Chương 9
Nghê Đa Hỉ
2024-10-16 14:24:50
Cho nên sau đó cô cũng không nhắc đến chuyện của giới giải trí nữa, chỉ ở cùng trò chuyện thường ngày với hai ông bà.
"Trước đây cô nói, cô là người Vũ Châu à?" Đột nhiên Mạnh Lan hỏi.
Chu Uyển Doanh nói: "Cũng không tính là người Vũ châu, quê tôi ở Tương Châu."
Mạnh Lan gật đầu, nói: "Tương Châu à, lúc trẻ ta từng đến một lần, xa Bắc Thành đấy."
Chu Uyển Doanh gật đầu, nói: "Đi tàu hỏa cũng phải mấy ngày."
Đang nói chuyện thì người làm ở ngoài cửa nói: "Ông bà chủ, giám đốc Tạ đến rồi."
Vừa dứt lời thì một giọng nam mang theo ý cười truyền đến: “Dì Mai nói trưa hôm nay Hạ lão sư đích thân xuống bếp, có phải tôi đến đúng lúc rồi không?”
Chu Uyển Doanh nghe thấy giọng nói quen thuộc, nhịp tim bất giác đập nhanh một hồi.
Cô quay đầu theo bản năng, đúng lúc chạm mắt với Tạ Lẫm.
Tạ Lẫm cũng sững sờ, bước chân hơi khưng lại.
Hạ Diệc Phương cười nói: “Đây là Uyển Doanh, nữ chính trong phim mới của thầy Mạnh cậu đấy.”
Nói đến đây thì lại nhớ ra: “Chắc là cậu biết nhỉ, chẳng phải cậu là nhà đầu tư sao?”
Tạ Lẫm cong môi cười, nói: “Biết.”
Anh quen đường quen lối bước vào nhà, lúc đi qua bên cạnh Chu Uyển Doanh còn liếc nhìn cô trêu cọc: “Có duyên gặp mặt cô Chu mấy lần.”
Không biết tại sao Chu Uyển Doanh vừa nhìn vào mắt Tạ Lẫm thì nhịp tim rất nhanh, gò má cũng bất giác nóng lên.
Cô hơi tránh né ánh mắt của Tạ Lẫm, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Có điều ánh mắt Tạ Lẫm thật ra cũng không nhìn cô quá lâu, anh ngồi xuống sô pha rồi tiện tay khoác áo vest trong tay lên ghế, anh dựa lưng vào ghế rồi ung dung vắt chéo chân.
Chu Uyển Doanh không biết Tạ Lẫm có quan hệ gì với nhà họ Mạnh, nhưng nhìn bộ dạng tùy ý này của Tạ Lẫm có thể thấy là khách quen ở đây.
Mạnh Lan cười nói: “Tết năm nay sao cậu lại chạy đến chỗ tôi rồi?”
Khuỷu tay phải của Tạ Lẫm chống trên sô pha, ngón tay trái đỡ đầu, nói một cách buồn bã: “Gần đây mẹ tôi hối tôi kết hôn làm tôi đau đầu nên đến đây trốn cho yên tĩnh.”
Mạnh Lan cười nói: “Cậu cũng không nhỏ nữa, nên nghĩ đến chuyện kết hôn rồi đấy.”
Tạ Lẫm đau đầu nhắm mắt, nói: “Tôi đến tránh cho yên tĩnh, ngài đừng nhắc chuyện này với tôi.”
Mạnh Lan cười ha ha rồi nói: “Đầu năm tôi có mua một món đồ cổ, ở trong phòng sách đây, cậu phẩm định giúp tôi xem?”
Lúc này Tạ Lẫm lại mở mắt, bỏ chân xuống rồi nói: “Trước mặt chuyên gia như ngài đây tôi nào dám múa rìu qua mắt thợ.”
Hai người lên phòng sách trên lầu.
Hạ Diệc Phương vào bếp nấu ăn, Chu Uyển Doanh cũng theo giúp đỡ.
Hạ Diệc Phương thấy Chu Uyển Doanh rửa rau cắt rau rất nhanh nhẹn thì hơi ngạc nhiên, cười hỏi: “Một cô gái như cô sao còn biết nấu ăn thế?”
Chu Uyển Doanh cười xấu hổ, nói: “Từ nhỏ tôi đã biết rồi.”
“Thế à?” Hạ Diệc Phương cười nói: “Đúng là không nhìn ra đấy.”
Hai người bận rộn trong bếp một lúc, 12h30 Hạ Diệc Phương lên lầu gọi Mạnh Lan và Tạ Lẫm xuống ăn cơm.
Gần đây khẩu vị Tạ Lẫm không tốt lắm, ăn không bao nhiêu thì đã buông đũa.
Hạ Diệc Phương cười hỏi: “Cậu chấm điểm cho tôi đi, mấy món trên bàn hôm nay, có món nào là hợp khẩu vị của cậu nhất.”
Tạ Lẫm dựa vào ghế lười nhác, lắc lư ly rượu vang trong tay, nghe vậy thì mỉm cười: “Tài nấu ăn của Hạ lão sư còn cần phải chấm sao? Món nào cũng ngon.”
“Món ngon nhất thì sao?” Hạ Diệc Phương hỏi.
Tạ Lẫm liếc nhìn trên bàn, cuối cùng nói: “Món cá hấp chanh kia không tệ.”
Hạ Diệc Phương cười nói: “Đại thiếu gia kén chọn như cậu cuối cùng cũng có món lọt được vào mắt rồi.”
Sau đó bà nói tiếp: “Cá hấp chanh này là món Uyển Doanh làm đấy.”
Tạ Lẫm nghe vậy thì hơi bất ngờ nhìn sang Chu Uyển Doanh.
Chu Uyển Doanh cười với Tạ Lẫm, sau đó dời mắt đi chỗ khác không dám nhìn lâu.
*
Ăn cơm trưa xong, Tạ Lẫm chơi cờ với đạo diễn Mạnh Lan.
Ván cờ vừa đánh thì đã bốn tiếng trôi qua. Tạ Lẫm thắng một ván, anh cười nói: “Nhường rồi nhường rồi.”
Ngài Mạnh bị chọc tức liền nói: “Năm mới cậu cũng không nhường lão già này.”
Tạ Lẫm mỉm cười đứng dậy khỏi sô pha, anh cầm vest khoác trên ghế rồi nói: “Ván cờ như chiến trường, ra trận không có cha con, hôm khác sẽ tôi cho ngài cơ hội lật bàn.”
Mạnh Lan nhìn anh hỏi: “Đi sao?”
“Vâng.” Tạ Lẫm nói: “Tối còn một bữa tiệc nên phải đi rồi.”
Chu Uyển Doanh thấy Tạ Lẫm sắp đi thì mới nhận ra thời gian đã không còn sớm, cô cũng vội vàng đứng dậy, nói: “Vậy tôi cũng đi đây, Mạnh lão sư, Hạ lão sư, hôm nay làm phiền hai ngài rồi, chúc hai ngài năm mới vui vẻ.”
Ngày hôm nay Hạ Diệc Phương đã rất thích Chu Uyển Doanh, bà đứng dậy kéo tay cô rồi nói: “Ăn tối rồi hẵng đi nhé.”
Chu Uyển Doanh nói: “Không cần đâu cô Hạ, đã làm phiền bà với thầy Mạnh rất lâu rồi, hai người cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Quả thật thời gian đã không còn sớm, hơn nữa coi bộ bên ngoài sắp mưa rồi. Hạ Diệc Phương biết Chu Uyển Doanh không lái xe thì liền nói với Tạ Lẫm: “Vậy để Uyển Doanh đi nhờ xe cậu nhé, cậu thuận đường đưa cô ấy về thành phố.”
Tạ Lẫm ‘ừ’ một tiếng hờ hững, anh khoác áo vest lên tay, đút tay vào túi rồi đi thẳng ra ngoài trước: “Đi đây.”
Chu Uyển Doanh ở lại phía sau, lịch sự tạm biệt Hạ Diệc Phương và Mạnh Lan rồi mới vội vàng đuổi theo Tạ Lẫm.
Chiếc Rolls Royce màu đen đậu ngoài sân, Tạ Lẫm ngồi trực tiếp vào ghế lái, Chu Uyển Thanh qua ghế phó lái bên cạnh, nhẹ nhàng kéo cửa xe ngồi vào trong một cách mất tự nhiên.
"Trước đây cô nói, cô là người Vũ Châu à?" Đột nhiên Mạnh Lan hỏi.
Chu Uyển Doanh nói: "Cũng không tính là người Vũ châu, quê tôi ở Tương Châu."
Mạnh Lan gật đầu, nói: "Tương Châu à, lúc trẻ ta từng đến một lần, xa Bắc Thành đấy."
Chu Uyển Doanh gật đầu, nói: "Đi tàu hỏa cũng phải mấy ngày."
Đang nói chuyện thì người làm ở ngoài cửa nói: "Ông bà chủ, giám đốc Tạ đến rồi."
Vừa dứt lời thì một giọng nam mang theo ý cười truyền đến: “Dì Mai nói trưa hôm nay Hạ lão sư đích thân xuống bếp, có phải tôi đến đúng lúc rồi không?”
Chu Uyển Doanh nghe thấy giọng nói quen thuộc, nhịp tim bất giác đập nhanh một hồi.
Cô quay đầu theo bản năng, đúng lúc chạm mắt với Tạ Lẫm.
Tạ Lẫm cũng sững sờ, bước chân hơi khưng lại.
Hạ Diệc Phương cười nói: “Đây là Uyển Doanh, nữ chính trong phim mới của thầy Mạnh cậu đấy.”
Nói đến đây thì lại nhớ ra: “Chắc là cậu biết nhỉ, chẳng phải cậu là nhà đầu tư sao?”
Tạ Lẫm cong môi cười, nói: “Biết.”
Anh quen đường quen lối bước vào nhà, lúc đi qua bên cạnh Chu Uyển Doanh còn liếc nhìn cô trêu cọc: “Có duyên gặp mặt cô Chu mấy lần.”
Không biết tại sao Chu Uyển Doanh vừa nhìn vào mắt Tạ Lẫm thì nhịp tim rất nhanh, gò má cũng bất giác nóng lên.
Cô hơi tránh né ánh mắt của Tạ Lẫm, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Có điều ánh mắt Tạ Lẫm thật ra cũng không nhìn cô quá lâu, anh ngồi xuống sô pha rồi tiện tay khoác áo vest trong tay lên ghế, anh dựa lưng vào ghế rồi ung dung vắt chéo chân.
Chu Uyển Doanh không biết Tạ Lẫm có quan hệ gì với nhà họ Mạnh, nhưng nhìn bộ dạng tùy ý này của Tạ Lẫm có thể thấy là khách quen ở đây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạnh Lan cười nói: “Tết năm nay sao cậu lại chạy đến chỗ tôi rồi?”
Khuỷu tay phải của Tạ Lẫm chống trên sô pha, ngón tay trái đỡ đầu, nói một cách buồn bã: “Gần đây mẹ tôi hối tôi kết hôn làm tôi đau đầu nên đến đây trốn cho yên tĩnh.”
Mạnh Lan cười nói: “Cậu cũng không nhỏ nữa, nên nghĩ đến chuyện kết hôn rồi đấy.”
Tạ Lẫm đau đầu nhắm mắt, nói: “Tôi đến tránh cho yên tĩnh, ngài đừng nhắc chuyện này với tôi.”
Mạnh Lan cười ha ha rồi nói: “Đầu năm tôi có mua một món đồ cổ, ở trong phòng sách đây, cậu phẩm định giúp tôi xem?”
Lúc này Tạ Lẫm lại mở mắt, bỏ chân xuống rồi nói: “Trước mặt chuyên gia như ngài đây tôi nào dám múa rìu qua mắt thợ.”
Hai người lên phòng sách trên lầu.
Hạ Diệc Phương vào bếp nấu ăn, Chu Uyển Doanh cũng theo giúp đỡ.
Hạ Diệc Phương thấy Chu Uyển Doanh rửa rau cắt rau rất nhanh nhẹn thì hơi ngạc nhiên, cười hỏi: “Một cô gái như cô sao còn biết nấu ăn thế?”
Chu Uyển Doanh cười xấu hổ, nói: “Từ nhỏ tôi đã biết rồi.”
“Thế à?” Hạ Diệc Phương cười nói: “Đúng là không nhìn ra đấy.”
Hai người bận rộn trong bếp một lúc, 12h30 Hạ Diệc Phương lên lầu gọi Mạnh Lan và Tạ Lẫm xuống ăn cơm.
Gần đây khẩu vị Tạ Lẫm không tốt lắm, ăn không bao nhiêu thì đã buông đũa.
Hạ Diệc Phương cười hỏi: “Cậu chấm điểm cho tôi đi, mấy món trên bàn hôm nay, có món nào là hợp khẩu vị của cậu nhất.”
Tạ Lẫm dựa vào ghế lười nhác, lắc lư ly rượu vang trong tay, nghe vậy thì mỉm cười: “Tài nấu ăn của Hạ lão sư còn cần phải chấm sao? Món nào cũng ngon.”
“Món ngon nhất thì sao?” Hạ Diệc Phương hỏi.
Tạ Lẫm liếc nhìn trên bàn, cuối cùng nói: “Món cá hấp chanh kia không tệ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Diệc Phương cười nói: “Đại thiếu gia kén chọn như cậu cuối cùng cũng có món lọt được vào mắt rồi.”
Sau đó bà nói tiếp: “Cá hấp chanh này là món Uyển Doanh làm đấy.”
Tạ Lẫm nghe vậy thì hơi bất ngờ nhìn sang Chu Uyển Doanh.
Chu Uyển Doanh cười với Tạ Lẫm, sau đó dời mắt đi chỗ khác không dám nhìn lâu.
*
Ăn cơm trưa xong, Tạ Lẫm chơi cờ với đạo diễn Mạnh Lan.
Ván cờ vừa đánh thì đã bốn tiếng trôi qua. Tạ Lẫm thắng một ván, anh cười nói: “Nhường rồi nhường rồi.”
Ngài Mạnh bị chọc tức liền nói: “Năm mới cậu cũng không nhường lão già này.”
Tạ Lẫm mỉm cười đứng dậy khỏi sô pha, anh cầm vest khoác trên ghế rồi nói: “Ván cờ như chiến trường, ra trận không có cha con, hôm khác sẽ tôi cho ngài cơ hội lật bàn.”
Mạnh Lan nhìn anh hỏi: “Đi sao?”
“Vâng.” Tạ Lẫm nói: “Tối còn một bữa tiệc nên phải đi rồi.”
Chu Uyển Doanh thấy Tạ Lẫm sắp đi thì mới nhận ra thời gian đã không còn sớm, cô cũng vội vàng đứng dậy, nói: “Vậy tôi cũng đi đây, Mạnh lão sư, Hạ lão sư, hôm nay làm phiền hai ngài rồi, chúc hai ngài năm mới vui vẻ.”
Ngày hôm nay Hạ Diệc Phương đã rất thích Chu Uyển Doanh, bà đứng dậy kéo tay cô rồi nói: “Ăn tối rồi hẵng đi nhé.”
Chu Uyển Doanh nói: “Không cần đâu cô Hạ, đã làm phiền bà với thầy Mạnh rất lâu rồi, hai người cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Quả thật thời gian đã không còn sớm, hơn nữa coi bộ bên ngoài sắp mưa rồi. Hạ Diệc Phương biết Chu Uyển Doanh không lái xe thì liền nói với Tạ Lẫm: “Vậy để Uyển Doanh đi nhờ xe cậu nhé, cậu thuận đường đưa cô ấy về thành phố.”
Tạ Lẫm ‘ừ’ một tiếng hờ hững, anh khoác áo vest lên tay, đút tay vào túi rồi đi thẳng ra ngoài trước: “Đi đây.”
Chu Uyển Doanh ở lại phía sau, lịch sự tạm biệt Hạ Diệc Phương và Mạnh Lan rồi mới vội vàng đuổi theo Tạ Lẫm.
Chiếc Rolls Royce màu đen đậu ngoài sân, Tạ Lẫm ngồi trực tiếp vào ghế lái, Chu Uyển Thanh qua ghế phó lái bên cạnh, nhẹ nhàng kéo cửa xe ngồi vào trong một cách mất tự nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro