Khoan Đã, Kịch Bản Này Tôi Biết
Chương 20
2024-09-07 08:58:36
Cô tiến lên một bước kéo góc áo của anh, nước mắt lặng lẽ lăn xuống từ viền mắt nhưng giọng nói lại ác độc.
“Cậu muốn trả hết nợ tôi như thế nào? Từ nhỏ đến lớn cậu ăn không đủ no mặc không đủ ấm, là tôi dùng tiền tiêu vặt, tôi mua cho cậu ăn, mua cho cậu mặc, nếu không có tôi còn không biết cậu đang ở trên con phố nào nhặt ve chai! Sao có thể sống được thành dáng vẻ như hôm nay?”
Cô kéo quần áo của anh, áp sát anh: “Cậu nói xem cậu trả tôi như thế nào? Đưa mạng của cậu cho tôi sao?”
Cô càng nói một câu, thân hình thiếu niên càng không ngừng run rẩy. Nước mắt thiếu nữ rơi trên mu bàn tay của anh, làm cho trái tim của anh như khoét một lỗ thủng, cảm giác mặn đến đắng ngắt.
Anh muốn đưa tay ôm lấy thiếu nữ, lau hết nước mắt nơi khóe mắt của cô, nói với cô không phải như vậy, bọn họ vốn là một thể, trước là như vậy, sau này cũng thế, cả đời này đều như thế.
Nhưng anh không thể. Tuế Tuế của anh tốt như vậy, cô thích cười, thích ăn ngon, thích mặc váy đẹp, cô nên được người khác nâng niu trong lòng bàn tay mà nuông chiều chứ không phải là dính vào một tên bết bát như anh, mỗi ngày đều không ngừng rơi nước mắt.
Tiền chữa bệnh càng ngày càng trở nên đắt đỏ hơn ép cho anh từ một người đứng thẳng lưng giờ đây đã thành gù xuống, chi phí cao đến kinh khủng. Những lúc hiếm hoi có thể tỉnh táo, ông nội đều kéo tay anh, trong miệng liên tục lẩm bẩm một câu.
“Tiểu Việt, chúng ta đừng chữa nữa, ông nhớ bà nội cháu, ông muốn đi gặp bà.”
Nhưng anh không làm được.
Số phận như định trước anh lại bị vứt bỏ. Hơn mười năm trước bị bố mẹ ruột vứt bỏ, hơn mười năm sau lai bị ông bà nuôi nấng mình vứt bỏ.
Ngay cả bác sĩ cũng khuyên anh từ bỏ, bởi vì mãi không tìm được người có tủy phù hợp, anh làm những chuyện này chỉ là việc vô ích.
Nhưng không ai nói cho anh biết người thân của anh đều đi rồi thì anh phải làm sao?
Vứt lại một thân một mình anh ở thế gian, anh nên sống như thế nào đây?
Anh như một người sắp chết chìm cố chấp nắm chặt lấy cọng cỏ cứu mạng. Cho dù anh biết cọng cỏ này không thể kéo anh lên bờ được, cuối cùng anh cũng sắp trở thành người chết đuối.
Nhưng anh không nhịn được mà nghĩ: Ngộ nhỡ thì sao? Ngộ nhỡ cọng cỏ này thật sự có thể kéo anh lên thì sao?
Anh cũng biết những suy nghĩ này của anh rất nguy hiểm. Anh có thể tỉnh táo nhìn mình đắm chìm vào nhưng không muốn kéo người khác cùng rơi vào bên trong dòng sông bẩn thỉu này.
Đặc biệt là Thẩm Tri Ý.
“Thẩm Tri Ý...” Anh gian nan mở miệng, gằn từng chữ: “Cậu tốt với tôi tôi đều nhớ kỹ, số tiền đó tôi cũng nhớ kỹ, tôi sẽ trả lại cậu...”
Anh dừng một chút, nhắm hai mắt bổ sung: “Gấp đôi.”
Thẩm Tri Ý sửng sốt, cô buông quần áo Tống Thời Việt ra, lui về sau một bước.
Cô cho rằng cô khác biệt, nhưng hiện tại lại khiến cho cô thấy rõ, những thứ cô cho rằng là rất tốt đều bị thiếu niên phân chia đến rạch ròi, ghi vào trên giấy, chỉ chờ một ngày nào đó sẽ trả lại cô.
Cô như phát điên kéo cặp sách trên lưng xuống, kéo mạnh cái khóa kéo bên trong, lấy ra đồ mà cô trân trọng như bảo bối suốt cả đường đi.
Cô ném mạnh cái thẻ ngân hàng vào mặt anh: “Cái này thì sao? Cái này cậu muốn trả như thế nào?”
Phong bì bị cô xé toạc lộ ra một xấp màu hồng dầy cộp, ném rất nhiều tiền giấy vào mặt thiếu niên: “Cái này cậu muốn trả như thế nào? Những thứ này... Những thứ này... Cậu nói cho tôi nghe xem, cậu muốn trả như thế nào? Cậu có mấy cái mạng để trả!”
Tiền giấy màu hồng nhạt bay lượn trước mặt Tống Thời Việt, anh nhìn xuyên qua tiền giấy đang tung bay, thấy được khuôn mặt của Thẩm Tri ý.
Dường như cô gầy đi, gò má phúng phính trẻ con đã tóp đi rất nhiều để lộ ra khuôn mặt gầy gò của thiếu nữ, viền mắt đỏ ửng, nước mắt thấm ướt hàng mi mảnh dài, ướt át đọng lại trên mắt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chát...
Lại một chồng tiền giấy nện lên mặt anh, Tống Thời Việt bị ném đến nghiêng mặt đi, bên tai vang lên tiếng của Thẩm Tri Ý.
“Cậu trả đi, không phải cậu rất có năng lực sao?”
Giọng nói của cô không lớn, có chút mỏng manh nhưng giọng điệu chẳng khác nào sấm sét tháng Sáu, mạnh mẽ bổ vào đầu Tống Thời Việt làm cho đại não lộn xộn của anh tỉnh táo thêm một chút.
Tiền...
Quá nhiều tiền.
Trong phòng kho nhỏ hẹp chỗ nào cũng bay đầy tiền, phóng tầm mắt nhìn toàn là màu hồng nhạt, màu này kích thích con ngươi của Tống Thời Việt đột nhiên co rụt lại.
Nhiều tiền như vậy...
Là từ đâu mà có?
Tống Thời Việt đi lên phía trước nắm lấy tay cô, trong giọng nói vô thức có mấy phần lo lắng.
“Cậu lấy số tiền này ở đâu?”
“Cậu quan tâm gì ở đâu ra, không liên quan đến cậu.” Thẩm Tri Ý tránh thoát khỏi tay anh: “Dù sao cậu cũng đã quyết định đi vay nặng lãi, còn quan tâm chút tiền lẻ này làm gì.”
"Thẩm Tri Ý!" Tay Tống Thời Việt giữ chặt bờ vai của cô, đôi mắt nhìn chòng chọc cô, giọng nói lạnh như băng.
“Trả lời vấn đề của tôi!”
Bốp!
Trả lời anh chính là cái bạt tai vang dội của thiếu nữ.
Tống Thời Việt nghiêng đầu đi, gò má bên trái nhanh chóng sưng lên. Anh vô thức liếm khóe miệng, mùi máu tanh nhàn nhạt nhắc nhở anh vừa xảy ra chuyện gì.
Vừa quay mặt lại đã thấy Thẩm Tri Ý không cảm xúc nhìn anh.
Không rõ vì sao, bỗng nhiên anh cảm thấy hoảng hốt.
"Thẩm Tri Ý..."
Thẩm Tri Ý duỗi tay chỉ vào cửa, lạnh lùng nói: "Cút đi."
Tống Thời Việt muốn đưa tay kéo cô, kết quả bị cô xoay người né tránh. Đôi mắt biết cười thường ngày lúc này đã thu lại ánh sáng, chỉ còn lại tối tăm.
“Không phải cậu muốn phủi sạch quan hệ sao? Số tiền này từ đâu ra không hề liên quan gì đến cậu. Bây giờ, lập tức cút ngay ra khỏi nhà tôi, bây giờ cậu có chết ở trên đường hay bị người bán đi Myanmar tôi cũng sẽ không quan tâm đến cậu nữa!”
Tống Thời Việt đứng tại chỗ, chầm chậm chớp đôi mắt.
Đôi tai của anh dường như ù đi, âm thanh xung quanh tai anh giống như thủy triều đang dần dần rút đi, yên lặng đến mức có thể nghe thấy trái tim của mình đang không ngừng chìm xuống, cứ thế chìm xuống...
Chìm vào một vùng tăm tối.
Đây rõ ràng là kết quả mà mày muốn, không phải sao?
Có một âm thanh vang lên trong đầu anh.
Rũ sạch quan hệ với cô, từ nay về sau ai đi đường nấy, cô có tương lai xán lạn và người cô yêu. Còn anh ở trong thế giới âm u tăm tối, dần dần mục rữa.
Nhưng ánh mắt cô nhìn về phía anh quá lạnh, ánh mắt này như đẩy anh vào hầm băng, lúc này anh mới kinh ngạc phát hiện, hóa ra sự lạnh lùng của cô có lực sát thương lớn như thế đối với anh, lớn tới mức đến dũng khí há miệng nói một câu anh cũng không làm được.
Thẩm Tri Ý không muốn quan tâm đến anh, cô kéo tay của anh lôi về phía cửa.
“Không phải cậu muốn đi sao? Cầm đồ của cậu cút nhanh lên, tốt nhất cả đời này đừng xuất hiện trước mặt tôi!”
Sức lực của cô rất lớn, Tống Thời Việt ngay cả gió cũng có thể đẩy ngã làm sao là đối thủ của cô được, lúc này lảo đảo đi theo sau lưng cô.
Khuôn mặt Tống Thời Việt lộ ra màu trắng bệch cực kỳ ốm yếu, tóc ướt còn chưa khô dán sát lên trán, thậm chí ngay cả cổ áo đều ướt.
Ánh mắt của anh khóa chặt vào cô gái đang lôi anh đi, chăm chú đến mức thậm chí còn hiện ra vẻ mặt cố chấp lại bệnh tật, đuôi mắt hơi ửng hồng, đôi mắt hẹp dài đen láy một màu mênh mông vô tận.
Anh nghiêng ngả lảo đảo đi phía sau cô, như kháng cự lại như phục tùng, môi mỏng khẽ nhếch, giữa răng môi tràn ra hai chữ nhỏ bé.
Tiếng nói rất nhỏ, nhỏ đến mức ngay cả cô gái đang lôi anh cũng không nghe thấy.
"Tuế Tuế..."
Anh đang gọi.
Hai chữ kia được anh cố gắng ép ra từ cổ họng, mang theo vô hạn đau khổ và không muốn xa rời.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Anh biết, giờ phút này, dường như anh thật sự mất đi cô gái luôn đối xử tốt với anh.
Nhưng tất cả những điều này đều do anh gieo gió gặt bão.
*
Liễu Mai mở cửa ra thì đối mặt với cảnh tượng này.
Xưa nay bà chưa từng thấy sắc mặt con gái mình khó coi đến như vậy, cô lôi kéo Tống Thời Việt về phía cửa, sức lực lớn đến mức giống như anh là người có thù với cô. Còn sắc mặt Tống Thời Việt ở sau lưng cô lại trắng bệch, tóc ướt trên đầu vẫn còn đang nhỏ nước, im lặng để mặc cô kéo đi.
Sau đó, tiền giấy màu hồng đầy một phòng làm đầu mày Liễu Mai giật nảy lên. Bà đột ngột xông vào đóng cửa lại, giọng nói sợ tới mức suýt nữa nghẹn lại.
“Thẩm Tri Ý, con đang làm cái gì?”
Sau ba phút...
Liễu Mai xoa giữa hai chân mày, đau đầu nhìn hai đứa bé ngồi trước mặt mình.
Đầu tiên bà mắng Thẩm Tri Ý.
“Nó hồ đồ con cũng hồ đồ theo sao? Nó cứu ông nội sốt ruột không còn cách nào mới phải dùng tới cách này, con cẩn thận khuyên nhủ nó là được rồi, sao con lại đuổi người ra khỏi nhà, để nó ở trên đường tự sinh tự diệt như vậy hả?”
“Hơn nữa, mẹ nói này, giáo viên người ta nhọc nhằn khổ sở quyên góp tiền cho nó, con không đưa cho nó thì thôi còn vứt tiền khắp phòng làm cái gì, không biết còn tưởng hai đứa con đi cướp ngân hàng. Mẹ con tuổi cao, chịu sao được cảnh dọa người như vậy!”
“Cậu ấy tự chuốc lấy, cậu ấy đáng đời!” Thẩm Tri Ý trả lời một cách mỉa mai.
Liễu Mai mặc kệ cô, bà nói Tống Thời Việt.
“Còn con cũng thế, hàng xóm nhiều năm như vậy, mặc dù chúng ta không có quan hệ máu mủ gì nhưng dì Liễu nhìn con lớn lên từ nhỏ, từ tận đáy lòng con chính là nửa con trai của dì. Có khó khăn gì con không thể thương lượng một chút với người lớn chúng ta sao? Tự quyết định thì thôi đi còn đi vay nặng lãi, cái thứ đó lãi mẹ đẻ lãi con, cả đời này con cũng đừng mong trả hết nợ.”
Thẩm Tri Ý ngồi một bên cười lạnh: “Cậu ấy không chỉ muốn đi vay tiền mà cậu ấy còn nói với giáo viên muốn thôi học, nửa đời sau đi ăn xin trên đường, chờ người khác bố thí cho cậu ấy, mẹ nói xem có thú vị không?”
Dù là Liễu Mãi cũng bị lời nói quái gở của cô làm cho nghẹn họng, bà nhìn sắc mặt thiếu niên ở đối diện bỗng nhiên biến sắc, không nhịn được giơ tay đập lên vai Thẩm Tri Ý một cái.
“Con có thể câm miệng đi được rồi, không nói lời nào cũng không ai nghĩ con là người chết đâu.”
Trả lời bà chính là bóng lưng Thẩm Tri Ý hất tay mà đi, cô trở lại phòng mình đóng sầm cửa.
Tống Thời Việt ngơ ngác nhìn cửa phòng đóng chặt, trước mắt bỗng nhiên hiện ra vẻ mặt thiếu nữ vừa nhìn anh.
Tay buông xuống trên đầu gối bỗng nhiên không khống chế được mà giật giật một chút, anh nắm chặt quần, cúi đầu rầu rĩ khụ một tiếng.
“Con không sao chứ?” Liễu Mai lo lắng nhìn anh.
Tống Thời Việt bình tĩnh nuốt thứ tanh ngọt trong miệng xuống, lạnh nhạt nói: “Không sao ạ.”
“Con đấy...” Liễu Mai thở dài: “Dì và chú con đang giúp con nghĩ cách, sao con lại ôm hết tất cả lên người mình mà gánh vác vậy?”
“Dì là một người không có văn hóa còn biết thứ vay nặng lãi này nhất quyết không thể chạm vào, con là một đứa bé thông minh như vậy sao lại không biết? Dù cho thật sự dựa vào số tiền này cứu sống được ông nội con, con bảo ông cụ phải làm sao bây giờ? Ông ấy nhọc nhằn khổ sở cả đời chỉ vì muốn con sống tốt một chút.”
Thiếu niên ngồi đối diện bà cúi thấp đầu không lên tiếng, ánh đèn sáng ngời chiếu lên đỉnh đầu của anh, mặt anh giấu trong bóng tối, lông mi dày che khuất đi đôi mắt hẹp dài, không nhìn rõ cảm xúc bên trong.
Rõ ràng người anh ở dưới ánh sáng nhưng quanh thân dường như bị bao trùm bởi một bóng tối dày đặc.
Đen kịt, không thấy một tia sáng.
“Cậu muốn trả hết nợ tôi như thế nào? Từ nhỏ đến lớn cậu ăn không đủ no mặc không đủ ấm, là tôi dùng tiền tiêu vặt, tôi mua cho cậu ăn, mua cho cậu mặc, nếu không có tôi còn không biết cậu đang ở trên con phố nào nhặt ve chai! Sao có thể sống được thành dáng vẻ như hôm nay?”
Cô kéo quần áo của anh, áp sát anh: “Cậu nói xem cậu trả tôi như thế nào? Đưa mạng của cậu cho tôi sao?”
Cô càng nói một câu, thân hình thiếu niên càng không ngừng run rẩy. Nước mắt thiếu nữ rơi trên mu bàn tay của anh, làm cho trái tim của anh như khoét một lỗ thủng, cảm giác mặn đến đắng ngắt.
Anh muốn đưa tay ôm lấy thiếu nữ, lau hết nước mắt nơi khóe mắt của cô, nói với cô không phải như vậy, bọn họ vốn là một thể, trước là như vậy, sau này cũng thế, cả đời này đều như thế.
Nhưng anh không thể. Tuế Tuế của anh tốt như vậy, cô thích cười, thích ăn ngon, thích mặc váy đẹp, cô nên được người khác nâng niu trong lòng bàn tay mà nuông chiều chứ không phải là dính vào một tên bết bát như anh, mỗi ngày đều không ngừng rơi nước mắt.
Tiền chữa bệnh càng ngày càng trở nên đắt đỏ hơn ép cho anh từ một người đứng thẳng lưng giờ đây đã thành gù xuống, chi phí cao đến kinh khủng. Những lúc hiếm hoi có thể tỉnh táo, ông nội đều kéo tay anh, trong miệng liên tục lẩm bẩm một câu.
“Tiểu Việt, chúng ta đừng chữa nữa, ông nhớ bà nội cháu, ông muốn đi gặp bà.”
Nhưng anh không làm được.
Số phận như định trước anh lại bị vứt bỏ. Hơn mười năm trước bị bố mẹ ruột vứt bỏ, hơn mười năm sau lai bị ông bà nuôi nấng mình vứt bỏ.
Ngay cả bác sĩ cũng khuyên anh từ bỏ, bởi vì mãi không tìm được người có tủy phù hợp, anh làm những chuyện này chỉ là việc vô ích.
Nhưng không ai nói cho anh biết người thân của anh đều đi rồi thì anh phải làm sao?
Vứt lại một thân một mình anh ở thế gian, anh nên sống như thế nào đây?
Anh như một người sắp chết chìm cố chấp nắm chặt lấy cọng cỏ cứu mạng. Cho dù anh biết cọng cỏ này không thể kéo anh lên bờ được, cuối cùng anh cũng sắp trở thành người chết đuối.
Nhưng anh không nhịn được mà nghĩ: Ngộ nhỡ thì sao? Ngộ nhỡ cọng cỏ này thật sự có thể kéo anh lên thì sao?
Anh cũng biết những suy nghĩ này của anh rất nguy hiểm. Anh có thể tỉnh táo nhìn mình đắm chìm vào nhưng không muốn kéo người khác cùng rơi vào bên trong dòng sông bẩn thỉu này.
Đặc biệt là Thẩm Tri Ý.
“Thẩm Tri Ý...” Anh gian nan mở miệng, gằn từng chữ: “Cậu tốt với tôi tôi đều nhớ kỹ, số tiền đó tôi cũng nhớ kỹ, tôi sẽ trả lại cậu...”
Anh dừng một chút, nhắm hai mắt bổ sung: “Gấp đôi.”
Thẩm Tri Ý sửng sốt, cô buông quần áo Tống Thời Việt ra, lui về sau một bước.
Cô cho rằng cô khác biệt, nhưng hiện tại lại khiến cho cô thấy rõ, những thứ cô cho rằng là rất tốt đều bị thiếu niên phân chia đến rạch ròi, ghi vào trên giấy, chỉ chờ một ngày nào đó sẽ trả lại cô.
Cô như phát điên kéo cặp sách trên lưng xuống, kéo mạnh cái khóa kéo bên trong, lấy ra đồ mà cô trân trọng như bảo bối suốt cả đường đi.
Cô ném mạnh cái thẻ ngân hàng vào mặt anh: “Cái này thì sao? Cái này cậu muốn trả như thế nào?”
Phong bì bị cô xé toạc lộ ra một xấp màu hồng dầy cộp, ném rất nhiều tiền giấy vào mặt thiếu niên: “Cái này cậu muốn trả như thế nào? Những thứ này... Những thứ này... Cậu nói cho tôi nghe xem, cậu muốn trả như thế nào? Cậu có mấy cái mạng để trả!”
Tiền giấy màu hồng nhạt bay lượn trước mặt Tống Thời Việt, anh nhìn xuyên qua tiền giấy đang tung bay, thấy được khuôn mặt của Thẩm Tri ý.
Dường như cô gầy đi, gò má phúng phính trẻ con đã tóp đi rất nhiều để lộ ra khuôn mặt gầy gò của thiếu nữ, viền mắt đỏ ửng, nước mắt thấm ướt hàng mi mảnh dài, ướt át đọng lại trên mắt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chát...
Lại một chồng tiền giấy nện lên mặt anh, Tống Thời Việt bị ném đến nghiêng mặt đi, bên tai vang lên tiếng của Thẩm Tri Ý.
“Cậu trả đi, không phải cậu rất có năng lực sao?”
Giọng nói của cô không lớn, có chút mỏng manh nhưng giọng điệu chẳng khác nào sấm sét tháng Sáu, mạnh mẽ bổ vào đầu Tống Thời Việt làm cho đại não lộn xộn của anh tỉnh táo thêm một chút.
Tiền...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quá nhiều tiền.
Trong phòng kho nhỏ hẹp chỗ nào cũng bay đầy tiền, phóng tầm mắt nhìn toàn là màu hồng nhạt, màu này kích thích con ngươi của Tống Thời Việt đột nhiên co rụt lại.
Nhiều tiền như vậy...
Là từ đâu mà có?
Tống Thời Việt đi lên phía trước nắm lấy tay cô, trong giọng nói vô thức có mấy phần lo lắng.
“Cậu lấy số tiền này ở đâu?”
“Cậu quan tâm gì ở đâu ra, không liên quan đến cậu.” Thẩm Tri Ý tránh thoát khỏi tay anh: “Dù sao cậu cũng đã quyết định đi vay nặng lãi, còn quan tâm chút tiền lẻ này làm gì.”
"Thẩm Tri Ý!" Tay Tống Thời Việt giữ chặt bờ vai của cô, đôi mắt nhìn chòng chọc cô, giọng nói lạnh như băng.
“Trả lời vấn đề của tôi!”
Bốp!
Trả lời anh chính là cái bạt tai vang dội của thiếu nữ.
Tống Thời Việt nghiêng đầu đi, gò má bên trái nhanh chóng sưng lên. Anh vô thức liếm khóe miệng, mùi máu tanh nhàn nhạt nhắc nhở anh vừa xảy ra chuyện gì.
Vừa quay mặt lại đã thấy Thẩm Tri Ý không cảm xúc nhìn anh.
Không rõ vì sao, bỗng nhiên anh cảm thấy hoảng hốt.
"Thẩm Tri Ý..."
Thẩm Tri Ý duỗi tay chỉ vào cửa, lạnh lùng nói: "Cút đi."
Tống Thời Việt muốn đưa tay kéo cô, kết quả bị cô xoay người né tránh. Đôi mắt biết cười thường ngày lúc này đã thu lại ánh sáng, chỉ còn lại tối tăm.
“Không phải cậu muốn phủi sạch quan hệ sao? Số tiền này từ đâu ra không hề liên quan gì đến cậu. Bây giờ, lập tức cút ngay ra khỏi nhà tôi, bây giờ cậu có chết ở trên đường hay bị người bán đi Myanmar tôi cũng sẽ không quan tâm đến cậu nữa!”
Tống Thời Việt đứng tại chỗ, chầm chậm chớp đôi mắt.
Đôi tai của anh dường như ù đi, âm thanh xung quanh tai anh giống như thủy triều đang dần dần rút đi, yên lặng đến mức có thể nghe thấy trái tim của mình đang không ngừng chìm xuống, cứ thế chìm xuống...
Chìm vào một vùng tăm tối.
Đây rõ ràng là kết quả mà mày muốn, không phải sao?
Có một âm thanh vang lên trong đầu anh.
Rũ sạch quan hệ với cô, từ nay về sau ai đi đường nấy, cô có tương lai xán lạn và người cô yêu. Còn anh ở trong thế giới âm u tăm tối, dần dần mục rữa.
Nhưng ánh mắt cô nhìn về phía anh quá lạnh, ánh mắt này như đẩy anh vào hầm băng, lúc này anh mới kinh ngạc phát hiện, hóa ra sự lạnh lùng của cô có lực sát thương lớn như thế đối với anh, lớn tới mức đến dũng khí há miệng nói một câu anh cũng không làm được.
Thẩm Tri Ý không muốn quan tâm đến anh, cô kéo tay của anh lôi về phía cửa.
“Không phải cậu muốn đi sao? Cầm đồ của cậu cút nhanh lên, tốt nhất cả đời này đừng xuất hiện trước mặt tôi!”
Sức lực của cô rất lớn, Tống Thời Việt ngay cả gió cũng có thể đẩy ngã làm sao là đối thủ của cô được, lúc này lảo đảo đi theo sau lưng cô.
Khuôn mặt Tống Thời Việt lộ ra màu trắng bệch cực kỳ ốm yếu, tóc ướt còn chưa khô dán sát lên trán, thậm chí ngay cả cổ áo đều ướt.
Ánh mắt của anh khóa chặt vào cô gái đang lôi anh đi, chăm chú đến mức thậm chí còn hiện ra vẻ mặt cố chấp lại bệnh tật, đuôi mắt hơi ửng hồng, đôi mắt hẹp dài đen láy một màu mênh mông vô tận.
Anh nghiêng ngả lảo đảo đi phía sau cô, như kháng cự lại như phục tùng, môi mỏng khẽ nhếch, giữa răng môi tràn ra hai chữ nhỏ bé.
Tiếng nói rất nhỏ, nhỏ đến mức ngay cả cô gái đang lôi anh cũng không nghe thấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tuế Tuế..."
Anh đang gọi.
Hai chữ kia được anh cố gắng ép ra từ cổ họng, mang theo vô hạn đau khổ và không muốn xa rời.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Anh biết, giờ phút này, dường như anh thật sự mất đi cô gái luôn đối xử tốt với anh.
Nhưng tất cả những điều này đều do anh gieo gió gặt bão.
*
Liễu Mai mở cửa ra thì đối mặt với cảnh tượng này.
Xưa nay bà chưa từng thấy sắc mặt con gái mình khó coi đến như vậy, cô lôi kéo Tống Thời Việt về phía cửa, sức lực lớn đến mức giống như anh là người có thù với cô. Còn sắc mặt Tống Thời Việt ở sau lưng cô lại trắng bệch, tóc ướt trên đầu vẫn còn đang nhỏ nước, im lặng để mặc cô kéo đi.
Sau đó, tiền giấy màu hồng đầy một phòng làm đầu mày Liễu Mai giật nảy lên. Bà đột ngột xông vào đóng cửa lại, giọng nói sợ tới mức suýt nữa nghẹn lại.
“Thẩm Tri Ý, con đang làm cái gì?”
Sau ba phút...
Liễu Mai xoa giữa hai chân mày, đau đầu nhìn hai đứa bé ngồi trước mặt mình.
Đầu tiên bà mắng Thẩm Tri Ý.
“Nó hồ đồ con cũng hồ đồ theo sao? Nó cứu ông nội sốt ruột không còn cách nào mới phải dùng tới cách này, con cẩn thận khuyên nhủ nó là được rồi, sao con lại đuổi người ra khỏi nhà, để nó ở trên đường tự sinh tự diệt như vậy hả?”
“Hơn nữa, mẹ nói này, giáo viên người ta nhọc nhằn khổ sở quyên góp tiền cho nó, con không đưa cho nó thì thôi còn vứt tiền khắp phòng làm cái gì, không biết còn tưởng hai đứa con đi cướp ngân hàng. Mẹ con tuổi cao, chịu sao được cảnh dọa người như vậy!”
“Cậu ấy tự chuốc lấy, cậu ấy đáng đời!” Thẩm Tri Ý trả lời một cách mỉa mai.
Liễu Mai mặc kệ cô, bà nói Tống Thời Việt.
“Còn con cũng thế, hàng xóm nhiều năm như vậy, mặc dù chúng ta không có quan hệ máu mủ gì nhưng dì Liễu nhìn con lớn lên từ nhỏ, từ tận đáy lòng con chính là nửa con trai của dì. Có khó khăn gì con không thể thương lượng một chút với người lớn chúng ta sao? Tự quyết định thì thôi đi còn đi vay nặng lãi, cái thứ đó lãi mẹ đẻ lãi con, cả đời này con cũng đừng mong trả hết nợ.”
Thẩm Tri Ý ngồi một bên cười lạnh: “Cậu ấy không chỉ muốn đi vay tiền mà cậu ấy còn nói với giáo viên muốn thôi học, nửa đời sau đi ăn xin trên đường, chờ người khác bố thí cho cậu ấy, mẹ nói xem có thú vị không?”
Dù là Liễu Mãi cũng bị lời nói quái gở của cô làm cho nghẹn họng, bà nhìn sắc mặt thiếu niên ở đối diện bỗng nhiên biến sắc, không nhịn được giơ tay đập lên vai Thẩm Tri Ý một cái.
“Con có thể câm miệng đi được rồi, không nói lời nào cũng không ai nghĩ con là người chết đâu.”
Trả lời bà chính là bóng lưng Thẩm Tri Ý hất tay mà đi, cô trở lại phòng mình đóng sầm cửa.
Tống Thời Việt ngơ ngác nhìn cửa phòng đóng chặt, trước mắt bỗng nhiên hiện ra vẻ mặt thiếu nữ vừa nhìn anh.
Tay buông xuống trên đầu gối bỗng nhiên không khống chế được mà giật giật một chút, anh nắm chặt quần, cúi đầu rầu rĩ khụ một tiếng.
“Con không sao chứ?” Liễu Mai lo lắng nhìn anh.
Tống Thời Việt bình tĩnh nuốt thứ tanh ngọt trong miệng xuống, lạnh nhạt nói: “Không sao ạ.”
“Con đấy...” Liễu Mai thở dài: “Dì và chú con đang giúp con nghĩ cách, sao con lại ôm hết tất cả lên người mình mà gánh vác vậy?”
“Dì là một người không có văn hóa còn biết thứ vay nặng lãi này nhất quyết không thể chạm vào, con là một đứa bé thông minh như vậy sao lại không biết? Dù cho thật sự dựa vào số tiền này cứu sống được ông nội con, con bảo ông cụ phải làm sao bây giờ? Ông ấy nhọc nhằn khổ sở cả đời chỉ vì muốn con sống tốt một chút.”
Thiếu niên ngồi đối diện bà cúi thấp đầu không lên tiếng, ánh đèn sáng ngời chiếu lên đỉnh đầu của anh, mặt anh giấu trong bóng tối, lông mi dày che khuất đi đôi mắt hẹp dài, không nhìn rõ cảm xúc bên trong.
Rõ ràng người anh ở dưới ánh sáng nhưng quanh thân dường như bị bao trùm bởi một bóng tối dày đặc.
Đen kịt, không thấy một tia sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro