Ngày tiểu Bảo B...
2024-08-18 21:30:53
Sự tỏả sáng bởi vẻ tự tin của cố ấy khiến mọi người cũng chú ý,nhưng vì được đào tạo nên họ chỉ giả vờ nhìn qua,Lệ Hoa vừa lướt ngang qua Giang Vũ cũng bị thu hút bởi gương mặt quen thuộc này.Có điều trên áo cô ấy vẫn là chiếc cài áo kia,Tô Mạnh cũng vừa lúc đến đón Giang tiểu thư đến, nhìn thấy cô anh ta cũng gật đầu chào hỏi từ xa rồi hướng dẫn cô ấy đi vào trong.Ngay lúc đó cô nhận được cuộc gọi từ Lục Lâm Hà,chị ấy muốn chỉ dạy cô nấu món ngon,cũng đã gọi bà nội đến làm giám khảo.Nghe vậy Lệ Hoa nhanh chóng có mặt.
Vừa trở về đã được bà ra đón cô lập tức vui vẻ trở lại,đeo tạp dề vào bếp cùng chị Hà. Trong lúc nấu nướng xong,mọi người vừa ngồi đợi Vương Mạnh và Nghiêm Thành về đông đủ, Lục Lâm Hà trong lúc uống nước lại bị cơn đau bất ngờ ập đến,khiến ly nước trên tay chị ấy rơi xuống vỡ tan tành,mọi thứ cũng bất đầu hỗn độn. Vừa nghe thấy tiếng động lớn cô vừa nhìn sang đã lập tức căng thăng,bà cũng trở nên lo lắng.
Lệ Hoa nhanh chân chạy đến xem xét tình hình,quản gia Kim cũng đã gọi cấp cứu,xung quanh Lục Lâm Hà toàn là mảnh vỡ thủy tinh rất nguy hiểm,cô tiến lại dìu chị ấy ngồi xuống chiếc ghế gần đó,cũng không tránh khỏi chân
Lâm Hà bị một vài vết thương do mảnh vỗ.Cơn đau quặn thắt khiến Lục Lâm Hà đổ cả mồ hồi,gương mặt cũng vô cùng khó chịu,quản gia Kim cũng giúp chị ấy bình tĩnh lại, mọi chuyện quản gia đều nhanh chóng xử lí,cô chỉ cần ở bên cạnh tiếp sức cho chị Lục, bà cũng vì lo lắng mà sắp ngất.Một tràn những tình huống nghẹt thở khiến cô không biết phải làm gì cho đúng,một bên trấn an bà nội một bên nắm chặt tay Lục Lâm Hà, tim cô cũng loạn nhịp giữ một tràn đầy nguy hiểm.
Đến khi mọi người an toàn đến bệnh viện,Lệ Hoa cũng ngồi ngoài phòng sinh của Lục Lâm Hà cùng Vương Mạnh và một vài người làm việc cho Lục gia. Khi âm thanh bên trong im lặng khiến cho mọi người cũng rất hồi hộp,bác sĩ sản phụ đến gọi Vương Mạnh vào trong cùng chị Lục, cô lọt thỏm giữa đám người kia,bà nội đang phải nghỉ ngơi ở nhà dưới sự giám sát của Bác sĩ Lưu Tiếng của Lục Lâm Hà lọt vào tai cô khiến tim Lệ Hoa khựng lại một nhịp, âm thành khi phụ nữ sinh con là thứ cô luôn ám ảnh nhất, tuyệt nhiên lần này không phải là ác mộng nữa,đột nhiên lại trở nên sợ hãi,âm thành càng tiếp vào tai cô lại khiến mặt cô cất không còn giọt máu.Lệ Hoa gấp gáp rời khỏi chạy nhanh xuống sảnh bệnh viện.
-Chị có sao không,chị ơi?
Một y tá trẻ đến hỏi thăm tình hình cô,cô chỉ lắc đầu đáp lại rồi đi ra khỏi bệnh viện ngồi lại ở một băng ghế phía ngoài.
Lục Nghiêm Thành vừa kết thúc cuộc họp,đã hủy cuộc hẹn bàn bạc với Giang Vũ chạy đến bệnh viện. Anh cùng trợ lí Tô có mặt trước phòng sinh của Lục Lâm Hà,nắm được tình hình,được báo cáo cô đã rời đi lúc nãy, Nghiêm Thành liền nhấc máy gọi cho cô.Nhưng tiếng chuông lại vang lên bên cạnh, túi xách của cô vẫn để ở trên ghế,thấy tình hình đang rối rắm,anh điều Du Minh và Tô Mạnh ở lại,tự mình đi tìm cô.Xuống đại sảnh hỏi cũng được thông báo cô đã rời đi,gọi điện đến Quản gia Kim cũng không có cô ở nhà.
Lệ Hoa đã trở về căn nhà nhỏ của mình,ngồi trong góc bếp đầy sợ hãi như có thứ gì đó đang bóp nghẹt trái tim cô.Đột nhiên có tiếng chuông cửa,cô nhanh tay cầm lấy con dao trên bàn,những tiếng chửi rủa xung quanh ập tới như khi cô còn nhỏ,cơn bão lại đến với cô gái nhỏ.Người đứng phía ngoài mở cửa vào trong,tiếng bước chân gần lại cô cầm con dao nhọn lập tức đứng lên đưa mũi dao về hướng người đó,Lục Nghiêm Thành trong ảo giác của cô cả người đều màu tối đen cộng với tiếng nói thôi thúc trong đầu.
-Lệ Hoa!...là anh..Lục Nghiêm Thành...bỏ con dao đó xuống đi,nguy hiểm lắm...
Bình tĩnh nói chuyện trấn an cô từ từ đến gần ngăn cản,nhưng đối mặt với cô bây giờ là sự sợ hãi lớn nhất trong đời ám lên một màu đen tối đang đến gần mình con vang lên giọng nói của anh,gương mặt đãm nước mắt,bàn tay cầm chặt con dao không ngừng rung rẫy liền chìa thẳng con dao trước mặt anh.
-Đừng lại gần tôi... đừng tiến lại đây...
Thấy cô mất bình tĩnh anh cũng lo lắng,nhưng khi tiến lại cô thật sự đâm con dao đó vào vai anh, khi tiếng nói trong đầu dừng lại,tiếng con dao rơi xuống khiến cô bừng tỉnh,Lục Nghiêm Thành lại gần ôm lấy người con gái trước mắt.
-Không sao, Lệ Hoa...anh ở đây rồi mà..em bình tĩnh lại chúng ta về nhà.
Cô đứng chết lặng,không ngờ bản thân lại là người làm hại đến anh,bàn tay ướt những giọt máu của anh, cô đưa lên trước mắt,cuối cùng vẫn không tin được có ngày hôm nay.
Vừa trở về đã được bà ra đón cô lập tức vui vẻ trở lại,đeo tạp dề vào bếp cùng chị Hà. Trong lúc nấu nướng xong,mọi người vừa ngồi đợi Vương Mạnh và Nghiêm Thành về đông đủ, Lục Lâm Hà trong lúc uống nước lại bị cơn đau bất ngờ ập đến,khiến ly nước trên tay chị ấy rơi xuống vỡ tan tành,mọi thứ cũng bất đầu hỗn độn. Vừa nghe thấy tiếng động lớn cô vừa nhìn sang đã lập tức căng thăng,bà cũng trở nên lo lắng.
Lệ Hoa nhanh chân chạy đến xem xét tình hình,quản gia Kim cũng đã gọi cấp cứu,xung quanh Lục Lâm Hà toàn là mảnh vỡ thủy tinh rất nguy hiểm,cô tiến lại dìu chị ấy ngồi xuống chiếc ghế gần đó,cũng không tránh khỏi chân
Lâm Hà bị một vài vết thương do mảnh vỗ.Cơn đau quặn thắt khiến Lục Lâm Hà đổ cả mồ hồi,gương mặt cũng vô cùng khó chịu,quản gia Kim cũng giúp chị ấy bình tĩnh lại, mọi chuyện quản gia đều nhanh chóng xử lí,cô chỉ cần ở bên cạnh tiếp sức cho chị Lục, bà cũng vì lo lắng mà sắp ngất.Một tràn những tình huống nghẹt thở khiến cô không biết phải làm gì cho đúng,một bên trấn an bà nội một bên nắm chặt tay Lục Lâm Hà, tim cô cũng loạn nhịp giữ một tràn đầy nguy hiểm.
Đến khi mọi người an toàn đến bệnh viện,Lệ Hoa cũng ngồi ngoài phòng sinh của Lục Lâm Hà cùng Vương Mạnh và một vài người làm việc cho Lục gia. Khi âm thanh bên trong im lặng khiến cho mọi người cũng rất hồi hộp,bác sĩ sản phụ đến gọi Vương Mạnh vào trong cùng chị Lục, cô lọt thỏm giữa đám người kia,bà nội đang phải nghỉ ngơi ở nhà dưới sự giám sát của Bác sĩ Lưu Tiếng của Lục Lâm Hà lọt vào tai cô khiến tim Lệ Hoa khựng lại một nhịp, âm thành khi phụ nữ sinh con là thứ cô luôn ám ảnh nhất, tuyệt nhiên lần này không phải là ác mộng nữa,đột nhiên lại trở nên sợ hãi,âm thành càng tiếp vào tai cô lại khiến mặt cô cất không còn giọt máu.Lệ Hoa gấp gáp rời khỏi chạy nhanh xuống sảnh bệnh viện.
-Chị có sao không,chị ơi?
Một y tá trẻ đến hỏi thăm tình hình cô,cô chỉ lắc đầu đáp lại rồi đi ra khỏi bệnh viện ngồi lại ở một băng ghế phía ngoài.
Lục Nghiêm Thành vừa kết thúc cuộc họp,đã hủy cuộc hẹn bàn bạc với Giang Vũ chạy đến bệnh viện. Anh cùng trợ lí Tô có mặt trước phòng sinh của Lục Lâm Hà,nắm được tình hình,được báo cáo cô đã rời đi lúc nãy, Nghiêm Thành liền nhấc máy gọi cho cô.Nhưng tiếng chuông lại vang lên bên cạnh, túi xách của cô vẫn để ở trên ghế,thấy tình hình đang rối rắm,anh điều Du Minh và Tô Mạnh ở lại,tự mình đi tìm cô.Xuống đại sảnh hỏi cũng được thông báo cô đã rời đi,gọi điện đến Quản gia Kim cũng không có cô ở nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lệ Hoa đã trở về căn nhà nhỏ của mình,ngồi trong góc bếp đầy sợ hãi như có thứ gì đó đang bóp nghẹt trái tim cô.Đột nhiên có tiếng chuông cửa,cô nhanh tay cầm lấy con dao trên bàn,những tiếng chửi rủa xung quanh ập tới như khi cô còn nhỏ,cơn bão lại đến với cô gái nhỏ.Người đứng phía ngoài mở cửa vào trong,tiếng bước chân gần lại cô cầm con dao nhọn lập tức đứng lên đưa mũi dao về hướng người đó,Lục Nghiêm Thành trong ảo giác của cô cả người đều màu tối đen cộng với tiếng nói thôi thúc trong đầu.
-Lệ Hoa!...là anh..Lục Nghiêm Thành...bỏ con dao đó xuống đi,nguy hiểm lắm...
Bình tĩnh nói chuyện trấn an cô từ từ đến gần ngăn cản,nhưng đối mặt với cô bây giờ là sự sợ hãi lớn nhất trong đời ám lên một màu đen tối đang đến gần mình con vang lên giọng nói của anh,gương mặt đãm nước mắt,bàn tay cầm chặt con dao không ngừng rung rẫy liền chìa thẳng con dao trước mặt anh.
-Đừng lại gần tôi... đừng tiến lại đây...
Thấy cô mất bình tĩnh anh cũng lo lắng,nhưng khi tiến lại cô thật sự đâm con dao đó vào vai anh, khi tiếng nói trong đầu dừng lại,tiếng con dao rơi xuống khiến cô bừng tỉnh,Lục Nghiêm Thành lại gần ôm lấy người con gái trước mắt.
-Không sao, Lệ Hoa...anh ở đây rồi mà..em bình tĩnh lại chúng ta về nhà.
Cô đứng chết lặng,không ngờ bản thân lại là người làm hại đến anh,bàn tay ướt những giọt máu của anh, cô đưa lên trước mắt,cuối cùng vẫn không tin được có ngày hôm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro