Xoa Bóp Chân
Hoàn Nhĩ
2024-08-20 00:47:51
"Em không thể so được với Hi Minh ca ca, em rất dơ bẩn." Chiếu Thanh cúi đầu vân vê ngón tay, "Thiếu phu nhân nhất định là rất ghét em."
Mã thái thái hướng sang Hi Minh, Hi Minh cũng hơi lúng túng, vội vàng giải thích: "Không phải vậy, Tiểu Thanh nó... Là em họ nhà bà con xa của em, nó không phải làm loại nghề này, chỉ là khi còn nhỏ rất đáng thương, đã từng bị một đám khốn nạn ức hiếp... Mã thái thái, em tìm người rất gấp, nghe nói người đang ở quán trà này nên mới đến, chưa kịp đưa Tiểu Thanh trở về, thật xin lỗi..."
Mã thái thái đang định nói gì tiếp, Ước Tố chợt vẫy vẫy tay: "Không sao, hai người ở lại đi, Chiếu Thanh, ngươi cùng ta qua đây."
Chiếu Thanh không ngờ Ước Tố lại đột nhiên gọi tên của hắn, lập tức ngoan ngoãn theo ra ngoài, Ước Tố đưa hắn đổi chỗ. Nhìn Mã thái thái và Hi Minh đang tình sâu ý nặng, cô thật sự không muốn quấy rầy, chỗ ghế này tương đối hẻo lánh, tiếng hát tuồng bên dưới cũng nghe không rõ lắm.
Ước Tố tùy ý ngồi xuống ghế trúc hoa, trên bàn có một bộ ấm sứ Thanh Hoa vừa mới chuẩn bị, cô rót một ly trà, chậm rãi nhấp một ngụm xong mới ngẩng đầu nhìn lên Chiếu Thanh vẫn đang đứng nãy giờ: "Ngươi muốn làm gì?"
Chiếu Thanh chớp mắt: "Cái gì mà em muốn làm gì? Chị đang tra khảo em sao?"
"Ừ." Ước Tố lại nhấp thêm một ngụm trà, ánh mắt hơi lạnh lẽo nhìn hắn, "Ta không tin ngươi mới gặp lần đầu mà đã tình sâu ý nặng với ta, ngươi trăm phương nghìn kế theo Hi Minh đến đây, là muốn làm gì?"
"Em chẳng muốn làm gì cả."
Chiếu Thanh bĩu môi, đột ngột nửa ngồi xuống trước mặt Ước Tố, Ước Tố còn tưởng hắn muốn làm cái gì, không ngờ hắn lại cầm chén trà trên bàn lên, uống một hớp ở chỗ Ước Tố vừa nhấp môi, sau đó giảo hoạt nhìn Ước Tố cười: "Em muốn làm gì, chị không nhìn ra sao."
Ước Tố hơi sửng sốt, kế đó chuyển tầm mắt đi, giọng nói lạnh lùng: "Ngươi đi đi, ta sẽ không truy cứu chuyện ngươi vô lễ."
"Chị không thích em sao?" Chiếu Thanh đột nhiên vươn tay cầm tay Ước Tố, đôi mắt to chớp chớp nhìn cô, "Phàm là người đã gặp đều sẽ thích em, chị chê em dơ bẩn à?"
Ước Tố hất tay, cầm lấy túi đứng dậy rời đi, Chiếu Thanh ở phía sau liền giữ cô lại, Ước Tố phát hiện, tuy hắn mang bề ngoài thiếu niên, nhưng dáng người đã là người trưởng thành, gầy hơn một chút so với Triệu Hựu Sâm, nhưng lại cao hơn cô hẳn một cái đầu, hắn từ phía sau thân mật ôm lấy cô, rồi đột nhiên đẩy cửa lô ghế, để lộ một góc nhỏ.
"Chị xem."
Chỉ thấy giữa sảnh, dưới lan can ngọc bích có một hình bóng quen thuộc, bóng người kia mặc quân trang, dáng người thẳng tắp, bên cạnh hắn còn có một cô gái nằm sườn xám màu cam thêu hoa, cô gái kia xáp vào rất gần, từ góc nhìn của Ước Tố, hai người họ như rúc vào nhau.
Là Chu Dục Oánh.
Ước Tố ngồi trở về chỗ cũ, không rõ bản thân đang có tâm trạng gì, Chiếu Thanh lại thò qua, ngồi xổm trước mặt Ước Tố, ngẩng đầu nhìn cô: "Sao chị không ra ngoài? Sợ ngài ấy nhìn thấy chị hay là chị sợ nhìn thấy ngài ấy?"
Ước Tố chậm rãi nhắm mắt lại, xoa huyệt Thái Dương rồi đáp: "Ngươi biết gì chứ, tới xoa bóp chân giúp ta đi."
Chiếu Thanh cất tiếng đồng ý, hắn nửa quỳ trên mặt đất, cúi đầu lộ ra phần cổ trắng như ngọc, Ước Tố nhìn hắn, thằng bé này thật sự quá xinh đẹp, mỗi tấc trên người đều như trăng tỏa sáng.
Hắn nắn chân với lực vừa phải, hành động tự dưng có quy củ hẳn lên, trên đùi Ước Tố đeo một lớp tất lụa, Chiếu Thanh nhẹ nhàng đấm trên bắp chân cô, Ước Tố khép hờ đôi mắt, như là đã ngủ.
"Phu nhân... Thích thiếu soái sao?"
Ước Tố không trả lời, một cơn gió thổi bay đèn lồng ngoài quán trà, hàng mi Ước Tố nhẹ nhàng run rẩy, đột nhiên cô cảm thấy có hơi lạnh lẽo.
Mã thái thái hướng sang Hi Minh, Hi Minh cũng hơi lúng túng, vội vàng giải thích: "Không phải vậy, Tiểu Thanh nó... Là em họ nhà bà con xa của em, nó không phải làm loại nghề này, chỉ là khi còn nhỏ rất đáng thương, đã từng bị một đám khốn nạn ức hiếp... Mã thái thái, em tìm người rất gấp, nghe nói người đang ở quán trà này nên mới đến, chưa kịp đưa Tiểu Thanh trở về, thật xin lỗi..."
Mã thái thái đang định nói gì tiếp, Ước Tố chợt vẫy vẫy tay: "Không sao, hai người ở lại đi, Chiếu Thanh, ngươi cùng ta qua đây."
Chiếu Thanh không ngờ Ước Tố lại đột nhiên gọi tên của hắn, lập tức ngoan ngoãn theo ra ngoài, Ước Tố đưa hắn đổi chỗ. Nhìn Mã thái thái và Hi Minh đang tình sâu ý nặng, cô thật sự không muốn quấy rầy, chỗ ghế này tương đối hẻo lánh, tiếng hát tuồng bên dưới cũng nghe không rõ lắm.
Ước Tố tùy ý ngồi xuống ghế trúc hoa, trên bàn có một bộ ấm sứ Thanh Hoa vừa mới chuẩn bị, cô rót một ly trà, chậm rãi nhấp một ngụm xong mới ngẩng đầu nhìn lên Chiếu Thanh vẫn đang đứng nãy giờ: "Ngươi muốn làm gì?"
Chiếu Thanh chớp mắt: "Cái gì mà em muốn làm gì? Chị đang tra khảo em sao?"
"Ừ." Ước Tố lại nhấp thêm một ngụm trà, ánh mắt hơi lạnh lẽo nhìn hắn, "Ta không tin ngươi mới gặp lần đầu mà đã tình sâu ý nặng với ta, ngươi trăm phương nghìn kế theo Hi Minh đến đây, là muốn làm gì?"
"Em chẳng muốn làm gì cả."
Chiếu Thanh bĩu môi, đột ngột nửa ngồi xuống trước mặt Ước Tố, Ước Tố còn tưởng hắn muốn làm cái gì, không ngờ hắn lại cầm chén trà trên bàn lên, uống một hớp ở chỗ Ước Tố vừa nhấp môi, sau đó giảo hoạt nhìn Ước Tố cười: "Em muốn làm gì, chị không nhìn ra sao."
Ước Tố hơi sửng sốt, kế đó chuyển tầm mắt đi, giọng nói lạnh lùng: "Ngươi đi đi, ta sẽ không truy cứu chuyện ngươi vô lễ."
"Chị không thích em sao?" Chiếu Thanh đột nhiên vươn tay cầm tay Ước Tố, đôi mắt to chớp chớp nhìn cô, "Phàm là người đã gặp đều sẽ thích em, chị chê em dơ bẩn à?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ước Tố hất tay, cầm lấy túi đứng dậy rời đi, Chiếu Thanh ở phía sau liền giữ cô lại, Ước Tố phát hiện, tuy hắn mang bề ngoài thiếu niên, nhưng dáng người đã là người trưởng thành, gầy hơn một chút so với Triệu Hựu Sâm, nhưng lại cao hơn cô hẳn một cái đầu, hắn từ phía sau thân mật ôm lấy cô, rồi đột nhiên đẩy cửa lô ghế, để lộ một góc nhỏ.
"Chị xem."
Chỉ thấy giữa sảnh, dưới lan can ngọc bích có một hình bóng quen thuộc, bóng người kia mặc quân trang, dáng người thẳng tắp, bên cạnh hắn còn có một cô gái nằm sườn xám màu cam thêu hoa, cô gái kia xáp vào rất gần, từ góc nhìn của Ước Tố, hai người họ như rúc vào nhau.
Là Chu Dục Oánh.
Ước Tố ngồi trở về chỗ cũ, không rõ bản thân đang có tâm trạng gì, Chiếu Thanh lại thò qua, ngồi xổm trước mặt Ước Tố, ngẩng đầu nhìn cô: "Sao chị không ra ngoài? Sợ ngài ấy nhìn thấy chị hay là chị sợ nhìn thấy ngài ấy?"
Ước Tố chậm rãi nhắm mắt lại, xoa huyệt Thái Dương rồi đáp: "Ngươi biết gì chứ, tới xoa bóp chân giúp ta đi."
Chiếu Thanh cất tiếng đồng ý, hắn nửa quỳ trên mặt đất, cúi đầu lộ ra phần cổ trắng như ngọc, Ước Tố nhìn hắn, thằng bé này thật sự quá xinh đẹp, mỗi tấc trên người đều như trăng tỏa sáng.
Hắn nắn chân với lực vừa phải, hành động tự dưng có quy củ hẳn lên, trên đùi Ước Tố đeo một lớp tất lụa, Chiếu Thanh nhẹ nhàng đấm trên bắp chân cô, Ước Tố khép hờ đôi mắt, như là đã ngủ.
"Phu nhân... Thích thiếu soái sao?"
Ước Tố không trả lời, một cơn gió thổi bay đèn lồng ngoài quán trà, hàng mi Ước Tố nhẹ nhàng run rẩy, đột nhiên cô cảm thấy có hơi lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro