Rửa Huyệt (H)
Hoàn Nhĩ
2024-08-20 00:47:51
Cô chưa kịp đáp, hắn đã không chờ được, trực tiếp xốc chăn muốn xem nơi
riêng tư của cô, nhưng xốc chăn lên chớp mắt một cái đã sợ ngây người.
Cơ thể mềm mại đầy những vết bầm xanh xanh tím tím, tựa như dương chỉ bạch ngọc nhiễm không biết bao nhiêu vết bẩn, Triệu Hựu Sâm nhìn hết toàn bộ không tin nổi, Ước Tố phản ứng lại, kéo tấm chăn che lại cơ thể, cúi khuôn mặt đỏ bừng nói: "Đừng nhìn."
"Sao... Sao lại như vậy..." Trong đầu Triệu Hựu Sâm tức khắc lướt qua toàn bộ hành động đêm qua, "Đây đều là tôi làm sao?"
"Không trách ngài." Mặt Ước Tố càng đỏ, "Từ nhỏ da ta đã mềm, hơi chạm vào một chút sẽ để lại dấu vết, không hoàn toàn trách ngài được."
"Thật xin lỗi..." Hắn cực kỳ cẩn thận ôm cô, "Lần sau nhất định sẽ có chừng mực."
"Ngài đêm nay, đêm mai..." Ước Tố cuống quýt không biết nên nói như thế nào, "Ngài còn ra ngoài không?"
Hắn lập tức hiểu ra, cúi đầu cười nhìn về phía cô: "Em muốn tôi đi? Hay là không đi?" Truyện edit by Astute Nguyễn.
Ước Tố nghẹn họng nửa ngày vẫn không nói được gì, Triệu Hựu Sâm không đợi cô trả lời đã bế bổng lên, vòng tay qua cặp đùi trần truồng mà ra ngoài, Ước Tố sợ hãi, tưởng hắn định làm ra chuyện điên cuồng gì đó. Không ngờ khoảnh khắc đẩy cửa, bên ngoài lại là một phòng tắm rất lớn, Triệu Hựu Sâm cẩn thận đặt cô vào bồn tắm cẩm thạch, bên trong đã sớm chuẩn bị nước ấm rải đầy hoa hồng. Triệu Hựu Sâm ôm Ước Tố vào ngồi xuống, dương v*t thô bạo đột nhiên lại chạm vào cửa huyệt, tối hôm qua cọ xát vẫn còn đau đớn chưa dứt, Ước Tố bị dọa mặt mày trắng bệch, hắn thấy vậy hít sâu một hơi, xoa xoa đầu cô: "Đừng sợ, tôi không vào."
Cửa huyệt vốn đã sưng tấy, giữa hai chân còn có chất nhầy trắng trắng đỏ đỏ khô cong, Triệu Hựu Sâm dùng ngón tay cẩn thận rửa sạch chất nhầy, lòng bàn tay như có như không cọ cọ hoa đế sưng đỏ, chỗ mẫn cảm của Ước Tố tựa hồ bị hắn nắm hết trong lòng bàn tay, cô bám vào bồn tắm bên cạnh không dám nhúc nhích, hắn chăm chú rửa sạch cửa huyệt, ngón tay đột nhiên mang theo dòng nước luồn vào hoa huy*t.
Ước Tố khẽ giọng rên lên một tiếng, cảm giác ngón tay thô dài cử động trong da thịt mềm mại, một bàn tay khác xoa nắn chơi đùa hai bầu ngực của cô, Triệu Hựu Sâm cất âm thanh trầm thấp: "Lần đầu tiên thường sẽ đau, nhưng lần sau ổn rồi."
"Bọn họ cũng như vậy sao?" Ước Tố không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại hỏi một câu, "Chu tiểu thư... Cũng như thế hả?"
Ngón tay trong cơ thể cô dừng lại một khắc, ngay sau đó lại hung hăng moi đào ở bên trong, Ước Tố tức khắc mềm nhũn, bám chặt vào hắn mới không ngã xuống, cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn về phía hắn, trong giọng nói có chút hờn dỗi oán trách: "Ngài làm gì vậy?"
"Bọn họ không giống em, tôi chỉ để một mình em vui vẻ, chứ không cần phải hầu hạ giống họ." Hắn bóp chặt điểm đào hồng trước ngực, hung tợn nói, "Em cũng chỉ được phép rên rỉ dưới thân tôi, không tới phiên kẻ khác."
"Đồ lưu manh." Ước Tố đẩy hắn một cái, "Ngài nói toàn cái gì vậy?"
"Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, tôi biết em không quen nhìn loại người như tôi, nhưng em hiện tại đã là của tôi." Hắn bá đạo ôm chặt cô, "Tố Nhi, tôi chính là kiểu người như vậy, tôi cũng từng muốn bắt chước Tạ Hướng Mặc ôn tồn lễ độ, tri thư đạt lễ, trở thành kiểu người em thích, nhưng tôi làm không được, tôi biết em không thích tôi, tôi sẽ chờ đến một ngày em hồi tâm chuyển ý."
"Sao lại nhắc tới anh ấy, ngài không tin ta sao?"
"Tôi không tin chính bản thân mình."
Triệu Hựu Sâm đột nhiên vặn cơ thể cô, Ước Tố bĩu môi quay lưng lại, không phát hiện khóe môi hắn treo một nụ cười khổ, cô bị tư thế này làm cho kinh sợ, hoa tâm mềm mại đưa về phía hắn, Triệu Hựu Sâm dùng ngón tay vuốt nhẹ mép hoa tâm một vòng, tách cặp đùi của cô rồi đột nhiên cúi đầu, dùng miệng hôn lên hoa tâm dính mật.
Cơ thể mềm mại đầy những vết bầm xanh xanh tím tím, tựa như dương chỉ bạch ngọc nhiễm không biết bao nhiêu vết bẩn, Triệu Hựu Sâm nhìn hết toàn bộ không tin nổi, Ước Tố phản ứng lại, kéo tấm chăn che lại cơ thể, cúi khuôn mặt đỏ bừng nói: "Đừng nhìn."
"Sao... Sao lại như vậy..." Trong đầu Triệu Hựu Sâm tức khắc lướt qua toàn bộ hành động đêm qua, "Đây đều là tôi làm sao?"
"Không trách ngài." Mặt Ước Tố càng đỏ, "Từ nhỏ da ta đã mềm, hơi chạm vào một chút sẽ để lại dấu vết, không hoàn toàn trách ngài được."
"Thật xin lỗi..." Hắn cực kỳ cẩn thận ôm cô, "Lần sau nhất định sẽ có chừng mực."
"Ngài đêm nay, đêm mai..." Ước Tố cuống quýt không biết nên nói như thế nào, "Ngài còn ra ngoài không?"
Hắn lập tức hiểu ra, cúi đầu cười nhìn về phía cô: "Em muốn tôi đi? Hay là không đi?" Truyện edit by Astute Nguyễn.
Ước Tố nghẹn họng nửa ngày vẫn không nói được gì, Triệu Hựu Sâm không đợi cô trả lời đã bế bổng lên, vòng tay qua cặp đùi trần truồng mà ra ngoài, Ước Tố sợ hãi, tưởng hắn định làm ra chuyện điên cuồng gì đó. Không ngờ khoảnh khắc đẩy cửa, bên ngoài lại là một phòng tắm rất lớn, Triệu Hựu Sâm cẩn thận đặt cô vào bồn tắm cẩm thạch, bên trong đã sớm chuẩn bị nước ấm rải đầy hoa hồng. Triệu Hựu Sâm ôm Ước Tố vào ngồi xuống, dương v*t thô bạo đột nhiên lại chạm vào cửa huyệt, tối hôm qua cọ xát vẫn còn đau đớn chưa dứt, Ước Tố bị dọa mặt mày trắng bệch, hắn thấy vậy hít sâu một hơi, xoa xoa đầu cô: "Đừng sợ, tôi không vào."
Cửa huyệt vốn đã sưng tấy, giữa hai chân còn có chất nhầy trắng trắng đỏ đỏ khô cong, Triệu Hựu Sâm dùng ngón tay cẩn thận rửa sạch chất nhầy, lòng bàn tay như có như không cọ cọ hoa đế sưng đỏ, chỗ mẫn cảm của Ước Tố tựa hồ bị hắn nắm hết trong lòng bàn tay, cô bám vào bồn tắm bên cạnh không dám nhúc nhích, hắn chăm chú rửa sạch cửa huyệt, ngón tay đột nhiên mang theo dòng nước luồn vào hoa huy*t.
Ước Tố khẽ giọng rên lên một tiếng, cảm giác ngón tay thô dài cử động trong da thịt mềm mại, một bàn tay khác xoa nắn chơi đùa hai bầu ngực của cô, Triệu Hựu Sâm cất âm thanh trầm thấp: "Lần đầu tiên thường sẽ đau, nhưng lần sau ổn rồi."
"Bọn họ cũng như vậy sao?" Ước Tố không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại hỏi một câu, "Chu tiểu thư... Cũng như thế hả?"
Ngón tay trong cơ thể cô dừng lại một khắc, ngay sau đó lại hung hăng moi đào ở bên trong, Ước Tố tức khắc mềm nhũn, bám chặt vào hắn mới không ngã xuống, cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn về phía hắn, trong giọng nói có chút hờn dỗi oán trách: "Ngài làm gì vậy?"
"Bọn họ không giống em, tôi chỉ để một mình em vui vẻ, chứ không cần phải hầu hạ giống họ." Hắn bóp chặt điểm đào hồng trước ngực, hung tợn nói, "Em cũng chỉ được phép rên rỉ dưới thân tôi, không tới phiên kẻ khác."
"Đồ lưu manh." Ước Tố đẩy hắn một cái, "Ngài nói toàn cái gì vậy?"
"Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, tôi biết em không quen nhìn loại người như tôi, nhưng em hiện tại đã là của tôi." Hắn bá đạo ôm chặt cô, "Tố Nhi, tôi chính là kiểu người như vậy, tôi cũng từng muốn bắt chước Tạ Hướng Mặc ôn tồn lễ độ, tri thư đạt lễ, trở thành kiểu người em thích, nhưng tôi làm không được, tôi biết em không thích tôi, tôi sẽ chờ đến một ngày em hồi tâm chuyển ý."
"Sao lại nhắc tới anh ấy, ngài không tin ta sao?"
"Tôi không tin chính bản thân mình."
Triệu Hựu Sâm đột nhiên vặn cơ thể cô, Ước Tố bĩu môi quay lưng lại, không phát hiện khóe môi hắn treo một nụ cười khổ, cô bị tư thế này làm cho kinh sợ, hoa tâm mềm mại đưa về phía hắn, Triệu Hựu Sâm dùng ngón tay vuốt nhẹ mép hoa tâm một vòng, tách cặp đùi của cô rồi đột nhiên cúi đầu, dùng miệng hôn lên hoa tâm dính mật.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro