Khoảng Thời Gian Còn Lại Của Song Vương

Chương 7

Tùng Thử Tuý Ngư

2024-09-04 19:04:15

Sau khi đưa đám thích khách đến kỳ lân vệ, an bài ổn thỏa, Lý Chiêu Dương liền quay về cung của mình để nghỉ ngơi,cô băng bó lại vết thương của mình rồi cô ngồi thẫn thờ nhìn mặt trăng qua cửa sổ ngay cạnh bàn làm việc,dạo này cứ không có công việc là cô lại ngồi thẫn thờ như một bức tượng.Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa,cô mới hồi thần thắc mắc giờ này ai còn đến đây tìm cô,cô liền đi ra mở cửa, người đứng bên ngoài khiến cô phải ngạc nhiên,sau đó là hoảng sợ,cô cố gắng không để lộ ra vẽ sợ hãi của mình, Lý Chiêu Dương mở giọng hành lễ nói:

"Thái,Thái sư,..."

Hàn Diệt Phong nhìn cô rồi nhẹ gật đầu, bước vào trong ngồi xuống bàn một cách tự nhiên, Lý Chiêu Dương đóng cửa lại,cô rất bồn chồn trong lòng,tim cô đập liên hồi có lẽ vì di chứng của kiếp trước nên cô rất sợ hãi người trước mặt, Hàn Diệt Phong liền lạnh lùng lên tiếng đôi mắt đầy sát khí của hắn liếc nhìn cô:

"Qua đây"

Lý Chiêu Dương không nói một lời ngoan ngoãn chạy qua chỗ hắn, nhưng vẫn giữ khoảng cách với Hàn Diệt Phong, Lý Chiêu Dương khẽ lên tiếng:

"Thái sư"

Hàn Diệt Phong không nói không rằng,kéo cô ngồi lên đùi hắn khiến cô đỏ mặt không thôi kèm theo đó là sự sợ hãi, Hàn Diệt Phong lên tiếng:

"Gọi ta là Hoàng Thúc"

Lý Chiêu Dương hơi ngạc nhiên đây là lần đầu tiên cô và hắn ở khoảng cách gần như vậy,tim cô muốn nhảy cả ra ngoài vì sợ hãi,cô đã nghĩ "Ngài ấy muốn làm gì, mình nhớ mình chưa từng tiếp xúc nhiều với ngài ấy mà"

Hàn Diệt Phong nhìn cô âm giọng lạnh lùng liền vang lên:

"Vết thương ở bụng con,thế nào"

Cô ngạc nhiên quay đầu lại nhìn hắn nghĩ "Sao ngài ấy biết mình bị thương", Lý Chiêu Dương có hơi hoảng loạn nói:

"Đa tạ, Thái,..."

Cô chưa nói hết thấy ánh mắt thâm trầm đến đáng sợ của hắn,cô có hơi run nhẹ nuốt lại từ định nói, sửa lại câu khác:

"Đa tạ, Hoàng Thúc,...con ổn"

Hàn Diệt Phong nghe cô nói thì chỉ nhìn cô một lúc,hắn liền không nói không rằng bế ngang cô đặt lên giường nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Ngủ sớm"

Bản thân hắn không rời đi mà ngồi ngay chiếc ghế trên bàn uống trà,bắt chéo chân đặt tay lên bàn chống lên mặt,sau đó hắn nhắm mắt dưỡng thần.

Lý Chiêu Dương sắp sợ thót tim luôn rồi, người này hành động thật khó đoán cô có cảm giác nếu một lúc nữa cô mà không ngủ hắn nhất định sẽ một kiếm chém bay đầu cô.Lý Chiêu Dương không muốn nói thêm nữa, chỉ nhắm mắt lại cố gắng ngủ, vì hôm nay phải hành quân xa thêm ở buổi yến tiệc xảy ra nhiều chuyện,nên cô cũng mệt mỏi dần dần buông lỏng rồi ngủ mất.Cho đến tận sáng Lý Chiêu Dương tỉnh lại thì đã là giờ Mão {1}, Hàn Diệt Phong đã sớm rời đi,cô ngồi dậy đi tới cái bàn có đầy đồ ăn,cô yên lặng nhìn cũng biết là ai đã đồ ăn ở đây.Lý Chiêu Dương khẽ thở dài kiếp trước gió tanh mưa máu, chiến tranh liên tiếp diễn ra trong nhiều năm,bản thân cô đã sớm không có thói quen ăn sáng,cô đi lấy đồ đóng đồ ăn cẩn thận,sau đó thay y phục rồi ra ngoài.

{Giờ Mão là chỉ từ 5-7 giờ}

Lý Chiêu Dương đi đến kỳ lân vệ,khi đến nơi,nơi này không khác gì một nhà giam,nơi này âm u,đến đáng sợ bước vào cũng cho người ta cảm giác rùng mình, nhưng khi đi sâu vào trong lại khác, ở bên trong là một rừng hoa tử đằng những sợi hoa tử đằng làm nhiệm vụ trói buộc những tên phạm nhân thay cho những sợi dây thừng.

Tứ Vi và Đại Vi đang tra khảo phạm nhân quay đầu lại thấy cô, thì liền vui vẻ chạy tới theo sau là Đại Vi,Nhị Vi và Lục Vi,Tứ Vi hí hửng nói:

"Mẫu thân, người tới rồi"

Lý Chiêu Dương thấy họ thì dịu giọng hỏi:

"Các con ở đây cả đêm sao"

Tứ Vi liền nói:

"Không có ạ,bọn con vừa thay ca trực cho đám của Thập Vi "

Lý Chiêu Dương liền cười cười nói,hơi nhón chân lên xoa đầu của Tứ Vi:

"Vất vả cho các con rồi"

Tứ Vi đơ cả người đỏ mặt quay chỗ khác,Đại Vi, Lục Vi lẫn Nhị Vi đều ghen tị nhưng không thể hiện ra,cô hiểu tính cách của bọn nhỏ liền vẫy vẫy tay để ba đứa đi lại chỗ cô,họ hiểu ý của Lý Chiêu Dương liền ngại ngùng nhích tới hơi cúi người để Lý Chiêu Dương xoa đầu, người lạnh lùng như Nhị Vi và Lục Vi cũng phải ngại ngùng hai má nóng bừng, còn Đại Vi thì sướng xắp lên tận mây xanh luôn, vì đây là lần đầu được mẹ họ xoa đầu

Cô liền cười cười hỏi:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Bọn họ có khai ra gì không"

Đại Vi liền cứng ngắc nói:

"Dạ,dạ,dạ,bọn họ,...."

Nhị Vi thấy đại ca cứ ấp úng liền bình tĩnh, từ tốn nói, gương mặt có nét lạnh lùng nhưng lại rất xinh đẹp:

"Bọn họ rất cứng đầu,bị Tiểu Đệ đánh cả đêm một lời cũng không mở"

Cô suy nghĩ một lúc liền nói với bọn nhỏ:

"Các con tiếp tục thẩm tra,ta nghĩ đám thích khách lần này rất có thể là do người của Hoàng Cung phái đến"

Tứ Vi liền không suy nghĩ nói:

"Mẫu thân có khi nào là người của Lý Chiêu Nhi không "

Cô nghe Tứ Vi nói liền thở dài,gõ vào đầu Tứ Vi một cái rồi nói:

"Chúng ta không có bằng chứng, đừng nói linh tinh rơi đầu như chơi"

Tứ Vi liền phụng phịu nói:

"Vâng "

Lý Chiêu Dương nhìn biểu cảm của Tứ Vi có chút buồn cười,cô liền nói:

"Ta đến quân doanh một chuyến các con tiếp tục làm việc đi"

Bọn họ liền gật gật đầu,cô nhìn tạm biệt bọn nhỏ rồi một đường đi đến quân doanh của Hoàng Cung nơi huấn luyện các binh sĩ tinh nhuệ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khoảng Thời Gian Còn Lại Của Song Vương

Số ký tự: 0