Chương 5
Nghê Đa Hỉ
2024-10-16 14:24:50
“Ồ.” Tạ Lâm nhớ tới nói: “Nữ chính của Mạnh Lan?”
Chu Uyển Doanh vội vàng gật đầu, nhìn Tạ Lẫm cười nói: “Đúng vậy.”
Đôi mắt của Chu Uyển Doanh sáng ngời trong veo, khi cười lại càng tỏa sáng và quyến rũ hơn, Tạ Lẫm không hiểu sao bị nụ cười của cô gái trước mặt làm cho lóa mắt, nhìn cô chằm chằm, không nói thêm lời nào nữa.
Chu Uyển Doanh nhìn Tạ Lẫm, và nói một cách chân thành: "Chuyện lần trước, thật sự cảm ơn anh."
Trên thực tế, nếu Chu Uyển Doanh không đề cập đến nó, Tạ Lẫm hoàn toàn không thể nhớ được. Anh nhẹ giọng nói: "Chỉ là chuyện nhỏ."
Chu Uyển Doanh mím môi cười.
Cô đứng ở nơi đó, thấy Tạ Lẫm tiếp tục hút thuốc, tựa hồ cũng không có gì muốn nói với cô.
Cô cười híp mắt nói: "Vậy tôi về trước."
Tạ Lẫm nói "ừm", rất lãnh đạm, kỳ thực không có lời gì muốn nói.
Chu Uyển Doanh mỉm cười, sau đó rời đi và quay trở lại sảnh tiệc.
Khi người bạn tốt của anh Tần Chiếu từ toilet bước ra , vừa hay nhìn thấy Chu Uyển Doanh rời đi, anh ấy tò mò liếc nhìn bóng lưng của Chu Uyển Doanh, đi đến gần Tạ Lẫm tò mò hỏi: "Cô gái vừa nói chuyện với cậu là ai vậy? Trông rất xinh đẹp, tại sao trước đây tôi chưa từng thấy."
Một tay cầm điếu thuốc, tay kia Tạ Lẫm bấm điện thoại, nhẹ giọng nói: "Nữ chính của Mạnh Lan."
Khi cuộc gọi được kết nối, anh nhấc máy và đi về hướng ngược lại.
*
Lần thứ ba Chu Uyển Doanh nhìn thấy Tạ Lẫm là tại vũ hội từ thiện vài ngày sau đó.
Đó là trước khi vào tổ, Trương Nguyệt lần cuối cùng đưa cô đến làm quen, trên đường đi, nói với cô: “Cơ hội như thế này, bây giờ vốn dĩ em không có tư cách tham gia, không dễ dàng gì mới giúp em giành được, phải biết cách trân trọng nó. Trong giới giải trí đều dựa vào quan hệ, không chủ động giao du, còn hy vọng có đại gia nào đó chủ động đến nói chuyện với mình sao?"
Chu Uyển Doanh mím môi và không nói gì. Cô ấy thực sự không giỏi giao tiếp, cô cảm thấy ngột ngạt khi cầm ly rượu đi tiếp cận mọi người.
Trương Nguyệt mặc dù đã ra lệnh cho nhưng khi đến vũ hội, thấy khán đài ngồi đầy những người nổi tiếng hàng đầu trong làng giải trí, cô ấy vẫn không có can đảm để mạnh dạn nói chuyện với họ.
Cô đứng ở một góc nhìn người khác nói chuyện phiếm.
Trạng thái đó không phải là mê muội, mà là hơi thất thần, không biết phải làm sao.
Ngay khi cô đảo mắt, cô đột nhiên nhìn thấy Tạ Lẫm.
Tối nay anh mặc một bộ vest lịch sự được cắt may cẩn thận, có cảm giác nghiêm túc chỉn chu.
Một tay đút túi quần, tay kia cầm ly sâm panh, anh uể oải dựa vào quầy bar.
Một người đàn ông to lớn cầm ly rượu đi tới cùng anh nói chuyện ,Khóe môi anh thỉnh thoảng gợi lên một nụ cười, thỉnh thoảng nhắm mắt lại suy tư, mặt mày anh tuấn đến mức khiến người khác không thể rời mắt.
Chu Uyển Doanh dù sao cũng là một cô gái trẻ, bị người đàn ông như vậy hấp dẫn cũng là chuyện bình thường.
Dựa vào đám đông để ẩn lấp, cô không thể khống chánh mắt của mình nhìn chằm chằm vào Tạ Lẫm.
Nhưng cô không biết rằng sớm đã có người phát hiện được ánh mắt si mê của cô.
Đợi Sau khi người phụ trách dạ hội từ thiện rời đi, Tần Chiếu cầm ly rượu đi đến bên cạnh Tạ Lẫm, cười nửa ngày nhìn Tạ Lẫm.
Tạ Lẫm nghiêng đầu liếc hắn một cái, hỏi: "Cậu có bệnh?"
Tần Chiếu cười nói: "Để tôi xem cậu có thật sự lớn lên đẹp trai như vậy không, có cô gái nhỏ nhìn trộm cậu cả đêm."
Tạ Lẫm dùng ánh mắt nhìn bệnh tâm thần liếc Tần Chiếu một cái.
Tần Chiếu nói: "Thật sự."
"Chính là nữ chính của Mạnh Lan kia đó."
Tạ Lẫm nghe vậy sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt Tần Chiếu.
Xuyên qua đám người, liếc mắt một cái liền tóm được ánh mắt Chu Uyển Doanh .
Chu Uyển Doanh bất ngờ bị Tạ Liễm phát hiện, hai má cô ấy lập tức nóng bừng vì hoảng sợ, vội vàng xoay người, theo bản năng muốn trốn.
Nhưng vì quá bối rối và lo lắng bước đi, suýt chút nữa bị giày cao gót làm trẹo chân.
Thân ảnh cô nghiêng một chút rồi tiếp tục chạy về phía trước, trông càng bối rối hơn.
Rơi vào mắt Tạ Lẫm, cái cách cô nhìn lén bị bắt rồi chạy trốn, khiến anh mỉm cười.
Tần Chiếu bật cười khoe khoang: "Thật đáng yêu, lần này sao con mắt Mạnh Lan tinh tường như vậy, chọn ra một nữ diễn viên đáng yêu như thế."
Tạ Lẫm nhìn đi chỗ khác, không bình luận.
Tần Chiếu huých cánh tay Tạ Lẫm, đột nhiên nói: "Cậu không có hứng thú sao?"
Tạ Lẫm ngẩng đầu nhìn anh, "Cái gì?"
Tần Chiếu nói: "Con mắt cao hơn đầu, nhiều năm như vậy cũng không thấy cậu có hứng thú với cô gái nào, loại cô gái nhỏ này không phải là gu của cậu phải không? Nếu cậu không thích, tôi theo đuổi."
Tạ Lẫm thản nhiên nói: "Chân ở trên người cậu, cậu muốn theo đuổi ai còn phải báo cáo với tôi à?"
Tần Chiếu cười nói: "Có lời này của cậu là được."
Anh đặt ly rượu xuống, nhấc chân đi về phía Chu Uyển Doanh.
Lúc này, Chu Uyển Doanh đang được Trương Nguyệt kéo sang một bên để giảng dạy.
Trương Nguyệt trách cô như khúc gỗ, không biết đối nhân xử thế, không biết giao du.
Khi Tần Chiếu đi tới, anh ấy vừa vặn nhìn thấy một màn này, nghe Trương Nguyệt nói, theo bản năng liếc nhìn Chu Uyển Doanh.
Chu Uyển Doanh cụp mắt xuống, không lên tiếng, không biện hộ.
Tần Chiêu không nhìn nổi mỹ nhân chịu ủy khuất, bèn đi tới cười cắt ngang: "Chu tiểu thư? Mời cô nhảy một điệu được không?"
Chu Uyển Doanh sững người một lúc, ngẩng đầu lên và nhận ra người đàn ông trước mặt cô là người bạn bên cạnh Tạ Lẫm.
Chu Uyển Doanh vội vàng gật đầu, nhìn Tạ Lẫm cười nói: “Đúng vậy.”
Đôi mắt của Chu Uyển Doanh sáng ngời trong veo, khi cười lại càng tỏa sáng và quyến rũ hơn, Tạ Lẫm không hiểu sao bị nụ cười của cô gái trước mặt làm cho lóa mắt, nhìn cô chằm chằm, không nói thêm lời nào nữa.
Chu Uyển Doanh nhìn Tạ Lẫm, và nói một cách chân thành: "Chuyện lần trước, thật sự cảm ơn anh."
Trên thực tế, nếu Chu Uyển Doanh không đề cập đến nó, Tạ Lẫm hoàn toàn không thể nhớ được. Anh nhẹ giọng nói: "Chỉ là chuyện nhỏ."
Chu Uyển Doanh mím môi cười.
Cô đứng ở nơi đó, thấy Tạ Lẫm tiếp tục hút thuốc, tựa hồ cũng không có gì muốn nói với cô.
Cô cười híp mắt nói: "Vậy tôi về trước."
Tạ Lẫm nói "ừm", rất lãnh đạm, kỳ thực không có lời gì muốn nói.
Chu Uyển Doanh mỉm cười, sau đó rời đi và quay trở lại sảnh tiệc.
Khi người bạn tốt của anh Tần Chiếu từ toilet bước ra , vừa hay nhìn thấy Chu Uyển Doanh rời đi, anh ấy tò mò liếc nhìn bóng lưng của Chu Uyển Doanh, đi đến gần Tạ Lẫm tò mò hỏi: "Cô gái vừa nói chuyện với cậu là ai vậy? Trông rất xinh đẹp, tại sao trước đây tôi chưa từng thấy."
Một tay cầm điếu thuốc, tay kia Tạ Lẫm bấm điện thoại, nhẹ giọng nói: "Nữ chính của Mạnh Lan."
Khi cuộc gọi được kết nối, anh nhấc máy và đi về hướng ngược lại.
*
Lần thứ ba Chu Uyển Doanh nhìn thấy Tạ Lẫm là tại vũ hội từ thiện vài ngày sau đó.
Đó là trước khi vào tổ, Trương Nguyệt lần cuối cùng đưa cô đến làm quen, trên đường đi, nói với cô: “Cơ hội như thế này, bây giờ vốn dĩ em không có tư cách tham gia, không dễ dàng gì mới giúp em giành được, phải biết cách trân trọng nó. Trong giới giải trí đều dựa vào quan hệ, không chủ động giao du, còn hy vọng có đại gia nào đó chủ động đến nói chuyện với mình sao?"
Chu Uyển Doanh mím môi và không nói gì. Cô ấy thực sự không giỏi giao tiếp, cô cảm thấy ngột ngạt khi cầm ly rượu đi tiếp cận mọi người.
Trương Nguyệt mặc dù đã ra lệnh cho nhưng khi đến vũ hội, thấy khán đài ngồi đầy những người nổi tiếng hàng đầu trong làng giải trí, cô ấy vẫn không có can đảm để mạnh dạn nói chuyện với họ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô đứng ở một góc nhìn người khác nói chuyện phiếm.
Trạng thái đó không phải là mê muội, mà là hơi thất thần, không biết phải làm sao.
Ngay khi cô đảo mắt, cô đột nhiên nhìn thấy Tạ Lẫm.
Tối nay anh mặc một bộ vest lịch sự được cắt may cẩn thận, có cảm giác nghiêm túc chỉn chu.
Một tay đút túi quần, tay kia cầm ly sâm panh, anh uể oải dựa vào quầy bar.
Một người đàn ông to lớn cầm ly rượu đi tới cùng anh nói chuyện ,Khóe môi anh thỉnh thoảng gợi lên một nụ cười, thỉnh thoảng nhắm mắt lại suy tư, mặt mày anh tuấn đến mức khiến người khác không thể rời mắt.
Chu Uyển Doanh dù sao cũng là một cô gái trẻ, bị người đàn ông như vậy hấp dẫn cũng là chuyện bình thường.
Dựa vào đám đông để ẩn lấp, cô không thể khống chánh mắt của mình nhìn chằm chằm vào Tạ Lẫm.
Nhưng cô không biết rằng sớm đã có người phát hiện được ánh mắt si mê của cô.
Đợi Sau khi người phụ trách dạ hội từ thiện rời đi, Tần Chiếu cầm ly rượu đi đến bên cạnh Tạ Lẫm, cười nửa ngày nhìn Tạ Lẫm.
Tạ Lẫm nghiêng đầu liếc hắn một cái, hỏi: "Cậu có bệnh?"
Tần Chiếu cười nói: "Để tôi xem cậu có thật sự lớn lên đẹp trai như vậy không, có cô gái nhỏ nhìn trộm cậu cả đêm."
Tạ Lẫm dùng ánh mắt nhìn bệnh tâm thần liếc Tần Chiếu một cái.
Tần Chiếu nói: "Thật sự."
"Chính là nữ chính của Mạnh Lan kia đó."
Tạ Lẫm nghe vậy sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt Tần Chiếu.
Xuyên qua đám người, liếc mắt một cái liền tóm được ánh mắt Chu Uyển Doanh .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Uyển Doanh bất ngờ bị Tạ Liễm phát hiện, hai má cô ấy lập tức nóng bừng vì hoảng sợ, vội vàng xoay người, theo bản năng muốn trốn.
Nhưng vì quá bối rối và lo lắng bước đi, suýt chút nữa bị giày cao gót làm trẹo chân.
Thân ảnh cô nghiêng một chút rồi tiếp tục chạy về phía trước, trông càng bối rối hơn.
Rơi vào mắt Tạ Lẫm, cái cách cô nhìn lén bị bắt rồi chạy trốn, khiến anh mỉm cười.
Tần Chiếu bật cười khoe khoang: "Thật đáng yêu, lần này sao con mắt Mạnh Lan tinh tường như vậy, chọn ra một nữ diễn viên đáng yêu như thế."
Tạ Lẫm nhìn đi chỗ khác, không bình luận.
Tần Chiếu huých cánh tay Tạ Lẫm, đột nhiên nói: "Cậu không có hứng thú sao?"
Tạ Lẫm ngẩng đầu nhìn anh, "Cái gì?"
Tần Chiếu nói: "Con mắt cao hơn đầu, nhiều năm như vậy cũng không thấy cậu có hứng thú với cô gái nào, loại cô gái nhỏ này không phải là gu của cậu phải không? Nếu cậu không thích, tôi theo đuổi."
Tạ Lẫm thản nhiên nói: "Chân ở trên người cậu, cậu muốn theo đuổi ai còn phải báo cáo với tôi à?"
Tần Chiếu cười nói: "Có lời này của cậu là được."
Anh đặt ly rượu xuống, nhấc chân đi về phía Chu Uyển Doanh.
Lúc này, Chu Uyển Doanh đang được Trương Nguyệt kéo sang một bên để giảng dạy.
Trương Nguyệt trách cô như khúc gỗ, không biết đối nhân xử thế, không biết giao du.
Khi Tần Chiếu đi tới, anh ấy vừa vặn nhìn thấy một màn này, nghe Trương Nguyệt nói, theo bản năng liếc nhìn Chu Uyển Doanh.
Chu Uyển Doanh cụp mắt xuống, không lên tiếng, không biện hộ.
Tần Chiêu không nhìn nổi mỹ nhân chịu ủy khuất, bèn đi tới cười cắt ngang: "Chu tiểu thư? Mời cô nhảy một điệu được không?"
Chu Uyển Doanh sững người một lúc, ngẩng đầu lên và nhận ra người đàn ông trước mặt cô là người bạn bên cạnh Tạ Lẫm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro