Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Ôm ấp ảnh đế (1...

Duẫn Nhất Phương

2024-11-20 21:29:05

“Đương nhiên có thể” Tịch Chu cố nén nghẹn ngào nói.

“Vậy sau này em gọi tôi là A Sưởng đi.” Kiều Sưởng cười thân thiện với Tịch Chu.

Tịch Chu gật đầu, không khống chế được dùng ánh mắt miêu tả khuôn mặt anh tuấn của Kiều Sưởng.

“Sao vậy?” Kiều Sưởng sờ soạng gò má mình một chút, “Có thứ gì bẩn sao?”

“Không có” Tịch Chu miễn cưỡng nở nụ cười, “Vậy tôi về trước đây.”

Đợi sau khi Tịch Chu xuống xe, Kiều Sưởng nhắm hai mắt lại, cười khổ một cái.

Chỉ có trời mới biết lúc nãy anh muốn mặc kệ hôn lên bao nhiêu, nhưng anh không thể. Một khi dọa Miêu Chu, sợ rằng đời này anh không thể ở bên cậu nữa. Anh phải chậm rãi, kiên nhẫn một chút.

Kiều Sưởng nắm chặt tay mình.

Sau khi Tịch Chu xuống xe hơi hồn bay phách lạc, dựa vào một tiếng kêu, là cậu có thể xác nhận, đây tuyệt đối là người yêu mà cậu tìm kiếm đã lâu. Một tiếng “Chu Chu” kích thích khiến cả đáy lòng cậu rung động, thiên ti vạn lũ*, liên quan đến anh, có chút đau, nhưng tình cảm vô tận ấm áp lại càng nhiều hơn. (*mô tả mối quan hệ phức tạp và thân thiết)

Đó là một loại cảm giác trong vô thức, cậu tuyệt đối không thể nhận lầm.

Quả nhiên Kiều Sưởng là người yêu của cậu.

Mũi Tịch Chu có chút chua xót.

Cậu rất vui, nhưng đáy lòng lại cảm thấy hơi khó chịu. Gặp lại nhưng không quen biết, chỉ một mình cậu nhớ rõ trước kia.

“Kí chủ, khóc à? Muốn đổi khăn tay không? Một tích phân một hộp.”

Chút bi xuân thương thu* của Tịch Chu lập tức biến mất sạch sẽ, “Không cần, ta đưa mi một hộp khăn giấy thì mi có thể cho ta một tích phân không?” (*đa sầu đa cảm)

Cậu có thể tìm được ông xã đã là chuyện may mắn nhất trần đời rồi, người khác muốn còn không có cơ hội đâu. Cậu ở đây suy nghĩ mấy chuyện nhảm nhí này nọ, thật là rảnh đến phát hoảng!

Hệ thống dứt khoát, “Không thể.”

Tịch Chu không ngạc nhiên chút nào, cũng biết lúc nãy chỉ là hệ thống có lòng tốt đùa cậu một chút, trong lòng cảm thấy ấm áp. Cậu cười hì hì, “Hệ thống mi lại tắt máy suốt ngày rồi! Có phải ta và Kiều Sưởng ở chung khiến mi ghen tị không?”

Hệ thống: “…MDZZ.” (mẹ nó đầu óc có vấn đề)

“Nói thật, ta cảm thấy Kiều Sưởng chính là ông xã của ta” Vẻ mặt Tịch Chu nghiêm chỉnh, “Mi cảm thấy ta theo đuổi anh ấy thế nào mới được?”

“Anh ấy là ảnh đế nổi tiếng, ta chỉ là một học sinh nghèo khó, nếu không thì ta dứt khoát dùng sắc dụ dỗ thử, ta cảm thấy có thể lợi dụng sắc đẹp của ta một chút.”

Hệ thống ha hả.

Mặc dù Tịch Chu giống như đang nói đùa, nhưng thật ra lại hết sức nghiêm túc.

Xem người xem mặt xem khí chất, hình tượng là thứ dễ dàng khiến lòng người rung động nhất, cậu tự nhận là vẻ ngoài của mình cũng không tệ lắm, chỉ cần cẩn thận sửa soạn một chút là tuyệt đối có thể trở thành anh đẹp trai.

Từ cổng trường đi tới ký túc xá cần khoảng nửa giờ, dọc đường đi Tịch Chu suy nghĩ rất nhiều.

Cậu có bốn trăm chín mươi tích phân, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì gần như có thể nắm tay Kiều Sưởng đến già. Nhưng Kiều Sưởng là ảnh đế, muốn bên anh cả đời, nhất định mình không thể tầm thường được.

“Xin hỏi cậu là bạn học Miêu Chu sao?” Ở cửa ký túc xá, vài phóng viên cần microphone chạy về phía Tịch Chu.

“Đúng vậy” Thấy người chạy tới trước, lần này Tịch Chu không tránh né, mà là nhằm thẳng vào bọn họ lộ ra một nụ cười lễ phép.

“Xin hỏi cậu cảm thấy mấy video lan truyền trên mạng thế nào? Hai video đều là cậu sao?”

“Cậu thật sự biết khinh công sao?”

“Thái Cực có thật sự lợi hại như vậy không?”

“Xin hỏi cậu học của ai, nhà bọn cậu là thế gia võ thuật sao?”

Mấy người chen lấn hỏi.

“Hai người trong video đó đều là tôi, video mọi người nhìn thấy quả thật không phải giả. Tôi biết một chút khinh công, Thái Cực vô cùng bác đại tinh thâm*, đương nhiên là cực kỳ lợi hại, chẳng qua tôi vẫn chưa nắm giữ được tinh túy của nó, vậy nên cũng chỉ biết được sơ sơ thôi.” (*sâu rộng uyên thâm)

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tịch Chu trả lời mấy vấn đề đơn giản.

Mấy người khác còn muốn tiếp tục hỏi gì đó, nhưng Tịch Chu chỉ qua quýt cười cười, không nói thêm gì nữa, tay trái khẽ nhúc nhích, một trận gió thổi qua, cơ thể phóng viên trước mắt có chút bất ổn, đi về bên cạnh hai bước, vừa khéo nhường chỗ cho Tịch Chu.

Lúc các phóng viên muốn hỏi tiếp, Tịch Chu đã rời khỏi đám người.

Cùng ngày, tin tức phỏng vấn Tịch Chu liền xuất hiện, trong ngòi bút của phóng viên tất cả đều là tán thưởng về Tịch Chu.

Tin tức vừa ra, chiếm được sự quan tâm đông đảo.

Đám cư dân mạng nghị luận ầm ĩ.

Tịch Chu gần như trở thành đệ nhất võng hồng* của Trung Quốc. (*người nổi tiếng nhất trên mạng)

“Muốn cùng đến suối nước nóng Phong Sơn không?”

Sau khi Kiều Sưởng được Tịch Chu chỉ bảo đánh xong một lần Thái Cực quyền, cười hỏi cậu.

Kiều Sưởng bận hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Tịch Chu, lúc trước tuy đã quyết định thời gian tới đây dạy nhưng Kiều Sưởng lại quay phim bên ngoài thời gian dài, lần tiếp theo bọn họ gặp nhau cũng là tháng sau rồi. Bình thường hai người liên lạc với nhau qua điện thoại, Kiều Sưởng luôn chủ động gọi Tịch Chu xin chỉ bảo động tác mấu chốt và khí tức biến ảo, Tịch Chu cũng vui vẻ giảng kỹ cho anh.

Có thể khiến người mình yêu bội phục, luôn là một chuyện khiến người ta kiêu ngạo.

Mà trong từng câu từng chữ, Tịch Chu cũng cố gắng thể hiện kiến thức uyên bác của mình ở phương diện này, muốn khiến đối phương thích mình, nhất định phải thể hiện các ưu điểm của bản thân. Trừ chuyện đó ra, Tịch Chu còn bắt đầu thâm nhập vào cuộc sống của Kiều Sưởng từng chút một, từ tin nhắn ân cần thăm hỏi sớm tối đến hàn huyên chuyện lớn chuyện nhỏ hàng ngày.

Quả nhiên, sau khi Tịch Chu nỗ lực một tháng, thái độ của Kiều Sưởng đối với cậu gần gũi hơn khá nhiều.

“Suối nước nóng?” Không biết Tịch Chu nghĩ tới chuyện gì, trong lòng kiên quyết, “Đương nhiên đi!”

“Chẳng qua anh không bận sao?”

“Vai của tôi đã quay xong, bây giờ muốn thả lỏng nghỉ mấy ngày.” Kiều Sưởng hơi giãn cánh tay ra, thân hình cao lớn tràn đầy mạnh mẽ quyến rũ, “Nghe nói suối nước nóng Phong Sơn rất tốt, là một nơi đáng để đến trong kỳ nghỉ. Mấy ngày tới em có rảnh không?”

“Ngày mai có tiết, chẳng qua bắt đầu từ ngày mốt ba ngày liên tục đều rảnh.”

“Hay lắm” Khóe môi Kiều Sưởng khẽ cong, hiển nhiên tâm trạng tốt, “Ngày kia tôi tới đón em.”

Phong Sơn, cũng được coi là thắng địa du lịch, mà suối nước nóng ở đó thì cực kỳ nổi tiếng trên cả nước.

Trên đường đi, Tịch Chu có chút hồi hộp.

Nếu ngâm suối nước nóng, bọn họ không thể mặc quần áo, nếu như chỗ hông Kiều Sưởng có vết sẹo thì lần này nhất định có thể nhìn thấy.

Mặc dù đã xác định Kiều Sưởng là ông xã của cậu, nhưng không biết vì sao, nghĩ tới chuyện này Tịch Chu vẫn hơi không thể thả lỏng được.

“Sao vậy?” Kiều Sưởng ôm vai Tịch Chu, nhiệt độ cơ thể nóng bóng xuôi theo nơi bọn họ tiếp xúc truyền đến cả người Tịch Chu, nóng hầm hập.

Hormone nam tính nồng nặc vờn quanh người cậu, thậm chí vấn vít khiến cậu có chút không thở nổi.

Tịch Chu vô thức lắc đầu, “Không có việc gì.”

Ngón tay thon dài của Kiều Sưởng nâng cằm Tịch Chu lên, con ngươi thâm thúy như biển rộng, tràn đầy chăm chú.

Tịch Chu thoáng nhìn vào liền không rời khỏi được, cả người chìm đắm vào bên trong, không muốn tỉnh lại.

Lo lắng bên trong rõ ràng như vậy.

Kiều Sưởng… có phải cũng thích cậu không?

“Nếu có chuyện gì nhất định phải nói với tôi, chớ quên đó. Em đã dạy cho tôi nhiều như vậy, thậm chí tôi đã coi em như một nửa sư phụ, quan hệ chúng ta thân mật như thế, có gì mà không thể nói chứ?” Kiều Sưởng một tay nâng gáy Tịch Chu, khuôn mặt tuấn tú phóng đại càng lúc càng gần.

Hơi thở vấn vít, nhiệt độ mờ ám.

Tịch Chu ngừng thở, trong khoảnh khắc đó, cậu cho rằng Kiều Sưởng muốn hôn cậu.

Kiều Sưởng cúi đầu xuống áp trán với Tịch Chu, hô hấp ấm áp quanh quẩn giữa hai người, “Mặc dù tôi đã ba mươi tuổi rồi, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, bạn thật sự thật ra không nhiều lắm, em là một trong những người tôi đặt trong lòng.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đừng khách sáo với tôi được không? Nếu như em gặp phiền phức gì, tôi hy vọng có thể giúp được em.”

Kiều Sưởng ngẩng đầu, một lần nữa kéo dài khoảng cách với Tịch Chu.

Hơi thở khiến người ta lưu luyến cũng theo chuyển động của không khí dần dần biến mất.

Lòng Tịch Chu giống như bị một dòng nước lạnh đổ vào, dập tắt tất cả rung động của cậu. Cậu có chút thất vọng, bạn sao?

“Không khách sáo với anh đâu, chỉ là tôi chưa từng tới suối nước nóng, vậy nên hơi hồi hộp.” Tịch Chu cong khóe miệng.

Kiều Sưởng xoa xoa trên mái tóc mềm mại của Tịch Chu một cái, ánh mắt dịu dàng chiều chuộng: “Tôi còn tưởng rằng là chuyện gì, chưa từng đi cũng không sao, cả chặng đường tôi sẽ ở bên cạnh em.”

Tịch Chu gật đầu.

Trong lòng thì nhe răng, cậu sẽ dùng sự thật nói cho Kiều Sưởng biết, cái gì gọi là dẫn sói vào nhà! Bạn thì sao, ở chung lâu ngày cũng sẽ nảy sinh tình cảm! Cậu không quyến rũ ông xã nhà mình vào trong lòng liền thề không bỏ qua!

Nghĩ xong, Tịch Chu nở một nụ cười tự nhận là đẹp nhất với Kiều Sưởng.

Ý cười bên môi như ẩn như hiện, khóe mắt hơi cong, mang theo sức sống hoạt bát và mê hoặc không tiếng động, cả người giống như phát ra ánh sáng.

Kiều Sưởng nhéo gò má cậu một cái, trực tiếp kéo cậu thành một cái mặt quỷ.

Tịch Chu: “…”

Chẳng lẽ cậu cười không đẹp mắt sao?

Kiều Sưởng cười ha ha một tiếng. Quay lưng lại, đi về phía trước.

Nụ cười của anh dần biến mất, ánh mắt thâm trầm đấu tranh.

So với Kiều Sưởng vóc người cao lớn cơ bắp rắn chắc, Tịch Chu lại có vẻ nhỏ gầy, nhưng cậu cũng không yếu ớt, mặc dù bắp thịt không to, nhưng đường nét ưu mỹ, nhìn vô cùng đẹp mắt.

Tịch Chu vẫn còn cúi đầu nhìn khăn tắm mình mang, cảm thấy toàn thân rất giống bị ánh mắt nóng hừng hực quét một lần.

Cậu ngẩng đầu nhìn lại, hai tay Kiều Sưởng vẫn ôm trước ngực, hai mắt mỉm cười.

Tịch Chu có chút hoài nghi nhìn anh một cái, cuối cùng vẫn cảm thấy khả năng cao ánh mắt nóng bỏng mà cậu cảm nhận được là ảo giác của mình.

“Đi thôi.”

Kiều Sưởng đi phía trước, Tịch Chu thì nhìn chằm chằm vào hông của anh, muốn tìm vết sẹo kia.

Đáng tiếc khăn tắm của Kiều Sưởng buộc hơi chặt, trùng hợp che chỗ kia lại.

Tịch Chu hơi gấp gáp.

Hậu quả nhìn chằm chằm chính là, khi Kiều Sưởng dừng lại, Tịch Chu không thể ngừng kịp, trực tiếp đụng vào.

Hai cơ thể trần trụi áp sát vào nhau.

Trơn mềm cực nóng.

Nơi tiếp xúc giống như bị điện lưu đảo qua, đùng một cái, ngọn lửa chợt bùng lên.

“Thịch–! Thịch–!”

Tịch Chu vội vã lùi về sau một bước, bên tai đỏ rực.

Nhìn thấy Kiều Sưởng xoay người lại, Tịch Chu nuốt nước miếng một cái, vội vã xua tay, “Tôi không cố ý!”

Ánh mắt Kiều Sưởng u ám, nếu Tịch Chu nhìn kỹ còn có thể phát hiện ra ngọn lửa đang bừng cháy hừng hực trong đó. Đáng tiếc là lúc này cậu hơi hoảng hốt, không dám đối mặt với Kiều Sưởng.

“Tôi biết.”

Tịch Chu chỉ nghe thấy một câu trầm thấp khàn khàn, chờ lúc cậu nhìn lên, chỉ thấy bóng lưng cường tráng.

Chân dài khẽ nâng, Kiều Sưởng liền bước vào trong bể nước nóng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Số ký tự: 0