Khoảng Thời Gian Còn Lại Của Song Vương
Chương 129
Tùng Thử Tuý Ngư
2024-09-04 19:04:15
Lý Chiêu Dương ra khỏi tẩm điện của Lý Hạo Thiên cô vừa đi ra đã gặp phải Lý Tư Hàm,Lý Tư Dao và Lý Chiêu Nhi khi thấy cô cả ba người họ đều bất ngờ.Lý Chiêu Dương cuối thấp người hành lễ thì Lý Tư Hàm lập tức đi tới đỡ cô đứng thẳng nói:
"Anh Anh, muội, muội về từ khi nào"
Lý Chiêu Dương mỉm cười nói:
"Thần được Bệ Hạ triệu vào Cung có chút việc,mấy ngày tới sẽ ở trong cung"
Lý Tư Dao đi nhanh tới rồi nói:
"Ngươi sao lại dọn ra ngoài,ta tưởng ngươi chỉ muốn đi mấy ngày thôi không phải sao,tại sao còn chưa chịu quay về"
Lý Chiêu Dương không đáp chỉ cười cười nhìn Lý Tư Dao,Lý Chiêu Nhi tức giận nghĩ "Cô ta đi rồi còn quay về làm gì,Phụ Hoàng tại sao lại muốn triệu cô ta vào Cũng còn giữ người lại tại sao!!!"
Lý Chiêu Dương nhìn bọn họ một lúc rồi cô hành lễ nói:
"Nếu không còn chuyện gì quan trọng thì thần xin phép được cáo lui"
Lý Chiêu Dương nói rồi từ từ rời đi,Lý Tư Hàm nhìn cô rời đi mà nói:
"Tối nay muội đến Cung của ta một chút được không"
Lý Chiêu Dương nghe vậy xoay người lại gật đầu nói:
"Thần rõ rồi ạ"Sau đó cô rời đi,Lý Chiêu Nhi khó hiểu nhìn Lý Tư Hàm hỏi:
"Ca, rốt cuộc huynh muốn làm gì,tại sao lại truyền muội muội vậy ạ"
Lý Tư Dao lên tiếng:
"Tại sao,cô ta lại thay đổi nhiều như vậy bốn năm không gặp cô ta thay đổi cả tính cách,thậm chí là xoay lưng không nhận người nhà"
Lý Tư Hàm xoay lưng với hai người bọn họ mà lên tiếng:
"Tư Dao,đệ nghĩ kỹ lại xem suốt mười năm con bé ở nơi được gọi là gia đình này nó có được gọi là gia đình hay không,có lẽ Công Chúa Minh Nguyệt nói đúng đối với muội ấy nơi này đã sớm không còn là nhà nữa rồi"
Lý Tư Dao nghe Lý Tư Hàm nói mà ngơ cả người,Lý Chiêu Nhi thì vừa tức giận vừa lo sợ nghĩ "Này đừng nói Đại ca muốn nhận lại cô ta nhé,còn mình thì sao, còn mình thì sao, không được, không được phải tìm kế sách vẹn toàn, không thể để Lý Chiêu Dương cướp đi hào quang của mình được ".
Ba người họ đẩy cửa đi vào tư phòng của Lý Hạo Thiên,Lý Hạo Thiên vẫn đang ngồi nhìn bàn cờ mà Lý Hạo Thiên đã đánh cùng Lý Chiêu Dương.Lý Tư Dao vừa vào đã chạy đến ngồi đối diện nói lớn:
"Cha,cha người mau tìm cách đưa con nhóc đó về đi tại sao cha chỉ giữ nó lại có mấy ngày vậy chứ"
Lý Hạo Thiên nhìn Lý Tư Dao rồi nói:
"Ta không có cách vốn dĩ ta muốn khôi phục tước vị Công Chúa của con bé để ta có thể bù đắp cho nó nhưng mà nó đã từ chối rồi"
Lý Chiêu Nhi hét lớn:"CÁI GÌ!!!!"
Ba người dồn ánh mắt về phía Lý Chiêu Nhi,Lý Chiêu Nhi thấy mình vừa làm hay động không nên làm liền vội lên tiếng:
"Con,con chỉ là ngạc nhiên tại sao muội ấy lại không muốn tước vị Công Chúa thôi ạ"
Lý Hạo Thiên cau mày nhìn cô ta rồi nói:
"Chiêu Nhi,tại sao ta càng lúc càng thấy con lúc nào cũng thất thố và làm tức giận Tiểu Phong vậy,hơn nữa con còn thường xuyên tìm cách công kích muội muội mình "
Lý Chiêu Nhi nghe Lý Hạo Thiên nói mà tái mặt vội lên tiếng:
"Con,con chỉ là lo lắng cho muội ấy mà thôi, hức cha đừng nghĩ như vậy, hức con không có ý xấu với muội đâu huhu,con chỉ là muốn thân thiết với muội ấy thôi hức,...
Cô ta vừa nói vừa khóc Lý Tư Dao thấy vậy liền chạy đến dỗ Lý Chiêu Nhi:
"Muội đừng khóc,ta biết muội tốt bụng mà, không phải cha đang trách mắng muội đâu đừng lo"
Lý Hạo Thiên lấy tay day day thái dương nói:
"Vậy ta hỏi con Chiêu Nhi,tại sao con cứ tiếp cận Tiểu Phong và lần nào cũng chọc cho thằng bé tức giận vậy"
Lý Chiêu Nhi nắm chặt y phục nghĩ "Làm sao đây, mình tiếp cận Hàn Diệt Phong là vì binh quyền trong tay hắn hơn nữa hắn là người có thể giúp mình lật đổ Phong Quốc, trở thành Nữ Vương của Phong Quốc, mình cần thu phục hắn nhưng bây giờ đều bị tiện nhân Lý Chiêu Dương cướp hết rồi".
Lý Chiêu Nhi suy nghĩ một lúc lại nắm chặt y phục nói:
"Bởi vì con, bởi vì con, bởi vì con thích Hoàng Thúc"
Lý Hạo Thiên tay đập mạnh xuống bàn quát:
"Làm càn!!!Con có biết mình đang nói gì không! Tiểu Phong là Thúc của con là đệ đệ của cha "
Lý Chiêu Nhi nước mắt chảy dài hai bên má đáng thương nói:
"Nhưng, nhưng Hoàng Thúc, Hoàng Thúc vốn không phải huyết thống Hoàng Gia"
Lý Hạo Thiên tức giận nói:
"Thằng bé không mang dòng máu Hoàng Tộc nhưng nó hiện tại là Nhị Hoàng Tử của Phong Quốc và là Thái sư đương triều,con đây là luân thường đạo lý gì mà dám nói ra những lời lẻ đó hả!!!!Chiêu Nhi "
Lý Chiêu Nhi cũng đáp lại:
"Nhưng con cũng không có huyết thống Hoàng Tộc con có quyền thích Hoàng Thúc
Lý Tư Dao bịt chặt miệng Lý Chiêu Nhi lại nói:
"Chiêu Nhi muội đừng cãi nữa lời muội vừa nói chính là đi sai với luân thường đạo lý nên không thể đâu mau bỏ suy nghĩ đó đi,đừng để cha tức giận ".Lý Chiêu Nhi liền gạt tay Lý Tư Dao ra mà nước mắt lưng tròng nói:
"Muội không sai!!!"
Lý Chiêu Nhi nói rồi vừa khóc vừa chạy đi nhưng khi cô ta quay lưng thì miệng lại nhẹ nhếch mép cười đắc ý mà không ai thấy,Lý Tư Hàm nhìn Lý Chiêu Nhi chạy đi mà nghĩ "Anh Anh sẽ không bao giờ phản ứng như vậy, Anh Anh cũng không phải người hay khóc".
Lý Hạo Thiên thở dài nghĩ "Tại sao Chiêu Nhi lại không giống như Anh Anh khiến mình bớt lo hơn một chút vậy,Chiêu Nhi cứ hành động như trẻ con mà không hề biết suy nghĩ ".
Lý Hạo Thiên phất tay nói:
"Được rồi, được rồi không nói chuyện này nữa,cả hai con mau qua đây"
Lý Tư Hàm và Lý Tư Dao nghe vậy thì liền đi đến đứng đối diện Lý Hạo Thiên,Lý Hạo Thiên chỉ vào bàn cờ mà bản thân ban nãy đã cùng Lý Chiêu Dương so tài nói:
"Hai con nhìn xem trong bàn cờ này có ý nghĩa gì"
Lý Tư Dao đi tới ngồi đối diện Lý Hạo Thiên ngắm nghía qua lại nói:
"Cha chẳng phải cũng chỉ là một bàn cờ đánh loạn xạ thôi sao,có cần không thấy được gì hết"
Lý Hạo Thiên gõ vào đầu Lý Tư Dao một cái rồi nói:
"Con đó Dao Nhi chỉ biết ở trên chiến trường mà học binh pháp chứ không học thuật pháp để bày trận nên lần nào con đánh trận cũng sẽ khó khăn"Lý Tư Dao bĩu môi nói:
"Con chỉ là không muốn học những thứ này thôi rườm rà phiền chết đi được còn phía động não nữa con mệt lắm không muốn "
Lý Hạo Thiên liền nói:
"Tiểu Phong Văn Võ Song Toàn Chinh Chiến Cửu Phiên dẫn con theo con quả thật không học được gì"
Lý Tư Dao cười hì hì không đáp,Lý Hạo Thiên liền quay sang nhìn Lý Tư Hàm thì thấy Lý Tư Hàm đang nhìn chằm chằm bàn cờ,Lý Hạo Thiên nhìn Lý Tư Hàm hỏi:
"Còn con thì sao Hàm Nhi"
Lý Tư Hàm nhìn một lúc rồi không biểu cảm hỏi:
"Cha người đánh bàn cờ này cùng người là Anh Anh sao"
Lý Hạo Thiên nghe vậy thì gật đầu,Lý Tư Hàm nói tiếp:
"Trong bàn cờ tuy mắt thường nhìn thì rất loạn xạ,nếu là người biết đánh cờ nhìn vào thì quân đen đã thau nhưng cao thủ thì khác,trên bàn cờ này quân trắng mới thật sự đã thua"
Lý Hạo Thiên cười hài lòng nghĩ "Hàm Nhi rất giống Nhiên Đàm về mọi mặt,thật hy vọng thằng nhóc Dao Nhi cũng giống nhưng nó chỉ biết đánh đánh giết giết cả ngày ".
Lý Hạo Thiên lên tiếng:"Con nói cho cha nghe tại sao lại quân trắng thua trong khi trên bàn cờ đã hiện rõ là quân đen đã thua"
Lý Tư Hàm không cảm xúc nói:
"Thật ra Anh Anh đã đi những nước cờ rất nguy hiểm mỗi nước đều là bẫy của con bé, Anh Anh đã áp đảo hoàn toàn và cha không có cơ hội thắng"
Lý Hạo Thiên nhướn mày:
"Tại sao"
Lý Tư Hàm đáp:
"Cha có phải là Anh Anh đã tự mình nhận thua sau khi đặt quân cờ đen xuống đúng không ạ"
Lý Hạo Thiên gật đầu nói:
"Con rất thông minh Hàm Nhi quả thật không làm cha thất vọng,con nói đúng là Anh Anh đã nhận thua "
Lý Tư Hàm tiến tới bàn cờ ngón tay thon dài nhẹ nhàng cầm lấy một quân cờ đen nói:
"Bây giờ cha hãy thử đánh tiếp đi ạ,con sẽ làm đối thủ của cha"
Lý Hạo Thiên cười nhẹ tay cầm quân cờ trắng nhìn các nước cờ cẩn thận đặt lên bàn cờ,Lý Tư Hàm liền tay nhẹ nhàng đặt quân đen xuống nói:
"Như con đã nói Anh Anh đều đã đặt bẫy cả rồi, nếu cha đi nước cờ đó con thì con sẽ đi nước này.Thế cờ thay đổi quân cờ trắng chỉ còn lại con đường chết khiến Lý Hạo Thiên phải kinh ngạc mà cau mày,Lý Hạo Thiên nói:
"Vậy nếu ta đi một nước khác "
Lý Tư Hàm đáp:
"Không có cơ hội đó bởi vì đây chính là bẫy liên hoàn cha đi bất cứ nước nào cũng sẽ bị áp đảo, ở trên chiến trường đây được gọi là ép kẻ địch vào đường đuổi cùng giết tận"
Lý Hạo Thiên liền nghĩ "Anh Anh chỉ 14 tuổi mà con bé đã có suy nghĩ như vậy rồi sao ".
Lý Hạo Thiên hỏi:
"Vậy con cảm thấy thông qua ván cờ này thì có thể đoán được gì về tính cách của Anh Anh "
Lý Tư Hàm liền nói:
"Anh Anh là một đứa trẻ khó có thể để nhìn ra cảm xúc của con bé nên khiến con bé trở nên khó lường được, nhưng con bé lại rất kiên định và mạnh mẽ và thông minh mưu tính rất vẹn toàn.
"Anh Anh, muội, muội về từ khi nào"
Lý Chiêu Dương mỉm cười nói:
"Thần được Bệ Hạ triệu vào Cung có chút việc,mấy ngày tới sẽ ở trong cung"
Lý Tư Dao đi nhanh tới rồi nói:
"Ngươi sao lại dọn ra ngoài,ta tưởng ngươi chỉ muốn đi mấy ngày thôi không phải sao,tại sao còn chưa chịu quay về"
Lý Chiêu Dương không đáp chỉ cười cười nhìn Lý Tư Dao,Lý Chiêu Nhi tức giận nghĩ "Cô ta đi rồi còn quay về làm gì,Phụ Hoàng tại sao lại muốn triệu cô ta vào Cũng còn giữ người lại tại sao!!!"
Lý Chiêu Dương nhìn bọn họ một lúc rồi cô hành lễ nói:
"Nếu không còn chuyện gì quan trọng thì thần xin phép được cáo lui"
Lý Chiêu Dương nói rồi từ từ rời đi,Lý Tư Hàm nhìn cô rời đi mà nói:
"Tối nay muội đến Cung của ta một chút được không"
Lý Chiêu Dương nghe vậy xoay người lại gật đầu nói:
"Thần rõ rồi ạ"Sau đó cô rời đi,Lý Chiêu Nhi khó hiểu nhìn Lý Tư Hàm hỏi:
"Ca, rốt cuộc huynh muốn làm gì,tại sao lại truyền muội muội vậy ạ"
Lý Tư Dao lên tiếng:
"Tại sao,cô ta lại thay đổi nhiều như vậy bốn năm không gặp cô ta thay đổi cả tính cách,thậm chí là xoay lưng không nhận người nhà"
Lý Tư Hàm xoay lưng với hai người bọn họ mà lên tiếng:
"Tư Dao,đệ nghĩ kỹ lại xem suốt mười năm con bé ở nơi được gọi là gia đình này nó có được gọi là gia đình hay không,có lẽ Công Chúa Minh Nguyệt nói đúng đối với muội ấy nơi này đã sớm không còn là nhà nữa rồi"
Lý Tư Dao nghe Lý Tư Hàm nói mà ngơ cả người,Lý Chiêu Nhi thì vừa tức giận vừa lo sợ nghĩ "Này đừng nói Đại ca muốn nhận lại cô ta nhé,còn mình thì sao, còn mình thì sao, không được, không được phải tìm kế sách vẹn toàn, không thể để Lý Chiêu Dương cướp đi hào quang của mình được ".
Ba người họ đẩy cửa đi vào tư phòng của Lý Hạo Thiên,Lý Hạo Thiên vẫn đang ngồi nhìn bàn cờ mà Lý Hạo Thiên đã đánh cùng Lý Chiêu Dương.Lý Tư Dao vừa vào đã chạy đến ngồi đối diện nói lớn:
"Cha,cha người mau tìm cách đưa con nhóc đó về đi tại sao cha chỉ giữ nó lại có mấy ngày vậy chứ"
Lý Hạo Thiên nhìn Lý Tư Dao rồi nói:
"Ta không có cách vốn dĩ ta muốn khôi phục tước vị Công Chúa của con bé để ta có thể bù đắp cho nó nhưng mà nó đã từ chối rồi"
Lý Chiêu Nhi hét lớn:"CÁI GÌ!!!!"
Ba người dồn ánh mắt về phía Lý Chiêu Nhi,Lý Chiêu Nhi thấy mình vừa làm hay động không nên làm liền vội lên tiếng:
"Con,con chỉ là ngạc nhiên tại sao muội ấy lại không muốn tước vị Công Chúa thôi ạ"
Lý Hạo Thiên cau mày nhìn cô ta rồi nói:
"Chiêu Nhi,tại sao ta càng lúc càng thấy con lúc nào cũng thất thố và làm tức giận Tiểu Phong vậy,hơn nữa con còn thường xuyên tìm cách công kích muội muội mình "
Lý Chiêu Nhi nghe Lý Hạo Thiên nói mà tái mặt vội lên tiếng:
"Con,con chỉ là lo lắng cho muội ấy mà thôi, hức cha đừng nghĩ như vậy, hức con không có ý xấu với muội đâu huhu,con chỉ là muốn thân thiết với muội ấy thôi hức,...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ta vừa nói vừa khóc Lý Tư Dao thấy vậy liền chạy đến dỗ Lý Chiêu Nhi:
"Muội đừng khóc,ta biết muội tốt bụng mà, không phải cha đang trách mắng muội đâu đừng lo"
Lý Hạo Thiên lấy tay day day thái dương nói:
"Vậy ta hỏi con Chiêu Nhi,tại sao con cứ tiếp cận Tiểu Phong và lần nào cũng chọc cho thằng bé tức giận vậy"
Lý Chiêu Nhi nắm chặt y phục nghĩ "Làm sao đây, mình tiếp cận Hàn Diệt Phong là vì binh quyền trong tay hắn hơn nữa hắn là người có thể giúp mình lật đổ Phong Quốc, trở thành Nữ Vương của Phong Quốc, mình cần thu phục hắn nhưng bây giờ đều bị tiện nhân Lý Chiêu Dương cướp hết rồi".
Lý Chiêu Nhi suy nghĩ một lúc lại nắm chặt y phục nói:
"Bởi vì con, bởi vì con, bởi vì con thích Hoàng Thúc"
Lý Hạo Thiên tay đập mạnh xuống bàn quát:
"Làm càn!!!Con có biết mình đang nói gì không! Tiểu Phong là Thúc của con là đệ đệ của cha "
Lý Chiêu Nhi nước mắt chảy dài hai bên má đáng thương nói:
"Nhưng, nhưng Hoàng Thúc, Hoàng Thúc vốn không phải huyết thống Hoàng Gia"
Lý Hạo Thiên tức giận nói:
"Thằng bé không mang dòng máu Hoàng Tộc nhưng nó hiện tại là Nhị Hoàng Tử của Phong Quốc và là Thái sư đương triều,con đây là luân thường đạo lý gì mà dám nói ra những lời lẻ đó hả!!!!Chiêu Nhi "
Lý Chiêu Nhi cũng đáp lại:
"Nhưng con cũng không có huyết thống Hoàng Tộc con có quyền thích Hoàng Thúc
Lý Tư Dao bịt chặt miệng Lý Chiêu Nhi lại nói:
"Chiêu Nhi muội đừng cãi nữa lời muội vừa nói chính là đi sai với luân thường đạo lý nên không thể đâu mau bỏ suy nghĩ đó đi,đừng để cha tức giận ".Lý Chiêu Nhi liền gạt tay Lý Tư Dao ra mà nước mắt lưng tròng nói:
"Muội không sai!!!"
Lý Chiêu Nhi nói rồi vừa khóc vừa chạy đi nhưng khi cô ta quay lưng thì miệng lại nhẹ nhếch mép cười đắc ý mà không ai thấy,Lý Tư Hàm nhìn Lý Chiêu Nhi chạy đi mà nghĩ "Anh Anh sẽ không bao giờ phản ứng như vậy, Anh Anh cũng không phải người hay khóc".
Lý Hạo Thiên thở dài nghĩ "Tại sao Chiêu Nhi lại không giống như Anh Anh khiến mình bớt lo hơn một chút vậy,Chiêu Nhi cứ hành động như trẻ con mà không hề biết suy nghĩ ".
Lý Hạo Thiên phất tay nói:
"Được rồi, được rồi không nói chuyện này nữa,cả hai con mau qua đây"
Lý Tư Hàm và Lý Tư Dao nghe vậy thì liền đi đến đứng đối diện Lý Hạo Thiên,Lý Hạo Thiên chỉ vào bàn cờ mà bản thân ban nãy đã cùng Lý Chiêu Dương so tài nói:
"Hai con nhìn xem trong bàn cờ này có ý nghĩa gì"
Lý Tư Dao đi tới ngồi đối diện Lý Hạo Thiên ngắm nghía qua lại nói:
"Cha chẳng phải cũng chỉ là một bàn cờ đánh loạn xạ thôi sao,có cần không thấy được gì hết"
Lý Hạo Thiên gõ vào đầu Lý Tư Dao một cái rồi nói:
"Con đó Dao Nhi chỉ biết ở trên chiến trường mà học binh pháp chứ không học thuật pháp để bày trận nên lần nào con đánh trận cũng sẽ khó khăn"Lý Tư Dao bĩu môi nói:
"Con chỉ là không muốn học những thứ này thôi rườm rà phiền chết đi được còn phía động não nữa con mệt lắm không muốn "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Hạo Thiên liền nói:
"Tiểu Phong Văn Võ Song Toàn Chinh Chiến Cửu Phiên dẫn con theo con quả thật không học được gì"
Lý Tư Dao cười hì hì không đáp,Lý Hạo Thiên liền quay sang nhìn Lý Tư Hàm thì thấy Lý Tư Hàm đang nhìn chằm chằm bàn cờ,Lý Hạo Thiên nhìn Lý Tư Hàm hỏi:
"Còn con thì sao Hàm Nhi"
Lý Tư Hàm nhìn một lúc rồi không biểu cảm hỏi:
"Cha người đánh bàn cờ này cùng người là Anh Anh sao"
Lý Hạo Thiên nghe vậy thì gật đầu,Lý Tư Hàm nói tiếp:
"Trong bàn cờ tuy mắt thường nhìn thì rất loạn xạ,nếu là người biết đánh cờ nhìn vào thì quân đen đã thau nhưng cao thủ thì khác,trên bàn cờ này quân trắng mới thật sự đã thua"
Lý Hạo Thiên cười hài lòng nghĩ "Hàm Nhi rất giống Nhiên Đàm về mọi mặt,thật hy vọng thằng nhóc Dao Nhi cũng giống nhưng nó chỉ biết đánh đánh giết giết cả ngày ".
Lý Hạo Thiên lên tiếng:"Con nói cho cha nghe tại sao lại quân trắng thua trong khi trên bàn cờ đã hiện rõ là quân đen đã thua"
Lý Tư Hàm không cảm xúc nói:
"Thật ra Anh Anh đã đi những nước cờ rất nguy hiểm mỗi nước đều là bẫy của con bé, Anh Anh đã áp đảo hoàn toàn và cha không có cơ hội thắng"
Lý Hạo Thiên nhướn mày:
"Tại sao"
Lý Tư Hàm đáp:
"Cha có phải là Anh Anh đã tự mình nhận thua sau khi đặt quân cờ đen xuống đúng không ạ"
Lý Hạo Thiên gật đầu nói:
"Con rất thông minh Hàm Nhi quả thật không làm cha thất vọng,con nói đúng là Anh Anh đã nhận thua "
Lý Tư Hàm tiến tới bàn cờ ngón tay thon dài nhẹ nhàng cầm lấy một quân cờ đen nói:
"Bây giờ cha hãy thử đánh tiếp đi ạ,con sẽ làm đối thủ của cha"
Lý Hạo Thiên cười nhẹ tay cầm quân cờ trắng nhìn các nước cờ cẩn thận đặt lên bàn cờ,Lý Tư Hàm liền tay nhẹ nhàng đặt quân đen xuống nói:
"Như con đã nói Anh Anh đều đã đặt bẫy cả rồi, nếu cha đi nước cờ đó con thì con sẽ đi nước này.Thế cờ thay đổi quân cờ trắng chỉ còn lại con đường chết khiến Lý Hạo Thiên phải kinh ngạc mà cau mày,Lý Hạo Thiên nói:
"Vậy nếu ta đi một nước khác "
Lý Tư Hàm đáp:
"Không có cơ hội đó bởi vì đây chính là bẫy liên hoàn cha đi bất cứ nước nào cũng sẽ bị áp đảo, ở trên chiến trường đây được gọi là ép kẻ địch vào đường đuổi cùng giết tận"
Lý Hạo Thiên liền nghĩ "Anh Anh chỉ 14 tuổi mà con bé đã có suy nghĩ như vậy rồi sao ".
Lý Hạo Thiên hỏi:
"Vậy con cảm thấy thông qua ván cờ này thì có thể đoán được gì về tính cách của Anh Anh "
Lý Tư Hàm liền nói:
"Anh Anh là một đứa trẻ khó có thể để nhìn ra cảm xúc của con bé nên khiến con bé trở nên khó lường được, nhưng con bé lại rất kiên định và mạnh mẽ và thông minh mưu tính rất vẹn toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro