Khoảng Thời Gian Còn Lại Của Song Vương
Chương 10
Tùng Thử Tuý Ngư
2024-09-04 19:04:15
Phương Thanh nghe cô nói thì im lặng nhìn cô, từ bé cô đã phải chịu nhiều uất ức nhưng mà vẫn chưa từng nói ra một lòng bảo vệ người nhà,dù ai nói ngược nói xuôi vẫn chưa thay đổi suy nghĩ về gia đình đã vứt bỏ cô,cô vẫn cố gắng tin sẽ có một ngày được họ công nhận nhưng Phương Thanh biết sự cố gắng của cô trong mắt người luôn là sự sỉ nhục đối với Hoàng Thất.
Lý Chiêu Dương vui vẻ ngồi uống rượu mà không để ý biểu cảm của Phương Thanh,cô đang uống rượu nhớ ra gì đó liền hỏi:
"Đúng rồi Nhị ca đâu rồi, muội sao không thấy huynh ấy"
Cô vừa hỏi vừa quay đầu nhìn xung quanh để tìm kiếm Nhị ca của mình, Phương Thanh chỉ cười trừ nói:
"Nhị đệ nghe muội từ biên cương trở về bị thương nên đã lôi binh sĩ của kỳ lân vệ đi huấn luyện rồi,mấy vị binh sĩ bây giờ đang la oai oái ngoài kia kìa"
Lý Chiêu Dương nghe mà không biết phải nói gì,mí mắt cô có hơi giật giật nghĩ " Quả đúng là Nhị ca hy vọng người của mình đều an toàn trở về".
Hai người vui vẻ nói chuyện, còn bên bàn ăn của Lý Hạo Thiên không khí không được tốt lắm mặt cho Lý Chiêu Nhi cố tỏ ra tội nghiệp thương sót cho Lý Chiêu Dương:
"Cha ơi, muội muội nói sao cũng là Công Chúa mà lại ra ngoài tùy tiện uống rượu như vậy thật không tốt "
Lý Tư Hàm thở dài,trên gương mặt có nhiều biểu cảm khó hiểu từ tốn nói:
"Muội ấy là Công Chúa nhưng mà,... cũng là một Vương gia những chuyện này cũng không thể trách muội ấy được "
Lý Chiêu Nhi liền nắm chặt chiết khăn tay nghĩ " Tại sao Đại ca lại nói đỡ cho con tiện nhân đó chứ", gượng gạo cười nói:
"Đúng ha,mọi người ăn đi,Thanh Lan Phường này quả thật làm đồ ăn rất ngon,cha người ăn thử đi"
Lý Chiêu Nhi vừa nói vừa gắp thức ăn cho Lý Hạo Thiên, Lý Hạo Thiên không phản ứng chỉ im lặng nhìn bàn ăn, Lý Tư Dao lúc này nhịn không được nữa tức giận nói:
"Ta đi kéo con nhóc này về,là người Hoàng Thất lại tùy tiện ra ngoài, hơn nữa binh sĩ cũng tùy ý người khác huấn luyện đây là tội chết"
Lý Chiêu Nhi liền nói:
"Nhị ca đừng mà, muội ấy còn nhỏ cầm binh đánh trận không hiểu những lý lẽ này có thể bỏ qua mà"
Lý Hạo Thiên liền lên tiếng:
"Dao Nhi,..."
Câu mà ả ta vừa nói vừa ám chỉ việc Lý Chiêu Dương không thể cầm quân binh phù cũng không thể để Lý Chiêu Dương giữ.Ý đồ của ả qua mắt được mọi người nhưng bị Hàn Diệt Phong nhìn thấu toàn bộ, Lý Tư Hàm muốn nói gì đó,Hàn Diệt Phong bên cạnh sát khí bắt toả ra khắp nơi,giọng nói lạnh lùng, như muốn giết người:
"Lý Tư Dao"
Lý Tư Dao nghe Hàn Diệt Phong gọi cả người toát mồ hôi lạnh,cảm giác ớn lạnh đến thấu xương, sợ hãi nhìn Hàn Diệt Phong,đang dùng ánh mắt đang thể hiện rõ sự giận dữ trong con ngươi màu xanh đậm biển đậm ấy, Lý Chiêu Nhi ngồi bên cạnh cũng phải run rẩy vì sợ:
"Đại Tẩu sinh con ra không thiếu bộ phận nào, nhưng ăn nói lại không dùng não hay sao"
Giọng nói lạnh đến đáng sợ dường như có thể cho người nghe nghe được sự cuồn nộ đáng sợ trong ấy, Lý Tư Dao không dám phản bác,Hàn Diệt Phong tiếp tục nói:
"Còn ngươi Lý Chiêu Nhi, ngươi nên biết rõ thân phận của mình ở đâu.Con bé để người ngoài luyện binh cũng không ảnh hưởng đến binh phù Hoàng Tộc, cũng không cần ngươi phải dạy con bé làm thế nào cho đúng đâu"
Lý Chiêu Nhi chỉ biết run rẩy sợ hãi mồ hôi lấm tấm vì sợ nghĩ " Tại sao Hoàng Thúc,lại bao che cho cô ta chứ, mình rõ ràng,rõ ràng mới là Công Chúa mà"
Bữa ăn cứ thế kết thúc trong sự sợ hãi Hàn Diệt Phong, cũng không muốn ngồi ăn cùng họ, bởi vì Hàn Diệt Phong không muốn dành ra quá nhiều thời gian cho con ngoài giả thú,và cũng bị mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng không muốn ở đó nghe Lý Hạo Thiên trách cứ vì đã khiến Lý Chiêu Nhi khóc.
Cho đến ngày hôm sau phải Thượng Triều Hàn Diệt Phong đã gặp lại Lý Chiêu Dương đang đứng ngoài sảnh chính như đang đợi ai đó,khi cô thấy hắn lập tức vui vẻ chạy tới nói:
"Thái sư"
Hàn Diệt Phong liền nhìn cô chằm chằm,cô liền sửa miệng:
"Hoàng, Hoàng Thúc, cảm, cảm ơn người vì bữa sáng"
Hàn Diệt Phong cứ tưởng chuyện gì,hoá ra bữa ăn sáng,hắn chỉ gật đầu không nói gì, ở bên trong Triều lúc này,tất cả quan thần đều đang đứng đợi Hoàng Thượng,ai ai cũng xì xầm về vấn đề gì đó,mỗi người một chủ đề, còn có cả Quan Văn và Quan Võ đang cãi nhau, nhưng khi Hàn Diệt Phong bước vào mọi người đều im lặng ai đứng chỗ đó Quan Võ một bên Quan Văn một bên không ai dám lộn xộn cô nhìn một màng này mà cảm thán nghĩ "Thái sư đúng là đáng sợ, không thua kém gì Bệ Hạ cả".
Cô và Hàn Diệt Phong bước vào đúng chỗ của mình đứng, vì Lý Chiêu Dương và Hàn Diệt Phong đều là tướng cho nên đứng bên trái dành cho Quan Võ, còn có cả Nhị Hoàng Tử,Đại Hoàng Tử thì đứng bên phải nơi dành cho Quan Văn,cô không hiểu sao Lý Tư Dao nhìn cô bằng ánh mắt không mấy thân thiện mà cũng đúng thôi,... có bao giờ họ cho cô một ánh mắt dễ chịu đâu mà.
Lý Chiêu Dương vui vẻ ngồi uống rượu mà không để ý biểu cảm của Phương Thanh,cô đang uống rượu nhớ ra gì đó liền hỏi:
"Đúng rồi Nhị ca đâu rồi, muội sao không thấy huynh ấy"
Cô vừa hỏi vừa quay đầu nhìn xung quanh để tìm kiếm Nhị ca của mình, Phương Thanh chỉ cười trừ nói:
"Nhị đệ nghe muội từ biên cương trở về bị thương nên đã lôi binh sĩ của kỳ lân vệ đi huấn luyện rồi,mấy vị binh sĩ bây giờ đang la oai oái ngoài kia kìa"
Lý Chiêu Dương nghe mà không biết phải nói gì,mí mắt cô có hơi giật giật nghĩ " Quả đúng là Nhị ca hy vọng người của mình đều an toàn trở về".
Hai người vui vẻ nói chuyện, còn bên bàn ăn của Lý Hạo Thiên không khí không được tốt lắm mặt cho Lý Chiêu Nhi cố tỏ ra tội nghiệp thương sót cho Lý Chiêu Dương:
"Cha ơi, muội muội nói sao cũng là Công Chúa mà lại ra ngoài tùy tiện uống rượu như vậy thật không tốt "
Lý Tư Hàm thở dài,trên gương mặt có nhiều biểu cảm khó hiểu từ tốn nói:
"Muội ấy là Công Chúa nhưng mà,... cũng là một Vương gia những chuyện này cũng không thể trách muội ấy được "
Lý Chiêu Nhi liền nắm chặt chiết khăn tay nghĩ " Tại sao Đại ca lại nói đỡ cho con tiện nhân đó chứ", gượng gạo cười nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đúng ha,mọi người ăn đi,Thanh Lan Phường này quả thật làm đồ ăn rất ngon,cha người ăn thử đi"
Lý Chiêu Nhi vừa nói vừa gắp thức ăn cho Lý Hạo Thiên, Lý Hạo Thiên không phản ứng chỉ im lặng nhìn bàn ăn, Lý Tư Dao lúc này nhịn không được nữa tức giận nói:
"Ta đi kéo con nhóc này về,là người Hoàng Thất lại tùy tiện ra ngoài, hơn nữa binh sĩ cũng tùy ý người khác huấn luyện đây là tội chết"
Lý Chiêu Nhi liền nói:
"Nhị ca đừng mà, muội ấy còn nhỏ cầm binh đánh trận không hiểu những lý lẽ này có thể bỏ qua mà"
Lý Hạo Thiên liền lên tiếng:
"Dao Nhi,..."
Câu mà ả ta vừa nói vừa ám chỉ việc Lý Chiêu Dương không thể cầm quân binh phù cũng không thể để Lý Chiêu Dương giữ.Ý đồ của ả qua mắt được mọi người nhưng bị Hàn Diệt Phong nhìn thấu toàn bộ, Lý Tư Hàm muốn nói gì đó,Hàn Diệt Phong bên cạnh sát khí bắt toả ra khắp nơi,giọng nói lạnh lùng, như muốn giết người:
"Lý Tư Dao"
Lý Tư Dao nghe Hàn Diệt Phong gọi cả người toát mồ hôi lạnh,cảm giác ớn lạnh đến thấu xương, sợ hãi nhìn Hàn Diệt Phong,đang dùng ánh mắt đang thể hiện rõ sự giận dữ trong con ngươi màu xanh đậm biển đậm ấy, Lý Chiêu Nhi ngồi bên cạnh cũng phải run rẩy vì sợ:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đại Tẩu sinh con ra không thiếu bộ phận nào, nhưng ăn nói lại không dùng não hay sao"
Giọng nói lạnh đến đáng sợ dường như có thể cho người nghe nghe được sự cuồn nộ đáng sợ trong ấy, Lý Tư Dao không dám phản bác,Hàn Diệt Phong tiếp tục nói:
"Còn ngươi Lý Chiêu Nhi, ngươi nên biết rõ thân phận của mình ở đâu.Con bé để người ngoài luyện binh cũng không ảnh hưởng đến binh phù Hoàng Tộc, cũng không cần ngươi phải dạy con bé làm thế nào cho đúng đâu"
Lý Chiêu Nhi chỉ biết run rẩy sợ hãi mồ hôi lấm tấm vì sợ nghĩ " Tại sao Hoàng Thúc,lại bao che cho cô ta chứ, mình rõ ràng,rõ ràng mới là Công Chúa mà"
Bữa ăn cứ thế kết thúc trong sự sợ hãi Hàn Diệt Phong, cũng không muốn ngồi ăn cùng họ, bởi vì Hàn Diệt Phong không muốn dành ra quá nhiều thời gian cho con ngoài giả thú,và cũng bị mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng không muốn ở đó nghe Lý Hạo Thiên trách cứ vì đã khiến Lý Chiêu Nhi khóc.
Cho đến ngày hôm sau phải Thượng Triều Hàn Diệt Phong đã gặp lại Lý Chiêu Dương đang đứng ngoài sảnh chính như đang đợi ai đó,khi cô thấy hắn lập tức vui vẻ chạy tới nói:
"Thái sư"
Hàn Diệt Phong liền nhìn cô chằm chằm,cô liền sửa miệng:
"Hoàng, Hoàng Thúc, cảm, cảm ơn người vì bữa sáng"
Hàn Diệt Phong cứ tưởng chuyện gì,hoá ra bữa ăn sáng,hắn chỉ gật đầu không nói gì, ở bên trong Triều lúc này,tất cả quan thần đều đang đứng đợi Hoàng Thượng,ai ai cũng xì xầm về vấn đề gì đó,mỗi người một chủ đề, còn có cả Quan Văn và Quan Võ đang cãi nhau, nhưng khi Hàn Diệt Phong bước vào mọi người đều im lặng ai đứng chỗ đó Quan Võ một bên Quan Văn một bên không ai dám lộn xộn cô nhìn một màng này mà cảm thán nghĩ "Thái sư đúng là đáng sợ, không thua kém gì Bệ Hạ cả".
Cô và Hàn Diệt Phong bước vào đúng chỗ của mình đứng, vì Lý Chiêu Dương và Hàn Diệt Phong đều là tướng cho nên đứng bên trái dành cho Quan Võ, còn có cả Nhị Hoàng Tử,Đại Hoàng Tử thì đứng bên phải nơi dành cho Quan Văn,cô không hiểu sao Lý Tư Dao nhìn cô bằng ánh mắt không mấy thân thiện mà cũng đúng thôi,... có bao giờ họ cho cô một ánh mắt dễ chịu đâu mà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro