Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái
Sư huynh báo ân...
Duẫn Nhất Phương
2024-11-20 21:29:05
“Sư huynh! Sư huynh huynh sao vậy?” Tề Hồn vội vã kéo tay Tịch Chu.
Tịch Chu nuốt ngụm máu đã lên đến cổ họng kia vào lại, uể oải khoát tay một cái, “… Để huynh yên tĩnh.”
Tề Hồn cũng cảm thấy Tịch Chu có gì đó không đúng, không dám lên tiếng nữa.
Tịch Chu cảm thấy đầu mình rất đau nhức, bây giờ tương lai của cậu là một vùng tăm tối, nhiệm vụ làm đầy độ hạnh phúc kia còn dễ nói, cộng thêm cái nhiệm vụ thứ hai thì đến cuối cùng làm sao cậu mới thực hiện được? Một kẻ rách nát như cậu làm sao thực hiện một cái nhiệm vụ rách nát được?
Chờ lúc Cư Hạo Không tới liền thấy đại đệ tử mình tiều tụy giống như bệnh tình nguy kịch, xung quanh đôi mắt có vành đen cực kỳ rõ ràng, lập tức nhíu mày.
“Sư phụ” Tịch Chu ôm một chút hy vọng cuối cùng run rẩy hỏi, “Ngài đừng gạt con, căn cốt con thật sự bị hủy sao?”
Cư Hạo Không lạnh lùng nghiêm nghị gật dầu, “Phải.”
Tịch Chu khóc không ra nước mắt, hiện tại hơi muốn tìm một loại biện pháp để tìm chết, sau đó có ý nghĩ đổi nhiệm vụ tiếp theo.
“Chẳng qua chỉ là căn cốt mà thôi, cần gì phải ủ rũ như vậy!” Cư Hạo Không hơi lớn tiếng quát lên.
“Nhưng căn cốt bị phế, con không có cách nào luyện võ công nữa” Thân thể Tịch Chu khẽ run lên.
Cư Hạo Không thấy bộ dạng đại đệ tử mình như thế, không nhịn được thở dài một tiếng, “Tuy căn cốt của con bị hủy không có cách nào tiếp tục luyện Càn Khôn tâm pháp, thế nhưng Càn Cực môn ta cũng có tâm pháp thích hợp với võ công của con, chỉ cần con bằng lòng bỏ công sức, tất nhiên thành tựu không thể kém hơn với Càn Khôn tâm pháp.”
“Thật không?!” Mắt Tịch Chu phát sáng, cảm thấy cuộc sống được cứu rỗi.
“Vi sư đã từng gạt con chưa?” Cư Hạo Không thản nhiên nói.
Bởi vì kích động nên Tịch Chu đã quên chuyện khi cậu vừa tỉnh lại Cư Hạo không liền lừa cậu sự thật, tin tưởng vững chắc không nghi ngờ lời nói của Cư Hạo Không, cảm giác nhiệm vụ của mình đã có hy vọng.
“Lúc trước vì vi sư sợ con khó có thể chấp nhận nên vẫn không nói rõ, hiện tại con đã hiểu, vậy vi sư liền nói rõ với con”, Cư Hạo Không nói, “Ở đáy vực, con và Hồn Nhi đều bị hàn ý xâm nhập quá nặng, chẳng qua Hồn Nhi có noãn ngọc của con hộ thể nên ngược lại không có gì đáng ngại. Nhưng căn cốt của con lại bị hàn ý phá hỏng, đã trở nên tầm thường.”
“Mặc dù vi sư đã rút hàn độc trong cơ thể ra cho con nhưng căn cốt không có cách nào khôi phục” Cư Hạo Không nói, “Trừ việc đó ra, cơ thể con còn có rất nhiều nội thương, cần điều dưỡng nhiều hơn. Ta đã mời sư thúc Dược Minh của con bốc cho con toa thuốc.”
“Trong vòng một tháng, con không thể xuống giường, cần an tâm uống thuốc.”
Tịch Chu gật đầu, chỉ cần cậu có thể luyện võ, khỏi nói uống thuốc một tháng, uống một năm cậu cũng nguyện ý!
Trong vòng một tháng sau đó, Tịch Chu cứ tiếp tục ở chung hài hòa với sư đệ thích khóc, có lẽ là sợ Tịch Chu ở trong phòng buồn chán quá mức, Cư Hạo Không chỉ để cho Tề Hồn luyện chút võ công vào sáng sớm sau đó để cho hắn đến chỗ Tịch Chu.
Bản thân mình còn phải trải qua sinh hoạt một tháng trên giường, Tịch Chu liền nổi lên một đại sự đầu tiên. Đó chính là giáo dục tiểu bất điểm thật tốt, đến cuối cùng cái gì gọi là nam tử hán, cái gì gọi là nam nhi không được rơi lệ!
Cậu cũng không muốn suốt một tháng đều sống trong cảnh ma âm rót vào tai, nếu quả thật để tiểu bất điểm ghé sát tai hắn khóc một tháng, chỉ sợ không chỉ có căn cốt không còn cách nào cứu vớt, ngay cả đầu óc cậu cũng không thể cứu nổi.
“Hồn Nhi à” Tịch Chu lời nói thấm thía nói, “Nam nhân không được tùy tiện khóc.”
Tề Hồn ầng ậc nước mắt gật đầu, “Đệ không khóc!”
“Đệ biết không, võ công của một người cứ như một chấm tròn lớn” Tịch Chu khoa tay múa chân ra một quả cầu to, “Nếu như đệ rơi một giọt nước mắt sẽ nhỏ đi một chút, rơi một giọt nước mắt sẽ ít hơn một chút.”
“Nếu như đệ cứ tiếp tục khóc, sẽ thành hình dạng này” Tịch Chu dùng ngón cái và ngón trỏ ra dấu một hình to như viên đậu tương, “Nếu như đến mức độ này, có thể đệ sẽ không còn gì cả, ngay cả A Hoàng mà Mộc sư tỷ nuôi đệ cũng không đánh lại.”
Tề Hồn hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, nước mắt trong suốt ở hốc mắt của hắn lúc ẩn lúc hiện. Tề Hồn sợ nước mắt rơi xuống, ngay cả nháy mắt cũng không dám.
“Ngẩng đầu lên, vậy thì nước mắt sẽ không rơi xuống nữa!” Tâm lý Tịch Chu không hề áp lực dày vò tiểu bất điểm.
Sau khi Tề Hồn nghe xong vội vàng ngẩng đầu lên, duy trì một tư thế hồi lâu, cho đến khi nước mắt trong mắt hắn gần như biến mất hết mới dám thay đổi tư thế.
Trong lòng Tịch Chu vỗ bàn cười to, nét mặt lại không lộ ra chút nào, cực kỳ nghiêm túc nói với Tề Hồn, “Không sai, chính là như vậy.”
Tề Hồn nhanh chóng gật đầu, cố gắng nén chút lệ ý của mình trở lại, “Đệ không được khóc, nếu khóc sau này sẽ không có võ công. Đệ phải luyện võ thật tốt, phải bảo hộ sư huynh cẩn thận!”
Nghe lời thề son sắt của tiểu bất điểm, trong nháy mắt Tịch Chu có cảm giác tội lỗi, chẳng qua cậu đã nhanh chóng trở về bình thường.
Lừa gạt tiểu hài nhi so sánh với bị ma âm rót vào tai, cậu vẫn lựa lừa gạt tiểu hài nhi thì hơn.
“Sư huynh, đây là noãn ngọc của huynh” Tề Hồn đưa noãn ngọc vào tay Tịch Chu. Tay nho nhỏ thịt thịt, cảm xúc chạm vào vô cùng tốt.
“… Cảm ơn sư huynh” Tề Hồn ấp úng nói, nghĩ đến tình huống hiện tại của Tịch Chu, nước mắt lại đọng lại, vội vã ngẩng đầu lên.
Tịch Chu suýt chút nữa không phúc hậu bật cười ra tiếng.
“Noãn ngọc này coi như là sư huynh tặng quà cho đệ” Tịch Chu đè nén tiếng cười của mình xuống nói.
Tề Hồn càng hoảng sợ hơn, đầu lập tức cúi trở lại, mà nước mắt bị hắn giữ trong hốc mắt cũng theo đó rớt xuống, lập tức khiến Tề Hồn hết sức đau khổ, hận không thể kiếm hai giọt nước mắt rớt xuống đất trở về. Tịch Chu nhịn cười, lần nữa lập lại lời nói.
“Muốn tặng noãn ngọc cho đệ?” Tề Hồn nháy mắt một cái, không dám tin hỏi.
“Đương nhiên” Tịch Chu nói, “Sao vậy, Hồn Nhi không thích hả?”
Tề Hồn nhanh chóng lắc đầu, trên phương diện cảm thấy vẫn nên trả noãn ngọc lại cho Tịch Chu thì tốt hơn, nhưng cuối cùng Tề Hồn vẫn dùng tay nhỏ trắng noãn đem noãn ngọc nhét vào trong ngực mình, nâng niu giống như bảo bối, cười xán lạn không gì sánh được, “Cảm ơn sư huynh!”
Tịch Chu ngược lại là thật lòng thật dạ muốn đưa noãn ngọc này cho Tề Hồn, thứ nhất là vì nếu không có noãn ngọc này thì sợ rằng Tề Hồn thật sự đúng như đời trước của nguyên thân mà bỏ mạng dưới đáy vực rồi, noãn ngọc này dù thế nào cũng có thể xem là ân ngọc cứu mạng Tề Hồn, thứ hai, ít nhiều gì bản thân mình lừa một tiểu hài tử cũng có chút cảm giác tội lỗi, tặng đồ lúc nào cũng dễ chịu hơn một chút.
Bởi vì học thuyết rơi lệ giảm võ công của Tịch Chu, thời gian sau này của Tề Hồn không dám rơi nước mắt nữa, cuối cùng cũng yên tĩnh trải qua một tháng. Chẳng qua tuy tiểu bất điểm này không nước mắt nữa nhưng lại trở nên dính người không ít, ăn trưa là hắn mang tới, khi uống thuốc cũng là hắn đưa bát đút mứt hoa quả. Ngoại trừ một canh giờ luyện võ vào sáng sớm ra, Tề Hồn hận không thể từng giây từng phút vây bên giường Tịch Chu.
Có đôi khi Tịch Chu trò chuyện với tiểu bất điểm mệt mỏi nhắm mắt lại ngủ một giấc nhưng sau khi cậu tỉnh lại liền đối diện với hai viên trân châu đen lúng liếng như ngọc lưu ly đen.
Đó là là một đôi mắt ngây thơ, trong trẻo đầy sùng bái.
“Đến đây, lên ngủ chung đi” Tịch Chu có chút không chịu nổi đôi mắt dường như phát sáng lên của Tề Hồn, nhích người vào trong rồi di chuyển, vỗ vỗ lên giường, ý bảo hắn lên trên.
Tiểu bất điểm lập tức lộ ra nụ cười rực rỡ, cởi áo khoác một cái, vô cùng linh hoạt chui vào ổ chăn của Tịch Chu, ấm áp uất thiếp bên trong khiến từ bàn chân đến trái tim của Tề Hồn đều thoải mái đến rối tinh rối mù.
Mà Tịch Chu thì bị lãnh khí bất ngờ chui vào run rẩy một cái.
“Sư huynh, có phải đệ khiến huynh lạnh hay không?” Tiểu bất điểm mở to hai mắt thận trọng hỏi.
“Không có” Tịch Chu một tay kéo Tề Hồn vào trong lòng mình. Lãnh khí vừa vào liền tản ra, Tịch Chu thoải mái hơn nhiều, tiểu hài tử vốn là thể trạng nóng, Tịch Chu xem Tề Hồn giống như một cái bếp lò nhỏ. Sau khi ôm tiểu bất điểm vào trong lòng, Tịch Chu lập tức thỏa mãn, cảm giác mềm mũm mĩm nhiệt khí bừng bừng, quả thật không thể thoải mái hơn.
Mà Tề Hồn thì có chút xấu hổ chui chui vào lòng Tịch Chu, lúc vừa bắt đầu thì có chút câu nệ, sau đó liền bạo dạn đặt tay lên trên hông Tịch Chu, nhẹ nhàng ôm y.
Thời gian một tháng trôi qua rất nhanh, Tịch Chu nằm trên giường suýt phát cáu thiếu chút nữa đã quên đi bộ phải làm thế nào rồi. Khi sư phụ thông báo cậu có thể xuống đất đi lại, Tịch Chu chỉ thiếu chút nữa là không cảm động đến bật khóc, chuyện đầu tiên cậu làm sau khi từ trên giường bước xuống dưới là lượn quanh sân của bọn họ mười vòng, còn vừa đi vừa nói lẩm bẩm.
Dược Minh vội tới đưa toa thuốc cuối cùng cho Tịch Chu mới vào trong viện đã thấy dáng vẻ gầm gầm gừ gừ của cậu, sợ đến suýt chút nữa lại chẩn đoán cậu bị bệnh về tinh thần.
Sau khi Tịch Chu đi mười mấy vòng trong sân xong đã bị Cư Hạo Không xách ra cửa. Cậu và Tề Hồn một người tay trái một người tay phải, Cư Hạo Không xách hai người bọn họ giống như xách hai củ khoai tây.
“Trung bình tấn một canh giờ” Cư Hạo Không ném ra một câu nhẹ bẫng như vậy.
Tịch Chu, “!!!”
“Ta đã từng nói bao nhiêu lần rồi, không cho các con ra sau núi, đi còn chưa tính, còn dày vò bản thân thành bộ dạng nửa sống nửa chết kia. Nếu coi lời nói của ta là gió thoảng bên tai, vậy cũng chỉ có thể dựa vào trung binh tấn này để các con nhớ kỹ” Cư Hạo Không cười lạnh một chút.
Tịch Chu hiểu rõ, tuy y nằm trên giường một tháng đều sóng yên biển lặng, không phải vì Cư Hạo Không bỏ qua cho bọn họ mà vì thân thể không tốt không tiếp nhận trừng phạt được.
Mặc dù trong tiểu thuyết võ hiệp và trên ti vi nhìn thấy trung bình tấn giống như là một chuyện khá thoải mái, nhưng trên thực tế Tịch Chu chẳng qua chỉ mới đứng tấn ba phút, chân đã bắt đầu run lên, bắp thịt trên đùi giống như muốn nứt ra.
Mà Tề Hồn bên cạnh cậu lại tốt hơn nhiều, sắc mặt không thay đổi chút nào, thân hình đứng vững như chuông.
Hàm răng Tịch Chu hơi ngứa một chút.
“Thấp một chút” Cư Hạo Không luôn luôn nhìn chằm chằm tư thế trung bình tấn của Tịch Chu, thấy cậu không nhịn được đứng thẳng một chút liền quất tới một thước, thiếu chút nữa đánh Tịch Chu ngã xuống.
Sau khi kiên trì khoảng thời gian một khắc, Tịch Chu cũng cảm giác được hai đùi giống như đã không phải là của mình nữa, nóng rát mà đờ đẫn. Khi Tịch Chu cảm thấy bản thân sắp hoàn toàn phế bỏ, vùng đan điền của y đột nhiên xông ra một dòng khí lưu mát mẻ, từ đan điền đi xuống, dọc theo kinh mạch trên đùi qua lại từng đợt, Tịch Chu lập tức thoải mái hơn rất nhiều.
Trong con ngươi lãnh đạm của Cư Hạo Không lộ ra một tia tán thưởng.
Sau đó, Tịch Chu duy trì tư thế trung bình tấn như cũ, mỗi khi đến lúc cậu không chịu nổi, bên trong đan điền dường như luôn tuôn ra một dòng khí lưu giống như trước, xoa dịu đau đớn trên người.
Từ đó về sau, Tịch Chu liền trải qua thời gian nước sôi lửa bỏng. Mỗi ngày sau khi thực hiện xong trụ cột công, cậu đều được Tề Hồn đỡ về.
Tịch Chu nuốt ngụm máu đã lên đến cổ họng kia vào lại, uể oải khoát tay một cái, “… Để huynh yên tĩnh.”
Tề Hồn cũng cảm thấy Tịch Chu có gì đó không đúng, không dám lên tiếng nữa.
Tịch Chu cảm thấy đầu mình rất đau nhức, bây giờ tương lai của cậu là một vùng tăm tối, nhiệm vụ làm đầy độ hạnh phúc kia còn dễ nói, cộng thêm cái nhiệm vụ thứ hai thì đến cuối cùng làm sao cậu mới thực hiện được? Một kẻ rách nát như cậu làm sao thực hiện một cái nhiệm vụ rách nát được?
Chờ lúc Cư Hạo Không tới liền thấy đại đệ tử mình tiều tụy giống như bệnh tình nguy kịch, xung quanh đôi mắt có vành đen cực kỳ rõ ràng, lập tức nhíu mày.
“Sư phụ” Tịch Chu ôm một chút hy vọng cuối cùng run rẩy hỏi, “Ngài đừng gạt con, căn cốt con thật sự bị hủy sao?”
Cư Hạo Không lạnh lùng nghiêm nghị gật dầu, “Phải.”
Tịch Chu khóc không ra nước mắt, hiện tại hơi muốn tìm một loại biện pháp để tìm chết, sau đó có ý nghĩ đổi nhiệm vụ tiếp theo.
“Chẳng qua chỉ là căn cốt mà thôi, cần gì phải ủ rũ như vậy!” Cư Hạo Không hơi lớn tiếng quát lên.
“Nhưng căn cốt bị phế, con không có cách nào luyện võ công nữa” Thân thể Tịch Chu khẽ run lên.
Cư Hạo Không thấy bộ dạng đại đệ tử mình như thế, không nhịn được thở dài một tiếng, “Tuy căn cốt của con bị hủy không có cách nào tiếp tục luyện Càn Khôn tâm pháp, thế nhưng Càn Cực môn ta cũng có tâm pháp thích hợp với võ công của con, chỉ cần con bằng lòng bỏ công sức, tất nhiên thành tựu không thể kém hơn với Càn Khôn tâm pháp.”
“Thật không?!” Mắt Tịch Chu phát sáng, cảm thấy cuộc sống được cứu rỗi.
“Vi sư đã từng gạt con chưa?” Cư Hạo Không thản nhiên nói.
Bởi vì kích động nên Tịch Chu đã quên chuyện khi cậu vừa tỉnh lại Cư Hạo không liền lừa cậu sự thật, tin tưởng vững chắc không nghi ngờ lời nói của Cư Hạo Không, cảm giác nhiệm vụ của mình đã có hy vọng.
“Lúc trước vì vi sư sợ con khó có thể chấp nhận nên vẫn không nói rõ, hiện tại con đã hiểu, vậy vi sư liền nói rõ với con”, Cư Hạo Không nói, “Ở đáy vực, con và Hồn Nhi đều bị hàn ý xâm nhập quá nặng, chẳng qua Hồn Nhi có noãn ngọc của con hộ thể nên ngược lại không có gì đáng ngại. Nhưng căn cốt của con lại bị hàn ý phá hỏng, đã trở nên tầm thường.”
“Mặc dù vi sư đã rút hàn độc trong cơ thể ra cho con nhưng căn cốt không có cách nào khôi phục” Cư Hạo Không nói, “Trừ việc đó ra, cơ thể con còn có rất nhiều nội thương, cần điều dưỡng nhiều hơn. Ta đã mời sư thúc Dược Minh của con bốc cho con toa thuốc.”
“Trong vòng một tháng, con không thể xuống giường, cần an tâm uống thuốc.”
Tịch Chu gật đầu, chỉ cần cậu có thể luyện võ, khỏi nói uống thuốc một tháng, uống một năm cậu cũng nguyện ý!
Trong vòng một tháng sau đó, Tịch Chu cứ tiếp tục ở chung hài hòa với sư đệ thích khóc, có lẽ là sợ Tịch Chu ở trong phòng buồn chán quá mức, Cư Hạo Không chỉ để cho Tề Hồn luyện chút võ công vào sáng sớm sau đó để cho hắn đến chỗ Tịch Chu.
Bản thân mình còn phải trải qua sinh hoạt một tháng trên giường, Tịch Chu liền nổi lên một đại sự đầu tiên. Đó chính là giáo dục tiểu bất điểm thật tốt, đến cuối cùng cái gì gọi là nam tử hán, cái gì gọi là nam nhi không được rơi lệ!
Cậu cũng không muốn suốt một tháng đều sống trong cảnh ma âm rót vào tai, nếu quả thật để tiểu bất điểm ghé sát tai hắn khóc một tháng, chỉ sợ không chỉ có căn cốt không còn cách nào cứu vớt, ngay cả đầu óc cậu cũng không thể cứu nổi.
“Hồn Nhi à” Tịch Chu lời nói thấm thía nói, “Nam nhân không được tùy tiện khóc.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tề Hồn ầng ậc nước mắt gật đầu, “Đệ không khóc!”
“Đệ biết không, võ công của một người cứ như một chấm tròn lớn” Tịch Chu khoa tay múa chân ra một quả cầu to, “Nếu như đệ rơi một giọt nước mắt sẽ nhỏ đi một chút, rơi một giọt nước mắt sẽ ít hơn một chút.”
“Nếu như đệ cứ tiếp tục khóc, sẽ thành hình dạng này” Tịch Chu dùng ngón cái và ngón trỏ ra dấu một hình to như viên đậu tương, “Nếu như đến mức độ này, có thể đệ sẽ không còn gì cả, ngay cả A Hoàng mà Mộc sư tỷ nuôi đệ cũng không đánh lại.”
Tề Hồn hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, nước mắt trong suốt ở hốc mắt của hắn lúc ẩn lúc hiện. Tề Hồn sợ nước mắt rơi xuống, ngay cả nháy mắt cũng không dám.
“Ngẩng đầu lên, vậy thì nước mắt sẽ không rơi xuống nữa!” Tâm lý Tịch Chu không hề áp lực dày vò tiểu bất điểm.
Sau khi Tề Hồn nghe xong vội vàng ngẩng đầu lên, duy trì một tư thế hồi lâu, cho đến khi nước mắt trong mắt hắn gần như biến mất hết mới dám thay đổi tư thế.
Trong lòng Tịch Chu vỗ bàn cười to, nét mặt lại không lộ ra chút nào, cực kỳ nghiêm túc nói với Tề Hồn, “Không sai, chính là như vậy.”
Tề Hồn nhanh chóng gật đầu, cố gắng nén chút lệ ý của mình trở lại, “Đệ không được khóc, nếu khóc sau này sẽ không có võ công. Đệ phải luyện võ thật tốt, phải bảo hộ sư huynh cẩn thận!”
Nghe lời thề son sắt của tiểu bất điểm, trong nháy mắt Tịch Chu có cảm giác tội lỗi, chẳng qua cậu đã nhanh chóng trở về bình thường.
Lừa gạt tiểu hài nhi so sánh với bị ma âm rót vào tai, cậu vẫn lựa lừa gạt tiểu hài nhi thì hơn.
“Sư huynh, đây là noãn ngọc của huynh” Tề Hồn đưa noãn ngọc vào tay Tịch Chu. Tay nho nhỏ thịt thịt, cảm xúc chạm vào vô cùng tốt.
“… Cảm ơn sư huynh” Tề Hồn ấp úng nói, nghĩ đến tình huống hiện tại của Tịch Chu, nước mắt lại đọng lại, vội vã ngẩng đầu lên.
Tịch Chu suýt chút nữa không phúc hậu bật cười ra tiếng.
“Noãn ngọc này coi như là sư huynh tặng quà cho đệ” Tịch Chu đè nén tiếng cười của mình xuống nói.
Tề Hồn càng hoảng sợ hơn, đầu lập tức cúi trở lại, mà nước mắt bị hắn giữ trong hốc mắt cũng theo đó rớt xuống, lập tức khiến Tề Hồn hết sức đau khổ, hận không thể kiếm hai giọt nước mắt rớt xuống đất trở về. Tịch Chu nhịn cười, lần nữa lập lại lời nói.
“Muốn tặng noãn ngọc cho đệ?” Tề Hồn nháy mắt một cái, không dám tin hỏi.
“Đương nhiên” Tịch Chu nói, “Sao vậy, Hồn Nhi không thích hả?”
Tề Hồn nhanh chóng lắc đầu, trên phương diện cảm thấy vẫn nên trả noãn ngọc lại cho Tịch Chu thì tốt hơn, nhưng cuối cùng Tề Hồn vẫn dùng tay nhỏ trắng noãn đem noãn ngọc nhét vào trong ngực mình, nâng niu giống như bảo bối, cười xán lạn không gì sánh được, “Cảm ơn sư huynh!”
Tịch Chu ngược lại là thật lòng thật dạ muốn đưa noãn ngọc này cho Tề Hồn, thứ nhất là vì nếu không có noãn ngọc này thì sợ rằng Tề Hồn thật sự đúng như đời trước của nguyên thân mà bỏ mạng dưới đáy vực rồi, noãn ngọc này dù thế nào cũng có thể xem là ân ngọc cứu mạng Tề Hồn, thứ hai, ít nhiều gì bản thân mình lừa một tiểu hài tử cũng có chút cảm giác tội lỗi, tặng đồ lúc nào cũng dễ chịu hơn một chút.
Bởi vì học thuyết rơi lệ giảm võ công của Tịch Chu, thời gian sau này của Tề Hồn không dám rơi nước mắt nữa, cuối cùng cũng yên tĩnh trải qua một tháng. Chẳng qua tuy tiểu bất điểm này không nước mắt nữa nhưng lại trở nên dính người không ít, ăn trưa là hắn mang tới, khi uống thuốc cũng là hắn đưa bát đút mứt hoa quả. Ngoại trừ một canh giờ luyện võ vào sáng sớm ra, Tề Hồn hận không thể từng giây từng phút vây bên giường Tịch Chu.
Có đôi khi Tịch Chu trò chuyện với tiểu bất điểm mệt mỏi nhắm mắt lại ngủ một giấc nhưng sau khi cậu tỉnh lại liền đối diện với hai viên trân châu đen lúng liếng như ngọc lưu ly đen.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đó là là một đôi mắt ngây thơ, trong trẻo đầy sùng bái.
“Đến đây, lên ngủ chung đi” Tịch Chu có chút không chịu nổi đôi mắt dường như phát sáng lên của Tề Hồn, nhích người vào trong rồi di chuyển, vỗ vỗ lên giường, ý bảo hắn lên trên.
Tiểu bất điểm lập tức lộ ra nụ cười rực rỡ, cởi áo khoác một cái, vô cùng linh hoạt chui vào ổ chăn của Tịch Chu, ấm áp uất thiếp bên trong khiến từ bàn chân đến trái tim của Tề Hồn đều thoải mái đến rối tinh rối mù.
Mà Tịch Chu thì bị lãnh khí bất ngờ chui vào run rẩy một cái.
“Sư huynh, có phải đệ khiến huynh lạnh hay không?” Tiểu bất điểm mở to hai mắt thận trọng hỏi.
“Không có” Tịch Chu một tay kéo Tề Hồn vào trong lòng mình. Lãnh khí vừa vào liền tản ra, Tịch Chu thoải mái hơn nhiều, tiểu hài tử vốn là thể trạng nóng, Tịch Chu xem Tề Hồn giống như một cái bếp lò nhỏ. Sau khi ôm tiểu bất điểm vào trong lòng, Tịch Chu lập tức thỏa mãn, cảm giác mềm mũm mĩm nhiệt khí bừng bừng, quả thật không thể thoải mái hơn.
Mà Tề Hồn thì có chút xấu hổ chui chui vào lòng Tịch Chu, lúc vừa bắt đầu thì có chút câu nệ, sau đó liền bạo dạn đặt tay lên trên hông Tịch Chu, nhẹ nhàng ôm y.
Thời gian một tháng trôi qua rất nhanh, Tịch Chu nằm trên giường suýt phát cáu thiếu chút nữa đã quên đi bộ phải làm thế nào rồi. Khi sư phụ thông báo cậu có thể xuống đất đi lại, Tịch Chu chỉ thiếu chút nữa là không cảm động đến bật khóc, chuyện đầu tiên cậu làm sau khi từ trên giường bước xuống dưới là lượn quanh sân của bọn họ mười vòng, còn vừa đi vừa nói lẩm bẩm.
Dược Minh vội tới đưa toa thuốc cuối cùng cho Tịch Chu mới vào trong viện đã thấy dáng vẻ gầm gầm gừ gừ của cậu, sợ đến suýt chút nữa lại chẩn đoán cậu bị bệnh về tinh thần.
Sau khi Tịch Chu đi mười mấy vòng trong sân xong đã bị Cư Hạo Không xách ra cửa. Cậu và Tề Hồn một người tay trái một người tay phải, Cư Hạo Không xách hai người bọn họ giống như xách hai củ khoai tây.
“Trung bình tấn một canh giờ” Cư Hạo Không ném ra một câu nhẹ bẫng như vậy.
Tịch Chu, “!!!”
“Ta đã từng nói bao nhiêu lần rồi, không cho các con ra sau núi, đi còn chưa tính, còn dày vò bản thân thành bộ dạng nửa sống nửa chết kia. Nếu coi lời nói của ta là gió thoảng bên tai, vậy cũng chỉ có thể dựa vào trung binh tấn này để các con nhớ kỹ” Cư Hạo Không cười lạnh một chút.
Tịch Chu hiểu rõ, tuy y nằm trên giường một tháng đều sóng yên biển lặng, không phải vì Cư Hạo Không bỏ qua cho bọn họ mà vì thân thể không tốt không tiếp nhận trừng phạt được.
Mặc dù trong tiểu thuyết võ hiệp và trên ti vi nhìn thấy trung bình tấn giống như là một chuyện khá thoải mái, nhưng trên thực tế Tịch Chu chẳng qua chỉ mới đứng tấn ba phút, chân đã bắt đầu run lên, bắp thịt trên đùi giống như muốn nứt ra.
Mà Tề Hồn bên cạnh cậu lại tốt hơn nhiều, sắc mặt không thay đổi chút nào, thân hình đứng vững như chuông.
Hàm răng Tịch Chu hơi ngứa một chút.
“Thấp một chút” Cư Hạo Không luôn luôn nhìn chằm chằm tư thế trung bình tấn của Tịch Chu, thấy cậu không nhịn được đứng thẳng một chút liền quất tới một thước, thiếu chút nữa đánh Tịch Chu ngã xuống.
Sau khi kiên trì khoảng thời gian một khắc, Tịch Chu cũng cảm giác được hai đùi giống như đã không phải là của mình nữa, nóng rát mà đờ đẫn. Khi Tịch Chu cảm thấy bản thân sắp hoàn toàn phế bỏ, vùng đan điền của y đột nhiên xông ra một dòng khí lưu mát mẻ, từ đan điền đi xuống, dọc theo kinh mạch trên đùi qua lại từng đợt, Tịch Chu lập tức thoải mái hơn rất nhiều.
Trong con ngươi lãnh đạm của Cư Hạo Không lộ ra một tia tán thưởng.
Sau đó, Tịch Chu duy trì tư thế trung bình tấn như cũ, mỗi khi đến lúc cậu không chịu nổi, bên trong đan điền dường như luôn tuôn ra một dòng khí lưu giống như trước, xoa dịu đau đớn trên người.
Từ đó về sau, Tịch Chu liền trải qua thời gian nước sôi lửa bỏng. Mỗi ngày sau khi thực hiện xong trụ cột công, cậu đều được Tề Hồn đỡ về.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro