Khoan Đã, Kịch Bản Này Tôi Biết

Chương 80

2024-09-07 08:58:36

Thẩm Tri Ý đơn phương tuyên bố tuyệt giao với người nào đó một tuần.

Nhưng cô còn chưa kịp biểu đạt thái độ của mình thì đã phải đối mặt với vấn đề điền nguyện vọng đại học đầy khó khăn này.

Đối với nguyện vọng 1, cô không hề do dự điền đại học B, nhưng căn cứ vào điểm số năm vừa rồi, điểm của cô có chút nguy hiểm.

Nhưng cũng may cuối cùng cô vẫn miễn cưỡng nhiều hơn một điểm trúng tuyển đại học B.

Ngày nhận được thư thông báo, Liễu Mai cầm lấy tờ thư thông báo trúng tuyển mỏng manh kia xem đi xem lại, cười cười, nước mắt trào ra từ viền mắt.

Bà lau nước mắt, vung tay lên, quyết định bỏ số tiền lớn đi nhà hàng ăn.

Cả nhà Tống Thời Việt cũng nằm trong diện được bà mời. Lúc kết thúc, Lê Sân kéo tay Thẩm Tri Ý đưa cho cô một chiếc chìa khoá.

“Dì đã điều tra rồi, đại học A ngay gần đại học B. Dì đã chọn mua một căn phòng nằm giữa hai trường. Phòng này coi như là món quà mà dì tặng con đi học. Nếu như con không muốn trọ ở trường thì chuyển tới chỗ này. Cách trường học rất gần, dưới lầu còn có siêu thị, mua sắm gì đều rất thuận tiện.”

Lời này của bà nói rất nhẹ nhàng lại vô tư, dường như không phải đưa một căn hộ mà là một món quà nhỏ không đáng giá. Thẩm Tri Ý sợ đến mức trợn to hai mắt, vội vã đẩy chìa khoá lại.

“Dì, làm như vậy không được, cái này quá quý giá, con không thể nhận được.”

“Không quý giá...” Lê Sân kéo tay cô, cứng rắn nhét chiếc chìa khoá vào trong tay cô.

“Con cứ thoải mái nhận lấy, nếu như Tiểu Việt bắt nạt con thì con đuổi nó ra ngoài, phòng này là dì dùng để trợ lực cho con.”

“Con...” Thẩm Tri Ý cầm chìa khoá, thoáng đờ đẫn.

Lê Sân nói: “Tuy dì là mẹ của thằng bé nhưng dì biết trong xương cốt của đàn ông nhà họ Tống đều có chút thói hư tật xấu. Nếu như nó chọc giận con, con nên đánh thì cứ đánh, nên mắng thì cứ mắng, đừng để mình bị uất ức. Thực sự không được nữa thì nói với dì, dì giúp con dạy nó.”

"Nói chung..."

Bà xoa đầu thiếu nữ: “Cho dù thế nào, dì hi vọng các con có thể vui vẻ.”

“Thằng nhãi nhà dì giống y như bố của nó, đã nhận định một người thì chết cũng không buông tay. Nhưng con thì không giống vậy, lúc học đại học con sẽ quen biết càng nhiều người hơn, nhìn thấy thế giới rộng lớn, khi nghĩ lại, có thể sự tươi đẹp thời niên thiếu cũng chỉ đến thế thôi.”

“Dì đối xử tốt với con không phải là vì muốn con và thằng bé ở bên nhau, chuyện tình cảm không cưỡng ép được. Dù sao sự yêu thích thời niên thiếu có thể đi tới cuối cùng vô cùng ít. Nếu như thật sự cảm thấy không thích hợp, không thể đi tới cuối cùng thì cũng không có ai trách cứ gì con đâu.”

Lê Sân đứng dưới ngọn đèn, vẫn luôn cười rất dịu dàng.

“Tuế Tuế, con có hiểu ý của dì không?”

Thẩm Tri Ý hiểu rõ bà muốn nói cái gì nhưng vẫn không nhịn được cãi lại: “Con không phải loại người như vậy, con rất thích anh ấy.”

“Dì biết...” Lê Sân nói: “Dì biết Tuế Tuế của chúng ta không phải là người như vậy, dì nói với con những điều này là vì muốn cho con biết không cần phải cảm thấy có gánh nặng trong lòng.”

Cuối cùng Thẩm Tri Ý vẫn nhận lấy chìa khóa. Đến khi tất cả mọi người đều đi, Liễu Mai liếc nhìn chùm chìa khóa trên ngón tay cô, không nói gì.

Buổi tối uống rượu nên bọn họ gọi xe để trở về.

Thẩm Ngọc Sơn ngồi vị trí bên cạnh tài xế có chút hưng phấn, không ngừng khoe khoang con gái mình thi đỗ trường đại học trong đám bạn cũ của mình. Tài xế nghe thấy nhất thời cũng nói vài câu với ông, thi thoảng lại nói mấy lời khen Thẩm Tri Ý.

Thẩm Tri Ý ngồi phía sau ông cười híp mắt, cười như một con hamster nhỏ trộm mỡ.

Liễu Mai thấy thế nhéo mặt của cô: “Mẹ thấy không nên khen con, sớm muộn gì cũng bay lên trời mất.”

Bà giúp cô chỉnh lại vài lọn tóc bị gió thổi bay lên, nhìn chằm chằm đôi mắt trong suốt của cô trong vài giây, sau đó mở miệng.

“Lát nữa mẹ chuyển ít tiền cho con, có gì muốn mua thì mua. Còn nữa, không có việc gì thì ra ngoài đi dạo, mua thêm mấy bộ quần áo, ném mấy cái cái áo cộc tay trẻ con trong nhà của con đi, sắp thành sinh viên đại học rồi, ăn mặc lại cứ giống như học sinh tiểu học thế. Con xem Khương Nhạn nhà người ta đi, ăn mặc xinh đẹp như vậy.”

“Mẹ...” Thẩm Tri Ý bất mãn nói: “Mẹ nói chuyện sao lại vừa đấm vừa xoa vậy?”

“Cứ vừa đấm vừa xoa đấy thì làm sao?”

Liễu Mai kéo kéo cái áo cộc tay trên người cô: “Con xem mấy đồ con mặc toàn là cái gì?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thẩm Tri Ý cúi đầu nhìn một chút, cùng chú gấu nhỏ trên áo mắt to trừng mắt nhỏ.

Thực ra không phải là cô ấu trĩ, chủ yếu do tiệm quần áo này là cô đã lướt quanh rất nhiều cửa hàng trên Pinxixi(*) mới chọn lựa ra được, giá cả phải chăng lại thoải mái, rộng rãi, hình vẽ đẹp, mùa hè mặc lên người rất thích.

(*)Pinxixi là nền tảng thương mại điện tử, chủ yếu nhắm đến người dùng ở các thành phố cấp ba, cấp bốn và khu vực nông thôn.

Nhưng mà phong cách chủ yếu của cửa hàng này chính là mấy chú thú con, hình vẽ trên áo hơi trẻ con chút thôi.

Liễu Mai lại nói: “Bên ngoài không giống với cái thành phố nhỏ này của chúng ta, mọi người đều ăn mặc gọn gàng xinh đẹp. Mặc dù mẹ cảm thấy con mặc như vậy chẳng có gì không tốt, cũng không cảm thấy Tiểu Việt sẽ tệ bạc. Chỉ là thay đổi sang một nơi khác, con người không giống nhau, có so sánh thì trong lòng người khó tránh khỏi sẽ có sự chênh lệch, tút tát lại bản thân xinh đẹp một chút dù sao cũng vẫn tốt hơn.”

Thẩm Tri Ý bĩu môi nói: “Vừa rồi dì Lê còn nói nếu như con gặp được nam sinh ưu tú hơn thì hoàn toàn có thể đá Tống Thời Việt.”

Liễu Mai: “...”

Liễu Mai nhịn một chút, nhịn không được, đập cho cô một cái.

“Có cần mẹ tìm cho con một cái gương để con soi xem trông con thế nào không?”

Thẩm Tri Ý ôm đầu: “...”

“Là một người từng trải, mẹ nói cho con biết, có thể gặp được một đứa trẻ như Tiểu Việt thì con nên cảm thấy vui đi.”

“Mẹ cảm thấy nó tốt không phải là vì trông nó đẹp trai, cũng không phải vì nhà nó có tiền mà là vì nó đối xử chân thành với con. Con sống cả một đời, trong đời gặp nhiều người như vậy, nhưng người con trai như thế con có thể gặp được mấy người?”

Bà lại nói: “Con có biết sợi dây chuyền nó tặng cho con bao nhiêu tiền không?”

Thẩm Tri Ý lục lọi trong túi xách, móc ra một sợi dây chuyền Tống Thời Việt tặng cho cô. Nó được bỏ đại vào trong một cái hộp màu đen, nhỏ nhắn chìm trong một đồng quà tặng, nhìn có vẻ không có gì nổi bật.

“Chắc là mấy trăm.” Thẩm Tri Ý suy đoán.

Mặc dù trong nhà Tống Thời Việt có tiền nhưng thứ anh mua cho cô dường như đều không phải lấy tiền ở nhà.

“Cái dây chuyền này, mẹ từng thấy một vị khách quen đeo.” Bà đưa tay ra hiệu giá cho Thẩm Tri Ý: “Số này.”

Thẩm Tri Ý: “Vạn?”

Liễu Mai gật gật đầu.

Thẩm Tri Ý nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh: “Không phải chứ, anh ấy lấy đâu ra tiền?”

“Đương nhiên là tự mình kiếm ra rồi. Mẹ nghe Lê Sân nói, gần đây thằng bé đi theo bố đến công ty, tham dự vào không ít dự án, kiếm được không ít tiền.”

Thẩm Tri Ý kinh ngạc đến ngây người: “Lúc nào? Sao con không biết?”

Liễu Mai lườm một cái: “Lúc nào? Lúc mà con suốt ngày ngủ nướng, buổi tối chơi game ý.”

Thẩm Tri Ý hổ thẹn im lặng, sau khi im lặng thì cảm giác có vẻ mình không nên cứ buông thả như vậy, phải làm một vài việc.

Nhưng cô còn chưa kịp làm cái gì, tin tức mà Lê Sân mang tới lập tức làm đầu óc của cô đơ luôn.

"Cái gì! Ra nước ngoài?"

Thẩm Tri Ý cầm đồ uống lạnh trong tay, hơi nóng trên người còn chưa bị điều hòa thổi tan đã nhận cái tin tức khiếp sợ như vậy.

Cô đưa tay chỉ vào mình, trên mặt mang theo chút không thể tin được.

“Dì nói con sao?”

Lê Sân rút khăn tay lau mồ hôi trên thái dương của cô: “Đúng. Không phải các con còn hơn một tháng mới khai giảng sao? Dì định nhân thời gian này dẫn Tiểu Việt đến trang viên mà trước đây chú dì đã ở một thời gian ngắn, dù sao cũng rảnh rỗi ở nhà, không bằng theo bọn dì cùng nhau đi chơi.”

Trang viên...

Thẩm Tri Ý còn không biết trang viên là như thế nào.

Cô giương mắt nhìn Liễu Mai ngồi bên cạnh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Liễu Mai thiếu kiên nhẫn phất tay: “Muốn đi thì đi thôi. Ngày nào cũng nằm ở nhà như ông lớn vậy, còn muốn mẹ hầu hạ con, con đi mẹ cũng vui vì được nhàn hạ.”

*

Chủ nhân của trang viên biến mất ròng rã hai năm, cuối cùng hôm nay mới nhận được tin tức bọn họ quay về.

Tống Tứ không ở đây, Sofia nghiêm túc lại bảo thủ trở thành quản gia mới của trang viên.

Không quan tâm chủ nhân trở về, bà ấy vẫn mặc một bộ trang phục màu đen nghiêm túc, nhưng trước ngực có cài một bông tường vi mới được cắt xuống trong vườn hoa từ sáng sớm nay biểu lộ tâm trạng vui vẻ của bà ấy.

Bà ấy nghiêm mặt đứng ở đại sảnh, dặn dò hầu gái tiến hành tổng vệ sinh đâu vào đấy.

Nhưng khuôn mặt nghiêm túc của bà ấy cũng không đè xuống nổi sự hưng phấn của những hầu gái ở đây, bọn họ tíu tít quanh người bà ấy, hỏi hết câu này đến câu khác.

“Sofia, bà chủ thật sự trở về sao? Ông chủ thì sao? Ông chủ trở về cùng với bà ấy sao?”

“Tôi nghe nói đã tìm thấy cậu chủ nhỏ rồi? Thật không thế?”

“Cậu chủ trông như thế nào? Cậu ấy giống bà chủ hay là giống ông chủ?”

“Quản gia Tống đâu? Anh ấy cũng trở về sao? Tôi rất nhớ anh ấy, anh ấy không ở đây không có ai dạy tôi tiếng Trung.”

"..."

Ánh ban mai bao phủ toàn bộ trang viên trong sự ấm áp, tường vi trong sân đang độ rực rỡ nhất. Ngay cả hoa hồng bên cạnh đó cũng bung ra những đóa hoa mềm mại, để chào đón chủ nhân chúng trông mong mười mấy năm cuối cùng cũng chậm rãi trở về.

Thợ trồng hoa già cả cẩn thận cắt tỉa hoa hồng trong bụi hoa, giọt sương lấp lánh mềm mại rung rinh trên từng cánh hoa, cuối cùng vẫn rơi xuống, nhỏ xuống mu bàn tay thô ráp của người thợ trồng hoa.

Ngày hôm nay là một ngày có thời tiết tốt.

Thẩm Tri Ý ngồi trên máy bay nôn đến trời đất quay cuồng, lúc máy bay hạ cánh vẫn nhắm tịt hai mắt, suýt nữa hoài nghi mình nhìn thấy thượng đế.

Lúc cô tỉnh lại đã là chạng vạng.

Ánh mặt trời vàng rực rỡ, thế giới ngoài cửa sổ dường như bị ánh chiều tà hòa tan vào trong một biển vàng óng ả, một biển hoa tường vi và hoa hồng rộng lớn trải rộng dưới đáy mắt của cô. Trong khoảnh khắc đó, dường như cô đã không cẩn thận bước vào thế giới cổ tích.

Quần áo trên người cô được người ta cẩn thận đổi thành váy dài thoải mái, mềm mại, mặc lên trên người uyển chuyển nhẹ nhàng như một đám mây.

Cô nhấc làn váy chạy xuống lầu, thứ đập vào mắt chính là phong cách kiến trúc châu Âu mà cô chỉ có thể nhìn thấy trong phim ảnh. Có hầu gái tình cờ đi ngang qua người cô nhưng đều khom lưng chào hỏi cô một cách lịch sự.

Thẩm Tri Ý đứng tại chỗ.

Cô biết nhà Tống Thời Việt rất giàu có, trước kia cô cho rằng cái biệt thự lưng chừng núi kia chính là đỉnh cao của người giàu có mà cô có thể tưởng tượng được.

Nhưng mãi đến khi cô đứng ở nơi này, nhìn cái trang viên vàng son lộng lẫy mới biết sức tưởng tượng của cô hạn chế và thiếu sót đến dường nào.

Lê Sân và Tống Thời Việt cầm lẵng hoa đi từ ngoài vào, bên trong có những đóa hoa mà bọn họ cắt xuống từ trong hoa viên, giữa lẵng hoa có xen một chùm nho mọng nước lấp lánh.

Tống Thời Việt nhìn thấy cô, lấy nho trong lẵng hoa đưa cho cô, ngắt một quả nhét vào trong miệng cô.

“Vừa đi ngang qua đã thấy ở đây có rất nhiều cây ăn quả, ngày mai dẫn em đi chơi. Có đói bụng không?”

Thẩm Tri Ý vô thức cắn một cái. Sau một giây, nước trái cây nổ tung tràn đầy trong khoang miệng, cô nhả vỏ nho ra, xoa xoa bụng.

“Hơi đói.”

Sau đó cô nhìn nho trong tay anh: “Anh rửa sạch chưa? Sao lại cho em ăn?”

Thiếu niên cong mi: “Không sạch, ăn cũng không bệnh đâu.”

Thẩm Tri Ý: "..."

Đánh anh đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khoan Đã, Kịch Bản Này Tôi Biết

Số ký tự: 0