.” Tần Chiếu nói: “Xa lắm, lái xe phải hơn nửa ngày.”

*

Tạ Lẫm ở quê đến mùng ba thì đã có hơi chán muốn quay về.

Những năm trước thì không nói, dù gì qua tết cũng không có chuyện gì, ở quê thêm mấy ngày cũng không sao.

Nhưng năm nay anh thấy buồn bực khó hiểu, ba ngày mà cảm giác còn dài hơn ba tháng.

*

Nhà họ Tạ ở Liêu Thành là tổ tiên để lại, căn nhà lớn ba sân vào, kiến trúc thời nhà Minh, mấy năm trước từng tu bổ lại vô cùng khí phách.

Đám trẻ chơi ở sân trước, những họ hàng xa thì chơi mạt chược trong sân giữa, phòng khách sân thứ ba là họ hàng bên vợ của nhà họ Tạ.

Tống Minh Hồng vừa xoa mạt chược với chị em dâu, vừa nói: “Con trai lớn rồi làm gì chịu nghe lời cha mẹ. Hiếu thuận chút còn may, có chủ kiến rồi thì mình thật sự không kiểm soát nổi.”

Câu này của bà rõ ràng là nói cho Tạ Lẫm nghe.

Tống Nam Chi vốn dĩ đang ngồi trên sô pha gửi tin nhắn cho Tần Thịnh, nghe thấy mẹ nói thì theo bản năng nhìn sang Tạ Lẫm đang ngồi trên sô pha bên cạnh.

Tạ Lẫm giống như căn bản không nghe thấy, tay phải kẹp điếu thuốc, cổ tay buông nhẹ trên tay vịn sô pha.

Ti vi đang phát lại chương trình đêm xuân, Tạ Lẫm rảnh rỗi không có việc gì nên xem một chút.

Thật ra tâm tư căn bản không ở đây, đầu óc đều đang nhớ đến Chu Uyển Doanh.

Tống Nam Chi nhàng nhàng dịch qua, hỏi nhỏ: “Anh, anh đang nghĩ gì thế?”

Tạ Lẫm phớt lờ cô, tay phẩy tàn thuốc, thản nhiên nói: “Làm việc của em đi.”

Trước nay Tống Nam Chi đều không quan tâm đến việc của Tạ Lẫm, nghe vậy thì cũng không hỏi nữa, ngoan ngoãn ngồi trở lại nghịch điện thoại của mình.

Tạ Lẫm im lặng một lúc rồi lấy điện thoại ra nhìn.

Một đống tin chúc mừng năm mới được đẩy lên trên wechat, anh cũng lười xem, tay lướt xuống, lướt hồi lâu cuối cùng cũng đến avatar wechat của Chu Uyển Doanh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khiến Anh Si Mê

Số ký tự: 0