Chương 48
Nghê Đa Hỉ
2024-10-16 14:24:50
Trước đây Tạ gia là một gia tộc lớn, chỉ là mấy năm nay mỗi người tự phát triển riêng, ngày nay mấy người cùng chi với Tạ Lẫm chủ yếu ở Bắc Thành, chỉ khi về cúng gia tiên dịp Tết Nguyên Đán mới có dịp tụ họp với những người cùng quê hương .
Năm nào cũng phải chờ tới mùng 5, qua sinh nhật của ông chú họ hàng này mới được về Bắc Thành.
Theo thông lệ mọi năm, thường là sáng sớm mùng 6 Tạ Lẫm sẽ quay về, nhưng năm nay e là anh sẽ không thể đợi được đến sáng sớm mai.
Lúc Chu Uyển Doanh gọi điện, trên sân khấu đang hát bài Ma Cô Hiến Thọ.
Tạ Lẫm thấy cuộc gọi tới, cầm điện thoại lên rồi đi ra ngoài.
Đến một nơi yên tĩnh bên ngoài anh mới nghe máy, hỏi: "Về đến nhà rồi à?"
Chu Uyển Doanh nói: "Em vừa rời sân bay, Tần Chiếu tới đón em."
Tạ Lẫm "Ừ" một tiếng, nói: "Bảo cậu ta lái xe chậm thôi."
Chu Uyển Doanh mím môi cười gật đầu rồi hỏi: "Anh ăn cơm tối chưa?"
"Ăn rồi." Tạ Lẫm đút tay vào túi quần dựa người bên cửa, nhìn tình hình thời tiết lúc này.
Qua điện thoại, Chu Uyển Doanh nghe được bên phía Tạ Lẫm hình như có người đang hát kinh kịch, tò mò hỏi: "Anh đang xem kinh kịch à?"
Tạ Lẫm nói: "Đang ở nhà một người họ hàng, hôm nay là sinh nhật ông ấy nên có mời người đến biểu diễn kinh kịch."
Chu Uyển Doanh không khỏi mím môi cười, nói: "Sôi động quá nhỉ."
Cô nói tiếp: "Vậy anh cứ đi làm việc của mình đi, em không quấy rầy anh nữa."
Tạ Lẫm thực sự không muốn cúp điện thoại, anh im lặng một lát, trong giọng nói mang theo một chút ý cười, trêu chọc cô: "Sao vậy? Em không muốn nói với anh vài câu nữa sao?"
Chu Uyển Doanh theo bản năng che loa lại, quay đầu nhìn Tần Chiếu đang lái xe, sợ anh ta nghe thấy.
Cô có hơi ngượng ngùng, quay đầu lại che loa điện thoại rồi nhỏ giọng nói: "Em đang trên xe, về nhà em sẽ gọi anh sau."
Tạ Lẫm cong môi cười "Ừ" một tiếng, nói: "Được."
Anh lại nói: "Ăn chút gì trước khi về đi."
"Em biết rồi."
*
Lúc từ sân bay về đến nhà đã hơn tám giờ.
Chu Uyển Doanh vừa vào cửa, đồ chưa kịp thay đã gọi điện cho Tạ Lẫm trước.
Nhưng khi cuộc gọi được kết nối thì bên kia đã tắt máy.
Chu Uyển Doanh đang ngồi trên ghế sô pha, thấy vậy hơi bất ngờ.
Cô ngẫm nghĩ một hồi rồi mở Wechat ra, tìm Wechat của Tạ Lẫm nhắn cho anh một tin: Em về đến nhà rồi.
Gửi tin nhắn xong, cô khóa màn hình điện thoại để lên bàn trà, sau đó mới đứng dậy đi thay quần áo, lấy bộ đồ lót và đồ ngủ sạch sẽ rồi đi vào phòng tắm.
Tắm rửa sấy đầu xong đi ra ngoài đã đến chín giờ rưỡi.
Cô bước đến chỗ ghế sô pha rồi ngồi xuống, cầm điện thoại lên xem xem Tạ Lẫm có trả lời tin nhắn mình không.
Nhưng mở điện thoại lên, màn hình trống rỗng, Tạ Lẫm không hề gọi điện lại cho cô, cũng không nhắn lại cô một tin nào.
Cô nhìn điện thoại một lúc, khóa màn hình điện thoại đặt trở lại bàn trà, sau đó đứng dậy đi vào bếp tìm cái gì đó để ăn.
Thật ra cô cũng không thích nấu cơm, nếu như chỉ ăn một mình thì cô chỉ nấu tạm món gì đó, hoặc ăn luôn mì gói là được rồi.
Cô ngồi xổm người xuống, tìm thấy một thùng mì ăn liền trong tủ, sau đó cô đun nước sôi, chờ mấy phút là ăn được rồi.
Ăn mì xong, cô phân loại rác trong nhà bếp, ném chiếc hộp vào thùng rác, buộc miệng túi lại để chuẩn bị sáng mai vứt đi.
Cô ra khỏi bếp, đóng cửa bếp lại và trở lại phòng ngủ.
Cô nhìn đồng hồ thấy mới hơn mười giờ.
Nên cô ngồi xuống bàn đọc sách, mở đèn lên rồi lấy kịch bản trong ngăn kéo ra.
Năm sau cô muốn vào giới phim điện ảnh, kịch bản vốn đã bị cô lật qua lật lại đọc rất nhiều lần rồi. Cô định sẽ đọc lại lần nữa trước khi tham gia.
Cô chậm rãi đọc kịch bản, một lúc lâu mới lật sang trang.
Thấy trời đã gần sáng, điện thoại di động vẫn luôn để cạnh tay đột nhiên vang lên.
Cô nhìn cuộc gọi, tim đập thình thịch một cái, nhanh chóng bắt máy.
Giọng nói của Tạ Lẫm nghe có vẻ mệt mỏi: "Mở cửa cho anh."
"Dạ?" Chu Uyển Doanh có chút ngạc nhiên, ngỡ là mình nghe nhầm.
Tạ Lẫm bị cô chọc cười, nói: "Đừng "dạ". Anh đang ở trước cửa nhà em, mở cửa cho anh đi."
Cúp điện thoại xong Chu Uyển Doanh vội vã chạy ra phòng khách.
Cô vừa mở cửa đã thấy Tạ Lẫm đang đứng bên ngoài, trong phút chốc không biết nên phản ứng thế nào, cứ đứng nhìn anh như vậy.
Tạ Lẫm có hơi mệt mỏi bụi bặm, áo sơ mi trắng bị nhăn vài chỗ, hai cúc áo tùy ý cởi ra, chiếc áo khoác thì được vắt trên khuỷu tay.
Thấy Chu Uyển Doanh ngây người nhìn mình, anh cong môi nở nụ cười, nói: "Phản ứng gì đây? Em không muốn gặp lại anh à?"
Không hiểu vì sao trong lòng Chu Uyển Doanh chợt thấy chua xót, cô chủ động giang hai tay ôm lấy Tạ Lẫm, áp mặt vào ngực anh.
Cô đang đi dép bệt, cô cao 1 mét 72, vừa vặn đến ngực Tạ Lẫm.
Cô và Tạ Lẫm chênh nhau 15cm, mà theo như trên mạng nói thì sự chênh lệch này là thích hợp nhất để hôn nhau.
Cô không cần kiễng chân, mà Tạ Lẫm cũng không cần quá khom lưng, chỉ cần cúi đầu là được.
Cô ôm Tạ Lẫm một hồi rồi ngẩng đầu lên, chủ động hôn anh.
Tay phải Tạ Lẫm ôm eo cô, cúi đầu xuống, lúc cô hôn anh, anh cũng không do dự mà hôn lại cô.
Khác với hai nụ hôn chuồn chuồn lướt nước lần trước, lần này nụ hôn kéo dài lâu hơn, khoảng nửa phút, mặc dù không hôn sâu, nhưng vẫn đủ khiến người ta lưu luyến triền miên.
Lúc kết thúc, hai má Chu Uyển Doanh hơi nóng, cô nhìn ánh mắt Tạ Lẫm lại càng thêm xấu hổ, nhìn trái nhìn phải đánh trống lảng sang chuyện khác: "Không phải anh nói ngày mai mới về sao?"
Sao mà Tạ Lẫm lại không nhận ra Chu Uyển Doanh đang xấu hổ, anh cười xoa nhẹ đầu cô, bước vào nhà nói: "Anh về trước."
Năm nào cũng phải chờ tới mùng 5, qua sinh nhật của ông chú họ hàng này mới được về Bắc Thành.
Theo thông lệ mọi năm, thường là sáng sớm mùng 6 Tạ Lẫm sẽ quay về, nhưng năm nay e là anh sẽ không thể đợi được đến sáng sớm mai.
Lúc Chu Uyển Doanh gọi điện, trên sân khấu đang hát bài Ma Cô Hiến Thọ.
Tạ Lẫm thấy cuộc gọi tới, cầm điện thoại lên rồi đi ra ngoài.
Đến một nơi yên tĩnh bên ngoài anh mới nghe máy, hỏi: "Về đến nhà rồi à?"
Chu Uyển Doanh nói: "Em vừa rời sân bay, Tần Chiếu tới đón em."
Tạ Lẫm "Ừ" một tiếng, nói: "Bảo cậu ta lái xe chậm thôi."
Chu Uyển Doanh mím môi cười gật đầu rồi hỏi: "Anh ăn cơm tối chưa?"
"Ăn rồi." Tạ Lẫm đút tay vào túi quần dựa người bên cửa, nhìn tình hình thời tiết lúc này.
Qua điện thoại, Chu Uyển Doanh nghe được bên phía Tạ Lẫm hình như có người đang hát kinh kịch, tò mò hỏi: "Anh đang xem kinh kịch à?"
Tạ Lẫm nói: "Đang ở nhà một người họ hàng, hôm nay là sinh nhật ông ấy nên có mời người đến biểu diễn kinh kịch."
Chu Uyển Doanh không khỏi mím môi cười, nói: "Sôi động quá nhỉ."
Cô nói tiếp: "Vậy anh cứ đi làm việc của mình đi, em không quấy rầy anh nữa."
Tạ Lẫm thực sự không muốn cúp điện thoại, anh im lặng một lát, trong giọng nói mang theo một chút ý cười, trêu chọc cô: "Sao vậy? Em không muốn nói với anh vài câu nữa sao?"
Chu Uyển Doanh theo bản năng che loa lại, quay đầu nhìn Tần Chiếu đang lái xe, sợ anh ta nghe thấy.
Cô có hơi ngượng ngùng, quay đầu lại che loa điện thoại rồi nhỏ giọng nói: "Em đang trên xe, về nhà em sẽ gọi anh sau."
Tạ Lẫm cong môi cười "Ừ" một tiếng, nói: "Được."
Anh lại nói: "Ăn chút gì trước khi về đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em biết rồi."
*
Lúc từ sân bay về đến nhà đã hơn tám giờ.
Chu Uyển Doanh vừa vào cửa, đồ chưa kịp thay đã gọi điện cho Tạ Lẫm trước.
Nhưng khi cuộc gọi được kết nối thì bên kia đã tắt máy.
Chu Uyển Doanh đang ngồi trên ghế sô pha, thấy vậy hơi bất ngờ.
Cô ngẫm nghĩ một hồi rồi mở Wechat ra, tìm Wechat của Tạ Lẫm nhắn cho anh một tin: Em về đến nhà rồi.
Gửi tin nhắn xong, cô khóa màn hình điện thoại để lên bàn trà, sau đó mới đứng dậy đi thay quần áo, lấy bộ đồ lót và đồ ngủ sạch sẽ rồi đi vào phòng tắm.
Tắm rửa sấy đầu xong đi ra ngoài đã đến chín giờ rưỡi.
Cô bước đến chỗ ghế sô pha rồi ngồi xuống, cầm điện thoại lên xem xem Tạ Lẫm có trả lời tin nhắn mình không.
Nhưng mở điện thoại lên, màn hình trống rỗng, Tạ Lẫm không hề gọi điện lại cho cô, cũng không nhắn lại cô một tin nào.
Cô nhìn điện thoại một lúc, khóa màn hình điện thoại đặt trở lại bàn trà, sau đó đứng dậy đi vào bếp tìm cái gì đó để ăn.
Thật ra cô cũng không thích nấu cơm, nếu như chỉ ăn một mình thì cô chỉ nấu tạm món gì đó, hoặc ăn luôn mì gói là được rồi.
Cô ngồi xổm người xuống, tìm thấy một thùng mì ăn liền trong tủ, sau đó cô đun nước sôi, chờ mấy phút là ăn được rồi.
Ăn mì xong, cô phân loại rác trong nhà bếp, ném chiếc hộp vào thùng rác, buộc miệng túi lại để chuẩn bị sáng mai vứt đi.
Cô ra khỏi bếp, đóng cửa bếp lại và trở lại phòng ngủ.
Cô nhìn đồng hồ thấy mới hơn mười giờ.
Nên cô ngồi xuống bàn đọc sách, mở đèn lên rồi lấy kịch bản trong ngăn kéo ra.
Năm sau cô muốn vào giới phim điện ảnh, kịch bản vốn đã bị cô lật qua lật lại đọc rất nhiều lần rồi. Cô định sẽ đọc lại lần nữa trước khi tham gia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô chậm rãi đọc kịch bản, một lúc lâu mới lật sang trang.
Thấy trời đã gần sáng, điện thoại di động vẫn luôn để cạnh tay đột nhiên vang lên.
Cô nhìn cuộc gọi, tim đập thình thịch một cái, nhanh chóng bắt máy.
Giọng nói của Tạ Lẫm nghe có vẻ mệt mỏi: "Mở cửa cho anh."
"Dạ?" Chu Uyển Doanh có chút ngạc nhiên, ngỡ là mình nghe nhầm.
Tạ Lẫm bị cô chọc cười, nói: "Đừng "dạ". Anh đang ở trước cửa nhà em, mở cửa cho anh đi."
Cúp điện thoại xong Chu Uyển Doanh vội vã chạy ra phòng khách.
Cô vừa mở cửa đã thấy Tạ Lẫm đang đứng bên ngoài, trong phút chốc không biết nên phản ứng thế nào, cứ đứng nhìn anh như vậy.
Tạ Lẫm có hơi mệt mỏi bụi bặm, áo sơ mi trắng bị nhăn vài chỗ, hai cúc áo tùy ý cởi ra, chiếc áo khoác thì được vắt trên khuỷu tay.
Thấy Chu Uyển Doanh ngây người nhìn mình, anh cong môi nở nụ cười, nói: "Phản ứng gì đây? Em không muốn gặp lại anh à?"
Không hiểu vì sao trong lòng Chu Uyển Doanh chợt thấy chua xót, cô chủ động giang hai tay ôm lấy Tạ Lẫm, áp mặt vào ngực anh.
Cô đang đi dép bệt, cô cao 1 mét 72, vừa vặn đến ngực Tạ Lẫm.
Cô và Tạ Lẫm chênh nhau 15cm, mà theo như trên mạng nói thì sự chênh lệch này là thích hợp nhất để hôn nhau.
Cô không cần kiễng chân, mà Tạ Lẫm cũng không cần quá khom lưng, chỉ cần cúi đầu là được.
Cô ôm Tạ Lẫm một hồi rồi ngẩng đầu lên, chủ động hôn anh.
Tay phải Tạ Lẫm ôm eo cô, cúi đầu xuống, lúc cô hôn anh, anh cũng không do dự mà hôn lại cô.
Khác với hai nụ hôn chuồn chuồn lướt nước lần trước, lần này nụ hôn kéo dài lâu hơn, khoảng nửa phút, mặc dù không hôn sâu, nhưng vẫn đủ khiến người ta lưu luyến triền miên.
Lúc kết thúc, hai má Chu Uyển Doanh hơi nóng, cô nhìn ánh mắt Tạ Lẫm lại càng thêm xấu hổ, nhìn trái nhìn phải đánh trống lảng sang chuyện khác: "Không phải anh nói ngày mai mới về sao?"
Sao mà Tạ Lẫm lại không nhận ra Chu Uyển Doanh đang xấu hổ, anh cười xoa nhẹ đầu cô, bước vào nhà nói: "Anh về trước."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro