Khoan Đã, Kịch Bản Này Tôi Biết

Chương 94

2024-09-07 08:58:36

Ngày đầu tiên Tống Thời Việt về nước đã gặp một con mèo nhỏ nhem nhuốc.

Ngày đó nắng gắt như lửa, ánh mặt trời giống như sóng lửa trút xuống người anh, hơn nữa lãnh đạo cấp cao và chế độ của công ty trong nước rất nát, ngày đó tâm trạng của anh cực kỳ không tốt.

Kết quả, điều làm anh cảm thấy an ủi lại là đoạn đường hai người cùng che ô kia. Cô gái cầm theo một túi trà sữa cẩn thận đi bên cạnh anh, dù cho tán ô đã che bóng cho cô rồi nhưng nửa cánh tay ngăn ngắn vẫn lộ ra dưới ánh mặt trời, đoạn tay chói sáng lúc ẩn lúc hiện dưới đáy mắt của anh.

Đời này của anh có dạng người gì mà anh chưa từng thấy? Phụ nữ xuất hiện trước mắt anh mức độ nào cũng có, xinh đẹp, quyến rũ, thanh thuần... Ném Thẩm Tri Ý vào trong đám người đó dường như chỉ là hạt cát giữa cả chòm sao, không có một chút ánh sáng nào.

Nhưng sự thật là đôi mắt sáng như ánh sao trời kia lại thoáng qua trong giấc mộng của anh vài đêm.

Anh cho rằng, sau này bọn họ sẽ có cơ hội gặp mặt, nhưng mà sau một tuần, anh đã quen với toàn bộ công ty nhưng vẫn không nhìn thấy khuôn mặt nhem nhuốc đã từng gặp trong đám người đó.

Anh đã từng hoài nghi có phải vì oán niệm của cô quá sâu nên sau khi trở về đã thật sự từ chức không?

Chẳng biết vì sao bỗng nhiên anh có chút sốt ruột. Vì thế đã có một tập tư liệu của thực tập sinh đặt trước bàn làm việc của anh.

Cô gái trong hình cười đến mức hơi ngại ngùng, trên mặt còn mang theo chút mũm mĩm của trẻ con, theo ý cười của cô tạo nên một độ cong nhẹ nhàng, mềm mại, là dáng vẻ chọc vào sẽ rất thích. Đôi mắt còn sáng hơn so với lúc anh nhìn thấy, cong thành một độ cong xinh đẹp.

Cũng may, vẫn còn đang làm việc.

Lần đầu tiên trong đời anh sử dụng chính đặc quyền của mình để nâng một thực tập sinh hậu cần lên ban thư ký.

Gần đây công ty trải qua mấy lần thay máu, hầu như lãnh đạo dựa vào mối quan hệ đều đã bị thay đổi, điều động nhân viên rất nhiều lần. Cho nên một thực tập sinh hậu cần bị điều tới ban thư ký cũng chẳng ai nghĩ ngợi điều gì, chỉ cho rằng đúng lúc ban thư ký thiếu một người, sau đó thực tập sinh này may mắn được tổng giám đốc chọn.

Thẩm Tri Ý cũng cho là như vậy.

Thực ra cô đã định từ chức rồi nhưng kết quả tổng giám đốc mới vừa đến đã tiến hành cải cách mạnh mẽ, những vị lãnh đạo ngu ngốc bị cô nhổ nước bọt trước kia gần như đều bị cách chức, trưởng phòng mà cô ghét nhất ngay ngày hôm sau đã phải ôm thùng đồ ảo não trở về quê nhà.

Trong lúc nhất thời, ở công ty ai ai cũng cảm thấy bất an, tất cả nhân viên đều không dám thở mạnh một tiếng.

Người tinh ý bắt đầu đến trước mặt tổng giám đốc, cố gắng tăng thiện cảm.

Thẩm Tri Ý cũng muốn. Tuy nhiên, dù tổng giám đốc là người Trung Quốc nhưng từ nhỏ đã lớn lên ở nước ngoài, nói chuyện với anh hẳn là phải dùng tiếng Anh.

Có thể là việc học từ nhỏ của Thẩm Tri Ý có vấn đề, phát âm của cô rất tệ, cô chính là một con mọt sách điển hình, chỉ có thể làm bài nhưng không biết nói.

Cô đâu dám chạy tới trước mặt tổng giám đốc rồi lại rắm cũng không dám thả, sợ bị tổng giám đốc phát hiện trong công ty lại có một thực tập sinh yếu kém như thế rồi tức giận mà đuổi cổ cô.

Một tuần này, cô có thể tránh thì sẽ tránh, quyết tâm không lộ ra một sợi tóc trước mặt tổng giám đốc mới.

Dù cho có đồng nghiệp nói anh cực kỳ đẹp trai cũng không thể lay động được cô.

Lúc nghe nói mình là người may mắn được điều tới ban thư ký cô đã sụp đổ, đối với cô, cô căn bản không phải là người may mắn mà cô chính là kẻ xui xẻo.

Dưới mí mắt của tổng giám đốc, cô không bao giờ có thể tiếp tục vui vẻ lười biếng được nữa.

Các chị gái trong ban thư ký đều mặc quần áo đồng phục nghiêm chỉnh, người nào cũng cao gầy lại gợi cảm, một đôi chân dài xỏ tất da lắc qua lắc lại trước mặt cô, cũng không biết tổng giám đốc này làm sao mà chống lại được loại mê hoặc như thế này.

Thẩm Tri Ý thì ngược lại, quần jean, áo cộc tay, đi giày trắng. Hơn nữa dáng người của cô cũng không cao, trời sinh mặt cô đã tròn, đứng ở chỗ nào cũng giống như học sinh, không hề có chút khôn khéo giỏi giang của một thư ký.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Sau khi các chị gái ở ban thư ký biết cô là thực tập sinh thì sắp xếp cho cô vào một góc tối, nơi đó vừa an toàn lại bí mật, là nơi tốt nhất để lười biếng, quan trọng nhất đó là nơi tốt nhất để có thể né tránh được sự công kích bất chợt của tổng giám đốc.

Tất cả mọi người đều hâm mộ ban thư ký có thể tiếp xúc trực tiếp với tổng giám đốc, nói không chừng có một ngày nào đó vận may đến có thể tạo nên một câu chuyện tình yêu với vị tổng giám đốc đẹp trai nhiều tiền này, đây là chức vị mà toàn bộ người trong công ty hâm mộ nhất.

Chỉ có người trong ban thư ký có khổ cũng không nói ra được.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mới chỉ một tuần ngắn ngủi, tổng giám đốc mới đến trực tiếp trở thành ác mộng của bọn họ. Tổng giám đốc đẹp trai thì đẹp trai nhưng khi gương mặt kia lạnh lùng lên thì còn lạnh hơn cả nước lạnh hắt vào người, nói cũng ít, khi ánh mắt lạnh như băng quét tới sẽ làm cho bọn họ buổi tối cũng phải gặp ác mộng.

Đừng nói tới việc yêu đương ngọt ngào, khi bọn họ nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của tổng giám đốc thì phản xạ có điều kiện là hai chân bắt đầu run lên, hận không thể biến mất tại chỗ trước mặt anh.

Bọn họ nghĩ Thẩm Tri Ý chỉ là thực tập sinh mới, chỉ cầm chút tiền lương ít ỏi của thực tập sinh, thực sự không nên chịu nỗi đau khổ mà bọn họ phải gánh chịu, cho nên để cô vào góc tối.

Nhưng điều các cô không biết là, tổng giám đốc đời trước chắc là có đam mê đặc thù gì đó, văn phòng tổng giám đốc và văn phòng ban thư ký bên ngoài cách nhau một tấm kính mờ chỉ nhìn được từ một phía. Chỉ cần ấn nút mở, tình huống bên ngoài có thể hiện ra rõ ràng trong văn phòng.

Lúc đầu Tống Thời Việt không biết điều này, lúc anh nghỉ ngơi thì phát hiện một cái điều khiển từ xa khá lạ, tiện tay ấn một chút, sau đó thấy bóng hình đang lén lút ăn đồ ăn vặt ở đối diện.

Bởi vì là thực tập sinh, công ty không đưa đồng phục cho cô, trên người cô vẫn mặc quần áo của mình. Áo cộc tay thuần trắng, tóc bị cô búi thành một cục nhỏ trên đầu, cô cúi đầu, lén lút nhét miếng que cay vào trong miệng. Có thư ký đi ngang qua cô, cô cảnh giác nhìn cánh cửa phòng tổng giám đốc đóng chặt, đưa que cay của mình cho mọi người.

Thư ký bình thường rất nghiêm túc trong mắt anh nhận lấy que cay của cô, đưa tay nhéo nhéo mặt của cô.

Thẩm Tri Ý lập tức toét miệng nở nụ cười, mặt mày cong cong.

Trùng khớp với đôi mắt anh gặp trong giấc mộng kia.

Thẩm Tri Ý không biết bên cạnh mình là tấm kính nhìn một phía, chỉ cảm thấy vị trí này quả thực là một vị trí tuyệt hảo để lười biếng, hơn người dáng người của cô không cao, hoàn toàn bị máy tính phía trước che khuất, không chú ý còn tưởng rằng vị trí này bỏ trống.

Các chị đại trong ban thư ký đều cực kỳ tốt bụng, các công việc khó khăn thường không giao cho cô, cô chỉ phụ trách sửa sang lại một vài giấy tờ cơ bản, sau đó mua chút ít đồ ăn vặt để cho đám cuồng công việc này ăn.

So với công việc hậu cần trước kia của cô, nơi này quả thực tốt như thiên đường.

“Tri Ý...” Một chị đại gõ bàn của cô: “Tổng giám đốc gọi cà phê, em xuống dưới lầu lấy cho anh ấy đi.”

Cà phê của tổng giám đốc uống đương nhiên không phải được pha trong máy pha cà phê của công ty mà là gọi từ một quán cà phê xa hoa dưới lầu.

Thẩm Tri Ý cầm que cay đi xuống.

Lúc trở về trong tay đã cầm ly cà phê đá kiểu Mỹ, cô lắc lắc cà phê trong tay, nhìn cánh cửa văn phòng tổng giám đốc đóng chặt thì trong lòng có chút sợ hãi.

Không phải vì điều gì khác, chỉ là tiếng Anh quá nát.

“Muốn em đưa vào không ạ?”

“Em có muốn đưa vào không?” Một thư ký hỏi cô.

Đầu Thẩm Tri Ý tức khắc lắc đầu như trống bỏi.

*

Tống Thời Việt đóng cửa kính lại, ngồi tại chỗ, trên mặt lộ ra vẻ mặt trầm tư.

Một giây sau, cửa phòng làm việc vang lên.

“Vào đi.”

Lần này anh nói tiếng Trung.

Ngay sau đó, cửa lớn của văn phòng bị người ta đẩy ra, thư ký đi giày cao gót, trang điểm tinh xảo cầm theo cà phê mà anh muốn đi vào.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô ấy nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Tống Thời Việt, cẩn thận đặt cà phê xuống trước mặt anh, dùng tiếng Anh nói: “Sếp Tống, cà phê mà anh muốn đây ạ.”

Người của công ty đều cho rằng anh lớn lên ở nước ngoài thì sẽ không dùng tiếng Trung cho nên toàn dùng tiếng Anh để giao lưu với anh. Đúng là anh dùng tiếng Anh thuận miệng hơn một chút nên không nói mình biết tiếng Trung.

Đến lúc này, đột nhiên anh cảm giác mấy từ đơn tiếng Anh trong miệng phun ra bỗng có chút khó nghe, phối hợp với gương mặt của thư ký lại càng khó nghe.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh vô thức nhìn về phía cửa, từ góc độ của anh căn bản không nhìn thấy vị trí kia, chỉ có thể nhìn thấy một thư ký khác ngồi ở vị trí cần làm những việc quan trọng.

“Sếp... Sếp Tống?”

Thấy anh không phản ứng, thư ký run rẩy mở miệng.

Tống Thời Việt thu ánh mắt lại, nhìn chằm chằm cà phê đá kiểu Mỹ: “Cô lấy à?”

“Thực... Thực tập sinh mới đi lấy, có vấn đề gì không ạ?”

Lông mày của người đàn ông không vui nhăn lại, vô thức muốn hỏi một câu “Sao cô ấy không tự đưa vào”, nhưng lời ra đến miệng anh lại nuốt xuống.

Anh xoa xoa giữa mày, phất tay với thư ký.

Thư ký thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng lui ra khỏi văn phòng.

Sếp Tống đang rối rắm vì sao cô không tự mình đưa vào dường như còn không biết sự tồn tại của bản thân mình là dạng gì trong mắt người khác.

Ít nhất sau khi Thẩm Tri Ý nghe thấy lời thư ký kể ra thì cô càng thêm kiên định vào suy nghĩ tuyệt đối không thể để lộ mặt mình trước mặt tổng giám đốc mới.

Chỉ đợi tới lúc kết thúc thực tập, trên lý lịch của cô lập tức có thể có thêm một câu đã có kinh nghiệm làm ở công ty nước ngoài nổi tiếng, sau này cô tìm việc sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Sau mười phút, cửa phòng làm việc của tổng giám đốc được mở ra, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu của cô.

"..."

Thẩm Tri Ý: "..."

Cứu mạng! Anh đang nói cái gì? Lúc đi thi nghe tiếng Anh có nói nhanh như vậy không?

Cô vô thức lấy bút và giấy bắt đầu ghi ra những từ ngữ trọng điểm mà mình nhớ được.

Đám thư ký ai cũng câm như hến.

Tài liệu của bọn họ có một phần số liệu không ổn, đây quả thực là sai lầm to lớn trong công việc của bọn họ, nếu không có tổng giám đốc phát hiện ra, có khả năng sẽ ảnh hưởng đến toàn công ty.

Tống Thời Việt đúng là rất tức giận, anh cho rằng loại sai lầm cấp thấp này không phải là cái mà thư ký ưu tú nên phạm phải, đặc biệt là số liệu quan trọng như vậy.

Nhưng mà có cái đầu đang lén la lén lút ở bên cạnh luôn có thể ảnh hưởng tới tâm trạng của anh.

Người nào đó tự cho là đã ngồi ở một vị trí rất bí ẩn, nhưng trong mắt anh chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấy rõ mồn một, cho nên anh nhìn thấy rõ ràng từ lúc anh mở cửa, người kia vẫn luôn cúi đầu, đừng nói là mặt, anh thậm chí chỉ có thể nhìn thấy cái búi tóc tròn xoe trên đầu, bên trên buộc dây buộc tóc hình quả anh đào, theo động tác của cô lắc qua lắc lại.

Sau khi anh mở miệng, cô thuần thục sờ đến giấy và bút bên cạnh, bắt đầu viết lung tung.

Vốn dĩ anh không muốn xem nhưng không chịu nổi cái tư thế viết chữ quá cẩu thả kia, giấy đã sắp lệch đến Thái Bình Dương rồi, để anh vừa nhìn một chút đã nhìn thấy từ đơn trên đó.

Sai trọng điểm thì không nói làm gì, còn viết sai mấy từ đơn, năng lực nghe viết rối tung rối mù.

Bỗng nhiên anh hiểu ra tại sao trước giờ anh chưa từng gặp cô.

Chỉ với cái trình độ tiếng Anh này, rất khó tưởng tượng cái dáng vẻ cô dùng tiếng Anh để giao lưu.

Hiếm khi, tổng giám đốc thường ngày không có tình người bỗng nhiên nhếch miệng lên một độ cong khe khẽ, không rõ ràng, thậm chí ngay cả bản thân tổng giám đốc cũng không ý thức được.

Con mèo nhỏ anh chỉ gặp một lần kia dùng bút màu đen vẽ lên tờ giấy A4 trắng một cái mặt mèo khóc lóc hề hề, bên cạnh còn viết ba chữ bằng tiếng Trung xiêu vẹo...

Thật hung dữ...

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khoan Đã, Kịch Bản Này Tôi Biết

Số ký tự: 0