Khoảnh Khắc Anh Bắt Đầu Động Tâm
Chương 19
Đồ Dạng Tiên Sâm
2024-07-11 03:21:59
Bầu không khí dường như bị cô làm cho càng thêm xấu hổ.
Điều xấu hổ nhất chính là cả hai người đàn ông đều không có ý định trả lời cô. Thậm chí là ngay cả một câu hỏi cũng không có.
Khinh bỉ cô đến mức ngay cả nói chuyện cũng lười nói.
Cố Thanh Thức phớt lờ cô, ánh mắt nhàn nhạt nhìn thẳng vào Từ Nam Diệp.
“Xin lỗi, tôi không thể đàn anh mang Chử Dạng đi khi tôi chưa biết quan hệ của anh và cô ấy là như thế nào.”
Từ Nam Diệp bỗng nhiên nở nụ cười: “Nếu biết thì có thể mang đi?”
Cố Thanh Thức nhíu mi, không gật đầu cũng không lắc đầu.
Chử Dạng mở to mắt nhìn Từ Nam Diệp, mếu máo bán manh, vẻ mặt cầu xin anh ngàn vạn lần đừng nói cái gì.
Ánh mắt Từ Nam Diệp âm trầm. Anh áp đầu lưỡi vào vách trong gò má, dừng một lúc lâu, sau đó khi mở miệng nói lại là giọng nói ôn hoà có lễ, trầm thấp êm tai giống như tiếng đàn Cello cất lên trong đêm.
“Ba Dạng Dạng sợ cô ấy ở bên ngoài lộn xộn với nam sinh khác,” Từ Nam Diệp liếc nhìn cô rồi hướng Cố Thanh Thức mỉm cười “cho nên ông ấy cố ý kêu tôi đến đây đón.”
Sắc mặt Cố Thanh Thức trở nên không được tốt lắm.
Chử Dạng thở phào nhẹ nhõm, nhìn Cố Thanh Thức ngượng ngùng cười cười: “Hiện tại anh có thể yên tâm rồi chứ?”
Não bộ vừa rồi đang trong trạng thái căng thẳng tột độ. Ngay khi tâm tình được thả lỏng kèm theo cục đá trong lòng được bỏ xuống, cảm giác muốn nôn từ dạ dày chạy tràn lên đến cổ họng.
Cô che miệng, chịu đựng cơn đau rát trong cổ họng nói “Tôi đi nhà vệ sinh một lát.”
Nói xong, cô chạy như bay về phía nhà vệ sinh công cộng trong góc của quảng trường đem cục diện rối rắm giao lại cho Từ Nam Diệp và Cố Thanh Thức.
Nặng nề đối mặt với nhau mà không nói nên lời.
Hai người đàn ông có cùng chiều cao đứng gần nhau, thân hình vừa gầy vừa cao. Dưới ánh đèn mờ ảo của quảng trường, dáng đứng hai người thẳng đứng có vẻ gây sự chú ý. Tuy nhiên, Từ Nam Diệp với áo sơ mi quần tây, đường viền cổ áo và quần tây được ủi đúng cách, gọng kính màu bạc ánh lên do ánh đèn cùng với chiếc đồng hồ cơ trên cổ tay được chạm khắc tinh xảo làm cho anh ấy trở nên càng cao ngạo và trang nhã. Đôi mắt màu hổ phách của anh ấy ẩn hiện phía sau tròng kính khiến cho người ta không thể đoán được cảm xúc.
Cố Thanh Thức nhìn vẫn còn rất trẻ, tóc mái ngắn, lông mày đẹp và dài hẹp, vẻ mặt nhàn nhạt, khí chất thư sinh giống Từ Nam Diệp từ rất lâu về trước mà anh đã không còn giữ lại sau khi tốt nghiệp.
Người đàn ông trước mắt này trạc tuổi Chử Dạng nên tự nhiên có thể uống rượu đến giờ này, mượn rượu vui vẻ nói chuyện cười giỡn. Thậm chí khi anh gọi điện thoại đến lại dám để điện thoại rung hết lần này đến lần khác.
Từ Nam Diệp lặng lẽ cong môi, sau đó nhướng mày hỏi người trước mặt: “Gần đây có nhà thuốc tây không?”
“Có.”
“Đưa tôi qua đó,” Từ Nam Diệp bước chân dài đi đến bên người của Cố Thanh Thức “Tôi đi mua giúp cho Dạng Dạng một ít thuốc giải rượu.”
Cố Thanh Thức gật đầu: “Tốt.”
Rời khỏi quảng trường mờ ảo, bên dưới bóng đèn đường, ánh đèn huỳnh quang chiếu sáng lên khuôn mặt tuấn tú của hai người đàn ông.
Nhà thuốc tây mở cửa 24 giờ mỗi ngày. Cô chủ trẻ của tiệm thuốc đang ngồi chơi game trên điện thoại di động ở bên quầy thì bỗng dưng trước mắt bị hai bóng đen ập lên.
Cô ta ngẩng đầu trông thấy hai khuôn mặt đẹp trai bất giác đỏ mặt.
Một người nhìn trưởng thành và nho nhã, một người nhìn thanh tú và lạnh nhạt. Nhìn cách ăn mặc là có thể đoán được đây là hai người đàn ông cực phẩm ở độ tuổi và tầng lớp khác nhau.
Người đàn ông đeo mắt kính lên tiếng trước: “ Làm ơn giúp tôi lấy một hộp thuốc giải rượu.”
Giọng nói anh ta ôn hoà như dòng suối nước nóng chảy róc rách vào thẳng trong tim.
Cô chủ ngơ ngác lấy ra thuốc giải rượu từ kệ thuỷ tinh bên dưới quầy. Ngay lúc này, người đàn ông với vẻ mặt lạnh nhạt bên cạnh cũng lên tiếng “Mua hai viên là đủ rồi, uống nhiều có hại cho cơ thể.”
Cô chủ mím môi, mặt càng đỏ hơn.
Hiệu thuốc của trường có thể mua theo số viên. Có rất nhiều sinh viên mua thuốc để tạm thời chữa bệnh nên không đáng để họ mua cả hộp.
Nhất thời cô chủ không biết nên nghe theo ai nên cầm hộp thuốc trên tay hết nhìn trái lại nhìn phải.
Người đàn ông đeo kính cười nói: “Theo lời anh ta.”
Cô chủ bị nụ cười này làm cho đầu óc choáng váng liền xé vỉ thuốc và đưa cho anh, nhỏ giọng hỏi “Hai anh còn cần gì khác không ạ?”
Cô lặng lẽ vươn tay về phía góc của kệ thuỷ tinh. Nơi ánh đèn phía trên cũng không chiếu đến được, ẩn hiện từng hàng những hộp thuốc lớn nhỏ, dòng chữ trên bao bì có chút không rõ ràng.
Mày Cố Thanh Thức đột nhiên nhíu chặt, ngữ khí lạnh lùng: “Không cần.”
Từ Nam Diệp liếc mắt, lập tức bật cười, không nói chuyện.
Cô chủ phát hiện bản thân mình đã làm chuyện dư thừa nên ở trong lòng hung hăng tát mình hai cái. Cô cúi đầu đem quyển sổ treo trên tường đua đến trước mặt hai người: “Đăng ký tên và mã số sinh viên sẽ được giảm giá 20%”.
Vì vấn đề an toàn nên trường học ra quy định là cần là tiệm thuốc nằm trong khuôn viên trường, cho dù sinh viên mua gì thì cũng phải ghi lại tên và mã số sinh viên.
Nếu là thuốc tránh thai lúc nãy, sinh viên thà bỏ qua hàng giảm giá để đi mua ở tiệm thuốc bên ngoài trường. Do đó, đồ vật bày bên trong góc của quầy kính trong tiệm thuốc thường sẽ là do khách hàng hỏi mua.
Cố Thanh Thức vẫn còn đang đắm chìm trong sự sỉ nhục vừa rồi, sắc mặt cực kì kém, môi mím chặt, giống như không nghe thấy lời nói của cô chủ.
“Cố Thanh Thức.”
Từ Nam Diệp đọc tên của người đàn ông đứng bên cạnh anh, tiếp theo nhìn anh ta gõ gõ đầu:
“Mã số sinh viên của cậu.”
Cố Thanh Thức hoàn hồn, cầm lấy cây bút viết xuống tên và mã số sinh viên vào cuốn sổ.
Sau đó, Từ Nam Diệp dùng điện thoại di động thanh toán tiền. Mãi cho đến khi hai người đã ra khỏi tiệm thuốc, cô chủ không thể tự kiềm chế mà vẫn còn đắm chìm trong thịnh thế mỹ nhân*.
(*thịnh thế mỹ nhân: Là lời khen dành cho một người đẹp rạng ngời, mỹ nhan là nhan sắc đẹp, thịnh thế có nghĩa là tuổi trẻ hưng thịnh, nghĩa rộng là trong giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời. thịnh thế mỹ nhân là một người đẹp đến tột cùng.)
“Đàn anh,” Cố Thanh Thức gọi Từ Nam Diệp và bước nhanh hơn vài bước. “Làm thế nào anh biết được tên của tôi?”
“Rất kỳ lạ sao?” Từ Nam Diệp nghiêng người nhướng mi: “Ngày đó tôi đi khoa Công Nghệ tham quan nhìn thấy tên của cậu trên bảng tin.”
Cố Thanh Thức mím môi: “Đàn anh quen Chử Dạng khi nào?”
“Sớm hơn cậu.”
Cố Thanh Thức hồi lâu không lên tiếng. Từ Nam Diệp cười như không cười nhìn anh ta, hơi nhướng mày: “Cậu không muốn biết quan hệ giữa tôi và Dạng Dạng là gì à?”
“Không phải là chú cháu sao?” Cố Thanh Thức rũ mắt xuống, giọng nói bình tĩnh: “Chú Từ, cháu về phòng ngủ trước.”
“……”
Anh ta nói xong liền xoay người rời đi, thẳng đến khi thân ảnh cao mảnh khảnh biến mất trong bóng đêm.
Từ Nam Diệp đẩy đẩy mắt kính, ánh mắt từ tốn lãnh đạm.
Bọn trẻ ngày nay thật thú vị.
Sau khi nôn xong, Chử Dạng súc miệng bằng nước sạch trong vài phút, chà xát môi lên xuống vài lần, tự mình hà hơi để kiểm tra xem còn vị chua trong miệng hay không đến khi cô không còn ngửi thấy mùi gì thì mới yên tâm tự tin đi ra khỏi khu nhà vệ sinh công cộng.
Khi cô bước đến nơi lúc nãy cô vừa mới bỏ chạy thì chỉ còn Từ Nam Diệp vẫn đứng đó.
Cô thở phào nhẹ nhõm, thật cẩn thận đi đến bên cạnh Từ Nam Diệp, câu đầu tiên chính là “Anh không có nói cho anh ta biết về mối quan hệ của chúng ta đúng không?”
Người đàn ông khoanh tay trước ngực, dựa vào cột đèn, nghe vậy, nhàn nhạt nói: “Nói rồi.”
“A?” Chử Dạng hỏng mất, đi quanh quẩn trước mặt anh vài vòng, đôi tay bất an bắt vào nhau “Chuyện này làm sao tôi giải thích được? Quên đi, để một mình tôi nói với anh ta để anh ta đừng đem chuyện này nói ra ngoài.”
Khi cô đang đấu tranh tự nói với chính mình, ánh mắt Từ Nam Diệp hơi trầm xuống.
Âm thanh Từ Nam Diệp lạnh lùng: “ Em rất sợ người khác biết em đã kết hôn?”
“Lúc đầu không phải đã nói sao? Trước khi tốt nghiệp nhất định phải giữ bí mật. Nếu sau khi tốt nghiệp chúng ta vẫn chưa nói,” Chử Dạng dừng một chút, thay đổi lí do thoái thác “ Nếu chúng ta tách ra, lại suy xét việc nói ra.”
Trên thực tế, bọn họ chưa bao giờ thảo luận khi nào thì ly hôn.
Chử Dạng ngầm hiểu rằng một ngày nào đó sẽ ly hôn. Nhưng bây giờ cô thậm chí không thể nói lên hai từ ly hôn.
Cô cúi đầu nhanh chóng ép xuống cái ý nghĩ này.
Vốn dĩ Từ Nam Diệp bị chính mình làm liên luỵ. Nếu không phải do cô mắc sai lầm khi dùng que thử thai. Hai người bọn họ căn bản sẽ không bao giờ có khả năng có bất cứ mối quan hệ nào.
Vì để giấu giếm được ba mẹ mình, cô thậm chí nhờ Từ Nam Diệp giúp cô vẽ nên một câu chuyện tình yêu lãng mạn đẹp như trong mơ.
Hai người họ vừa gặp đã yêu khi Từ Nam Diệp về trường thực hiện buổi nói chuyện, nhanh chóng rơi vào lưới tình nên quyết định kết hôn chớp nhoáng.
“Cháu còn nhỏ lại còn đang đi học, hai đứa nên chờ thêm hai năm nữa hẵng kết hôn.”
Đây là những gì mẹ chồng cô trước mặt cô thở dài nói với Từ Nam diệp.
Lúc đó Từ Nam Diệp nhẹ giọng nói: “Chờ không được.”
Anh diễn xuất tốt đến mức ngay cả cô cũng sắp tin là thật.
“Như vậy tốt cho cả anh và tôi.” Chử Dạng suy nghĩ thật lâu mới bổ sung thêm câu này.
Từ Nam Diệp híp mắt: “Cho nên là?”
Chử Dạng mở miệng, nhỏ giọng nói: “Tuy rằng anh không lo về đối tượng kết hôn, nhưng nói đi nói lại thì kết hôn lần hai cũng không phải chuyện tốt.”
Người đàn ông dáng người cao thẳng, mím chặt môi, cảm xúc trong mắt tối tăm không rõ ràng, đứng mặt đối mặt với cô, cảm giác đầy áp lực.
“Cám ơn em vì anh mà suy nghĩ,” Từ Nam Diệp đột nhiên cười hai tiếng, cúi người nhìn thẳng cô, “Nhưng Dạng Dạng, đây cũng không phải là cái cớ để em gọi chồng mình là chú.”
Đề tài nói chuyện đột ngột thay đổi nên trong lúc nhất thời Chử Dạng không có phản ứng.
“Về nhà đi, trên xe có nước,” Từ Nam Diệp nâng túi ni lông màu trắng trong tay đưa cô “Uống thuốc giải rượu cho tỉnh táo.”
Chử Dạng đi theo anh lên xe.
Cô không thích uống thuốc. Hơn nữa sau khi nôn cô cũng cảm thấy đầu óc cũng tỉnh táo hơn, cầm viên thuốc cùng bình nước, động tác chậm chạp.
Từ Nam Diệp dựa vào ghế xe, lười biếng hỏi cô: “Sao em không uống?”
“Sau khi nôn cảm thấy khá hơn nhiều nên tôi không cần uống.”
“Uống đi,” Từ Nam Diệp nhìn thẳng phía trước, khởi động xe, “Đem những lời nói vớ vẩn do rượu nói ra quên hết đi.”
Đây cũng không phải là vong tình thuỷ*, uống rồi ngủ một giấc thì cái gì cũng không nhớ rõ.
(*vong tình thuỷ = Fortgetting Love Potion = lọ thuốc để quên đi tình yêu.)
Chử Dạng cảm thấy anh có gì đó không đúng, thử hỏi thăm dò: “Tôi vừa rồi nói anh là chú tôi là do đầu óc tôi bị rối rắm. Học trưởng anh ta cũng không có khả năng tin lời nói của tôi là thật. Anh đừng tức giận được không?”
Bỗng nhiên xe thắng gấp và tắt máy.
Chử Dạng ngây người chớp mắt.
Từ Nam Diệp nặng nề thở dài, ôm trán, mới nhìn còn tưởng anh mới là người cần thuốc giải rượu hơn.
Chử Dạng lặng lẽ ném thuốc giải rượu vào gạt tàn thuốc, ngoan ngoãn im lặng ngồi bên ghế phụ.
Ngọn đèn ban đêm mờ ảo, Chử Dạng dần dần cảm thấy ý thức thanh tỉnh.
Tuy Từ Nam Diệp không nói nhiều nhưng anh sẽ trả lời. Ngẫu nhiên còn có thể nói một số điều hài hước để trêu chọc cô. Tuy rằng Chử Dạng không thể nói lại anh nhưng cũng không cảm thấy nhàm chán.
Chử Dạng luôn có dự cảm không tốt.
Từ Nam Diệp một đường đi phía trước cô, mở đèn phòng khách, thay giày, cởi nút áo sơ mi, dưa lưng về phía cô và chỉ tay về phía phòng tắm “Em đi tắm đi.”
Ngày thường, cô thường hay kiêu ngạo nhưng hôm nay hiếm khi lại ngoan ngoãn.
Từ Nam Diệp kêu cô đi tắm rửa, cô lập tức chạy đến phòng ngủ lấy quần áo rồi chạy vào phòng tắm.
Cô còn không quên đem theo di động. Mới vừa rồi Từ Nam Diệp ở trên xe không nói một lời cô cũng không dám trắng trợn lấy ra di động nên đành phải thừa dịp hiện tại đang ở trong phòng tắm lén nhắn tin cho Cố Thanh Thức.
【 Đàn anh không có nói cái gì với anh đúng không? 】
Lạy ông tôi ở bụi này, nhưng Chử dạng lại không thể không hỏi.
【Nói cái gì 】
Chử Dạng á khẩu không trả lời được, ngón tay ở trên màn hình dừng lại, không biết nên trả lời như thế nào.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng tắm, giọng nói dịu dàng của Từ Nam Diệp xuyên qua cửa truyền đến: “Em rửa mặt à?”
“Em rửa rồi,” cô hoảng sợ bước hai chân vào bồn tắm, vươn tay kéo rèm tắm, mở vòi hoa sen giả vờ đang tắm “Em đang tắm.”
Từ Nam Diệp nói:” Anh vào lấy một số đồ.”
“Ừ anh vào đi.”
Cửa bị mở ra, Từ Nam Diệp nghe thấy tiếng nước tí tách bên kia tấm rèm phía đối diện.
Anh thuận tay cầm lấy dao cạo râu trên bồn rửa mặt.
Nằm bên cạnh là chai sữa rửa mặt cùng sữa tắm cô cũng chưa lấy vào.
Thật sự là đang tắm sao?
Hầu hết các chai và lọ to to nhỏ nhỏ trên bồn rửa mặt đều là đồ vật của cô.
Một số do cô mua cũng có một số cái thời điểm anh đi công tác dựa theo danh sách cô đưa mua đem về. Còn có mấy cái do bạn bè mua hoặc mua dùm.
Chỉ riêng dầu xả đã có bốn năm bình với các loại mùi hương và công hiệu khác nhau. Cô ấy giải thích như thế nào cũng đều hợp lý.
Căn nhà một tầng rộng hơn 200 m2, ban đầu trống trơn, chỉ có đồ đạc đơn sơ.
Khi Từ Nam diệp công tác ở mức ngoài, anh sống trong một ngôi nhà biệt lập. Sau khi bỏ trống hơn bảy năm, anh luôn cảm thấy hành lý cá nhân của anh căn bản không thể lấp đầy một ngôi nhà lớn như thế.
Ngay cả căn nhà của gia đình họ Từ trong trí nhớ của anh cũng trống không. Cả một gia đình năm người, thời điểm khi đi ra ngoài cũng đều xách theo vali tương đương với việc chuyển nhà.
Vì vậy căn nhà tân hôn là một căn hộ chung cư. Còn căn nhà biệt lập do anh đứng tên thì được dùng trong lễ hỏi tặng cho Chử Dạng.
Bây giờ ngôi nhà này đã đầy.
Vứt đồ không suy nghĩ. Mấy lọ mỹ phẩm dưỡng da cô dùng vài lần liền không dùng nữa, đều còn là đồ tốt.
Bên kia màn treo âm thanh di động vang lên nhắc nhở có tin nhắn đến.
Chử Dạng chửi nhỏ một tiếng.
Từ Nam Diệp liếc mắt trầm giọng hỏi: “Em thật sự đang tắm à?”
“Thật!”
Chử Dạng lại vặn nước lớn hơn, giả vờ đang tẩy rửa nhưng lại không có chỗ nào để giấu đi. Cô tàn nhẫn ra quyết định, dứt khoát kéo mở cổ áo, đem điện thoại dấu phía dưới bên trong miếng mút nội y không thấm nước.
Sau đó dùng tay bảo vệ cổ áo, ngồi xổm trong bồn tắm giả chết.
Từ Nam Diệp kéo tấm rèm ra, liền trông thấy Chử Dạng đáng thương ngồi xổm trong bồn tắm như một con gà con lọt vào trong nồi canh.
Con gà mái nhỏ sờ sờ vệt nước trên mặt nhìn anh cười: “Có chuyện gì không?”
Mái tóc dài của cô bị ướt, trên mặt lấm tấm nước nhìn tinh xảo như thuỷ tinh trong suốt. Nước từ vòi sen làm quần áo trên người cô ướt nhẹp lộ ra đường cong tuyệt mỹ.
Thậm chí chỉ là ngồi xổm, đường cong mềm mại của cổ và bờ vai cùng khiến cho người ta không thể dời mắt.
Đôi mắt nông phía sau mắt kính trở nên đen như mực. Cổ họng Từ Nam Diệp khẽ nhúc nhích, vẫn là bộ dáng ôn nhu tao nhã, nhưng khóe miệng ngả ngớn lại không quá nghiêm túc.
“Đinh ——”
Lại là một âm thanh nhắc nhở khác của di động.
Từ Nam Diệp rũ mắt, ánh mắt không hề khách khí, lưu luyến ba phần, nhẹ giọng nói “Dạng Dạng, ngực em bị lộ kìa.”
“…………”.
Điều xấu hổ nhất chính là cả hai người đàn ông đều không có ý định trả lời cô. Thậm chí là ngay cả một câu hỏi cũng không có.
Khinh bỉ cô đến mức ngay cả nói chuyện cũng lười nói.
Cố Thanh Thức phớt lờ cô, ánh mắt nhàn nhạt nhìn thẳng vào Từ Nam Diệp.
“Xin lỗi, tôi không thể đàn anh mang Chử Dạng đi khi tôi chưa biết quan hệ của anh và cô ấy là như thế nào.”
Từ Nam Diệp bỗng nhiên nở nụ cười: “Nếu biết thì có thể mang đi?”
Cố Thanh Thức nhíu mi, không gật đầu cũng không lắc đầu.
Chử Dạng mở to mắt nhìn Từ Nam Diệp, mếu máo bán manh, vẻ mặt cầu xin anh ngàn vạn lần đừng nói cái gì.
Ánh mắt Từ Nam Diệp âm trầm. Anh áp đầu lưỡi vào vách trong gò má, dừng một lúc lâu, sau đó khi mở miệng nói lại là giọng nói ôn hoà có lễ, trầm thấp êm tai giống như tiếng đàn Cello cất lên trong đêm.
“Ba Dạng Dạng sợ cô ấy ở bên ngoài lộn xộn với nam sinh khác,” Từ Nam Diệp liếc nhìn cô rồi hướng Cố Thanh Thức mỉm cười “cho nên ông ấy cố ý kêu tôi đến đây đón.”
Sắc mặt Cố Thanh Thức trở nên không được tốt lắm.
Chử Dạng thở phào nhẹ nhõm, nhìn Cố Thanh Thức ngượng ngùng cười cười: “Hiện tại anh có thể yên tâm rồi chứ?”
Não bộ vừa rồi đang trong trạng thái căng thẳng tột độ. Ngay khi tâm tình được thả lỏng kèm theo cục đá trong lòng được bỏ xuống, cảm giác muốn nôn từ dạ dày chạy tràn lên đến cổ họng.
Cô che miệng, chịu đựng cơn đau rát trong cổ họng nói “Tôi đi nhà vệ sinh một lát.”
Nói xong, cô chạy như bay về phía nhà vệ sinh công cộng trong góc của quảng trường đem cục diện rối rắm giao lại cho Từ Nam Diệp và Cố Thanh Thức.
Nặng nề đối mặt với nhau mà không nói nên lời.
Hai người đàn ông có cùng chiều cao đứng gần nhau, thân hình vừa gầy vừa cao. Dưới ánh đèn mờ ảo của quảng trường, dáng đứng hai người thẳng đứng có vẻ gây sự chú ý. Tuy nhiên, Từ Nam Diệp với áo sơ mi quần tây, đường viền cổ áo và quần tây được ủi đúng cách, gọng kính màu bạc ánh lên do ánh đèn cùng với chiếc đồng hồ cơ trên cổ tay được chạm khắc tinh xảo làm cho anh ấy trở nên càng cao ngạo và trang nhã. Đôi mắt màu hổ phách của anh ấy ẩn hiện phía sau tròng kính khiến cho người ta không thể đoán được cảm xúc.
Cố Thanh Thức nhìn vẫn còn rất trẻ, tóc mái ngắn, lông mày đẹp và dài hẹp, vẻ mặt nhàn nhạt, khí chất thư sinh giống Từ Nam Diệp từ rất lâu về trước mà anh đã không còn giữ lại sau khi tốt nghiệp.
Người đàn ông trước mắt này trạc tuổi Chử Dạng nên tự nhiên có thể uống rượu đến giờ này, mượn rượu vui vẻ nói chuyện cười giỡn. Thậm chí khi anh gọi điện thoại đến lại dám để điện thoại rung hết lần này đến lần khác.
Từ Nam Diệp lặng lẽ cong môi, sau đó nhướng mày hỏi người trước mặt: “Gần đây có nhà thuốc tây không?”
“Có.”
“Đưa tôi qua đó,” Từ Nam Diệp bước chân dài đi đến bên người của Cố Thanh Thức “Tôi đi mua giúp cho Dạng Dạng một ít thuốc giải rượu.”
Cố Thanh Thức gật đầu: “Tốt.”
Rời khỏi quảng trường mờ ảo, bên dưới bóng đèn đường, ánh đèn huỳnh quang chiếu sáng lên khuôn mặt tuấn tú của hai người đàn ông.
Nhà thuốc tây mở cửa 24 giờ mỗi ngày. Cô chủ trẻ của tiệm thuốc đang ngồi chơi game trên điện thoại di động ở bên quầy thì bỗng dưng trước mắt bị hai bóng đen ập lên.
Cô ta ngẩng đầu trông thấy hai khuôn mặt đẹp trai bất giác đỏ mặt.
Một người nhìn trưởng thành và nho nhã, một người nhìn thanh tú và lạnh nhạt. Nhìn cách ăn mặc là có thể đoán được đây là hai người đàn ông cực phẩm ở độ tuổi và tầng lớp khác nhau.
Người đàn ông đeo mắt kính lên tiếng trước: “ Làm ơn giúp tôi lấy một hộp thuốc giải rượu.”
Giọng nói anh ta ôn hoà như dòng suối nước nóng chảy róc rách vào thẳng trong tim.
Cô chủ ngơ ngác lấy ra thuốc giải rượu từ kệ thuỷ tinh bên dưới quầy. Ngay lúc này, người đàn ông với vẻ mặt lạnh nhạt bên cạnh cũng lên tiếng “Mua hai viên là đủ rồi, uống nhiều có hại cho cơ thể.”
Cô chủ mím môi, mặt càng đỏ hơn.
Hiệu thuốc của trường có thể mua theo số viên. Có rất nhiều sinh viên mua thuốc để tạm thời chữa bệnh nên không đáng để họ mua cả hộp.
Nhất thời cô chủ không biết nên nghe theo ai nên cầm hộp thuốc trên tay hết nhìn trái lại nhìn phải.
Người đàn ông đeo kính cười nói: “Theo lời anh ta.”
Cô chủ bị nụ cười này làm cho đầu óc choáng váng liền xé vỉ thuốc và đưa cho anh, nhỏ giọng hỏi “Hai anh còn cần gì khác không ạ?”
Cô lặng lẽ vươn tay về phía góc của kệ thuỷ tinh. Nơi ánh đèn phía trên cũng không chiếu đến được, ẩn hiện từng hàng những hộp thuốc lớn nhỏ, dòng chữ trên bao bì có chút không rõ ràng.
Mày Cố Thanh Thức đột nhiên nhíu chặt, ngữ khí lạnh lùng: “Không cần.”
Từ Nam Diệp liếc mắt, lập tức bật cười, không nói chuyện.
Cô chủ phát hiện bản thân mình đã làm chuyện dư thừa nên ở trong lòng hung hăng tát mình hai cái. Cô cúi đầu đem quyển sổ treo trên tường đua đến trước mặt hai người: “Đăng ký tên và mã số sinh viên sẽ được giảm giá 20%”.
Vì vấn đề an toàn nên trường học ra quy định là cần là tiệm thuốc nằm trong khuôn viên trường, cho dù sinh viên mua gì thì cũng phải ghi lại tên và mã số sinh viên.
Nếu là thuốc tránh thai lúc nãy, sinh viên thà bỏ qua hàng giảm giá để đi mua ở tiệm thuốc bên ngoài trường. Do đó, đồ vật bày bên trong góc của quầy kính trong tiệm thuốc thường sẽ là do khách hàng hỏi mua.
Cố Thanh Thức vẫn còn đang đắm chìm trong sự sỉ nhục vừa rồi, sắc mặt cực kì kém, môi mím chặt, giống như không nghe thấy lời nói của cô chủ.
“Cố Thanh Thức.”
Từ Nam Diệp đọc tên của người đàn ông đứng bên cạnh anh, tiếp theo nhìn anh ta gõ gõ đầu:
“Mã số sinh viên của cậu.”
Cố Thanh Thức hoàn hồn, cầm lấy cây bút viết xuống tên và mã số sinh viên vào cuốn sổ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó, Từ Nam Diệp dùng điện thoại di động thanh toán tiền. Mãi cho đến khi hai người đã ra khỏi tiệm thuốc, cô chủ không thể tự kiềm chế mà vẫn còn đắm chìm trong thịnh thế mỹ nhân*.
(*thịnh thế mỹ nhân: Là lời khen dành cho một người đẹp rạng ngời, mỹ nhan là nhan sắc đẹp, thịnh thế có nghĩa là tuổi trẻ hưng thịnh, nghĩa rộng là trong giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời. thịnh thế mỹ nhân là một người đẹp đến tột cùng.)
“Đàn anh,” Cố Thanh Thức gọi Từ Nam Diệp và bước nhanh hơn vài bước. “Làm thế nào anh biết được tên của tôi?”
“Rất kỳ lạ sao?” Từ Nam Diệp nghiêng người nhướng mi: “Ngày đó tôi đi khoa Công Nghệ tham quan nhìn thấy tên của cậu trên bảng tin.”
Cố Thanh Thức mím môi: “Đàn anh quen Chử Dạng khi nào?”
“Sớm hơn cậu.”
Cố Thanh Thức hồi lâu không lên tiếng. Từ Nam Diệp cười như không cười nhìn anh ta, hơi nhướng mày: “Cậu không muốn biết quan hệ giữa tôi và Dạng Dạng là gì à?”
“Không phải là chú cháu sao?” Cố Thanh Thức rũ mắt xuống, giọng nói bình tĩnh: “Chú Từ, cháu về phòng ngủ trước.”
“……”
Anh ta nói xong liền xoay người rời đi, thẳng đến khi thân ảnh cao mảnh khảnh biến mất trong bóng đêm.
Từ Nam Diệp đẩy đẩy mắt kính, ánh mắt từ tốn lãnh đạm.
Bọn trẻ ngày nay thật thú vị.
Sau khi nôn xong, Chử Dạng súc miệng bằng nước sạch trong vài phút, chà xát môi lên xuống vài lần, tự mình hà hơi để kiểm tra xem còn vị chua trong miệng hay không đến khi cô không còn ngửi thấy mùi gì thì mới yên tâm tự tin đi ra khỏi khu nhà vệ sinh công cộng.
Khi cô bước đến nơi lúc nãy cô vừa mới bỏ chạy thì chỉ còn Từ Nam Diệp vẫn đứng đó.
Cô thở phào nhẹ nhõm, thật cẩn thận đi đến bên cạnh Từ Nam Diệp, câu đầu tiên chính là “Anh không có nói cho anh ta biết về mối quan hệ của chúng ta đúng không?”
Người đàn ông khoanh tay trước ngực, dựa vào cột đèn, nghe vậy, nhàn nhạt nói: “Nói rồi.”
“A?” Chử Dạng hỏng mất, đi quanh quẩn trước mặt anh vài vòng, đôi tay bất an bắt vào nhau “Chuyện này làm sao tôi giải thích được? Quên đi, để một mình tôi nói với anh ta để anh ta đừng đem chuyện này nói ra ngoài.”
Khi cô đang đấu tranh tự nói với chính mình, ánh mắt Từ Nam Diệp hơi trầm xuống.
Âm thanh Từ Nam Diệp lạnh lùng: “ Em rất sợ người khác biết em đã kết hôn?”
“Lúc đầu không phải đã nói sao? Trước khi tốt nghiệp nhất định phải giữ bí mật. Nếu sau khi tốt nghiệp chúng ta vẫn chưa nói,” Chử Dạng dừng một chút, thay đổi lí do thoái thác “ Nếu chúng ta tách ra, lại suy xét việc nói ra.”
Trên thực tế, bọn họ chưa bao giờ thảo luận khi nào thì ly hôn.
Chử Dạng ngầm hiểu rằng một ngày nào đó sẽ ly hôn. Nhưng bây giờ cô thậm chí không thể nói lên hai từ ly hôn.
Cô cúi đầu nhanh chóng ép xuống cái ý nghĩ này.
Vốn dĩ Từ Nam Diệp bị chính mình làm liên luỵ. Nếu không phải do cô mắc sai lầm khi dùng que thử thai. Hai người bọn họ căn bản sẽ không bao giờ có khả năng có bất cứ mối quan hệ nào.
Vì để giấu giếm được ba mẹ mình, cô thậm chí nhờ Từ Nam Diệp giúp cô vẽ nên một câu chuyện tình yêu lãng mạn đẹp như trong mơ.
Hai người họ vừa gặp đã yêu khi Từ Nam Diệp về trường thực hiện buổi nói chuyện, nhanh chóng rơi vào lưới tình nên quyết định kết hôn chớp nhoáng.
“Cháu còn nhỏ lại còn đang đi học, hai đứa nên chờ thêm hai năm nữa hẵng kết hôn.”
Đây là những gì mẹ chồng cô trước mặt cô thở dài nói với Từ Nam diệp.
Lúc đó Từ Nam Diệp nhẹ giọng nói: “Chờ không được.”
Anh diễn xuất tốt đến mức ngay cả cô cũng sắp tin là thật.
“Như vậy tốt cho cả anh và tôi.” Chử Dạng suy nghĩ thật lâu mới bổ sung thêm câu này.
Từ Nam Diệp híp mắt: “Cho nên là?”
Chử Dạng mở miệng, nhỏ giọng nói: “Tuy rằng anh không lo về đối tượng kết hôn, nhưng nói đi nói lại thì kết hôn lần hai cũng không phải chuyện tốt.”
Người đàn ông dáng người cao thẳng, mím chặt môi, cảm xúc trong mắt tối tăm không rõ ràng, đứng mặt đối mặt với cô, cảm giác đầy áp lực.
“Cám ơn em vì anh mà suy nghĩ,” Từ Nam Diệp đột nhiên cười hai tiếng, cúi người nhìn thẳng cô, “Nhưng Dạng Dạng, đây cũng không phải là cái cớ để em gọi chồng mình là chú.”
Đề tài nói chuyện đột ngột thay đổi nên trong lúc nhất thời Chử Dạng không có phản ứng.
“Về nhà đi, trên xe có nước,” Từ Nam Diệp nâng túi ni lông màu trắng trong tay đưa cô “Uống thuốc giải rượu cho tỉnh táo.”
Chử Dạng đi theo anh lên xe.
Cô không thích uống thuốc. Hơn nữa sau khi nôn cô cũng cảm thấy đầu óc cũng tỉnh táo hơn, cầm viên thuốc cùng bình nước, động tác chậm chạp.
Từ Nam Diệp dựa vào ghế xe, lười biếng hỏi cô: “Sao em không uống?”
“Sau khi nôn cảm thấy khá hơn nhiều nên tôi không cần uống.”
“Uống đi,” Từ Nam Diệp nhìn thẳng phía trước, khởi động xe, “Đem những lời nói vớ vẩn do rượu nói ra quên hết đi.”
Đây cũng không phải là vong tình thuỷ*, uống rồi ngủ một giấc thì cái gì cũng không nhớ rõ.
(*vong tình thuỷ = Fortgetting Love Potion = lọ thuốc để quên đi tình yêu.)
Chử Dạng cảm thấy anh có gì đó không đúng, thử hỏi thăm dò: “Tôi vừa rồi nói anh là chú tôi là do đầu óc tôi bị rối rắm. Học trưởng anh ta cũng không có khả năng tin lời nói của tôi là thật. Anh đừng tức giận được không?”
Bỗng nhiên xe thắng gấp và tắt máy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chử Dạng ngây người chớp mắt.
Từ Nam Diệp nặng nề thở dài, ôm trán, mới nhìn còn tưởng anh mới là người cần thuốc giải rượu hơn.
Chử Dạng lặng lẽ ném thuốc giải rượu vào gạt tàn thuốc, ngoan ngoãn im lặng ngồi bên ghế phụ.
Ngọn đèn ban đêm mờ ảo, Chử Dạng dần dần cảm thấy ý thức thanh tỉnh.
Tuy Từ Nam Diệp không nói nhiều nhưng anh sẽ trả lời. Ngẫu nhiên còn có thể nói một số điều hài hước để trêu chọc cô. Tuy rằng Chử Dạng không thể nói lại anh nhưng cũng không cảm thấy nhàm chán.
Chử Dạng luôn có dự cảm không tốt.
Từ Nam Diệp một đường đi phía trước cô, mở đèn phòng khách, thay giày, cởi nút áo sơ mi, dưa lưng về phía cô và chỉ tay về phía phòng tắm “Em đi tắm đi.”
Ngày thường, cô thường hay kiêu ngạo nhưng hôm nay hiếm khi lại ngoan ngoãn.
Từ Nam Diệp kêu cô đi tắm rửa, cô lập tức chạy đến phòng ngủ lấy quần áo rồi chạy vào phòng tắm.
Cô còn không quên đem theo di động. Mới vừa rồi Từ Nam Diệp ở trên xe không nói một lời cô cũng không dám trắng trợn lấy ra di động nên đành phải thừa dịp hiện tại đang ở trong phòng tắm lén nhắn tin cho Cố Thanh Thức.
【 Đàn anh không có nói cái gì với anh đúng không? 】
Lạy ông tôi ở bụi này, nhưng Chử dạng lại không thể không hỏi.
【Nói cái gì 】
Chử Dạng á khẩu không trả lời được, ngón tay ở trên màn hình dừng lại, không biết nên trả lời như thế nào.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng tắm, giọng nói dịu dàng của Từ Nam Diệp xuyên qua cửa truyền đến: “Em rửa mặt à?”
“Em rửa rồi,” cô hoảng sợ bước hai chân vào bồn tắm, vươn tay kéo rèm tắm, mở vòi hoa sen giả vờ đang tắm “Em đang tắm.”
Từ Nam Diệp nói:” Anh vào lấy một số đồ.”
“Ừ anh vào đi.”
Cửa bị mở ra, Từ Nam Diệp nghe thấy tiếng nước tí tách bên kia tấm rèm phía đối diện.
Anh thuận tay cầm lấy dao cạo râu trên bồn rửa mặt.
Nằm bên cạnh là chai sữa rửa mặt cùng sữa tắm cô cũng chưa lấy vào.
Thật sự là đang tắm sao?
Hầu hết các chai và lọ to to nhỏ nhỏ trên bồn rửa mặt đều là đồ vật của cô.
Một số do cô mua cũng có một số cái thời điểm anh đi công tác dựa theo danh sách cô đưa mua đem về. Còn có mấy cái do bạn bè mua hoặc mua dùm.
Chỉ riêng dầu xả đã có bốn năm bình với các loại mùi hương và công hiệu khác nhau. Cô ấy giải thích như thế nào cũng đều hợp lý.
Căn nhà một tầng rộng hơn 200 m2, ban đầu trống trơn, chỉ có đồ đạc đơn sơ.
Khi Từ Nam diệp công tác ở mức ngoài, anh sống trong một ngôi nhà biệt lập. Sau khi bỏ trống hơn bảy năm, anh luôn cảm thấy hành lý cá nhân của anh căn bản không thể lấp đầy một ngôi nhà lớn như thế.
Ngay cả căn nhà của gia đình họ Từ trong trí nhớ của anh cũng trống không. Cả một gia đình năm người, thời điểm khi đi ra ngoài cũng đều xách theo vali tương đương với việc chuyển nhà.
Vì vậy căn nhà tân hôn là một căn hộ chung cư. Còn căn nhà biệt lập do anh đứng tên thì được dùng trong lễ hỏi tặng cho Chử Dạng.
Bây giờ ngôi nhà này đã đầy.
Vứt đồ không suy nghĩ. Mấy lọ mỹ phẩm dưỡng da cô dùng vài lần liền không dùng nữa, đều còn là đồ tốt.
Bên kia màn treo âm thanh di động vang lên nhắc nhở có tin nhắn đến.
Chử Dạng chửi nhỏ một tiếng.
Từ Nam Diệp liếc mắt trầm giọng hỏi: “Em thật sự đang tắm à?”
“Thật!”
Chử Dạng lại vặn nước lớn hơn, giả vờ đang tẩy rửa nhưng lại không có chỗ nào để giấu đi. Cô tàn nhẫn ra quyết định, dứt khoát kéo mở cổ áo, đem điện thoại dấu phía dưới bên trong miếng mút nội y không thấm nước.
Sau đó dùng tay bảo vệ cổ áo, ngồi xổm trong bồn tắm giả chết.
Từ Nam Diệp kéo tấm rèm ra, liền trông thấy Chử Dạng đáng thương ngồi xổm trong bồn tắm như một con gà con lọt vào trong nồi canh.
Con gà mái nhỏ sờ sờ vệt nước trên mặt nhìn anh cười: “Có chuyện gì không?”
Mái tóc dài của cô bị ướt, trên mặt lấm tấm nước nhìn tinh xảo như thuỷ tinh trong suốt. Nước từ vòi sen làm quần áo trên người cô ướt nhẹp lộ ra đường cong tuyệt mỹ.
Thậm chí chỉ là ngồi xổm, đường cong mềm mại của cổ và bờ vai cùng khiến cho người ta không thể dời mắt.
Đôi mắt nông phía sau mắt kính trở nên đen như mực. Cổ họng Từ Nam Diệp khẽ nhúc nhích, vẫn là bộ dáng ôn nhu tao nhã, nhưng khóe miệng ngả ngớn lại không quá nghiêm túc.
“Đinh ——”
Lại là một âm thanh nhắc nhở khác của di động.
Từ Nam Diệp rũ mắt, ánh mắt không hề khách khí, lưu luyến ba phần, nhẹ giọng nói “Dạng Dạng, ngực em bị lộ kìa.”
“…………”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro