xa cách
Tiểu Cam Cam
2024-04-15 20:56:45
Đối diện với một Tần Xuyên vui vẻ cởi mở, Giang Yểm Ly có một nỗi tâm sự không biết nên kể cùng với ai vừ muốn trút bỏ gánh nặng trong lòng nhưng lại sợ nếu như không may anh đem việc này đi nói với mọi người thì sẽ gây ra phiền phức không đáng có.
Dù sao thì cả hai chỉ là bạn cùng bàn, trở nên thân thiết khi làm bài tập chung, chuyện cá nhân không nên nói với người ngoài.
Huống chi người mà cô xem như anh trai đã mười năm lại đối với cô không thật lòng, Giang Yểm Ly đương nhiên sẽ dè chừng hơn.
Tần Xuyên cơ hồ nhìn ra được nỗi lo lắng của cô, anh cười xoà rồi xua tay lên tiếng:
"Nếu như khó quá thì cậu không cần phải ép buộc bản thân đâu ".
Giang Yểm Ly mỉm cười, thật may vì anh không làm khó cô.
"Chúng ta về thôi, tớ đã hứa vói gia đình sẽ về sớm " - Cô lên tiếng.
Cả hai người ai về nhà nấy, cô rất vui khi đã làm xong bài tập được giao, tuy hôm nay không nói quá nhiều chuyện nhưng ít nhiều trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Những ngày tiếp theo cô đã bình tâm hơn, đối với hắn cũng trở nên bình thường, không còn ngượng ngập.
___________
Cuối tuần, buổi sáng cả gia đình ngồi dùng bữa cùng với nhau, Dương Thành Trung nhìn Giang Yểm Ly đang ngồi cạnh con gái lớn, lại nhìn sang Dương Nghiêm ngồi ở phía đối diện, nét mặt vẫn trầm ổn hệt như mặt hồ tĩnh lặng, nhưng làm sao có thể giấu giếm được người từng trãi và trên hết là một người cha như ông?
Bàn ăn không có ai nói chuyện bỗng nghe thấy tiếng nói của ông:
"Yểm Ly, con và Nghiêm... dạo này dường như xa cách lắm ".
Giang Yểm Ly hơi khựng lại, trong khi đó người đàn ông đã ngồi thẳng lên, tuy rất nhanh nhưng hắn đã kịp lườm cô một cái rồi thu liễm, sau đó nở một nụ cười rồi xoay sang nhìn cha mình và đáp:
"Chúng con có xa cách sao? ".
Cô nhìn cha nuôi một lúc cũng liền lên tiếng:
"Không có đâu ạ, chúng con vẫn rất bình thường ".
"Nhưng dạo gần đây ta thấy cả hai hầu như không nói chuyện với nhau ".
Cô cười tươi rồi đáp:
"Năm cuối cấp cho nên anh phải học rất nhiều, con thì cảm thấy nếu như con tìm anh để nói chuyện thì thật không phải phép ".
Dương Thành Trung đối với câu nói và biểu cảm bình thường đến mức không thể nhìn ra được kẽ hở của cô con gái nuôi này đương nhiên trong lòng vẫn hoài nghi, nhưng ông vẫn lựa chọn tin tưởng, thở dài một hơi rồi lên tiếng:
"Dù có thế nào thì anh em một nhà vẫn nên thân thiết, đừng vì bất cứ chuyện gì mà trở nên xa cách ".
"Vâng ạ " - Giang Yểm Ly đáp lại.
Dương Nhất Nguyệt ngồi ở bên cạnh hắn gương mặt khó chịu nhìn chăm chăm vào cô rồi lẩm bẩm nhép miệng:
"Trơ tráo ".
Tuy rằng Giang Yểm Ly không nhìn rõ nhưng cũng biết được cô ấy đang chửi mình, tuy có chút buồn nhưng cơ bản không để tâm lắm.
Cô chỉ là dùng cách thức của hắn để đối đãi thôi, hắn muốn có được lợi ích từ phía cha nuôi khi đối tốt với cô, còn Giang Yểm Ly thì không muốn Dương Thành Trung buồn bã không vui.
Cô có thể trở mặt với người trong nhà nhưng riêng ông thì không.
Nếu như không phải ông cưu mang thì lúc này đây chẳng biết cô đang ở phương trời nào, cơm trắng dẻo thơm mỗi ngày không biết có hay không chứ đừng nói gì đến một bàn đầy mỹ vị.
Có lẽ vì không muốn phải nhận lấy tổn thương thêm một lần nào nữa, vậy nên những năm tiếp theo cô luôn giữ khoảng cách với hắn.
Còn về phía Dương Nghiêm, những lúc cô bị mẹ và em gái gây khó dễ thì hắn vẫn như cũ nói giúp vài câu.
Từ Phi bảo cô pha giúp một ấm trà Long Tĩnh để bà tiếp khách đến nhà, dù đã làm đúng theo quy trình nhưng cô vẫn bị mắng nhiếc.
"Tốt nhất là gọi quản gia pha một ấm trà mới, thứ này bốc mùi hôi thối quá ".
Nghe được những lời đó từ mẹ nuôi, đứng trước mặt khách và anh trai em gái, cô cũng có hơi lúng túng, chỉ biết cúi đầu rồi nhỏ giọng:
"Con xin lỗi ".
"Mẹ à, Yểm Ly có chút vụng về, mẹ đừng trách em ấy " - Hắn ngồi ở cạnh cửa sổ đọc sách liền tiến đến gần cô rồi lên tiếng.
Nhìn thì có vẻ như đang cứu nguy, nhưng lời mà hắn nói ra lập tức khẳng định việc này là do cô làm sai.
Cô mất mặt với khách khứa, còn hắn lại ghi điểm.
Dù sao thì cả hai chỉ là bạn cùng bàn, trở nên thân thiết khi làm bài tập chung, chuyện cá nhân không nên nói với người ngoài.
Huống chi người mà cô xem như anh trai đã mười năm lại đối với cô không thật lòng, Giang Yểm Ly đương nhiên sẽ dè chừng hơn.
Tần Xuyên cơ hồ nhìn ra được nỗi lo lắng của cô, anh cười xoà rồi xua tay lên tiếng:
"Nếu như khó quá thì cậu không cần phải ép buộc bản thân đâu ".
Giang Yểm Ly mỉm cười, thật may vì anh không làm khó cô.
"Chúng ta về thôi, tớ đã hứa vói gia đình sẽ về sớm " - Cô lên tiếng.
Cả hai người ai về nhà nấy, cô rất vui khi đã làm xong bài tập được giao, tuy hôm nay không nói quá nhiều chuyện nhưng ít nhiều trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Những ngày tiếp theo cô đã bình tâm hơn, đối với hắn cũng trở nên bình thường, không còn ngượng ngập.
___________
Cuối tuần, buổi sáng cả gia đình ngồi dùng bữa cùng với nhau, Dương Thành Trung nhìn Giang Yểm Ly đang ngồi cạnh con gái lớn, lại nhìn sang Dương Nghiêm ngồi ở phía đối diện, nét mặt vẫn trầm ổn hệt như mặt hồ tĩnh lặng, nhưng làm sao có thể giấu giếm được người từng trãi và trên hết là một người cha như ông?
Bàn ăn không có ai nói chuyện bỗng nghe thấy tiếng nói của ông:
"Yểm Ly, con và Nghiêm... dạo này dường như xa cách lắm ".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Yểm Ly hơi khựng lại, trong khi đó người đàn ông đã ngồi thẳng lên, tuy rất nhanh nhưng hắn đã kịp lườm cô một cái rồi thu liễm, sau đó nở một nụ cười rồi xoay sang nhìn cha mình và đáp:
"Chúng con có xa cách sao? ".
Cô nhìn cha nuôi một lúc cũng liền lên tiếng:
"Không có đâu ạ, chúng con vẫn rất bình thường ".
"Nhưng dạo gần đây ta thấy cả hai hầu như không nói chuyện với nhau ".
Cô cười tươi rồi đáp:
"Năm cuối cấp cho nên anh phải học rất nhiều, con thì cảm thấy nếu như con tìm anh để nói chuyện thì thật không phải phép ".
Dương Thành Trung đối với câu nói và biểu cảm bình thường đến mức không thể nhìn ra được kẽ hở của cô con gái nuôi này đương nhiên trong lòng vẫn hoài nghi, nhưng ông vẫn lựa chọn tin tưởng, thở dài một hơi rồi lên tiếng:
"Dù có thế nào thì anh em một nhà vẫn nên thân thiết, đừng vì bất cứ chuyện gì mà trở nên xa cách ".
"Vâng ạ " - Giang Yểm Ly đáp lại.
Dương Nhất Nguyệt ngồi ở bên cạnh hắn gương mặt khó chịu nhìn chăm chăm vào cô rồi lẩm bẩm nhép miệng:
"Trơ tráo ".
Tuy rằng Giang Yểm Ly không nhìn rõ nhưng cũng biết được cô ấy đang chửi mình, tuy có chút buồn nhưng cơ bản không để tâm lắm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô chỉ là dùng cách thức của hắn để đối đãi thôi, hắn muốn có được lợi ích từ phía cha nuôi khi đối tốt với cô, còn Giang Yểm Ly thì không muốn Dương Thành Trung buồn bã không vui.
Cô có thể trở mặt với người trong nhà nhưng riêng ông thì không.
Nếu như không phải ông cưu mang thì lúc này đây chẳng biết cô đang ở phương trời nào, cơm trắng dẻo thơm mỗi ngày không biết có hay không chứ đừng nói gì đến một bàn đầy mỹ vị.
Có lẽ vì không muốn phải nhận lấy tổn thương thêm một lần nào nữa, vậy nên những năm tiếp theo cô luôn giữ khoảng cách với hắn.
Còn về phía Dương Nghiêm, những lúc cô bị mẹ và em gái gây khó dễ thì hắn vẫn như cũ nói giúp vài câu.
Từ Phi bảo cô pha giúp một ấm trà Long Tĩnh để bà tiếp khách đến nhà, dù đã làm đúng theo quy trình nhưng cô vẫn bị mắng nhiếc.
"Tốt nhất là gọi quản gia pha một ấm trà mới, thứ này bốc mùi hôi thối quá ".
Nghe được những lời đó từ mẹ nuôi, đứng trước mặt khách và anh trai em gái, cô cũng có hơi lúng túng, chỉ biết cúi đầu rồi nhỏ giọng:
"Con xin lỗi ".
"Mẹ à, Yểm Ly có chút vụng về, mẹ đừng trách em ấy " - Hắn ngồi ở cạnh cửa sổ đọc sách liền tiến đến gần cô rồi lên tiếng.
Nhìn thì có vẻ như đang cứu nguy, nhưng lời mà hắn nói ra lập tức khẳng định việc này là do cô làm sai.
Cô mất mặt với khách khứa, còn hắn lại ghi điểm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro