Chương 50
Nghê Đa Hỉ
2024-10-16 14:24:50
Cô nghe tin Trần Việt đến Bắc Thành thăm mình thì vui mừng đến mức lập tức đi chuẩn bị đồ để ra ngoài gặp anh.
Cô đi xe đến ga tàu cao tốc, hai người đã hai ba năm không gặp nhau, nhưng khi vừa gặp lại vẫn thấy thật khăng khít.
Chu Uyển Doanh mặc áo khoác đen, đeo khẩu trang và đội mũ đánh cá màu đen, lúc cô xuất hiện trước mặt Trần Việt, Trần Việt vẫn chưa nhận ra cô, Chu Uyển Doanh phải vỗ anh một cái.
Trần Việt nhìn kỹ, sau đó bật cười: "Ôi, tôi còn đang nghĩ mỹ nữ nào đứng trước mặt, còn chưa nhận ra em đâu đấy."
Chu Uyển Doanh mím môi cười, nói: "Lên xe đi, chúng ta ăn cơm trước đã."
Cô dẫn Trần Việt đi đến trước xe ô tô.
Trần Việt nhìn thấy chiếc xe kia, là một chiếc Mercedes thương mại, hỏi: "Xe của Uyển Uyển à?"
Chu Uyển Doanh gật đầu, ngồi vào trong xe nói: "Thường ngày em đi làm bằng xe này."
Trần Việt lên xe, sờ chỗ này một cái, sờ chỗ kia một cái.
Chu Uyển Doanh cười nhìn anh, hỏi: "Không phải anh đến Bắc Thành để mừng sinh nhật em sao?"
Lúc này Trần Việt mới ngẩng đầu nhìn về phía Chu Uyển Doanh, cười nói: "Không hẳn là vậy."
Nói đến chuyện này anh lại thấy có chút vui mừng, hưng phấn mà kể cho Chu Uyển Doanh: "Là thế này, anh có một người bạn muốn xây khách sạn ở Bắc Thành, người ta muốn anh hùn vốn chung nên anh định qua xem thế nào."
Chu Uyển Doanh nói: "Ở Bắc Thành nhiều khách sạn bình dân lắm. Mặc dù áp lực cạnh tranh lớn nhưng nếu như làm tốt thì chắc chắn kiếm tiền dễ hơn so với ở Vũ Châu nhiều."
Trần Việt trả lời: "Cũng chưa chắc đâu. Vậy nên đợt này tớ tới đây khảo sát, tiện thể tổ chức sinh nhật cho em luôn."
Chu Uyển Doanh cười nói: "May mà anh tới vào hôm nay đó, nếu không thì mấy ngày nữa em lại phải đến đoàn phim rồi."
"Em không quay phim ở Bắc Thành à?"
Chu Uyển Doanh lắc đầu: "Phải đến Hoành Điếm."
*
Chu Uyển Doanh đưa Trần Việt đến quán Đức Thắng ăn.
Hai người đã hai ba năm không gặp nên có rất nhiều chuyện để kể.
Chu Uyển Doanh tâm sự với Trần Việt về những gì cô trải qua trong hai ba năm nay, nhưng không hề nhắc tới Tạ Lẫm.
Hai người ăn đến tận mười rưỡi mới xong, trò chuyện rất rôm rả.
Trên đường về nhà cũng nói chuyện phiếm trong xe.
Gần mười một giờ mới về đến khu dân cư Vân Khai.
Chu Uyển Doanh bước xuống xe, Trần Việt cũng xuống xe cùng, trong tay còn cầm theo bánh sinh nhật mua tặng Chu Uyển Doanh.
Chu Uyển Doanh cười nhận bánh, cô đang định nói gì đó, đột nhiên cảm thấy dường như có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cô theo bản năng nhìn xem ánh mắt đó từ đâu.
Thì thấy ở chỗ đậu xe ngay phía sau xe cô có một chiếc G-class màu đen, không phải Tạ Lẫm thì là ai được nữa.
Tạ Lẫm ngồi ở ghế lái, không biết đã nhìn cô bao lâu.
Trong xe có lẽ có mở máy sưởi, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, tay anh khoác lên cửa sổ xe, giữa hai ngón tay đang kẹp điếu thuốc lá đã cháy một nửa.
Thấy cô nhìn mình, anh cũng không có ý định nhìn đi chỗ khác, vẫn tiếp tục nhìn cô.
Chu Uyển Doanh không thể thấy, trên áo sơ mi trắng của Tạ Lẫm đang cài hai chiếc khuy măng sét mà cô tặng, sau xe còn có một bó hoa và cả bánh sinh nhật.
Cô càng không thể biết rằng để có thể quay về mừng sinh nhật cô, Tạ Lẫm đã phải hủy một buổi xã giao quan trọng.
Năm giờ rưỡi chiều anh đã đến nơi, lên lầu ấn chuông cả nửa ngày cũng không thấy ai ra mở cửa.
Anh gọi điện cho Chu Uyển Doanh thì lại không kết nối đến người nghe được.
Cũng phải trách anh lúc trước không hỏi mật khẩu căn hộ của Chu Uyển Doanh, nếu không thì anh đã vào nhà ngồi chờ.
Nên anh phải đi xuống ngồi chờ trong xe.
Đợi suốt từ sáu giờ đến mười giờ, nhưng cũng may có một người bạn gửi cho anh một tấm ảnh, là ảnh chụp cảnh Chu Uyển Doanh và một người đàn ông đang đi mua bánh sinh nhật ở tiệm bánh.
Anh chỉ lẳng lặng nhìn Chu Uyển Doanh, không bước xuống xe, vẻ mặt bình tĩnh, không có cảm xúc gì khác.
Chu Uyển Doanh hơi do dự, cuối cùng vẫn đi về phía Tạ Lẫm.
Cô đứng bên cửa sổ xe, nhìn Tạ Lẫm hỏi: "Anh đến từ bao giờ vậy?"
Tạ Lẫm nhìn cô, hỏi ngược lại: "Em không xem điện thoại à?"
Chu Uyển Doanh hơi sửng sốt.
Lúc tối cô và Trần Việt trò chuyện rất vui vẻ, đến mức quên luôn cả kiểm tra điện thoại.
Cô cúi đầu lấy điện thoại trong túi ra, nhấn nút, lúc này mới nhận ra điện thoại không biết đã hết pin từ lúc nào.
Tạ Lẫm nhìn thoáng qua màn hình điện thoại cô, không nói năng gì.
Anh cúi đầu dập tàn thuốc vào gạt tàn.
Trần Việt cũng đi tới, thấy Tạ Lẫm ngồi trong xe, có chút tò mò nhỏ giọng hỏi Chu Uyển Doanh: "Ai vậy?"
Chu Uyển Doanh sững người.
Cô nhìn Tạ Lẫm, chợt không biết mình phải giới thiệu thế nào về anh.
Cô do dự một lát rồi nói: "Một người bạn."
Khi Tạ Lẫm nghe thấy câu trả lời của Chu Uyển Doanh, bỗng bật cười.
Anh liếc mắt nhìn Chu Uyển Doanh, rồi lại liếc nhìn Trần Việt.
Thật ra ban đầu anh cũng chẳng quan tâm đến Trần Việt, anh về sớm mà không báo trước cho Chu Uyển Doanh, nên Chu Uyển Doanh ra ngoài ăn bữa cơm với bạn bè cũng là chuyện bình thường.
Nhưng lúc này, hai con mắt anh đánh giá Trần Việt, ngoài mặt nở nụ cười nhưng trong lòng thì không, anh hỏi lại một câu: "Cậu là ai? Tài xế mới à?"
Chu Uyển Doanh nghe vậy sửng sốt, rồi theo bản năng nhíu mày, hơi tức giận: "Tạ Lẫm, anh ấy là bạn của em."
Tạ Lẫm cười nói: "Vậy sao?"
Anh nhìn Chu Uyển Doanh: "Bạn bè kiểu nào? Kiểu bạn bè giống anh hả?"
Chu Uyển Doanh thấy anh thật khó hiểu, không hiểu vì sao anh lại phải nói lời châm chọc người khác.
Cô quay đầu nhìn Trần Việt, nói: "Anh Trần Việt, anh cứ về khách sạn trước đi, mai em liên lạc sau."
Trần Việt có chút lo lắng, nhìn qua Tạ Lẫm rồi hơi do dự.
Chu Uyển Doanh nói: "Không sao đâu, anh cứ đi trước đi."
Trần Việt chần chờ một lát, trước khi đi còn nói với Chu Uyển Doanh: "Có việc gì thì gọi điện cho anh, anh ở cách đây không xa đâu."
Cô đi xe đến ga tàu cao tốc, hai người đã hai ba năm không gặp nhau, nhưng khi vừa gặp lại vẫn thấy thật khăng khít.
Chu Uyển Doanh mặc áo khoác đen, đeo khẩu trang và đội mũ đánh cá màu đen, lúc cô xuất hiện trước mặt Trần Việt, Trần Việt vẫn chưa nhận ra cô, Chu Uyển Doanh phải vỗ anh một cái.
Trần Việt nhìn kỹ, sau đó bật cười: "Ôi, tôi còn đang nghĩ mỹ nữ nào đứng trước mặt, còn chưa nhận ra em đâu đấy."
Chu Uyển Doanh mím môi cười, nói: "Lên xe đi, chúng ta ăn cơm trước đã."
Cô dẫn Trần Việt đi đến trước xe ô tô.
Trần Việt nhìn thấy chiếc xe kia, là một chiếc Mercedes thương mại, hỏi: "Xe của Uyển Uyển à?"
Chu Uyển Doanh gật đầu, ngồi vào trong xe nói: "Thường ngày em đi làm bằng xe này."
Trần Việt lên xe, sờ chỗ này một cái, sờ chỗ kia một cái.
Chu Uyển Doanh cười nhìn anh, hỏi: "Không phải anh đến Bắc Thành để mừng sinh nhật em sao?"
Lúc này Trần Việt mới ngẩng đầu nhìn về phía Chu Uyển Doanh, cười nói: "Không hẳn là vậy."
Nói đến chuyện này anh lại thấy có chút vui mừng, hưng phấn mà kể cho Chu Uyển Doanh: "Là thế này, anh có một người bạn muốn xây khách sạn ở Bắc Thành, người ta muốn anh hùn vốn chung nên anh định qua xem thế nào."
Chu Uyển Doanh nói: "Ở Bắc Thành nhiều khách sạn bình dân lắm. Mặc dù áp lực cạnh tranh lớn nhưng nếu như làm tốt thì chắc chắn kiếm tiền dễ hơn so với ở Vũ Châu nhiều."
Trần Việt trả lời: "Cũng chưa chắc đâu. Vậy nên đợt này tớ tới đây khảo sát, tiện thể tổ chức sinh nhật cho em luôn."
Chu Uyển Doanh cười nói: "May mà anh tới vào hôm nay đó, nếu không thì mấy ngày nữa em lại phải đến đoàn phim rồi."
"Em không quay phim ở Bắc Thành à?"
Chu Uyển Doanh lắc đầu: "Phải đến Hoành Điếm."
*
Chu Uyển Doanh đưa Trần Việt đến quán Đức Thắng ăn.
Hai người đã hai ba năm không gặp nên có rất nhiều chuyện để kể.
Chu Uyển Doanh tâm sự với Trần Việt về những gì cô trải qua trong hai ba năm nay, nhưng không hề nhắc tới Tạ Lẫm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người ăn đến tận mười rưỡi mới xong, trò chuyện rất rôm rả.
Trên đường về nhà cũng nói chuyện phiếm trong xe.
Gần mười một giờ mới về đến khu dân cư Vân Khai.
Chu Uyển Doanh bước xuống xe, Trần Việt cũng xuống xe cùng, trong tay còn cầm theo bánh sinh nhật mua tặng Chu Uyển Doanh.
Chu Uyển Doanh cười nhận bánh, cô đang định nói gì đó, đột nhiên cảm thấy dường như có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cô theo bản năng nhìn xem ánh mắt đó từ đâu.
Thì thấy ở chỗ đậu xe ngay phía sau xe cô có một chiếc G-class màu đen, không phải Tạ Lẫm thì là ai được nữa.
Tạ Lẫm ngồi ở ghế lái, không biết đã nhìn cô bao lâu.
Trong xe có lẽ có mở máy sưởi, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, tay anh khoác lên cửa sổ xe, giữa hai ngón tay đang kẹp điếu thuốc lá đã cháy một nửa.
Thấy cô nhìn mình, anh cũng không có ý định nhìn đi chỗ khác, vẫn tiếp tục nhìn cô.
Chu Uyển Doanh không thể thấy, trên áo sơ mi trắng của Tạ Lẫm đang cài hai chiếc khuy măng sét mà cô tặng, sau xe còn có một bó hoa và cả bánh sinh nhật.
Cô càng không thể biết rằng để có thể quay về mừng sinh nhật cô, Tạ Lẫm đã phải hủy một buổi xã giao quan trọng.
Năm giờ rưỡi chiều anh đã đến nơi, lên lầu ấn chuông cả nửa ngày cũng không thấy ai ra mở cửa.
Anh gọi điện cho Chu Uyển Doanh thì lại không kết nối đến người nghe được.
Cũng phải trách anh lúc trước không hỏi mật khẩu căn hộ của Chu Uyển Doanh, nếu không thì anh đã vào nhà ngồi chờ.
Nên anh phải đi xuống ngồi chờ trong xe.
Đợi suốt từ sáu giờ đến mười giờ, nhưng cũng may có một người bạn gửi cho anh một tấm ảnh, là ảnh chụp cảnh Chu Uyển Doanh và một người đàn ông đang đi mua bánh sinh nhật ở tiệm bánh.
Anh chỉ lẳng lặng nhìn Chu Uyển Doanh, không bước xuống xe, vẻ mặt bình tĩnh, không có cảm xúc gì khác.
Chu Uyển Doanh hơi do dự, cuối cùng vẫn đi về phía Tạ Lẫm.
Cô đứng bên cửa sổ xe, nhìn Tạ Lẫm hỏi: "Anh đến từ bao giờ vậy?"
Tạ Lẫm nhìn cô, hỏi ngược lại: "Em không xem điện thoại à?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Uyển Doanh hơi sửng sốt.
Lúc tối cô và Trần Việt trò chuyện rất vui vẻ, đến mức quên luôn cả kiểm tra điện thoại.
Cô cúi đầu lấy điện thoại trong túi ra, nhấn nút, lúc này mới nhận ra điện thoại không biết đã hết pin từ lúc nào.
Tạ Lẫm nhìn thoáng qua màn hình điện thoại cô, không nói năng gì.
Anh cúi đầu dập tàn thuốc vào gạt tàn.
Trần Việt cũng đi tới, thấy Tạ Lẫm ngồi trong xe, có chút tò mò nhỏ giọng hỏi Chu Uyển Doanh: "Ai vậy?"
Chu Uyển Doanh sững người.
Cô nhìn Tạ Lẫm, chợt không biết mình phải giới thiệu thế nào về anh.
Cô do dự một lát rồi nói: "Một người bạn."
Khi Tạ Lẫm nghe thấy câu trả lời của Chu Uyển Doanh, bỗng bật cười.
Anh liếc mắt nhìn Chu Uyển Doanh, rồi lại liếc nhìn Trần Việt.
Thật ra ban đầu anh cũng chẳng quan tâm đến Trần Việt, anh về sớm mà không báo trước cho Chu Uyển Doanh, nên Chu Uyển Doanh ra ngoài ăn bữa cơm với bạn bè cũng là chuyện bình thường.
Nhưng lúc này, hai con mắt anh đánh giá Trần Việt, ngoài mặt nở nụ cười nhưng trong lòng thì không, anh hỏi lại một câu: "Cậu là ai? Tài xế mới à?"
Chu Uyển Doanh nghe vậy sửng sốt, rồi theo bản năng nhíu mày, hơi tức giận: "Tạ Lẫm, anh ấy là bạn của em."
Tạ Lẫm cười nói: "Vậy sao?"
Anh nhìn Chu Uyển Doanh: "Bạn bè kiểu nào? Kiểu bạn bè giống anh hả?"
Chu Uyển Doanh thấy anh thật khó hiểu, không hiểu vì sao anh lại phải nói lời châm chọc người khác.
Cô quay đầu nhìn Trần Việt, nói: "Anh Trần Việt, anh cứ về khách sạn trước đi, mai em liên lạc sau."
Trần Việt có chút lo lắng, nhìn qua Tạ Lẫm rồi hơi do dự.
Chu Uyển Doanh nói: "Không sao đâu, anh cứ đi trước đi."
Trần Việt chần chờ một lát, trước khi đi còn nói với Chu Uyển Doanh: "Có việc gì thì gọi điện cho anh, anh ở cách đây không xa đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro