Khoan Đã, Kịch Bản Này Tôi Biết

Chương 17

2024-09-07 08:58:36

Mấy ngày sau, rốt cuộc Thẩm Tri Ý cũng hiểu Liễu Mai nói câu kia là có ý gì.

Lần đầu tiên cô biết hóa ra một ngày nằm ICU có thể tiêu hết nhiều tiền như vậy, làm một lần hóa trị lại đắt như thế.

Một khi con người mắc bệnh, đó chính là chuyện rất đáng sợ.

Tiền như nước chảy ào ào ra ngoài, chảy hết vào trong cái lỗ thủng to tướng ở bệnh viện này, điều đáng buồn nhất là với chút tiền đấy cũng không thể nào lấp đầy được.

Sau ba ngày, cuối cùng ông nội Tống Thời Việt cũng được chuyển tử ICU ra phòng bệnh bình thường. Tối hôm ông ấy được chuyển vào phòng bệnh bình thường, cửa nhà Thẩm Tri Ý bị gõ vang.

Thiếu niên mặc một bộ quần áo đen, vốn dĩ cơ thể đã gầy gò, trải qua hai ngày nay lại thành gầy trơ cả xương, sắc mặt anh vô cùng tái nhợt, dường như chỉ cần một cơn gió cũng có thể đẩy ngã được anh.

Anh đứng ở cửa, trong tay cầm vali hành lý, đằng sau còn có một cái túi lớn.

Nhìn thấy Thẩm Tri Ý mở cửa, anh sửng sốt ngẩn người, đáy mắt xẹt qua tia bối rối, lát sau mới kéo khóe miệng lên lộ ra nụ cười gượng ép.

“Tại sao lại là cậu? Cậu không đi học sao?”

Thẩm Tri Ý nhìn anh, tay cầm nắm cửa thật chặt, sau đó như bị giật mình mà buông tay ra, thoáng lui về sau một bước.

“Hôm nay là cuối tuần, cậu...”

Cô nhìn hành lý phía sau anh, không dám hỏi ra nghi ngờ trong lòng.

Liễu Mai đi ra từ trong phòng bếp. Trên tay bà vẫn còn ướt, nhìn thấy là Tống Thời Việt, bà vội vàng lau tay lên tạp dề, đẩy Thẩm Tri Ý ra, nhận lấy vali hành lý trên tay anh.

“Đứng ở cửa làm gì? Mau vào đi.”

Thẩm Tri Ý nghi ngờ không thôi nhìn Liễu Mai: “Mẹ, chuyện này?”

Liễu Mai nói: “Quên nói với con, Tiểu Việt trả nhà bọn họ đã thuê, mẹ gọi nó đến nhà chúng ta ở, không phải trong nhà có phòng kho sao, thu dọn một chút, để thằng bé ở trong đó vậy.”

Cô quay đầu nhìn cái túi lớn bên ngoài kia: “Chỉ có ngần này đồ thôi sao?”

"Ừm..."

Tống Thời Việt cúi thấp đầu, có ít tóc mái dài che khuất lông mày, không thấy rõ vẻ mặt anh, giọng nói hơi trầm thấp.

“Có thể bán được đều bán rồi, cũng không còn lại món đồ gì.”

Anh nói rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không chứa bất cứ tình cảm dư thừa gì, dường như thuật lại một chuyện bé nhỏ không đáng nhắc tới.

Nhưng dù giọng nói của anh có bình tĩnh thì vẫn làm hô hấp của Thẩm Tri Ý đứng bên cạnh anh bỗng nhiên khựng lại. Tay cô vô thức nắm chặt góc áo, trái tim dường như bị kim đâm qua, đau nhói.

Liễu Mai nghiêng đầu qua, đưa tay nhanh chóng lau khóe mắt, sau đó quay đầu lại lộ ra nụ cười tươi.

“Không sao không sao... Sau này có thể mua lại, mau mau vào đi, đồ ăn sắp xong rồi.”

Bà sai Thẩm Tri Ý: “Đứng đó làm gì, mau giúp một tay đi.”

Lúc này Thẩm Tri Ý mới như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, bước chân ra ngoài xách cái túi lớn, nhưng cô còn chưa chạm vào mép túi thì cái túi đã bị thiếu niên xách lên.

Anh vẫn cúi thấp đầu, không nhìn thấy rõ biểu cảm trên mặt.

“Tôi làm được rồi, không cần phiền cậu đâu.”

Thẩm Tri Ý giật mình, sau đó không nói lời nào đoạt lấy cái túi trong tay anh, trên mặt tươi cười.

“Chúng ta có quan hệ gì, còn cần phải ngại phiền à?”

Sự quật cường cô biểu hiện vào lúc này vô cùng nhuần nhuyễn, rất có cảm giác nếu thiếu niên không chịu đưa cái túi cho cô thì anh không được vào.

Tống Thời Việt hết cách, chỉ có thể buông cái túi trong tay ra.

Tiếp theo “Phịch...” một tiếng, cái túi nặng trĩu trong tay Thẩm Tri Ý nháy mắt nện xuống mặt đất, tung lên chút bụi bặm. Còn cô lại không khống chế được lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa trẹo cả hông.

Cô có chút không tin được mà trợn mắt lên, không tin vào điều này, lại xách túi lên, sau đó...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Không hề nhúc nhích.

Rất… xấu hổ.

Thẩm Tri Ý duy trì tư thế khom lưng, ngửa đầu lên nhìn thiếu niên, nâng lên cũng không được mà buông tay cũng không xong.

Một nụ cười tràn ra khóe miệng thiếu niên, cuối cùng giọng nói của anh vẫn nhẹ nhàng như vậy.

“Đã nói không làm phiền cậu rồi mà cậu còn không tin.”

Thẩm Tri Ý buông tay đứng thẳng người lên, cô gãi gãi đầu, cười ngây ngô: “Tôi cứ nghĩ cậu khách sáo với tôi.”

Hai tay rũ bên hông của Tống Thời Việt cứng đờ, anh không lên tiếng, khom lưng xách túi đi vào.

Thẩm Tri Ý vội vàng phụ giúp một tay, một cái túi nặng như vậy, cũng không biết một mình anh làm thế nào bê được lên tầng sáu.

Cô cũng không thể tưởng tượng được một người kiêu ngạo như Tống Thời Việt, là người mà khi người khác cho anh một chút tiền cũng phải trả lại, rốt cuộc đã xây dựng tâm lý như thế nào mới đồng ý mang theo hành lý đến sống nhờ ở nhà người khác.

Cả đời ông bà của anh đã không có con cái, ngay cả người thân cũng không có. Cuối cùng thì người có quan hệ tốt nhất lại chỉ có gia đình cô.

Cho nên bây giờ, mặc dù đã sinh bệnh nhưng ngay cả người để vay tiền cũng không tìm được ai.

Liễu Mai bưng món ăn từ trong bếp đi ra: “Cứ đặt đại đồ đạc ở chỗ nào đó đi, mau rửa tay rồi tới ăn cơm.”

Lúc ăn cơm, bà ấy gắp rất nhiều đồ ăn cho Tống Thời Việt, ánh mắt tràn đầy vẻ xót xa.

“Ăn nhiều một chút, con xem con đi, mới có như vậy đã biến mình thành thế này rồi, nếu như con gục ngã thì ông con biết làm sao bây giờ?”

Tống Thời Việt không lên tiếng, chỉ cúi đầu yên lặng nhét đồ ăn vào trong miệng.

So với trước đấy, hôm nay anh cực kỳ trầm lặng, trầm lặng đến mức làm người ta phải đau lòng.

Liễu Mai lại nói: “Mấy ngày nay quá bận, còn chưa kịp thu dọn phòng kho, buổi chiều dì còn phải đi làm, đợi lát nữa con và Tuế Tuế cùng thu dọn đồ đạc trong phòng kho mang ra. Trong đó cũng không có bao nhiêu đồ, chuyển hết đến phòng của dì và chú con là được. Giường là giường Tuế Tuế ngủ khi còn bé, hơi nhỏ một chút, con đừng để ý nhé.”

Tống Thời Việt nuốt đồ ăn trong miệng xuống, cúi đầu nói: “Dì Liễu, không cần thu dọn đâu, cho con chỗ để bỏ đồ đạc là được rồi. Bình thường con đều ở bệnh viện, không về đây được, thu dọn cũng không có ai ngủ.”

“Đứa nhỏ này...” Liễu Mai không tán thành nhìn anh: “Còn khách sáo với chúng ta làm gì, tình nghĩa nhiều năm như vậy, những cái khác không giúp được con nhưng cho con một chỗ trú thì vẫn làm được.”

"Thật sự không cần..." Tống Thời Việt miễn cưỡng cười: “Ở bệnh viện phải có người canh giữ, con đến để đồ rồi lát nữa phải quay trở lại.”

Liễu Mai chậm rãi thở dài: “Đúng là nghiệt ngã mà, con nói xem con mới bao nhiêu tuổi, còn chưa trưởng thành đâu.”

Thật là...

Liễu Mai lau nước mắt nơi khóe mắt, không nói thêm gì nữa mà xoay người vào phòng.

Lúc bà đi ra cầm một cái thẻ trong tay.

Bà lấy thẻ đặt trước mặt thiếu niên: “Con cũng biết tình hình nhà chúng ta, tuy dì và chú của con đều có công việc nhưng tiền lương cũng không cao. Hơn nữa, Tuế Tuế vẫn còn đang đi học, cho nên quanh năm suốt tháng cũng không dư ra được bao nhiêu tiền. Chỗ này có mấy chục ngàn tệ, trước mắt con cầm lấy dùng đã, không đủ chúng ta lại nghĩ cách.”

“Vậy sao được...” Tống Thời Việt hơi mở lớn hai mắt, đẩy cái thẻ trước mặt trở lại.

“Dì Liễu, con không thể lấy tiền của mọi người.”

“Sao lại không thể lấy!” Liễu Mai trừng mắt: “Nhà con có thể có bao nhiêu tiền? Bệnh của ông con còn muốn trị không?”

“Con...”

Tống Thời Việt há miệng, yết hầu đầy chua xót: “Dì Liễu, dì cũng biết tình hình của nhà con, dì đưa tiền cho con không biết đến lúc nào con mới có thể trả lại được cho dì?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Liễu Mai bẻ ngón tay anh ra, cứng rắn nhét thẻ vào tay anh: “Dì biết, nhưng chúng ta cũng không thể thấy chết mà không cứu, bà của con vừa mới đi, ông con lại...”

Bà dùng tay che mặt, rốt cuộc cũng không nói ra được.

Bà là một người trưởng thành, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy nghẹt thở, cũng không biết đứa nhỏ này chịu đựng như thế nào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tống Thời Việt nắm chặt thẻ trong tay, cúi thấp đầu, qua một hồi lâu mới nghẹn ngào nặn ra hai chữ.

"Cảm ơn..."

Thẩm Tri Ý duỗi chân ra gẩy cẳng chân của Liễu Mai, lúc này Liễu Mai mới như lấy lại tinh thần từ trong mộng. Bà lau nước mắt trên mặt, đứng lên.

“Dì đã sửa mật khẩu rồi, là sinh nhật của con, buổi chiều dì còn phải làm, không thể ở nhà lâu được, giờ phải đi trước.”

Bà nhìn Thẩm Tri Ý, căn dặn cô: “Con ở nhà phải ngoan biết không? Đợi lát nữa lúc Tiểu Việt đi bệnh viện, con và nó cùng đi thăm ông nội đi.”

“Vâng.”

Thẩm Tri Ý cầm chiếc đũa, ngoan ngoãn đồng ý với bà.

Lúc xế chiều, Thẩm Tri Ý và Tống Thời Việt cùng nhau đến bệnh viện.

Trước cổng bệnh viện, Tống Thời Việt nói với cô: “Lát nữa nếu như ông nội hỏi cậu ông bị bệnh gì, có nghiêm trọng không? Cậu cứ nói chỉ là bệnh nhỏ thôi, cần ở viện mấy ngày là được, cái khác đừng nói cho ông biết.”

“Chuyện này...” Thẩm Tri Ý nhìn anh.

Tống Thời Việt xoa đầu cô: “Ngoan, đừng nói với ông. Nếu như ông biết phải tốn nhiều tiền như vậy, chắc chắn không muốn điều trị.”

Bàn tay trên đỉnh đầu rất dịu dàng, chóp mũi là mùi hương nhẹ nhàng sạch sẽ chỉ thuộc về riêng anh. Bầu trời trên đỉnh đầu quang đãng, gió nhè nhẹ mang theo hơi thở của thiếu niên chui vào xoang mũi của cô, đáy lòng chua xót làm cho cô không nhịn được rơi lệ.

Ngón tay thon dài phất qua gương mặt của cô, giọng nói bất đắc dĩ của thiếu niên vang lên bên tai cô.

“Khóc cái gì chứ...”

Lời này của anh giống như một chốt mở, vừa dứt lời, nước mắt của cô bỗng nhiên không nhịn được như vỡ đê.

Cô không biết mình khóc vì cái gì? Chỉ là trong lòng chua xót vô cùng, trái tim như bị một bàn tay to lớn bóp chặt, nghẹt thở lại khó chịu.

Thẩm Tri Ý đưa tay nắm lấy áo thiếu niên, chôn đầu trước ngực anh, trong miệng lặp lại liên tục tên của anh.

"Tống Thời Việt... Tống Thời Việt..."

Tống Thời Việt lặng lẽ thở dài, đưa tay ôm lấy cô. Tay anh đặt ở sau gáy thiếu nữ, xoa xoa an ủi.

“Thẩm Tri Ý, cậu làm từ nước à? Sao nước mắt chảy mãi chưa hết vậy?”

“Xin lỗi...” Thẩm Tri Ý nức nở nói: “Là tôi sai.”

Rõ ràng cô đã đọc tiểu thuyết nhưng đối với những chuyện xảy ra với anh thì lại hoàn toàn không biết. Rõ ràng cô đã sống lại một đời, kết quả chỉ có thể trơ mắt nhìn anh hãm sâu vào tuyệt vọng, không làm được gì cả.

"Tống Thời Việt..."

"Ừm, tôi ở đây."

"Tống Thời Việt..."

Tống Thời Việt kéo mặt cô ra khỏi lồng ngực của mình, nhìn viền mắt thiếu nữ khóc đến đỏ hoe, trái tim anh giống như bị cái gì đó gõ thật mạnh, mềm mại sụp đổ xuống.

Anh lấy khăn giấy ra, tỉ mỉ lau hết nước mắt trên mặt cô.

“Thẩm Tri Ý, khóc nữa sẽ xấu đấy. Hơn nữa, muốn khóc cũng là tôi khóc, cậu khóc cái gì?”

“Với lại...”

Anh khom lưng ôm lấy khuôn mặt thiếu nữ.

“Tại sao phải xin lỗi tôi? Người phải nói xin lỗi cũng chỉ có thể là tôi mới đúng. Tôi mặt dày vào nhà cậu ở, còn lấy đi tiền bố mẹ cậu tiết kiệm.”

“Cậu nên ghét tôi, Thẩm Tri Ý...”

Anh hơi thở dài.

Chứ không phải là dùng vẻ mặt đau lòng nhìn anh như hận không thể ôm hết tất cả tai họa của anh vào mình.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khoan Đã, Kịch Bản Này Tôi Biết

Số ký tự: 0