Khoan Đã, Kịch Bản Này Tôi Biết
Chương 77
2024-09-07 08:58:36
Vì Thẩm Ngọc Sơn bận việc đi công tác, trong nhà cũng chỉ có mỗi hai
người Liễu Mai và Thẩm Tri Ý. Trong phòng khách yên tĩnh, đèn ngoài cửa
sổ soi sáng một đường viền mơ hồ, bên trên có mấy chén trà, nước bên
trong đã lạnh từ lâu nhưng không ai thu dọn.
Vài phút sau, Thẩm Tri Ý mở cửa phòng.
Cô đi tới cửa phòng của Liễu Mai, do dự một chút, cuối cùng vẫn giơ tay gõ cửa.
Vài giây sau, Liễu Mai mở cửa phòng ra.
Đuôi mắt bà phiếm hồng, vừa nhìn đã biết không ngủ, thấy Thẩm Tri Ý bà ngẩn người.
“Tuế Tuế...”
Thẩm Tri Ý ngước đầu nhìn bà: “Con có thể ngủ chung với mẹ không?”
Lúc này đã là hai giờ sáng, Thẩm Tri Ý nằm ở chỗ bình thường Liễu Mai hay ngủ, chóp mũi đều là mùi hương của riêng Liễu Mai, rất nhạt nhưng lại làm bạn với cô mười mấy năm.
Cô cọ cọ gối vùi mặt vào. Hai người không ai nói gì nhưng cũng không ai ngủ, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng vang lên trong phòng ngủ, không khí yên lặng đến đáng sợ.
Sau một hồi, trong phòng mới vang lên tiếng của Thẩm Tri Ý.
“Mẹ...”
Người bên cạnh cô bỗng nhiên cứng đờ cả người, mấy giây sau, Liễu Mai trở mình, quay mặt về phía cô.
Phòng ngủ rất tối, Thẩm Tri Ý chỉ có thể nhìn thấy một đường viền mơ hồ không rõ nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt đang nhìn về phía mình.
Rốt cuộc Liễu Mai cũng mở miệng.
“Tuế Tuế... Con... Con hận mẹ không?”
Thẩm Tri Ý túm chặt lấy chăn trong tay, cả người rụt vào bên trong, mãi đến tận khi nửa khuôn mặt cũng bị chăn che lại mới miễn cưỡng có cảm giác an toàn.
“Nói thật, lúc mới đầu nghe mẹ nói đúng là con có hơi hận.”
Cô nhắm mắt lại không nhìn người bên cạnh, giọng nói nghe rất rầu rĩ: “Nhưng sau đó con suy nghĩ lại một chút, nếu như con là mẹ thì có thể con cũng sẽ làm chuyện giống như mẹ.”
“Dù sao trong mắt của mẹ, nhịp tim của con mình bỗng nhiên không còn, sau đó lại thay bằng một người khác, rất khó để không suy nghĩ nhiều.”
“Ngay cả con lúc đó cũng mơ hồ, con đi tới nơi này đã biến thành người khác, vậy người trước kia đâu? Cô ấy đã đi tới chỗ nào? Dù con biết đây là một cuốn tiểu thuyết nhưng con sinh sống ở đây mười mấy năm, nó không hề khác gì với một thế giới bình thường, mỗi người trong đây đều rất sinh động...”
“Con thay thế người khác, có phải là vô hình trung con cũng đã giết người rồi không? Cho dù đó không phải là điều con muốn.”
“Nếu như cô ấy không chết, chỉ trao đổi thân thể với con. Mặc dù trí nhớ của con có chút mơ hồ nhưng vẫn còn nhớ một chút. Vốn dĩ cái thân thể này của con sống rất vất vả, vừa bần cùng lại yếu đuối, chỉ là một cô gái vùng núi bình thường tốt nghiệp trường hạng hai, sau khi tốt nghiệp xong còn không tìm được một công việc lương tháng 5000...”
“Cô ấy theo dòng chảy nhắm mắt đi thi nghiên cứu sinh, kết quả thành quả nghiên cứu suýt nữa bị giáo viên hướng dẫn đánh cắp, giáo viên hướng dẫn tịch thu bằng tốt nghiệp của cô ấy, tịch thu học bổng của cô ấy chỉ vì muốn có một học sinh để làm trâu làm ngựa cho ông ta.”
“Tiếp sau đó, cô ấy thi công chức vào cơ quan nhà nước. Cô ấy cũng không có hoài bão lớn lao gì, cô ấy bị hiện thực chèn ép cho sợ hãi, chỉ muốn có một công việc ổn định nuôi sống bản thân thôi.”
“Cô ấy sinh ra trong núi, cho rằng chỉ cần mình cố gắng thì luôn có thể đi ra khỏi núi nhưng vòng đi vòng lại cô ấy vẫn bị nhốt ở trong núi.”
“Nếu như cô ấy trở thành con, vậy thì rất đáng thương...”
“Nói đi cũng phải nói lại, nếu như cô ấy không biến thành con, cũng không hề rời đi, chỉ trở thành một tia tàn hồn trong cơ thể con. Vậy nếu như cô ấy nhìn thấy con hưởng thụ những tình yêu mà lẽ ra cô ấy nên có, vậy thì sẽ khó chịu lắm nhỉ? Hoặc là nhìn thấy con dùng cái cơ thể vốn dĩ thuộc về cô ấy đi làm việc mà cô ấy không thích, làm bạn với người mà cô ấy không thích...”
“Thẩm Tri Ý!” Liễu Mai thấp giọng quát lớn cô.
“Con chính là con, con không cướp đoạt cơ thể của người khác, từ trước tới nay con đều chưa từng tổn thương bất cứ ai.”
“Việc này không phải con có thể quyết định được, đừng ôm tất cả sai lầm về mình.”
“Mẹ...”
Thẩm Tri Ý há miệng, run rẩy gọi bà một tiếng.
Cô co cả người lại, khó chịu nức nở lên tiếng, giống như con non rúc trong lồng ngực Liễu Mai, dường như chỉ có như vậy cô mới cảm giác được an toàn.
“Con rất sợ... Con sợ con sẽ tổn thương người khác.”
Bố mẹ đối xử với cô tốt như vậy, đây là thứ tình thân mà từ trước tới giờ cô chưa từng cảm nhận, tốt đến mức cô càng ngày càng hoảng sợ.
Bởi vì...
Vốn dĩ những thứ này đều không thuộc về cô.
Cô chỉ trùng hợp đọc một quyển tiểu thuyết, sau đó xuyên thành nhân vật cùng tên cùng họ với mình trong tiểu thuyết.
Cô không muốn đến một ngày nào đó vừa mở mắt ra đã trở về thế giới cũ của mình, những chuyện xảy ra trước đó chỉ là một hồi ảo tưởng hư vô.
Liễu Mai đưa tay ôm lấy cô, ôm chặt như lúc còn bé khi cô mơ thấy ác mộng, bàn tay lớn nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
“Tuế Tuế ngoan... Con không hại người khác, trái lại là con đã cứu mẹ. Nếu như không phải con thì ngay giây phút đứa bé kia chết, trái tim của mẹ cũng chết theo rồi.”
“Ông trời thấy con lương thiện nên mới đưa con tới bên cạnh mẹ. Chắc chắn trong lòng nó nghĩ, một cô gái tốt như vậy sao lại đáng thương như thế. Cho nên nó đem con tới đây. Là mẹ không đúng, không những không cảm ơn mà còn nghi ngờ con...”
Thực ra năm đó bà nói xong câu nói kia đã hối hận rồi.
Cô là một cô gái nhỏ, có thể làm gì được? Hơn nữa bà nuôi cô tám năm, tính cách của cô như thế nào bà hiểu quá rõ, sao có thể làm loại chuyện này?
Chỉ là lúc đó cảm xúc dâng trào, nói ra những lời chưa được suy nghĩ cặn kẽ, bà còn chưa phản ứng lại đã xảy ra chuyện như vậy...
Thẩm Tri Ý khịt khịt mũi, chậm rãi đưa tay ôm lấy Liễu Mai, vùi mặt vào trong lòng bà.
Liễu Mai cứng rắn đẩy mặt cô ra.
Tạch...
Đèn ngủ bị mở lên, nước mắt nước mũi của Thẩm Tri Ý cứ thế bại lộ dưới ánh đèn.
