Khoảng Thời Gian Còn Lại Của Song Vương
Chương 42
Tùng Thử Tuý Ngư
2024-09-04 19:04:15
Hàn Diệt Phong nói xong liền một mạch đi thẳng về phòng, không thay y phục cứ để vậy mà nằm lên giường, Hàn Diệt Phong lấy cánh tay gát lên đầu nói:
"Mình rốt cuộc ở lại Hoàng Cung này là vì cái gì, cứ chém giết đấu đá,bao giờ mới kết thúc cái mớ hỗn độn này đây"
Hắn chìm sâu vào tuyệt vọng và sự mệt mỏi, lúc này bên ngoài vang lên tiếng nói của Kim Ty Tước:
"Tiều chủ mẫu, chủ nhân đang nghĩ ngơi hay là sáng mai người lại đến có được không, vết thương của người chỉ mới thuyên giảm cùng ta quay về nghĩ ngơi thôi"
Lý Chiêu Dương lúc này giọng nói nghe rõ sự lo lắng nói:
"Ty Tước tỷ tỷ, tỷ để muội vào trong, Thái Hậu rất đáng sợ, Hoàng Thúc đi tìm Thái Hậu nhất định bị đánh"
Kim Ty Tước liền cười bất lực nghĩ "Người có thể đánh chủ tử còn chưa sinh ra đầu tiểu tổ tông của tôi ơi,... hơn nữa ngài ấy mới là người đánh Thái Hậu và vừa xuống tay đốt luôn cả cung Thái Hậu kia kìa "
Hàn Diệt Phong nghe thấy giọng cô bên ngoài rất lo lắng sợ vết thương của cô bị nhiễm lạnh, hắn muốn lập tức ngồi dậy nhưng nhớ tới rằng cả người mình toàn máu rất bẩn sẽ làm bẩn người cô nên hắn đành bất động nằm đó,đề Kim Ty Tước xử lý nhưng không ngờ giây sau cửa phòng hắn đã bật mở, Lý Chiêu Dương từ ngoài chạy vào,thấy hắn nằm trên giường cả người toàn máu cô liền bật khóc gọi:
"Hoàng Thúc ơi, hức, huhu, người sao lại nhiều máu như vậy,huhu"
Thấy Lý Chiêu Dương khóc hắn hoảng loạn ngồi dậy, nhẹ nhàng ôm lấy cô tránh động đến vết thương của cô,hắn ôn nhu nói :
"Ta không sao Anh Anh đừng khóc"
Lý Chiêu Dương khóc nấc lên nói:
"Có phải tại Anh Anh không nên Hoàng Thúc mới bị như vậy"
Mỗi tiếng nấc nghẹn của cô như hàng ngàn con dao cứa vào tim hắn,hắn ôm chặt cô nói:
"Không đâu, không phải do Anh Anh, Anh Anh ngoan không khóc"
Lý Chiêu Dương vẫn cứ vậy mà khóc nấc cô nghĩ là do cô nên Hàn Diệt Phong mới bị thương, cô liền nói:
"Hoàng Thúc có đau không, Hoàng Thúc người mệt thì ngủ một chút Anh Anh ở đây với người, để người không cô đơn, nếu người đau thì nói với Anh Anh, Anh sẽ tìm cách trị thương giúp người,lão thái y cho Anh Anh rất nhiều thuốc nhất định có thể giảm đau"
Hàn Diệt Phong nghe những lời cô nói tim bổng chốc thắt chặt,đứa trẻ chịu tn thương đáng lý ra Hàn Diệt
Phong phải là người an ủi cô mới đúng vậy mà bây giờ đổi lại là cô đang an ủi hắn.Hàn Diệt Phong ôm cô trong lòng mà bật khóc một lần nữa hắn như giải tỏa toàn bộ những gì đã chịu đựng trong suốt hai mươi mấy năm qua,hắn ôm cô khóc rất nhiều.
Cô đời này là ánh sáng duy nhất của hắn, người mà hắn đặt lên đầu quả tim để yêu thương, hắn luôn cần trọng trong việc yêu thương cô,hắn vẫn luôn sợ hãi việc sẽ có bụi bẩn bám lên người cô,cô là một người mà không ai có thể với tới được.Đối với hắn cô chính là một đặc ân mà trời đất ban cho hắn.
Năm cô tám tuổi thì hắn nhận được lệnh phải ra chiến trường, trước khi đi hai ngày hắn dành trọn thời gian ở bên cạnh cô,khi hắn và cô đang dùng bữa thì cô đột hỏi:
"Hoàng Thúc ơi Trượng phu ra trận gia quyến ở lại là có ý gì ạ"
Hàn Diệt Phong nhìn cô nói:
"Y chỉ người đàn ông trong gia đình ra chiến trường vợ con ở lại,sao con lại hỏi chuyện này"
Cô liền lắc đầu nói:
"Không có gì con nghe ở giảng đường khó hiểu nên về hỏi người, mà Phu Quân là gì thế Hoàng Thúc "
Hàn Diệt Phong có hơi khựng lại ánh mắt đột nhiên có chút thâm trầm nhìn cô nói:
"Tại sao lại hỏi cái đó, có ai đã nói gì với con sao"
Cô liền nghiêng đầu đáng yêu đáp:
"Là Ty Tước tỷ tỷ, tỷ ấy nói muốn tìm một vị Phu Quân hoàn hảo nên nhờ con giúp đỡ"
Hàn Diệt Phong nghe cô nói thì mới có chút nhẹ nhõm, lông mày cũng giản ra nói:
"Phu Quân là người sẽ ở bên cạnh con cả đời,sẽ yêu thương con,sẽ đặc con lên đầu để quan tâm'"
Lý Chiêu Dương nghe vậy liền gật đầu sau đó nói:
"Vậy Hoàng Thúc có được tính là Phu Quân của con không"
Cô vừa nói xong Hàn Diệt Phong liền đỏ ửng cả mặt nhưng vẫn nhẹ gật đầu nói:
"Con gọi thử đi"
Lý Chiêu Dương liền vui vẻ gọi:
"Phu Quân "
Hàn Diệt Phong đỏ mặt tía tai ngượng ngùng, nhưng vẫn cố giữ gương mặt lạnh, hai tiếng Phu Quân này của cô đúng là đòi mạng hẳn.
Hai ngày sau hắn xuất chinh để cô ở lại kinh thành mà không hề biết rằng Lý Hạo Thiên theo ý của Lý Chiều Nhi muốn tìm cho cô ta một người bạn cùng tuổi, Lý Hạo Thiên liền đưa Lý Chiêu Dương quay về Hoàng Cung,tại đây những ngày tháng đáng sợ của cô bắt đầu, cô bị hành hạ đến mức bị mất đi một phần lớn ký ức, thứ cô nhớ được là Cực Hình Cung và sự vô tâm của người nhà,và muốn cho Lý Hạo Thiên công nhận cô cũng đã ra chiến trường khi mới mười tuổi.
"Mình rốt cuộc ở lại Hoàng Cung này là vì cái gì, cứ chém giết đấu đá,bao giờ mới kết thúc cái mớ hỗn độn này đây"
Hắn chìm sâu vào tuyệt vọng và sự mệt mỏi, lúc này bên ngoài vang lên tiếng nói của Kim Ty Tước:
"Tiều chủ mẫu, chủ nhân đang nghĩ ngơi hay là sáng mai người lại đến có được không, vết thương của người chỉ mới thuyên giảm cùng ta quay về nghĩ ngơi thôi"
Lý Chiêu Dương lúc này giọng nói nghe rõ sự lo lắng nói:
"Ty Tước tỷ tỷ, tỷ để muội vào trong, Thái Hậu rất đáng sợ, Hoàng Thúc đi tìm Thái Hậu nhất định bị đánh"
Kim Ty Tước liền cười bất lực nghĩ "Người có thể đánh chủ tử còn chưa sinh ra đầu tiểu tổ tông của tôi ơi,... hơn nữa ngài ấy mới là người đánh Thái Hậu và vừa xuống tay đốt luôn cả cung Thái Hậu kia kìa "
Hàn Diệt Phong nghe thấy giọng cô bên ngoài rất lo lắng sợ vết thương của cô bị nhiễm lạnh, hắn muốn lập tức ngồi dậy nhưng nhớ tới rằng cả người mình toàn máu rất bẩn sẽ làm bẩn người cô nên hắn đành bất động nằm đó,đề Kim Ty Tước xử lý nhưng không ngờ giây sau cửa phòng hắn đã bật mở, Lý Chiêu Dương từ ngoài chạy vào,thấy hắn nằm trên giường cả người toàn máu cô liền bật khóc gọi:
"Hoàng Thúc ơi, hức, huhu, người sao lại nhiều máu như vậy,huhu"
Thấy Lý Chiêu Dương khóc hắn hoảng loạn ngồi dậy, nhẹ nhàng ôm lấy cô tránh động đến vết thương của cô,hắn ôn nhu nói :
"Ta không sao Anh Anh đừng khóc"
Lý Chiêu Dương khóc nấc lên nói:
"Có phải tại Anh Anh không nên Hoàng Thúc mới bị như vậy"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mỗi tiếng nấc nghẹn của cô như hàng ngàn con dao cứa vào tim hắn,hắn ôm chặt cô nói:
"Không đâu, không phải do Anh Anh, Anh Anh ngoan không khóc"
Lý Chiêu Dương vẫn cứ vậy mà khóc nấc cô nghĩ là do cô nên Hàn Diệt Phong mới bị thương, cô liền nói:
"Hoàng Thúc có đau không, Hoàng Thúc người mệt thì ngủ một chút Anh Anh ở đây với người, để người không cô đơn, nếu người đau thì nói với Anh Anh, Anh sẽ tìm cách trị thương giúp người,lão thái y cho Anh Anh rất nhiều thuốc nhất định có thể giảm đau"
Hàn Diệt Phong nghe những lời cô nói tim bổng chốc thắt chặt,đứa trẻ chịu tn thương đáng lý ra Hàn Diệt
Phong phải là người an ủi cô mới đúng vậy mà bây giờ đổi lại là cô đang an ủi hắn.Hàn Diệt Phong ôm cô trong lòng mà bật khóc một lần nữa hắn như giải tỏa toàn bộ những gì đã chịu đựng trong suốt hai mươi mấy năm qua,hắn ôm cô khóc rất nhiều.
Cô đời này là ánh sáng duy nhất của hắn, người mà hắn đặt lên đầu quả tim để yêu thương, hắn luôn cần trọng trong việc yêu thương cô,hắn vẫn luôn sợ hãi việc sẽ có bụi bẩn bám lên người cô,cô là một người mà không ai có thể với tới được.Đối với hắn cô chính là một đặc ân mà trời đất ban cho hắn.
Năm cô tám tuổi thì hắn nhận được lệnh phải ra chiến trường, trước khi đi hai ngày hắn dành trọn thời gian ở bên cạnh cô,khi hắn và cô đang dùng bữa thì cô đột hỏi:
"Hoàng Thúc ơi Trượng phu ra trận gia quyến ở lại là có ý gì ạ"
Hàn Diệt Phong nhìn cô nói:
"Y chỉ người đàn ông trong gia đình ra chiến trường vợ con ở lại,sao con lại hỏi chuyện này"
Cô liền lắc đầu nói:
"Không có gì con nghe ở giảng đường khó hiểu nên về hỏi người, mà Phu Quân là gì thế Hoàng Thúc "
Hàn Diệt Phong có hơi khựng lại ánh mắt đột nhiên có chút thâm trầm nhìn cô nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tại sao lại hỏi cái đó, có ai đã nói gì với con sao"
Cô liền nghiêng đầu đáng yêu đáp:
"Là Ty Tước tỷ tỷ, tỷ ấy nói muốn tìm một vị Phu Quân hoàn hảo nên nhờ con giúp đỡ"
Hàn Diệt Phong nghe cô nói thì mới có chút nhẹ nhõm, lông mày cũng giản ra nói:
"Phu Quân là người sẽ ở bên cạnh con cả đời,sẽ yêu thương con,sẽ đặc con lên đầu để quan tâm'"
Lý Chiêu Dương nghe vậy liền gật đầu sau đó nói:
"Vậy Hoàng Thúc có được tính là Phu Quân của con không"
Cô vừa nói xong Hàn Diệt Phong liền đỏ ửng cả mặt nhưng vẫn nhẹ gật đầu nói:
"Con gọi thử đi"
Lý Chiêu Dương liền vui vẻ gọi:
"Phu Quân "
Hàn Diệt Phong đỏ mặt tía tai ngượng ngùng, nhưng vẫn cố giữ gương mặt lạnh, hai tiếng Phu Quân này của cô đúng là đòi mạng hẳn.
Hai ngày sau hắn xuất chinh để cô ở lại kinh thành mà không hề biết rằng Lý Hạo Thiên theo ý của Lý Chiều Nhi muốn tìm cho cô ta một người bạn cùng tuổi, Lý Hạo Thiên liền đưa Lý Chiêu Dương quay về Hoàng Cung,tại đây những ngày tháng đáng sợ của cô bắt đầu, cô bị hành hạ đến mức bị mất đi một phần lớn ký ức, thứ cô nhớ được là Cực Hình Cung và sự vô tâm của người nhà,và muốn cho Lý Hạo Thiên công nhận cô cũng đã ra chiến trường khi mới mười tuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro