Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Đứa trẻ đi lạc...

Duẫn Nhất Phương

2024-11-20 21:29:05

“Anh –“, cả người Tịch Chu căng thẳng, nuốt ngụm nước miếng, cười gượng nói, “Hôm nay thoạt nhìn anh hơi khác với bình thường, hì.”

Bóng dáng Dụ Cảnh dường như hòa thành một thể với đêm tối, quanh người lạnh thấu xương, hắn nơi nơi dịu dàng, “Không giống chỗ nào?”

Theo Dụ Cảnh không ngừng tới gần, nhịp tim Tịch Chu không khống chế được bắt đầu hoảng loạn, giống như mình là con mồi bị báo săn nhìn chòng chọc, giây tiếp theo sẽ bị nuốt chửng vào bụng. Tịch Chu cảm nhận được một loại nguy cơ hít thở không thông.

“Rất tuấn tú, cực kỳ đẹp trai”, không biết tại sao, trực giác Tịch Chu không muốn tiếp tục đề tài này, cười ha hả nói, “Thật đó anh, em phát hiện mỗi ngày anh càng trở nên đẹp trai hơn.”

Mặt mày Dụ Cảnh càng dịu dàng, “Chu Chu luôn nói chuyện dễ nghe như vậy. Nếu tụ hội đã kết thúc, chúng ta về nhà được không?”

Nhịp tim Tịch Chu vang như nổi trống, cậu có một loại trực giác mãnh liệt muốn chạy như điên, nhưng trên thực tế cậu lại cứng ngay tại chỗ.

“Chu Chu và anh mới vài ngày không gặp, sao lại xa lạ như vậy”, mi dài của Dụ Cảnh hơi rũ, xẹt qua một độ cong có vẻ cô đơn, “Chu Chu và các bạn chơi rất vui vẻ nên không muốn về nhà với anh sao?”

Dụ Cảnh nói, tự giễu nở nụ cười, xoay người muốn đi.

Tịch Chu chỉ cảm thấy trong lòng mình đau dữ dội, một trận đau lòng mãnh liệt che giấu lấn át cảm giác nguy cơ theo bản năng của cậu. Cậu chỉ biết Dụ Cảnh đau lòng, cậu không muốn khiến Dụ Cảnh thương tâm, chặn ngang vòng lấy cánh tay Dụ Cảnh, vô cùng thân thiết nói, “Anh nói đùa gì thế, em đã nhớ anh rất lâu!”

Dụ Cảnh vuốt chóp mũi của cậu một cái, khóe môi lộ vẻ cười, “Được rồi, bây giờ chúng ta về nhà ngay thôi!”

Nhìn Dụ Cảnh hiện tại cả người ôn hòa, khiến người ta thoải mái muốn chìm đắm, không có lý do thở phào nhẹ nhõm. Sao vừa rồi cậu lại xuất hiện ảo giác không sao nói rõ này, do trời quá tối sao? Còn khiến Dụ Cảnh đau lòng, thật sự là quá không nên!

Bởi vì cảm thấy là ảo giác, Tịch Chu lập tức quên cảm giác nguy cơ dường như muốn bóp chết trái tim cậu sạch sành sanh. Vì thế Tịch Chu lập tức khôi phục bản tính, nháy mắt với Dụ Cảnh một cái, cực kỳ đắc ý nói, “Anh biết không, vừa nãy có một nữ sinh tỏ tình với em!”

Dụ Cảnh nhẹ kéo khóe môi, mang theo một loại cưng chiều khiến tim người ta đập thình thịch, “Anh vừa nhìn thấy, là một cô bé rất đẹp”, Dụ Cảnh giúp Tịch Chu sửa cổ áo sơ mi một chút, ngón tay thon dài lơ đãng xẹt qua cái cổ yếu ớt trắng nõn của Tịch Chu, “– rất xứng đôi với Chu Chu.”

Ngón tay vuốt nhẹ mang theo cảm giác mát lạnh khiến Tịch Chu rụt cổ trong nháy mắt, cười khanh khách nói, “Tay anh thật mát, sao giống với máy lạnh hình người trong hè nóng bức vậy! Buổi tối ôm anh ngủ nhất định còn tốt hơn dùng điều hòa!”

“Được, tối nay anh cho Chu Chu ôm.”

“Hì hì”, Tịch Chu càng cao hứng, tinh thần phấn chấn nói, “Em nói tiếp với anh, hôm nay lúc nữ sinh tới khiến em giật nảy mình, anh còn nhớ rõ bức thư tình anh tịch thu trước đó không, đó là do cô ấy viết. Cô ấy thế mà là hoa khôi lớp bên cạnh lớp em đó, em chưa từng nghĩ rằng cô ấy sẽ thích em, em trai anh không phải có sức hấp dẫn đặc biệt sao!”

“Đúng vậy, Chu Chu đặc biệt có sức hấp dẫn”, độ cong khóe môi Dụ Cảnh ngày càng cao, giống như đùa giỡn nói, “Anh muốn giấu Chu Chu đi để không ai được nhìn thấy.”

Cho dù da mặt Tịch Chu dày cũng không nhịn được mặt già đỏ ứng, “Anh không cần trái lương tâm như thế…”

Dụ Cảnh không nói chuyện, chỉ cưng chiều xoa xoa đầu Tịch Chu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tịch Chu càng khẳng định tán dương của Dụ Cảnh là trái lương tâm, cũng nghiêm chỉnh lại đắc ý, “Tuy cô ấy tốt, nhưng em cũng không định hẹn hò với cô ấy, chẳng quả chỉ là lòng hư vinh thoáng cái được thỏa mãn nên được nước lấn tới, quên nói rồi. Đáng tiếc em cũng không có số điện thoại của cô ấy, em phải nói với Lâm Ngữ một chút, lập tức nói rõ ràng với cô ấy, nếu không hiểu lầm kia sẽ rất lớn.”

Là không dự định tới với cô chứ không phải không thích. Dụ Cảnh cười nhạt, “Một nữ sinh nho nhỏ xinh đẹp như vậy, vì sao Chu Chu lại không muốn hẹn hò với cô ấy?”

Vẻ mặt Chu Chu đỏ ửng, “Không phải em còn nhỏ sao, bây giờ nói chuyện yêu đương còn hơi sớm, hơn nữa, hơn nữa lên đại học chưa chắc đã ở bên nhau, đến lúc đó nhất định sẽ chia tay, còn không bằng không nói.” Hơn hết là học xong đại học cậu sẽ trở về thế giới của mình, sao cậu có thể trễ nãi thời gian và tình cảm của người khác.

Nụ cười của Dụ Cảnh ngày càng dịu dàng, giống như rượu nguyên chất lâu năm, Tịch Chu chỉ liếc mắt nhìn đã bắt đầu say sẩm chóng mặt, tim đập nhanh hơn.

“Chu Chu lên đại học sẽ tìm được thôi”, Dụ Cảnh khẽ cười vuốt má Tịch Chu, nơi đó là chỗ vừa bị nữ sinh hôn qua, hắn lại đụng vào vuốt ve lần nữa, phảng phất giống như muốn lau thứ gì đó dơ bẩn.

Tịch Chu cũng không nhận ra ý tứ của Dụ Cảnh, nghi ngờ nói, “Trên mặt em dính thứ gì sao?”

“Ừa, hơi bẩn”, Dụ Cảnh dịu dàng nói.

Hai người trở về nhà, đêm khuya, trong nhà không mở đèn, một màu đen kịt, giống như có thể nuốt chửng người ta vào.

Tim Tịch Chu đập rộn lên trong nháy mắt, đợi Dụ Cảnh mở đèn lên mới an tâm, không nhịn được kiểm điểm bản thân, sao lá gan cậu ngày càng nhỏ vậy!

“Anh đứng ngây ở đây làm gì”, Tịch Chu khẽ ngẩng đầu, nhận được ánh mắt nhìn về phía Dụ Cảnh, thân hình cao gầy có một loại cảm giác áp bách khiếp người.

Chỗ huyền quan* nhỏ hẹp không thể khiến Tịch Chu đi qua từ bên cạnh, Tịch Chu không nhịn được nói, “Anh đừng đứng ở đây mà, anh chặn cửa em không vào được.” (*huyền quan là khoảng trống từ cửa bước vào nhà, thường là chỗ để giày dép)

Một bàn tay thon dài áp lên gò má Tịch Chu, thương yêu dịu dàng xoa.

Trong lòng Tịch Chu giật mình, lùi về sau một bước, thân thể đụng vào cửa, phát ra một tiếng mơ hồ.

“Ha ha, anh, chúng ta có thể vào rồi nói hay không”, Tịch Chu cười gượng, muốn giảm bớt lo lắng khó có thể dùng lời để diễn tả của bản thân.

“Chu Chu”, Dụ Cảnh nhìn Tịch Chu, ánh mắt chuyên chú mà cưng chiều, hai chữ giống như được ủ ở đầu lưỡi ngàn vạn lần, dịu dàng đến tận xương.

“Hai ngày trước anh biết một chuyện, cực kỳ vui vẻ”, ngón tay thon dài của Dụ Cảnh dời từ gò má đến cái cổ yếu ớt của Tịch Chu, lòng bàn tay nhè nhẹ vuốt, khiến Tịch Chu không nhịn được hơi run rẩy, “Chuyện, chuyện gì?”

Dụ Cảnh không trả lời, tự mình nói, “Ban đầu anh muốn về thăm em, cũng nói chuyện vui vẻ này cho em biết, nhưng lại thấy được một nữ sinh bé nhỏ hôn mặt em.”

“Là hiểu lầm!”, Tịch Chu vội vàng giải thích, cậu có một dự cảm, nếu như cậu không nói rõ ràng nhất định sẽ nảy sinh hậu quả nghiêm trọng, “Lúc đó em không kịp phản ứng, em không –“

Thanh âm Tịch Chu im bặt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Một loại cảm giác ướt át lan khắp gò má Tịch Chu, cảm giác nóng bỏng từ đầu lưỡi truyền tới khiến trái tim Tịch Chu không nhịn được co rút.

Hai người cách nhau rất gần, nhìn từ bên cạnh giống như người yêu thành kính hôn nhau, sinh mệnh hòa hợp.

“Anh –“, Tịch Chu ngay cả động cũng không dám động, nuốt nước miếng một cái, một loại hồi hộp hít thở không thông bao vây cả người cậu, “Anh, anh đang làm gì…”

Không phải bọn họ chưa từng hôn mặt, nhưng đù sao cũng sẽ không lè lưỡi! Tịch Chu mãnh liệt muốn phủ định dự cảm bất thường trong lòng mình, hốt hoảng không biết làm sao.

Sau khi Dụ Cảnh tinh tế liếm hôn qua, khẽ cắn gò má Tịch Chu một cái, hàm răng yêu thương ma sát nhẹ.

Trong nháy mắt một trận run rẩy truyền khắp toàn thân Tịch Chu, cậu không chịu được nữa vùng vẫy, chợt vươn tay muốn đẩy Dụ Cảnh ra, hoảng sợ hô to, “Anh!”

Trong nháy mắt phản kháng của Tịch Chu bị ngăn chặn, Dụ Cảnh dùng một loại thô bạo chưa từng có đè cậu trên cửa, bao vây trong hai tay của hắn, khiến Tịch Chu bị ép bày ra một tư thế giống như bị hiến tế.

“Anh, anh đừng như vậy, em sợ!”, Tịch Chu hoảng sợ, cảnh tượng như một cơn ác mộng này khiến trái tim cậu co rút khó chịu, giống như cá rời khỏi nước, sau một giây sẽ không thể hít thở mà chết.

Dụ Cảnh dịu dàng hôn giọt nước mắt vô ý thức rơi xuống của Tịch Chu, “Chu Chu đừng khóc, anh sẽ đau lòng.”

“Anh –“, dịu dàng quen thuộc này rốt cuộc làm Tịch Chu sụp đổ bật khóc, “Anh buông ra! Buông!”

Dụ Cảnh lẳng lặng nhìn Tịch Chu một giây, trong mắt chợt nổi lên bão táp, gân xanh trên tay nhô lên, mang theo một tia nguy hiểm nói, “Buông em ra, để em đi tìm con ả kia sao?”

Trong đầu Tịch Chu từng mảnh lộn xộn, căn bản không biết Dụ Cảnh đang nói gì, chỉ gật đầu lung tung, nước mắt trong mắt mất khống chế rơi xuống.

“Không được”, Dụ Cảnh nhẹ giọng lẩm bẩm, mang theo tức giận bộc phát từ sâu trong trái tim ra.

Vừa dứt lời, Dụ Cảnh lợi dụng một loại tư thế cường thế xâm lược đè Tịch Chu trên cửa, hung hăng cắn môi Tịch Chu.

Tịch Chu bối rối trong nháy mắt, mờ mịt trừng hai mắt, giọt nước mắt lăn xuống cũng hơi ngừng.

Trên môi truyền đến một trận nhói lên, Tịch Chu không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, chỉ là chớp mắt, đầu lưỡi ướt át tràn ngập ý vị xâm chiếm xông vào trong nháy mắt, điên cuồng công thành đoạt đất. Loại tư thế liều lĩnh dứt khoát này giống như đã là ngày cuối cùng của tận thế.

Gắn bó làm bạn, nước bọt dung hòa.

Vốn nên là tư thế thân mật lại khiến người ta cảm nhận được điên cuồng.

Còn có vẻ tuyệt vọng mơ hồ và cố chấp.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Số ký tự: 0