Thẩm Tri Ý: “...”
Có một sự xấu hổ đột ngột không kịp chuẩn bị trước.
Liễu Mai không nhịn được nở nụ cười, rút khăn giấy lau mặt cho cô.
“Đúng là trẻ con, mười mấy tuổi rồi còn khóc như đứa trẻ con, cũng không biết sau này tìm bạn trai như thế nào?”
Thẩm Tri Ý cầm giấy lau nước mũi, nghe vậy không nhịn được chu miệng lên.
Cô đã có bạn trai lâu rồi.
Liễu Mai vừa nhìn vẻ mặt của cô đã biết trong lòng cô định nói cái gì: “Tiểu Việt nhà người ta bây giờ không giống như trước, người ta bây giờ có bao nhiêu tiền, nếu con vẫn cứ lôi thôi như thế, con xem nó có cần con nữa hay không?”
Thẩm Tri Ý: “...”
Liễu Mai nhìn cô nói: “Con cũng biết trong lòng mẹ không thể nào giấu được cái gì, chuyện này có thể giấu giếm được nhiều năm như vậy là vì mẹ sợ, sợ con biết rồi sẽ hận mẹ.”
“Bây giờ mọi chuyện đều đã được nói ra, con cũng đã biết sự thật rồi. Trong lòng mẹ, cho dù trước đây con là ai, chỉ cần sinh ra từ trong bụng mẹ là được, con chính là con gái của mẹ. Trước đây đúng là mẹ đã xúc phạm tới con, con hận mẹ thì mẹ cũng chấp nhận.”
“Tuế Tuế...”
Bà nghiêm túc nói.
“Mẹ biết đời trước con sống không dễ dàng, cho nên mẹ hi vọng con có thể thật vui vẻ, làm những việc mình thích. Con không cần phải suy nghĩ cho ai, con chỉ cần suy nghĩ cho con là được rồi.”
“Con biết.” Thẩm Tri Ý khịt khịt mũi, vo khăn giấy trong tay lại ném vào thùng rác ở chân giường.
Im lặng, cô nói: “Vậy nếu như con không tha thứ cho mẹ thì mẹ có tức giận không?”
Liễu Mai giúp cô chỉnh lại vài sợi tóc lộn xộn: “Tuế Tuế, đầu tiên là mẹ sai trước, con không tha thứ cho mẹ cũng là chuyện thường tình, mẹ sẽ không tức giận, mẹ sẽ dùng hành động của mình để mong con tha thứ, một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì ba năm...”
Thẩm Tri Ý lau mặt, mấy sợi tóc vất vả lắm mới được chỉnh lại bỗng nhiên lại rối tung, nhưng cô không thèm quan tâm.
Cô giống như con nghé con ôm lấy Liễu Mai, dùng sức mà dụi dụi, không lên tiếng, chỉ vùi mặt vào cổ của bà.
Liễu Mai không nói lời nào, ôm chặt lấy cô.
Sự ăn ý giữa hai mẹ con làm cho hai người không cần nhiều lời.
Cho đến giờ phút này, Thẩm Tri Ý cảm giác cái màng chắn trên người mình dường như nứt ra rồi.
Một tiếng rất nhẹ, nhẹ đến mức dường như chỉ là ảo giác của cô.
Trong khoảnh khắc, cái gánh nặng vô hình đè lên trên vai cô dường như được một bàn tay đỡ xuống. Sự ngăn cách giữa một người xuyên sách như cô với thế giới này đang dần dần tiêu tan.
Vào lúc này, cô mới chính thức hòa làm một thể với thế giới này.
Cô chính là Thẩm Tri Ý, Thẩm Tri Ý chính là cô.
Liễu Mai đưa tay ấn tắt đèn ngủ, ôm lấy Thẩm Tri Ý định đi ngủ.
Thẩm Tri Ý ở trong lòng bà không an phận mà dụi, dụi đến mức cơn buồn ngủ của bà không còn, rốt cuộc không nhịn được nữa mở miệng.
“Thật sự không được thì con về phòng của mình đi.”
Thẩm Tri Ý không muốn, miễn cưỡng ló ra khỏi lòng bà một chút, cho Liễu Mai chút không gian.
"Mẹ..."
Lúc Liễu Mai sắp ngủ, Thẩm Tri Ý mở miệng.
"Hả?"
"Mẹ có để ý mẹ và con gái mẹ chênh lệch tuổi tác không?”
Liễu Mai: "?"
Liễu Mai trở mình: “Thẩm Tri Ý, ngày mai mẹ còn phải đi làm.”
"À..."
Một lát sau.
"Mẹ, mẹ thấy đấy, đời trước con sống hơn hai mươi tuổi, đời này cũng đã sống được mười mấy tuổi, gộp lại cũng hơn bốn mươi rồi.”
Đôi mắt Liễu Mai sắp không mở ra được: “Cho nên?”
“Cho nên mẹ không cảm thấy rất kỳ quái sao?”
"Ừm..."
Thẩm Tri Ý cũng trở mình: “Cho nên con cảm thấy con không nên gọi mẹ là mẹ...”
Liễu Mai: "..."
"Vậy nên gọi là cái gì?"
“Theo như tuổi tác để tính thì dường như mẹ còn phải gọi con là chị.”
Liễu Mai: "..."
Cốp...
Thẩm Tri Ý ôm lấy cái trán bị gõ đỏ chót, chép chép miệng, không dám nói lời nào.
Liễu Mai vươn mình nhắm hai mắt lại, thế giới rốt cuộc cũng yên tĩnh.
*
Lúc Thẩm Tri Ý tỉnh lại đã là mười hai giờ trưa.
Cô ôm chăn lăn trên giường mấy vòng, lăn tới chỗ của Thẩm Ngọc Sơn, mùi thuốc lá nhàn nhạt truyền tới mũi của cô, cô nhíu mày rồi lại ôm chăn lăn trở lại.
Cứ như thế lăn một hồi mới bò từ trên giường dậy.
Cô ngồi trên giường bóp bóp bụng nhỏ của mình, ưu thương thở dài.
Sau khi thi đại học xong ngày nào cô cũng chỉ ăn với ngủ, một quãng thời gian ngắn ngủi đã lại mập về dáng vẻ lúc trước. Cứ tiếp tục như thế có khi cô không đạt được thành tựu “Bạn học xinh đẹp ngày khai giảng” của Khương Nhạn.
Cô không thể cứ nằm như vậy, lập tức thực hiện hoạt động giảm béo thôi!
Một phút sau, Thẩm Tri Ý tuyên bố hoạt động giảm béo của bản thân thất bại.
“Ơ hay, sao anh lại ở nhà em?” Cô đứng trong phòng khách, phát ra tiếng hò hét nơi đáy lòng.
Mặt cô còn chưa rửa, đầu cũng chưa chải, cúc áo ngủ còn cài lệch, mặc xộc xệch trên người.
So với sự lôi thôi của cô thì Tống Thời Việt lại gọn gàng chỉn chu hơn nhiều. Quần túi hộp, áo sơ mi trắng, sạch sẽ như bạn trai mối tình đầu trong phim vậy.
Trong tay anh cầm muỗng, không biết nấu món gì trong nồi mà bốc lên hơi nóng ùng ục, nhìn thấy Thẩm Tri Ý rời giường thì kéo cửa phòng bếp ra nói với cô.
“Đi đánh răng, rửa mặt rồi ăn cơm trưa.”
Thẩm Tri Ý đứng tại chỗ không nhúc nhích, sau đó lại hỏi một lần nữa.
“Sao anh lại ở nhà em?”
Tống Thời Việt nhìn đồ ăn đang hầm trong nồi, đặt muỗng xuống. Anh đứng trước mặt cô, sửa sang tóc tai như ổ gà của cô.
“Sao nào? Bây giờ anh không được ở nhà của em sao?”
Cúi đầu nhìn thấy cúc áo lệch của cô, không nhịn được nở nụ cười.
“Thẩm Tri Ý, em bao lớn rồi? Cúc áo ngủ còn cài lệch?”
Thẩm Tri Ý không tiện nói mình có thể làm được chị của Liễu Mai, cô dụi dụi mắt, phát hiện có ghèn mắt nên đỏ mặt đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Lúc cô đi ra Tống Thời Việt đã bày đồ ăn nấu xong lên bàn, đầy cả một bàn, trong không khí ngào ngạt mùi hương.
Cô khịt khịt mũi, nhìn một nồi đồ ăn, hớn hở mở to hai mắt.
“Lẩu cay!”
“Trời ạ! Tống Thời Việt, anh lại biết làm lẩu cay!”
Vài phút sau, Thẩm Tri Ý mở cửa phòng.
Cô đi tới cửa phòng của Liễu Mai, do dự một chút, cuối cùng vẫn giơ tay gõ cửa.
Vài giây sau, Liễu Mai mở cửa phòng ra.
Đuôi mắt bà phiếm hồng, vừa nhìn đã biết không ngủ, thấy Thẩm Tri Ý bà ngẩn người.
“Tuế Tuế...”
Thẩm Tri Ý ngước đầu nhìn bà: “Con có thể ngủ chung với mẹ không?”
Lúc này đã là hai giờ sáng, Thẩm Tri Ý nằm ở chỗ bình thường Liễu Mai hay ngủ, chóp mũi đều là mùi hương của riêng Liễu Mai, rất nhạt nhưng lại làm bạn với cô mười mấy năm.
Cô cọ cọ gối vùi mặt vào. Hai người không ai nói gì nhưng cũng không ai ngủ, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng vang lên trong phòng ngủ, không khí yên lặng đến đáng sợ.
Sau một hồi, trong phòng mới vang lên tiếng của Thẩm Tri Ý.
“Mẹ...”
Người bên cạnh cô bỗng nhiên cứng đờ cả người, mấy giây sau, Liễu Mai trở mình, quay mặt về phía cô.
Phòng ngủ rất tối, Thẩm Tri Ý chỉ có thể nhìn thấy một đường viền mơ hồ không rõ nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt đang nhìn về phía mình.
Rốt cuộc Liễu Mai cũng mở miệng.
“Tuế Tuế... Con... Con hận mẹ không?”
Thẩm Tri Ý túm chặt lấy chăn trong tay, cả người rụt vào bên trong, mãi đến tận khi nửa khuôn mặt cũng bị chăn che lại mới miễn cưỡng có cảm giác an toàn.
“Nói thật, lúc mới đầu nghe mẹ nói đúng là con có hơi hận.”
Cô nhắm mắt lại không nhìn người bên cạnh, giọng nói nghe rất rầu rĩ: “Nhưng sau đó con suy nghĩ lại một chút, nếu như con là mẹ thì có thể con cũng sẽ làm chuyện giống như mẹ.”
“Dù sao trong mắt của mẹ, nhịp tim của con mình bỗng nhiên không còn, sau đó lại thay bằng một người khác, rất khó để không suy nghĩ nhiều.”
“Ngay cả con lúc đó cũng mơ hồ, con đi tới nơi này đã biến thành người khác, vậy người trước kia đâu? Cô ấy đã đi tới chỗ nào? Dù con biết đây là một cuốn tiểu thuyết nhưng con sinh sống ở đây mười mấy năm, nó không hề khác gì với một thế giới bình thường, mỗi người trong đây đều rất sinh động...”
“Con thay thế người khác, có phải là vô hình trung con cũng đã giết người rồi không? Cho dù đó không phải là điều con muốn.”
“Nếu như cô ấy không chết, chỉ trao đổi thân thể với con. Mặc dù trí nhớ của con có chút mơ hồ nhưng vẫn còn nhớ một chút. Vốn dĩ cái thân thể này của con sống rất vất vả, vừa bần cùng lại yếu đuối, chỉ là một cô gái vùng núi bình thường tốt nghiệp trường hạng hai, sau khi tốt nghiệp xong còn không tìm được một công việc lương tháng 5000...”
“Cô ấy theo dòng chảy nhắm mắt đi thi nghiên cứu sinh, kết quả thành quả nghiên cứu suýt nữa bị giáo viên hướng dẫn đánh cắp, giáo viên hướng dẫn tịch thu bằng tốt nghiệp của cô ấy, tịch thu học bổng của cô ấy chỉ vì muốn có một học sinh để làm trâu làm ngựa cho ông ta.”
“Tiếp sau đó, cô ấy thi công chức vào cơ quan nhà nước. Cô ấy cũng không có hoài bão lớn lao gì, cô ấy bị hiện thực chèn ép cho sợ hãi, chỉ muốn có một công việc ổn định nuôi sống bản thân thôi.”
“Cô ấy sinh ra trong núi, cho rằng chỉ cần mình cố gắng thì luôn có thể đi ra khỏi núi nhưng vòng đi vòng lại cô ấy vẫn bị nhốt ở trong núi.”
“Nếu như cô ấy trở thành con, vậy thì rất đáng thương...”
“Nói đi cũng phải nói lại, nếu như cô ấy không biến thành con, cũng không hề rời đi, chỉ trở thành một tia tàn hồn trong cơ thể con. Vậy nếu như cô ấy nhìn thấy con hưởng thụ những tình yêu mà lẽ ra cô ấy nên có, vậy thì sẽ khó chịu lắm nhỉ? Hoặc là nhìn thấy con dùng cái cơ thể vốn dĩ thuộc về cô ấy đi làm việc mà cô ấy không thích, làm bạn với người mà cô ấy không thích...”
“Thẩm Tri Ý!” Liễu Mai thấp giọng quát lớn cô.
“Con chính là con, con không cướp đoạt cơ thể của người khác, từ trước tới nay con đều chưa từng tổn thương bất cứ ai.”
“Việc này không phải con có thể quyết định được, đừng ôm tất cả sai lầm về mình.”
“Mẹ...”
Thẩm Tri Ý há miệng, run rẩy gọi bà một tiếng.
Cô co cả người lại, khó chịu nức nở lên tiếng, giống như con non rúc trong lồng ngực Liễu Mai, dường như chỉ có như vậy cô mới cảm giác được an toàn.
“Con rất sợ... Con sợ con sẽ tổn thương người khác.”
Bố mẹ đối xử với cô tốt như vậy, đây là thứ tình thân mà từ trước tới giờ cô chưa từng cảm nhận, tốt đến mức cô càng ngày càng hoảng sợ.
Bởi vì...
Vốn dĩ những thứ này đều không thuộc về cô.
Cô chỉ trùng hợp đọc một quyển tiểu thuyết, sau đó xuyên thành nhân vật cùng tên cùng họ với mình trong tiểu thuyết.
Cô không muốn đến một ngày nào đó vừa mở mắt ra đã trở về thế giới cũ của mình, những chuyện xảy ra trước đó chỉ là một hồi ảo tưởng hư vô.
Liễu Mai đưa tay ôm lấy cô, ôm chặt như lúc còn bé khi cô mơ thấy ác mộng, bàn tay lớn nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
“Tuế Tuế ngoan... Con không hại người khác, trái lại là con đã cứu mẹ. Nếu như không phải con thì ngay giây phút đứa bé kia chết, trái tim của mẹ cũng chết theo rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ông trời thấy con lương thiện nên mới đưa con tới bên cạnh mẹ. Chắc chắn trong lòng nó nghĩ, một cô gái tốt như vậy sao lại đáng thương như thế. Cho nên nó đem con tới đây. Là mẹ không đúng, không những không cảm ơn mà còn nghi ngờ con...”
Thực ra năm đó bà nói xong câu nói kia đã hối hận rồi.
Cô là một cô gái nhỏ, có thể làm gì được? Hơn nữa bà nuôi cô tám năm, tính cách của cô như thế nào bà hiểu quá rõ, sao có thể làm loại chuyện này?
Chỉ là lúc đó cảm xúc dâng trào, nói ra những lời chưa được suy nghĩ cặn kẽ, bà còn chưa phản ứng lại đã xảy ra chuyện như vậy...
Thẩm Tri Ý khịt khịt mũi, chậm rãi đưa tay ôm lấy Liễu Mai, vùi mặt vào trong lòng bà.
Liễu Mai cứng rắn đẩy mặt cô ra.
Tạch...
Đèn ngủ bị mở lên, nước mắt nước mũi của Thẩm Tri Ý cứ thế bại lộ dưới ánh đèn.
Thẩm Tri Ý: “...”
Có một sự xấu hổ đột ngột không kịp chuẩn bị trước.
Liễu Mai không nhịn được nở nụ cười, rút khăn giấy lau mặt cho cô.
“Đúng là trẻ con, mười mấy tuổi rồi còn khóc như đứa trẻ con, cũng không biết sau này tìm bạn trai như thế nào?”
Thẩm Tri Ý cầm giấy lau nước mũi, nghe vậy không nhịn được chu miệng lên.
Cô đã có bạn trai lâu rồi.
Liễu Mai vừa nhìn vẻ mặt của cô đã biết trong lòng cô định nói cái gì: “Tiểu Việt nhà người ta bây giờ không giống như trước, người ta bây giờ có bao nhiêu tiền, nếu con vẫn cứ lôi thôi như thế, con xem nó có cần con nữa hay không?”
Thẩm Tri Ý: “...”
Liễu Mai nhìn cô nói: “Con cũng biết trong lòng mẹ không thể nào giấu được cái gì, chuyện này có thể giấu giếm được nhiều năm như vậy là vì mẹ sợ, sợ con biết rồi sẽ hận mẹ.”
“Bây giờ mọi chuyện đều đã được nói ra, con cũng đã biết sự thật rồi. Trong lòng mẹ, cho dù trước đây con là ai, chỉ cần sinh ra từ trong bụng mẹ là được, con chính là con gái của mẹ. Trước đây đúng là mẹ đã xúc phạm tới con, con hận mẹ thì mẹ cũng chấp nhận.”
“Tuế Tuế...”
Bà nghiêm túc nói.
“Mẹ biết đời trước con sống không dễ dàng, cho nên mẹ hi vọng con có thể thật vui vẻ, làm những việc mình thích. Con không cần phải suy nghĩ cho ai, con chỉ cần suy nghĩ cho con là được rồi.”
“Con biết.” Thẩm Tri Ý khịt khịt mũi, vo khăn giấy trong tay lại ném vào thùng rác ở chân giường.
Im lặng, cô nói: “Vậy nếu như con không tha thứ cho mẹ thì mẹ có tức giận không?”
Liễu Mai giúp cô chỉnh lại vài sợi tóc lộn xộn: “Tuế Tuế, đầu tiên là mẹ sai trước, con không tha thứ cho mẹ cũng là chuyện thường tình, mẹ sẽ không tức giận, mẹ sẽ dùng hành động của mình để mong con tha thứ, một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì ba năm...”
Thẩm Tri Ý lau mặt, mấy sợi tóc vất vả lắm mới được chỉnh lại bỗng nhiên lại rối tung, nhưng cô không thèm quan tâm.
Cô giống như con nghé con ôm lấy Liễu Mai, dùng sức mà dụi dụi, không lên tiếng, chỉ vùi mặt vào cổ của bà.
Liễu Mai không nói lời nào, ôm chặt lấy cô.
Sự ăn ý giữa hai mẹ con làm cho hai người không cần nhiều lời.
Cho đến giờ phút này, Thẩm Tri Ý cảm giác cái màng chắn trên người mình dường như nứt ra rồi.
Một tiếng rất nhẹ, nhẹ đến mức dường như chỉ là ảo giác của cô.
Trong khoảnh khắc, cái gánh nặng vô hình đè lên trên vai cô dường như được một bàn tay đỡ xuống. Sự ngăn cách giữa một người xuyên sách như cô với thế giới này đang dần dần tiêu tan.
Vào lúc này, cô mới chính thức hòa làm một thể với thế giới này.
Cô chính là Thẩm Tri Ý, Thẩm Tri Ý chính là cô.
Liễu Mai đưa tay ấn tắt đèn ngủ, ôm lấy Thẩm Tri Ý định đi ngủ.
Thẩm Tri Ý ở trong lòng bà không an phận mà dụi, dụi đến mức cơn buồn ngủ của bà không còn, rốt cuộc không nhịn được nữa mở miệng.
“Thật sự không được thì con về phòng của mình đi.”
Thẩm Tri Ý không muốn, miễn cưỡng ló ra khỏi lòng bà một chút, cho Liễu Mai chút không gian.
"Mẹ..."
Lúc Liễu Mai sắp ngủ, Thẩm Tri Ý mở miệng.
"Hả?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mẹ có để ý mẹ và con gái mẹ chênh lệch tuổi tác không?”
Liễu Mai: "?"
Liễu Mai trở mình: “Thẩm Tri Ý, ngày mai mẹ còn phải đi làm.”
"À..."
Một lát sau.
"Mẹ, mẹ thấy đấy, đời trước con sống hơn hai mươi tuổi, đời này cũng đã sống được mười mấy tuổi, gộp lại cũng hơn bốn mươi rồi.”
Đôi mắt Liễu Mai sắp không mở ra được: “Cho nên?”
“Cho nên mẹ không cảm thấy rất kỳ quái sao?”
"Ừm..."
Thẩm Tri Ý cũng trở mình: “Cho nên con cảm thấy con không nên gọi mẹ là mẹ...”
Liễu Mai: "..."
"Vậy nên gọi là cái gì?"
“Theo như tuổi tác để tính thì dường như mẹ còn phải gọi con là chị.”
Liễu Mai: "..."
Cốp...
Thẩm Tri Ý ôm lấy cái trán bị gõ đỏ chót, chép chép miệng, không dám nói lời nào.
Liễu Mai vươn mình nhắm hai mắt lại, thế giới rốt cuộc cũng yên tĩnh.
*
Lúc Thẩm Tri Ý tỉnh lại đã là mười hai giờ trưa.
Cô ôm chăn lăn trên giường mấy vòng, lăn tới chỗ của Thẩm Ngọc Sơn, mùi thuốc lá nhàn nhạt truyền tới mũi của cô, cô nhíu mày rồi lại ôm chăn lăn trở lại.
Cứ như thế lăn một hồi mới bò từ trên giường dậy.
Cô ngồi trên giường bóp bóp bụng nhỏ của mình, ưu thương thở dài.
Sau khi thi đại học xong ngày nào cô cũng chỉ ăn với ngủ, một quãng thời gian ngắn ngủi đã lại mập về dáng vẻ lúc trước. Cứ tiếp tục như thế có khi cô không đạt được thành tựu “Bạn học xinh đẹp ngày khai giảng” của Khương Nhạn.
Cô không thể cứ nằm như vậy, lập tức thực hiện hoạt động giảm béo thôi!
Một phút sau, Thẩm Tri Ý tuyên bố hoạt động giảm béo của bản thân thất bại.
“Ơ hay, sao anh lại ở nhà em?” Cô đứng trong phòng khách, phát ra tiếng hò hét nơi đáy lòng.
Mặt cô còn chưa rửa, đầu cũng chưa chải, cúc áo ngủ còn cài lệch, mặc xộc xệch trên người.
So với sự lôi thôi của cô thì Tống Thời Việt lại gọn gàng chỉn chu hơn nhiều. Quần túi hộp, áo sơ mi trắng, sạch sẽ như bạn trai mối tình đầu trong phim vậy.
Trong tay anh cầm muỗng, không biết nấu món gì trong nồi mà bốc lên hơi nóng ùng ục, nhìn thấy Thẩm Tri Ý rời giường thì kéo cửa phòng bếp ra nói với cô.
“Đi đánh răng, rửa mặt rồi ăn cơm trưa.”
Thẩm Tri Ý đứng tại chỗ không nhúc nhích, sau đó lại hỏi một lần nữa.
“Sao anh lại ở nhà em?”
Tống Thời Việt nhìn đồ ăn đang hầm trong nồi, đặt muỗng xuống. Anh đứng trước mặt cô, sửa sang tóc tai như ổ gà của cô.
“Sao nào? Bây giờ anh không được ở nhà của em sao?”
Cúi đầu nhìn thấy cúc áo lệch của cô, không nhịn được nở nụ cười.
“Thẩm Tri Ý, em bao lớn rồi? Cúc áo ngủ còn cài lệch?”
Thẩm Tri Ý không tiện nói mình có thể làm được chị của Liễu Mai, cô dụi dụi mắt, phát hiện có ghèn mắt nên đỏ mặt đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Lúc cô đi ra Tống Thời Việt đã bày đồ ăn nấu xong lên bàn, đầy cả một bàn, trong không khí ngào ngạt mùi hương.
Cô khịt khịt mũi, nhìn một nồi đồ ăn, hớn hở mở to hai mắt.
“Lẩu cay!”
“Trời ạ! Tống Thời Việt, anh lại biết làm lẩu cay!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro