Khoan Đã, Kịch Bản Này Tôi Biết

Chương 74

2024-09-07 08:58:36

Tiếng người trong quán lẩu vẫn huyên náo, mùi cay gay mũi vẫn không ngừng xộc vào chóp mũi, đứa nhỏ bàn bên cạnh bỗng nhiên khóc lên, tiếng khóc chói tai thu hút người xung quanh liên tục liếc mắt về phía đó.

Chỉ có Thẩm Tri Ý mờ mịt sững sờ tại chỗ, thậm chí cô không biết nên có vẻ mặt gì, chỉ không ngừng nỉ non.

“Tống Thời Việt, dường như trí nhớ của em thật sự xảy ra vấn đề…”

Nhiều năm trôi qua, luôn có một giọng nói trong đầu cô từ nơi sâu xa không ngừng vang lên. Nếu cô đã đổi một cuộc sống mới, chuyện lúc trước đừng nghĩ lại nữa. Cho nên cô cứ nghĩ đó là chuyện đương nhiên mà bỏ mặc bản thân sa vào đó, chưa từng nhớ lại những chi tiết nhỏ của đời trước.

Đến hôm nay cô quyết định nói toàn bộ ra thì cô mới phát hiện trí nhớ của cô đã vô tình bị bịt kín bởi tầng lụa dày đặc từ khi nào.

Bỗng nhiên, Thẩm Tri Ý chợt cảm giác có một cơn hoảng hốt.

Cô không biết mình phải làm sao? Càng nghĩ lại thì ký ức đời trước trong đầu của cô càng ngày càng ngắt quãng.

Trong lúc hoảng hốt, dường như cô nghe thấy tiếng khóc tuyệt vọng của bản thân, nhìn thấy chén trà rơi xuống đất vỡ nát, hai bàn tay ôm chặt lấy bờ vai của cô, nước mắt nóng bỏng đập lên sau cổ cô...

“Thẩm Tri Ý!”

Giọng nói lành lạnh của thiếu niên kéo cô về hiện thực, lúc bình tĩnh lại, cô đã lệ rơi đầy mặt từ lúc nào.

Dưới ánh nhìn của mọi người, Tống Thời Việt kéo cô vào trong lồng ngực, một tay anh đè sau gáy của cô, một tay khác chầm chậm mà dịu dàng vỗ về lưng cô, cho cô cảm giác an toàn nhất.

“Không nhớ ra được thì đừng nghĩ nữa, không quan trọng... Những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là chúng ta hiện tại ở bên nhau, như vậy là được rồi Thẩm Tri Ý.”

Thẩm Tri Ý chôn vào trong lồng ngực anh, chóp mũi là mùi bạc hà chỉ thuộc về một mình thiếu niên. Cô đưa tay nắm lấy góc áo của thiếu niên cọ cọ, nửa khuôn mặt bại lộ dưới ánh đèn.

Khoé mắt thiếu nữ vẫn còn mang theo giọt lệ nhưng trong đôi mắt kia lại không có tâm trạng gì, cô nhìn chằm chằm ánh đèn trên đầu một lúc, sau đó nhắm mắt lại.

“Tống Thời Việt, mẹ em nói năm em tám tuổi bị bóng đè, là do bà cụ cứu em, anh biết em bị bóng đè như thế nào không?”

Cả người thiếu niên cứng lại.

Qua một hồi lâu anh mới đẩy cô ra khỏi lồng ngực của mình, rút khăn giấy tỉ mỉ lau sạch nước mắt trên khoé mắt của cô.

“Khi đó anh cũng tám tuổi, không thể nào nhớ được nhiều. Nào có chuyện bóng đè gì, chỉ là em không cẩn thận bị rơi xuống sông, bị uống nước, càng ngày càng sốt cao, là bà cụ dùng thuốc cứu em thôi.”

Thẩm Tri Ý nhìn anh chằm chằm: “Nhưng sao em lại phát hiện ra trí nhớ trước năm tám tuổi đều không còn gì cả?”

Khăn giấy trong tay Tống Thời Việt rơi trên mặt đất, anh liếc nhìn, sau đó làm như không có chuyện gì rút tờ giấy khác ra.

“Sốt cao nghiêm trọng như vậy, bác sĩ nói em suýt chút nữa đã sốt thành đồ ngốc. Không nhớ rõ chuyện lúc trước cũng rất bình thường, chính anh cũng không nhớ rõ chuyện hồi tám tuổi. Anh thấy bây giờ em đang nghi thần nghi quỷ thôi, chính là do bị trận sốt cao kia làm cho sốt đến phát ngốc rồi.”

“Hơn nữa...” Anh khom lưng đến gần cô.

“Chuyện mấy năm trước bây giờ nghĩ lại có rất nhiều chi tiết nhỏ đều không nhớ rõ, huống hồ là đời trước, không nhớ ra được thì đừng nghĩ nữa. Hay là...”

“Em muốn trở về?”

Đầu Thẩm Tri Ý lập tức lắc như trống bỏi.

“Cho nên...” Anh gắp miếng khoai tây đã chín mềm bỏ vào trong bát cô.

“Nên cười thì cười, nên uống thì uống, trở về cố gắng nghiên cứu một chút xem điền nguyện vọng như thế nào, chẳng may em không đủ điểm để vào đại học B thì sao?”

“Chúng ta sống trên thế giới này cần phải nắm chắc tư tưởng độc lập của mình, không phải là con rối mặc cho người khác định đoạt... Có đúng là một cuốn tiểu thuyết hay không không quan trọng như thế, ít nhất đối với anh, nó là thế giới của anh.”

“Xuyên sách thì sao? Người ngoài thì thế nào? Ít nhất anh dám khẳng định người lớn lên cùng anh từ nhỏ vẫn luôn là em, người trợ giúp anh là em, người làm bạn anh chính là em. Cho nên người anh yêu cũng là em, cũng sẽ không vì em không phải là người của thế giới này mà thay đổi trái tim anh.”

“Chú dì cũng vậy. Dù cho đời trước em và họ không có quan hệ gì nhưng đời này trong cơ thể em chảy dòng máu của bọn họ, từ giây phút em sinh ra, em chính là con gái của bọn họ...”

“Không đúng!”

Thẩm Tri Ý cau mày. Dù cho thiếu niên nói rất có lý nhưng trong đầu cô vẫn có một giọng nói đang kêu gào...

Cái này không đúng!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng rốt cuộc tại sao lại không đúng thì cô lại không nghĩ ra nguyên nhân.

Giống như cô đã quên cái gì đó rất quan trọng.

“Thẩm Tri Ý!” Tống Thời Việt lạnh lùng nói: “Em cứ phải nhất quyết đi vào cái ngõ cụt này sao?”

Thẩm Tri Ý bị dáng vẻ này của anh làm sợ hết hồn, sau đó bẹp miệng.

“Tống Thời Việt, anh thật dung hữ.”

Tống Thời Việt: “...”

Bỗng nhiên muốn đánh người thì phải làm sao đây?

Nhét miếng dạ dày bò đã chín vào trong miệng Thẩm Tri Ý: “Anh thấy ăn cũng không lấp được cái miệng của em.”

Thẩm Tri Ý: “...”

Thẩm Tri Ý phùng má nhai nhai, bị cay đến mức nhấp một ngụm đồ uống, đưa tay chỉ vào tôm viên vẫn chưa bỏ vào trong nồi.

“Em muốn ăn cái kia.”

Thiếu niên mặt lạnh nhận mệnh bỏ tôm viên vào cho cô, lặng lẽ thoáng liếc nhìn cô một chút, sau đó thở phào nhẹ nhõm.

Lúc Thẩm Tri Ý trở về đã gần mười một giờ đêm, lúc mở cửa thì thấy Liễu Mai đang nằm trên ghế sofa đắp mặt nạ, khuôn mặt trắng bệch, suýt chút nữa doạ Thẩm Tri Ý nhảy dựng.

“Mẹ, buổi tối mẹ không ngủ hay sao mà còn đắp mặt nạ?”

Dù cho đã qua một lớp mặt nạ cũng không ngăn cản được Liễu Mai trừng cô một cái.

“Bà đây thích đẹp không được à? Ngày mai mẹ phải đi học lớp chồi chắc, ngủ sớm vậy làm gì?”

Thẩm Tri Ý không có gì để nói. Cô ngồi bên cạnh bà, ngửa cả người ra thở một hơi, nghiêng đầu hỏi bà.

“Giải quyết xong mọi việc rồi à mẹ?”

“Phí lời! Án qua tay mẹ làm gì có chuyện không thành công.”

Liễu Mai thở dài: “Mấy người có tiền này toàn thích nói một đằng làm một nẻo, mấy lời nghĩ trong đầu đều muốn giấu trong bụng, ngậm chặt không chịu nói ra.”

Thẩm Tri Ý xoa xoa bụng, cảm thấy vẫn còn chút khoảng trống nên lại cầm quả táo.

“Con cứ tưởng lần này mẹ sẽ thất bại, dù sao tình cảnh lúc đó nhìn rất máu chó.”

“Máu chó à?” Liễu Mai cau mày.

“Máu chó chứ...” Thẩm Tri Ý cắn miếng táo: “Cảm giác mấy cái đoạn này chỉ có thể có trong tiểu thuyết hoặc phim truyền hình, đúng là ân oán nhà giàu.”

Liễu Mai bị ví dụ của cô chọc cho bật cười. Sau đó mới nhớ tới trên mặt mình vẫn còn mặt nạ, bà vội vàng dùng tay giữ lại.

“Nào có phóng đại như con nói, người có tiền cũng là người, chỉ cần là con người thì mấy suy nghĩ trong đầu cũng không khác nhau là mấy.”

“Con xem nhà họ Lê người ta, là gia đình giàu có máu mặt ở thủ đô, có người nói tìm hiểu mấy đời về trước vẫn còn có quý nhân làm quan to.”

“Nguồn cội như thế chính là cô chiêu cành vàng lá ngọc bỏ đi với tên côn đồ bất chính, như vậy đặt vào địa vị của ai mà không tức giận? Đừng nói ở thủ đô, cho dù ở khu chung cư chúng ta, cũng không biết có bao nhiêu người nói xấu sau lưng mẹ của cô ấy.”

Thẩm Tri Ý suy nghĩ một chút, như vậy cũng giống như cô vất vả học tập gian khổ thi đỗ đại học. Bố mẹ cô hi vọng cô nổi bật hơn người gả cho một nhà tốt, kết quả cuối cùng lại bỏ theo thiếu niên lông bông...

Chỉ nghĩ đến cái cảnh tượng đó cô lại không nhịn được rùng mình. Nếu như cô thật sự như vậy, cô cảm giác có khi mẹ cô chửi còn khó nghe hơn cả Quý Hoè.

Liễu Mai lại nói.

“Mẹ của cô ấy tức thì tức nhưng chỉ nhìn bà ấy chạy từ nơi xa xôi tới đây, điều này đã nói lên rằng bà ấy còn rất yêu cô ấy.”

“Nhưng mà, bà Quý người ta ung dung tao nhã đi tàu xe mệt nhọc chạy tới chỗ này, con gái còn không muốn chịu thua mình, sao bà ấy có mặt mũi làm hoà? Quay đi quay lại cũng chỉ có thể kiếm từ khó nghe để mắng.”

“Lê Sân cũng vậy. Con thấy lúc cô ấy mới vừa về nước đến nhà chúng ta ăn cơm. Khi đó con nói cô ấy là người phương bắc, thích ăn đồ ăn phương bắc. Nhưng sau này cô ấy học nấu ăn từ mẹ, học nhiều món ăn như vậy lại nhất quyết không chạm vào đồ ăn phương bắc. Nói cho cùng chỉ là sợ hãi hương tình, sợ gợi lại hồi ức không tốt...”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tuy bề ngoài cô ấy nhìn dịu dàng nhưng trong xương cốt lại rất quật cường. Mẹ nhìn cô ấy động một chút là tìm tòi tin tức bên kia, nhiều lần còn muốn mua vé nhưng cuối cùng vẫn không làm gì.”

Liễu Mai lột mặt nạ xuống, vươn mình đứng lên.

“Mẹ làm hội trưởng hội phụ nữ mấy năm qua cũng coi như hiểu rõ một đạo lý. Con người ấy mà, cả đời cũng chỉ sống mấy chục năm, bây giờ không nói thì có khi từ nay về sau cũng không có cơ hội nói nữa.”

Thẩm Tri Ý như đuôi nhỏ ở sau lưng bà, đi theo bà vào phòng vệ sinh rửa mặt.

“Vậy sao mẹ không tiếp tục làm hội trưởng hội phụ nữ nữa?”

Liễu Mai dừng một chút, sau đó mở vòi sen rửa mặt, giọng nói có chút mơ hồ không rõ.

“Nào có nhiều chuyện tại sao như vậy. Mẹ con cũng không học cao, hội trưởng hội phụ nữ trong khu chung cư người ta phải có văn hoá mới được, sau này không cho mẹ làm nữa.”

“Vậy...” Thẩm Tri Ý hỏi bà.

“Làm hội trưởng hội phụ nữ có phải có thể gặp rất nhiều chuyện độc lạ không? Con nhớ khi còn bé con rất thích tới chỗ mẹ làm việc.”

Liễu Mai lấy khăn lau mặt, nghe vậy nở nụ cười.

“Khỏi phải nói, trong đó thật sự chuyện lạ nào cũng có thể gặp phải, chuyện như hôm nay cũng chỉ như muỗi mà thôi.”

“Ví dụ như?”

“Ví dụ như có một lần có một người phụ nữ ôm con của cô ấy chạy vào trong văn phòng...”

Đột nhiên Liễu Mai khựng lại, khuôn mặt bà nháy mắt trở nên trắng xám. Xuyên qua tấm gương, bà nhìn chằm chằm Thẩm Tri Ý, chẳng biết vì sao trái tim bỗng nhiên đập rất nhanh.

Bà cúi đầu che đi sắc mặt của mình, miễn cưỡng khôi phục lại sự trấn định.

“Thời gian lâu rồi mẹ cũng quên mất. Hơn nữa, mẹ làm hội trưởng hội phụ nữ không được mấy năm, sao có thể gặp nhiều chuyện độc lạ được chứ?”

“Thế ạ...”

Thẩm Tri Ý như hiểu mà không hiểu chớp mắt nhìn, tiếp tục hỏi tiếp.

“Vậy mẹ có nhớ năm con tám tuổi bị bóng đè, mẹ nói là bà cụ cứu con, bởi vì điều này mà trước đó con vẫn luôn tin bà cụ, con cảm thấy bà ấy thật giỏi...”

“Thẩm Tri Ý!” Mặt Liễu Mai nghiêm túc, lớn tiếng mở miệng.

“Đang buổi tối con không ngủ còn ăn nói linh tinh cái gì? Bóng đè cái gì? Chỉ là sốt cao thôi, người lớn nói lừa mấy đứa trẻ con các con mà con cũng tin? Mẹ thấy con đọc sách đến ngốc rồi!”

Thẩm Tri Ý bị mắng thì trên mặt cũng không biểu hiện gì, cứ thế nhìn bà, dường như muốn thông qua khuôn mặt bà để nhìn vào suy nghĩ trong lòng bà.

“Mẹ, con chỉ tuỳ tiện hỏi một chút, sao mẹ tức giận như vậy?”

Liễu Mai đóng vòi sen lại, trong lúc nhất thời trong phòng vệ sinh yên tĩnh đến đáng sợ.

Bà lau mặt rồi ném khăn rửa mặt vào trong thùng rác.

“Mẹ không tức giận, vừa rồi mẹ nói nặng lời, mẹ xin lỗi con. Không còn sớm, mau đi ngủ đi.”

“Mẹ...” Thẩm Tri Ý nói.

“Mẹ không có gì muốn nói với con sao?”

Liễu Mai chống tay lên bồn rửa mặt, có chút gian nan nở nụ cười.

“Mẹ có cái gì mà phải nói với con? Cả người toàn mùi lẩu, mau đi tắm rồi đi ngủ.”

Đến tận khi nhìn thấy Thẩm Tri Ý trở về phòng của mình, Liễu Mai mới trầm mặt thu dọn sạch sẽ phòng vệ sinh.

Bà trở lại phòng ngủ của mình, xoay người khoá trái cửa.

Lấy điện thoại ra run rẩy gọi điện thoại cho Tống Thời Việt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khoan Đã, Kịch Bản Này Tôi Biết

Số ký tự: 0