Chương 45
Nghê Đa Hỉ
2024-10-16 14:24:50
Cô thích Tạ Lẫm như vậy, sao lại giận anh được.
Tạ Lẫm nói: “Lên núi ngắm tuyết nhé, tuyết rơi dày lắm, đẹp hơn thành phố nhiều.”
Anh đứng dậy: “Anh vào nhà vệ sinh, em đợi anh chút.”
*
Muốn lên núi ngắm tuyết thì trong ngày chắc chắn không về được, Tạ Lẫm phải về nhà lấy sạc điện thoại
Xuống lầu thanh toán rồi ra khỏi cửa, mở cửa xe ghế phó lái cho Chu Uyển Doanh, tay phải anh chắn trên nóc xe theo thói quen, nói với Chu Uyển Doanh: “Anh về nhà lấy sạc điện thoại trước, xong rồi lên núi.”
Chu Uyển Doanh gật đầu, ngoan ngoãn ngồi trên xe.
Tạ Lẫm đợi Chu Uyển Doanh ngồi vào xe mới đóng cửa lại, vòng qua đầu xe mở cửa, ngồi vào ghế lái.
Mười mấy phút sau, xe dừng trước một tòa kiến trúc thời nhà Minh khí phách.
Chu Uyển Doanh ngồi trong xe, nhìn thấy một tòa nhà sân lớn cửa cao như thời cổ.
Thật ra đã rất khiêm tốn, lúc tu bổ mấy năm trước Tạ Lẫm cho người chuyển hai con sư tử đá trước cửa đi rồi.
Vì thế Tống Minh Hồng còn cãi nhau với anh một trận, trách Tạ Lẫm động vào sư tử đá trước cửa mà không thương lượng với bà.
Khi ấy Tạ Lẫm nói, đã thời đại nào rồi còn như lúc trước à? Không khiêm tốn chút, mẹ cũng không sợ hôm nào bị trẹo hông sao.
Đến nay Tạ Lẫm nắm quyền quản lý gia đình, đi đâu cũng nói phải khiêm tốn, không thích phô trương như trước kia.
Mấy năm trước về nhà giỗ tổ, trên người Tống Minh Hồng còn mang hơi hướng của thời cũ, mời diễn viên rạp hát đến nhà hát kịch, hát liên tục bảy ngày, bỏ tiền thường bảy con số, đương nhiên người của rạp hát rất sẵn lòng.
Mấy năm trước Tạ Lẫm chính thức nắm quyền gia đình, không cho phép mời người đến nhà hát kịch nữa.
Ngoài miệng Tống Minh Hồng không vui, cũng biết Tạ Lẫm có lý của anh.
Hiện nay súng bắn chim đầu đàn nhiều, khiêm tốn chút cũng không phải chuyện xấu.
Dù đã khiêm tốn đến mức cả đèn lồng cũng không treo nhưng Chu Uyển Doanh nhìn sân lớn tường cao màu khói này thì vẫn cảm giác được khoảng cách giai cấp sâu sắc với Tạ Lẫm.
Tạ Lẫm đậu xe xong thì nói với Chu Uyển Doanh: “Ở trong xe đợi anh chút, nhiều nhất là năm phút.
Chu Uyển Doanh gật đầu, nói: “Không sao, không vội.”
Tạ Lẫm ‘ừm’ một tiếng, anh không rút chìa khóa xe, mở máy sưởi ấm cho Chu Uyển Doanh.
Anh xuống xe đi thẳng vào nhà họ Tạ.
Ở bên ngoài gõ cửa thì có quản gia ở bên trong mở cửa giúp anh.
Chu Uyển Doanh ngồi trong xe nhìn, đột nhiên trong lòng có chút buồn vã không nói rõ được.
Tòa nhà cao này đã ngăn cách cô và Tạ Lẫm thành hai thế giới, cô biết rất rõ, cô và Tạ Lẫm sẽ không có tương lai.
Như dù biết sẽ không có tương lai, lúc Tạ Lẫm đi về phía cô, cô vẫn không kiềm được mà buông thả, để mặc cho bản thân lún sâu vào đoạn tình cảm này.
Tạ Lẫm lấy sạc điện thoại xong quay lại, lên xe thì phát hiện mắt Chu Uyển Doanh hơi đỏ, anh không hỏi ngạc nhiên, hỏi: “Sao thế? Sao mắt lại đỏ?”
“Có hả?” Chu Uyển Doanh dụi mắt theo bản năng, nói: “Hình như vừa nãy có con côn trùng bay vào mắt em, em dụi một tí.”
“Để anh xem.” Tạ Lẫm ném sạc điện thoại vào hộp kê tay, anh nghiêng người qua đưa tay đỡ cằm Chu Uyển Doanh.
Khoảnh khắc Tạ Lẫm đỡ má cô, tựa người qua xem, Chu Uyển Doanh chỉ cảm thấy tim đập nhanh đến mức gần như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Tai cô nóng hổi, gò má cũng không kiềm được mà ửng đỏ, cơ thể cứng đờ gần như quên mất làm sao để hít thở.
Hai người tựa quá gần, cô có thể ngửi được mùi bạc hà lạnh lẽo trên người Tạ Lẫm, còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Cô căng thẳng đến mức ngón tay không biết nên để đâu, vô thức siết chặt áo.
Tạ Lẫm xem một lúc cũng không thấy có con gì trong mắt Chu Uyển Doanh.
Anh buông cô ra rồi nói: “Chắc là đã dụi bay rồi, không thấy.”
Người anh hơi dựa ra sau, nhìn thấy mặt Chu Uyển Doanh nóng đến mức đỏ bừng.
Anh nhìn cô, trong mắt không kiềm được mà hiện lên ý cười, không kiềm được mà đưa tay xoa tay cô, giọng nói trầm thấp, lộ ra chút dịu dàng: “Sao lại dễ đỏ mặt vậy? Quay phim cũng dễ đỏ mặt vậy sao?”
Chu Uyển Doanh lắc đầu.
Cảm thấy mang tai được Tạ Lẫm xoa càng nóng hơn.
Cô không dám nhìn thẳng vào Tạ Lẫm, chỉ thấy tim đập rất nhanh, có một con nai đang đâm loạn trong tim cô.
Đợi cô lấy được can đảm ngẩng đầu nhìn Tạ Lẫm, phát hiện Tạ Lẫm vẫn đang nhìn cô.
Mắt anh hơi đậm, ngón tay xoa trên tai cô cũng không thả lỏng, đốt nóng da thịt cô, cũng đốt nóng trái tim cô.
Cô nhìn Tạ Lẫm, căng thẳng đến mức hô hấp rất nhẹ.
Cô nhìn thấy ánh mắt Tạ Lẫm di chuyển từ mắt đến môi cô, rồi dừng lại một lúc.
Không biết có phải ảo giác của cô không.
Cô cảm thấy Tạ Lẫm hơi nghiêng người, hô hấp của cô ngưng trệ, dường như cho rằng Tạ Lẫm muốn hôn cô.
Nhưng không có.
Dường như anh có chút do dự, cuối cùng chỉ dùng ngón cái xoa má cô rồi buông cô ra.
Anh cũng không nói gì cả, im lặng ngồi vào xe, lặng lẽ khởi động xe.
*
Cảnh tuyết trong núi rất đẹp, trên đường lên núi phải đi qua một vùng đất tuyết lớn.
Ánh mặt trời mùa đông chiếu lên đất tuyết, giữa rừng có cây tùng tuyết lớn trước nay Chu Uyển Doanh chưa từng thấy.
Chu Uyển Doanh nhoài người trước cửa sổ, ánh mắt nhìn ra ngoài đầy chăm chú.
Tạ Lẫm đậu xe ở bãi đất trống, tắt động cơ rồi kéo phanh tay: “Xuống xe chơi lát đi.”
Chu Uyển Doanh rất vui, cô tháo dây an toàn định xuống xe.
Tạ Lẫm dặn dò cô: “Đừng đi xa quá, đừng rời khỏi tầm mắt của anh.”
Chu Uyển Doanh nhìn Tạ Lẫm, từ trong mắt Tạ Lẫm cô nhìn ra được ít nhiều Tạ Lẫm cũng lo lắng cho cô.
Tạ Lẫm nói: “Lên núi ngắm tuyết nhé, tuyết rơi dày lắm, đẹp hơn thành phố nhiều.”
Anh đứng dậy: “Anh vào nhà vệ sinh, em đợi anh chút.”
*
Muốn lên núi ngắm tuyết thì trong ngày chắc chắn không về được, Tạ Lẫm phải về nhà lấy sạc điện thoại
Xuống lầu thanh toán rồi ra khỏi cửa, mở cửa xe ghế phó lái cho Chu Uyển Doanh, tay phải anh chắn trên nóc xe theo thói quen, nói với Chu Uyển Doanh: “Anh về nhà lấy sạc điện thoại trước, xong rồi lên núi.”
Chu Uyển Doanh gật đầu, ngoan ngoãn ngồi trên xe.
Tạ Lẫm đợi Chu Uyển Doanh ngồi vào xe mới đóng cửa lại, vòng qua đầu xe mở cửa, ngồi vào ghế lái.
Mười mấy phút sau, xe dừng trước một tòa kiến trúc thời nhà Minh khí phách.
Chu Uyển Doanh ngồi trong xe, nhìn thấy một tòa nhà sân lớn cửa cao như thời cổ.
Thật ra đã rất khiêm tốn, lúc tu bổ mấy năm trước Tạ Lẫm cho người chuyển hai con sư tử đá trước cửa đi rồi.
Vì thế Tống Minh Hồng còn cãi nhau với anh một trận, trách Tạ Lẫm động vào sư tử đá trước cửa mà không thương lượng với bà.
Khi ấy Tạ Lẫm nói, đã thời đại nào rồi còn như lúc trước à? Không khiêm tốn chút, mẹ cũng không sợ hôm nào bị trẹo hông sao.
Đến nay Tạ Lẫm nắm quyền quản lý gia đình, đi đâu cũng nói phải khiêm tốn, không thích phô trương như trước kia.
Mấy năm trước về nhà giỗ tổ, trên người Tống Minh Hồng còn mang hơi hướng của thời cũ, mời diễn viên rạp hát đến nhà hát kịch, hát liên tục bảy ngày, bỏ tiền thường bảy con số, đương nhiên người của rạp hát rất sẵn lòng.
Mấy năm trước Tạ Lẫm chính thức nắm quyền gia đình, không cho phép mời người đến nhà hát kịch nữa.
Ngoài miệng Tống Minh Hồng không vui, cũng biết Tạ Lẫm có lý của anh.
Hiện nay súng bắn chim đầu đàn nhiều, khiêm tốn chút cũng không phải chuyện xấu.
Dù đã khiêm tốn đến mức cả đèn lồng cũng không treo nhưng Chu Uyển Doanh nhìn sân lớn tường cao màu khói này thì vẫn cảm giác được khoảng cách giai cấp sâu sắc với Tạ Lẫm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Lẫm đậu xe xong thì nói với Chu Uyển Doanh: “Ở trong xe đợi anh chút, nhiều nhất là năm phút.
Chu Uyển Doanh gật đầu, nói: “Không sao, không vội.”
Tạ Lẫm ‘ừm’ một tiếng, anh không rút chìa khóa xe, mở máy sưởi ấm cho Chu Uyển Doanh.
Anh xuống xe đi thẳng vào nhà họ Tạ.
Ở bên ngoài gõ cửa thì có quản gia ở bên trong mở cửa giúp anh.
Chu Uyển Doanh ngồi trong xe nhìn, đột nhiên trong lòng có chút buồn vã không nói rõ được.
Tòa nhà cao này đã ngăn cách cô và Tạ Lẫm thành hai thế giới, cô biết rất rõ, cô và Tạ Lẫm sẽ không có tương lai.
Như dù biết sẽ không có tương lai, lúc Tạ Lẫm đi về phía cô, cô vẫn không kiềm được mà buông thả, để mặc cho bản thân lún sâu vào đoạn tình cảm này.
Tạ Lẫm lấy sạc điện thoại xong quay lại, lên xe thì phát hiện mắt Chu Uyển Doanh hơi đỏ, anh không hỏi ngạc nhiên, hỏi: “Sao thế? Sao mắt lại đỏ?”
“Có hả?” Chu Uyển Doanh dụi mắt theo bản năng, nói: “Hình như vừa nãy có con côn trùng bay vào mắt em, em dụi một tí.”
“Để anh xem.” Tạ Lẫm ném sạc điện thoại vào hộp kê tay, anh nghiêng người qua đưa tay đỡ cằm Chu Uyển Doanh.
Khoảnh khắc Tạ Lẫm đỡ má cô, tựa người qua xem, Chu Uyển Doanh chỉ cảm thấy tim đập nhanh đến mức gần như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Tai cô nóng hổi, gò má cũng không kiềm được mà ửng đỏ, cơ thể cứng đờ gần như quên mất làm sao để hít thở.
Hai người tựa quá gần, cô có thể ngửi được mùi bạc hà lạnh lẽo trên người Tạ Lẫm, còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Cô căng thẳng đến mức ngón tay không biết nên để đâu, vô thức siết chặt áo.
Tạ Lẫm xem một lúc cũng không thấy có con gì trong mắt Chu Uyển Doanh.
Anh buông cô ra rồi nói: “Chắc là đã dụi bay rồi, không thấy.”
Người anh hơi dựa ra sau, nhìn thấy mặt Chu Uyển Doanh nóng đến mức đỏ bừng.
Anh nhìn cô, trong mắt không kiềm được mà hiện lên ý cười, không kiềm được mà đưa tay xoa tay cô, giọng nói trầm thấp, lộ ra chút dịu dàng: “Sao lại dễ đỏ mặt vậy? Quay phim cũng dễ đỏ mặt vậy sao?”
Chu Uyển Doanh lắc đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảm thấy mang tai được Tạ Lẫm xoa càng nóng hơn.
Cô không dám nhìn thẳng vào Tạ Lẫm, chỉ thấy tim đập rất nhanh, có một con nai đang đâm loạn trong tim cô.
Đợi cô lấy được can đảm ngẩng đầu nhìn Tạ Lẫm, phát hiện Tạ Lẫm vẫn đang nhìn cô.
Mắt anh hơi đậm, ngón tay xoa trên tai cô cũng không thả lỏng, đốt nóng da thịt cô, cũng đốt nóng trái tim cô.
Cô nhìn Tạ Lẫm, căng thẳng đến mức hô hấp rất nhẹ.
Cô nhìn thấy ánh mắt Tạ Lẫm di chuyển từ mắt đến môi cô, rồi dừng lại một lúc.
Không biết có phải ảo giác của cô không.
Cô cảm thấy Tạ Lẫm hơi nghiêng người, hô hấp của cô ngưng trệ, dường như cho rằng Tạ Lẫm muốn hôn cô.
Nhưng không có.
Dường như anh có chút do dự, cuối cùng chỉ dùng ngón cái xoa má cô rồi buông cô ra.
Anh cũng không nói gì cả, im lặng ngồi vào xe, lặng lẽ khởi động xe.
*
Cảnh tuyết trong núi rất đẹp, trên đường lên núi phải đi qua một vùng đất tuyết lớn.
Ánh mặt trời mùa đông chiếu lên đất tuyết, giữa rừng có cây tùng tuyết lớn trước nay Chu Uyển Doanh chưa từng thấy.
Chu Uyển Doanh nhoài người trước cửa sổ, ánh mắt nhìn ra ngoài đầy chăm chú.
Tạ Lẫm đậu xe ở bãi đất trống, tắt động cơ rồi kéo phanh tay: “Xuống xe chơi lát đi.”
Chu Uyển Doanh rất vui, cô tháo dây an toàn định xuống xe.
Tạ Lẫm dặn dò cô: “Đừng đi xa quá, đừng rời khỏi tầm mắt của anh.”
Chu Uyển Doanh nhìn Tạ Lẫm, từ trong mắt Tạ Lẫm cô nhìn ra được ít nhiều Tạ Lẫm cũng lo lắng cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro